Thiên Bằng Tung Hoành

Quyển 1 - Chương 15: Tiên gia kiếm khí tự xung tiêu

Đang lúc gấp rút, Hà Động Lượng chỉ dốc toàn lực vận Kim cương bàn nhược giới thần thông chống lại. Y cho rằng Nhạc Bằng ngẫu nhiên sơ ý để pháp bảo thoát khỏi khống chế, tuy hai pháp bảo đều có vẻ bất phàm, y cũng không hề e ngại, không không hiểu có đủ năng lực kháng cự chăng nhưng không thể bó tay chịu chết.

Nhưng y không ngờ hai đạo quang hoa đến gần lại không thương tổn đến mình và cấp tốc chuyển động chung quanh, ảo hóa ra kì quang hai màu đen và xanh, dựng thành một bức tường ánh sáng.

Hà Động Lượng chỉ cảm giác thất phật lực trong thân thể không ngừng hòa hợp cùng hai pháp bảo, sức mạnh liên tục đề thăng vượt cấp.

Nhạc Bằng cũng thoáng kinh ngạc, biết không phải mọi pháp bảo lấy ra đều là thần khí nhưng khống chế không thứ cũng không dễ. Hà Động Lượng đột nhiên được hai pháp bảo thừa nhận càng vượt ngoài dự liệu của gã.

Hai pháp bảo này, nguyên hình kiện màu ô kim là một cây Đại Phạm pháp trượng là pháp bảo thần khí, Nhạc Bằng chỉ biết nò là một trong tổ hợp mười pháp bảo, uy lực mạc trắc, nhưng tính tình ôn hòa. Gã cũng không hiểu rõ ảo diệu, chỉ cho rằng có liên quan đến phật tông, tôn giáo hưng khỏi trong thời gian gã bế quan. Tuy thỉnh thoảng gã xuống nhân gian nhưng hiếm khí tiếp xúc với tín đồ Phật giáo.

Một pháp bảo còn lại là Phật Quang lệnh phù, dù thấp cấp hơn Đại Phạm pháp trượng, chỉ là linh khí pháp bảo cấp nhưng cũng có lai lịch, không thể coi thường.

Ai nấy đều thèm nhỏ dãi trước vận khí của Hà Động Lượng. Nhạc Bằng khẽ ngưng tụ Ly Hỏa Trọng Đồng, lập tức nhận ra tình hình không đơn giản. Sức mạnh bản thân của gã thuần túy theo lối tự ngã bạo lực, nên bị hai thứ phật tông pháp bảo này cực độ bài xích cũng là bình thường. Hà Động Lượng tu luyện Phật môn công phu, khiến Đại Phạm pháp trượng và Phật Quang lệnh phù cảm thấy thân thiết, đến gần cầu viện.

Việc này không phải nhận chủ, Hà Động Lượng muốn thao túng được pháp bảo, còn phải xem yếu Đại Phạm pháp trượng và Phật Quang lệnh phù có đồng ý không. Loại pháp bảo này lúc nào cũng không thể khuất phục cường giả khác, không có tâm linh cảm ứng đồng sinh cộng tử với chủ nhân. Với Nhạc Bằng, pháp bảo kiểu này khác gì bùn đất, gã không hề động đến.

Pháp bảo tất phải có quyền tuyệt đối khống chế mới là vật hộ thân bảo mệnh được.

Hà Động Lượng bất ngờ được hai pháp bảo chấp nhận, được mọi người truyền âm mới biết rằng Nhạc Bằng để mặc tất cả chọn pháp bảo, liền hoan hỉ vô cùng.

“Nhạc Bằng, anh mau nghĩ cách giúp em lấy ba thanh tiên kiếm. Em muốn lắm.”

Hiếm khi Diêu Tranh chịu làm nũng như vậy, cô nữ sinh vốn có cá tính độc lập kiên cường tỏ ra như vậy càng khiến người ta khó kháng cự.

“Không được, anh có cách giúp em lấy bất kỳ pháp bảo cấp thần khí nào nhưng cần phương pháp luyện chế đặc biệt, vì thế chỉ lấy được một kiện. Để anh giúp em hiểu hết uy lực của mấy pháp bảo này, rồi em tự chọn một thứ…”

“Được, vậy cũng được, nhưng dù thế nào em cũng muốn phi kiếm.”

“Rồi, rồi. Phi kiếm! Loại pháp bảo này…”

Không trách được việc gã coi thường ngự kiếm phi tiên, con đường tu luyện của gã là khai quật bản thân năng lực, tuy thường sử dụng pháp bảo nhưng không ỷ lại vào đó. Gã có thể tinh luyện thuật pháp, võ học nên không thích luyện chế pháp khí, mà những kiếm tiên tu luyện phi kiếm là những tu hành giả ỷ lại pháp bảo hơn hết. Gã không thể chấp nhận kiểu tu hành đó.

“Trong mười bốn pháp bảo chỉ có bốn thứ là thần khí, trừ Đại Phạm pháp trượng của Hà Động Lượng còn đạo thập sắc kì quang vào đại ô quang màu vàng sậm. Kì quang vốn là vật của Thiên giới tiên nhân, sau đó anh nhờ cơ duyên mà lấy được, uy lực hơn nhiều Thiên Hà tinh sa, hợp với em hơn hết. Đạo ô quang là một thần khí bị trấn áp, uy lực quá cương mãnh, không hợp với em.”

“Ba thanh phi kiếm đều không thể sánh được với chúng. Muốn trấn áp thần khí chí có phương pháp tích huyết luyện khí, luyện thành rồi sẽ cùng tương thông với bản thân tâm linh. Nhưng phương pháp này chỉ tu luyện được một thứ, không thể thêm thứ gì, nếu không hai pháp bảo sẽ tranh đoạt tâm thần, phá hoại đạp hạnh.”

“Nếu em luyện thêm phi kiếm, có vấn đề gì không?”

Diêu Tranh tuy hoài nghi lai lịch của gã nhưng chưa bao giờ hoài nghi rằng gã không phải là tản tiên ẩn cư tu luyện, nên những nghi vấn về tu luyện, đều thật lòng thỉnh giáo.

“Nếu nhất định muốn luyện, em tùy ý chọn trong ba thanh phi kiếm. Thanh Hồng, Xích Hà là một đôi, có thể đồng thời tu luyện. Chỉ là anh sẽ phong bế bản thân linh thức của tiên kiếm để em dễ chế ngự, nhưng như thế uy lực đại giảm, phát huy được sáu, bảy thành là cùng. Chi bằng để anh tìm cho em một thanh kém hơn, như thế càng tốt.”

“Vì sao anh bảo pháp bảo uy lực kém hơn lại càng tốt. Hôm nay em không chế ngự được, ngày mai pháp lực sẽ mạnh lên, tất sử dụng được. Em không thích pháp bảo loại kém.”

Nhìn cô cười, Nhạc Bằng đột nhiên nhớ lại cảm giác đặc biệt lúc gặp cô bé nóng tính, rất giống con trai này, gần như lập tức gã quyết định theo đuổi, đến giờ vẫn chưa từng suy ngẫm vì sao nảy ra xung động đó. Giờ thấy cô cố chấp như vậy, gã cũng không hề hối hận với quyết định lúc trước.

Ngữ khí nhu hòa chưa từng có, gã hạ giọng: “Điểm trọng yếu nhất của pháp bảo là phải có quyền khống chế tuyệt đối, bằng không sẽ bị phản lại, hoặc bị người khác lấy mất, chỉ có hại mà thôi. Nếu em quyết tâm thì anh sẽ giúp.”

“Em thích thanh tử sắc phi kiếm, sẽ tích huyết tu luyện.”

Diêu Tranh tuyệt đối tin rằng gã không lừa mình, nhưng cô không chọn pháp bảo mình không thích. Còn việc thích phi kiếm có liên quan đến một việc xảy ra lúc cô còn bé, việc này không thể cho gã biết.

“Không phải em bảo thích pháp bảo uy lực lớn ư? Sao lại chọn thứ kém đi.”

“Không phải anh bảo cần tuyệt đối khống chế sao? Có những việc không cần anh nhúng mũi, em thích nó.”

“Được.”

Nhìn cô thật sâu, gã lấy làm kí quái, nhưng không phản đối lựa chọn của cô. Gã đưa tay lên vẫy nhẹ, hút Tử vi đế khuyết kiếm xuống. Thanh tiên kiếm này uy lực xác thật bất phàm, cơ hồ là tuyệt đỉnh thần vật trong số linh khí pháp bảo, không kém hơn thần khí nhập môn như Thiên Hà tinh sa.

Luận về phi kiếm, không ai hiểu rõ hơn gã, Tử vi đế khuyết ẩn chứa ngạo nhiên chi khí nên gã cũng không hàng phục được. Hiện tại để Diêu Tranh tu luyện, gã không dám chắc.

“Ta cứ dùng Tử viêm chân hỏa luyện lại, không tin là không xử lý được một tử vật.” Gã không muốn làm xấu đi hình ảnh trước mặt Diêu Tranh nên đáp cứng.

Trong lúc hai người đàm luận pháp bảo, Hỗn độn hư không giới lại xảy ra biến hóa, lam sắc quang hoa bùng lên thoát khỏi Tử Viêm kình, đến khiêu khích dải cầu vồng mười màu.

Bị phản kích nghiêm khắc, lam sắc quang hoa phi hành chậm lại, hóa ra là một loại kì hình vũ khí, giống đao mà không phải đao, giống hoàn mà không phải hoàn, hơn nữa lại cong vòng, liên tục biến ảo như không phải thực chất. Không hiểu bị hấp dẫn gì mà lại bay đến chỗ Trần Anh Hữu đang phong bế lục thức tu luyện huyền thiên tinh kim kiếm khí, rồi tan vào thân thể tiểu tử đó.

Vốn trầm tĩnh bất động, kỳ thật là không thể động đậy, sau khi hút lấy pháp bảo, toàn thân Trần Anh Hữu toát ra màu lam u ám, vô số kích mang lấp lóe. Vẻ mặt hắn kì quái vô cùng, tựa hồ vừa hưởng thụ vừa thống khổ, thậm chí kích thích không thể hình dung nổi.

Vốn Nhạc Bằng không định gọi tiểu tử đáng ghét này, ai ngờ hắn lại có vận khí đó. Tật Lôi hồ quang đao là pháp bảo do cửu thiên lôi điện luyện chế thành, tương hợp với ngũ kim tinh khí. Vì thế đâm ra tiện nghi cho hắn lấy được một món pháp bảo uy lực siêu quần. Tật Lôi hồ quang đao tự chọn chủ nhân.

Thấy bốn pháp bảo đã có chủ, Diêu Kính và Phương Tịch Tà càng nóng ruột. Khổng Vi Vi chưa thật sự bước vào tu luyện, từng thử dùng Thiên Hà tinh sa thu lấy một hai món, nhưng đều thất bại. Cô miễn cưỡng khống chế được Thiên Hà tinh sa nhưng bảo dùng để thu lấy pháp bảo thì công lực của cô còn chưa đủ.

Nhạc Bằng căn bản không quan tâm đến người khác, chú tâm tế luyện Tử vi đế khuyết kiếm cho Diêu Tranh. Không ngờ kết quả thuận lợi không ngờ, có lẽ vì nó bị gã áp chế quá lâu nên dễ dàng nhận Diêu Tranh làm chủ nhân. Khi cô cắt ngón tay nhỏ máu, Tử vi đế khuyết hút lấy huyết dịch thuần khiết của thiếu nữ xong liền phát sinh biến hóa kì dị. Đương nhiên Diêu Tranh muốn chân chính tu luyện thành thanh tiên kiếm này vẫn phải cần mẫn.

Không phải do pháp lực của Nhạc Bằng khống chế, tất cả vị tất nhanh chóng như thế.

Thấy không ai thu thêm được pháp bảo, Nhạc Bằng áp chế tất cả, nói vài câu với mọi người rồi rời khỏi Hỗn độn hư không giới, để họ lại tu luyện.

Ra ngoài, gã thiết lập Phù Vân tiên xá theo kiểu dáng của cung điện cổ điển, lên một tòa lầu cao tìm nơi uống rượu giải phiền.

Phong bế Phù Vân tiên xá lại, lòng gã sôi lên, gạt lớp tiên vân bảo vệ ra, chỉ để phù vân đỡ lấy gầm cung điện, dưới chân chim hót líu lo, hào tình liên phơi phới.

Gã lấy máy tính xách tay ra, chuẩn bị lên mạng chơi game Counter Strike, phát tiết một phen.

Không hiểu sao, gã không có thiên phận với trò chơi này, lần nào đánh cũng bại, thậm chí giữ kỉ lục bị Headshot tám mươi lần, chưa từng thắng trận nào. Nhưng ngày nào gã cũng thích chơi, thua cũng thấy vui vẻ.

Chơi mấy chục ván xong, gã từ vui vẻ chuyển thành u ám, sau khi bị một vô danh tiểu tử dung dao găm hạ gục, gã liền không chơi nữa. Đang nhàn rỗi, gã quyết định đi đọc tin tức mới nhất trên mạng. Gã không ưa gì tin tức bình thường, chỉ tìm đến website của yêu quái hoặc Kháng Ma liên minh.

Gã sử dụng công cụ search của yêu ma, do Liên minh quốc tế yêu quái thiết kế là hiệu quả nhất. Đánh tên Nhạc Bằng vào liền phát hiện ra nhiều điều rất thú vị.

Kể cả những bản lĩnh gã cố áp chế, chưa từng hiển lộ cũng có đăng tường tận, khiến gã mười phần không vui. Tuy nhân gian giới có mặt Nhạc Sư Đà nhưng gã không cho rằng hắn tiết lộ, hà huống tư liệu có từ rất sớm, tư liệu sớm nhất có từ hơn hai ngàn năm trước.

Lục lọi lại đầu óc, gã bật cười đi đến một kết luận, lão đối đầu hóa ra chưa chết.

Quang thời gian dạo chơi trên mạng qua nhanh, pháp thuật kéo dài thời gian gã thi triển trong Hỗn độn hư không giới sắp mất hiệu lực.

Lúc gã hoàn toàn quên mất mình nên làm gì, tất bật tranh bá với ma thú trên mạng, một đạo quang hoa tím sẫm vạch ngang hư không, xạ vào gã.

Lúc nào phản ứng của gã cũng siêu mẫn tiệp, kịp thời gập máy tính xách tay lại, tung ra một đạo kim quang chặn đứng kiếm khí.

“Nhạc Bằng! Có bản lĩnh thì ra đây cho bản tiểu thư xem ngươi có gì xuất sắc.”

Chính thị Diêu Tranh tu luyện thân kiếm hợp nhất muốn thử bản lĩnh của gã.

Tử vi đế khuyết vốn là cực phẩm phi kiếm, cô vô cùng tin tưởng, thề phải dạy dỗ tên vô sỉ, bại loại không biết xấu hổ đó một bài học. Dù gì có thua cũng không sao, tiểu tử đó cũng chẳng dám làm gì.

“Đánh một trận cũng được, tôi tham gia nữa.”

Hà Động Lượng bất ngờ được đề thăng công lực cũng hưng phấn tham gia. Đại Phạm pháp trượng, gia thượng Phật Quang lệnh phù có công hiệu tăng tiến phật lực phất phàm, y có lòng tin so tài với bất kỳ ai.

Phật Quang lệnh phù giống như một chiếc quạt, nhưng lớn hơn nhiều. Hà Động Lượng vận kình quạt liên tục, tạo thành một cơn cuồng phong. Hai mặt bị giáp công, Nhạc Bằng không dám coi thường, uy lực của hai đòn này không thể uy hiếp được gã, nhưng gã cần cẩn thận vì nguyên nhân khác.

Ngầm vận Ngọc Cơ tiên thể lên tầng thứ bảy, gã có tư cách va chạm thẳng thừng với bất kỳ thần binh pháp khí nào.

Tiên khí lưu chuyển, Nhạc Bằng lần đầu chân chính vận dụng tiên đạo võ học thuần túy để đối địch. Vốn gã quá ỷ lại vào những công phu nguyên bản Thiên Bằng Tung Hoành pháp, Quân Thiên kiếm luân, Lục Thú đao mang. Hiện tại nghĩ cách cải biến.

Tổng hợp ba bộ sách có trong tay, gã sáng tạo ra mười chín môn pháp thuật, hôm nay phải thử môn đầu tiên - - Thiên Cương phù quyết.

Hữu thủ nhẹ nhàng vẽ lên một chữ “Thạch” theo lối cổ văn, phát ra vạn đạo hào quang xung kích Phật Quang lệnh phù của Hà Động Lượng. Tay trái của gã vẽ một chữ “Thoái” theo lối chữ thảo, hóa thành một bức tường nghênh đón Tử vi đế khuyết của Diêu Tranh.

Tiếng nổ vang lên, Hà Động Lượng cơ hồ thật sự va vào đá, bị bắn văng đi. Diêu Tranh dễ chịu hơn nhiều, tiến lên một thước là bị đẩy lùi lại đúng bằng khoảng cách đó, dù giãy giụa thế nào cũng không đến gần Nhạc Bằng được.

Đẩy lùi Hà Động Lượng rồi, Nhạc Bằng thuận tay vẽ một chữ “cổn”, Trần Anh Hữu thấy sau lưng gã không có gì che đỡ, định đánh lén liền bị tống lại vào trong Hỗn độn hư không giới, hơn nữa thật sự “cút” theo kiểu lộn ngược.

Vừa xuất thủ đã chế trụ toàn bộ, lòng gã không hề đắc ý tí nào, từ võ nhập đạo, pháp thuật của gã đa phần thiên về cương mãnh, theo đuổi mục tiêu lực phá hoại, hòng hủy diệt tất cả. Nhưng lộ số tiên đạo tu hành cực kì ôn hòa, giờ đành phải thay đổi chiêu pháp phối hợp với tính chất sức mạnh hiện tại.

Thiên Cương phù quyết do gã tổng hợp phù chú, thêm vào văn tự chân ngôn như kiểu bí tông chân ngôn của Phật giáo, đi theo một lối riêng thành môn công phu đặc biệt.

Diêu Tranh không chịu phục, sau khi chữ “thoái” giảm bớt pháp lực, lại xông tới. Được cô ảnh hưởng, Hà Động Lượng chưa thật sự bị thương không chịu kém, Đại Phạm pháp trượng rời tay, được phật lực thao túng vút qua không khí đến tập kích.

Kim ô quang mang mang theo quang minh hỏa rừng rực, Nhạc Bằng không muốn chính diện đón đỡ một đòn cường mãnh này, thân hình lắc đi tránh né, lưu lại một chữ “phản” theo lối giáp cốt to bằng cái đấu nghênh đón Đại Phạm pháp trượng.

Nhạc Bằng vừa xuất thủ, định tiếp tục đẩy lùi Diêu Tranh thì sau lưng vang lên tiếng động, “súc địa” quả nhiên là súc địa kì thuật. Hà Động Lượng lần đầu tiên theo kịp tốc độ của Nhạc Bằng. Y học được tám câu khẩu quyết trên Đại Phạm pháp trượng, chỉ tu thành được Súc địa quyết. Hà Động Lượng thả Phật Quang lệnh phù ra, song thủ vỗ mạnh lên lệnh phù, mang theo một cỗ phật lực kinh nhân đập vào lưng Nhạc Bằng.

Cùng lúc, không gian bên dưới Nhạc Bằng nứt toác, một đạo điện lưu lam thẫm hóa thành hoa lửa khổng lồ vút tới. Trần Anh Hữu lại xuất hiện.

“Thú vị lắm.”

Mấy lời bình luận ngắn ngủi, Nhạc Bằng thuận tay vẽ một chữ “thệ” lên mình, rồi mặc cho ba người “mở mắt trừng trừng”, gã biến mất. Ba người đồng tâm hiệp lực không kịp thu thế, “trở mặt thành thù” lao vào nhau. Tuy đều kịp thời thu bớt sức mạnh nhưng pháp bảo vẫn chưa thể tùy tâm sở dục khống chế khiến cả ba loạng choạng.

Nếu không nhờ Nhạc Bằng kịp vẽ một chữ “tá” ngoằn ngoèo vào giữa ba người, tiêu tan quá nửa sức mạnh, tuyệt đối họ không thể thoát khỏi thụ thương.

Trận chiến này, gã tặng mỗi người một đòn Tử Viêm đao kình. Diêu Tranh, Hà Động Lượng và Trần Anh Hữu va nhau rồi, khí huyết sôi trào, không còn lực phản kích, trơ mắt nhìn bản thân bị người ta”trảm sát”. Tuy chỉ là một ảo giác nhỏ của gã, nhưng kết quả cũng là hạ thủ lưu tình, thắng bại thật sự không vì thế mà thay đổi.

“Khi chưa thể tuyệt đối khống chế pháp bảo, kết cục này là giáo huấn cho các vị. Đừng cho rằng uy lực pháp bảo càng lớn càng tốt, một pháp bảo vừa tay mới đắc tâm ứng thủ.”

Chủ mắng nhẹ mấy kẻ nhẹ dạ không biết trời cao đất dày một câu, gã không để ý nhiều lắm đến hành vi ngu xuẩn của họ. Diêu Tranh đã đành, pháp nào với cô cũng chỉ là miễn cưỡng. Hà Động Lượng lại không phân biệt rõ ràng giữa tự động phối hợp với pháp bảo và tuyệt đối chế ngự, đi coi rằng pháp bảo là bằng hữu chứ không phải nô tài, không chịu rũ hết linh tính của chúng, ý tưởng xuẩn ngốc này tất sẽ gây hại về sau. Không phải việc của gã, can thiệp làm gì? Còn tên ngốc Trần Anh Hữu chưa biết cách sử dụng Tật Lôi hồ quang đao mà dám ra tay, thật sự không biết sống chết là gì.

Cũng vì không đủ kiên nhẫn nên gã không buồn nghe ba người biện giải.

“Nhạc Bằng, chúng tôi sắp phải đi một thời gian. Đa tạ huynh đệ trong thời gian rồi đã …”

Đang lúc cân nhắc nên sử dụng “chiếu cố” hay “quan tâm”, hoặc từ ngữ nào hợp hơn, Hà Động Lượng chợt dừng lời.

Diêu Tranh không thèm chào, gọi Diêu Kính và Mạc Nghiên Tuyết cùng về nhà. Cô tất nhiên muốn về nhà thông báo mấy câu, những lời Nhạc Bằng cảnh cáo căn bản không nghe tới.

Nhạc Bằng là thành viên tối cao của Kháng Ma liên minh, tự nhiên hành động không bị hạn chế, nhưng lớp bồi dưỡng học viên chủ yếu là để khảo sát tiềm lực, bồi dưỡng nhân tài lớp sau cho liên minh, gã không thể đi theo ngầm trợ lực.

Trần Anh Hữu tuy vẫn lèm bèm vì sao hắn phải tham gia những hoạt động vô vị này, là không thể trực tiếp tham gia trắc nghiệm như Hà Động Lượng, nhưng Nhạc Bằng mặc kệ.

Không hiểu sao, nghĩ đến cảnh ngày mai chỉ còn mình ở lại đây, gã lại có cảm giác tự do tự tại…

Diêu Tranh về nhà, vì là con gái nên được yêu quý hơn Diêu Kính, cha mẹ cô từ lâu không còn tu luyện, mà tham gia công tác xã hội, nhưng không giống nhà khác, hết sức ủng hộ những cơ duyên của hai anh em.

Tuy thời gian khẩn bách nhưng không cần lo lắng thời gian đi đường, Nhạc Bằng tự nhiên sẽ có cách đưa họ đến nơi tập hợp, vì vậy chuẩn bị rất qua loa.

Hà Động Lượng độc lập hơn hai anh em, Trần Anh Hữu càng thoải mái. Còn Phương Tịch Tà và Mạc Nghiên Tuyết tính đến khả năng thành công của bản thân liền quyết định từ bỏ.

Yêu ma ở nhân gian tuy ít hơn nhiều ở ma giới, nhưng cũng có đến hai ba chục vạn, tu hành giả ít hơn, chỉ bằng sáu phần mười, nhưng những yêu ma có chiến đấu lực nhất định so với tu hành giả thì hai chục đấu một cũng khó thắng.

Hầu như mọi tổ chức yêu quái quốc tế đều chiêu thu thành viên nhân loại nhưng các tổ chức nhân loại luôn chối bỏ yêu ma. Thành ra Kháng Ma liên minh mới ở vào địa vị khó xử này. Luận thực lực, liên minh mạnh hơn bất kỳ tổ chức nào, thậm chí so với Liên minh quốc tế yêu quái lớn nhất cũng hơn một, hai phần. Nhưng tổ chức yêu quái không chỉ có một, hai, bất cứ hai tổ chức nào hợp lại cũng mạnh hơn thực lực tuyệt đối của Kháng Ma liên minh. Vì thế, có những nguyên tắc tất yếu phải xác lập.

Ví như “không được tổn thương những yêu ma không phạm tội.”

Yêu quái không đoàn kết, khác hẳn tu hành giả nhân loại luôn liên kết chặt chẽ. Để xóa bỏ những khác biệt về môn phái, tôn giáo tín ngưỡng của nhân loại, Kháng Ma liên minh mới độc lập đứng ngoài mọi thế tục, mọi thành viên đều giao nhập với thân phận cá nhân.

Kháng Ma liên minh mỗi năm năm lại chiêu thu thành viên, năm nay là bắt đầu.

Đầu tiên là các tổ chức tôn giáo, khu ma gia tộc, thông linh môn phái đưa danh sách lên từ một năm trước, sau đó thành viên Kháng Ma liên minh bí mật tiến hành điều tra. Ba ngày trước khi cử hành, khảo sát ngầm kết thúc, ai được thừa nhận có tiềm lực, không có vấn đề gì về phương diện phẩm hạnh sẽ được thông tri.

Những nhân viên khảo sát có thể đưa lên những người ưu tú không có trong danh sách.

Những ngươi này sẽ đến một địa điểm chỉ định, được bồi dưỡng một tháng, tu hành một vài bí thuật rồi đi hoành thành vài nhiệm vụ chỉ định. Ai hoàn thành sẽ tùy ý nguyện mà trở về tổ chức cũ hoặc gia nhập Kháng Ma liên minh, là thành viên chính thức.

Lần chiêu thu học viên này, là lần Kháng Ma liên minh thu nhận tối đa, theo danh sách sẽ tới hai trăm tám tám người. Vì đến lớp học này sẽ được học một số tuyệt học, ma pháp đã thất truyền, lại không nhất định phải tham gia Kháng Ma liên minh, nên tu hành giả các nơi sôi sục, đến mấy ngàn người ghi danh tham gia. Chỉ có một phần mười có thể thông qua khảo sát, đến đây học tập toàn là nhân vật tinh anh của giới tu chân.

Quần đảo San Hô không được ghi trên bất kỳ hải đồ nào, vì nó có thể đột nhiên biến mất. Mà không phải hiện tượng tự nhiên ảnh hưởng đến việc nó xuất hiện hoặc biến mất, việc này cũng không diễn ra hàng ngày như nước triều lên xuống. Ở đây là điểm tiếp nổi của nhân gian giới một vài không gian kì dị nào đó, tùy theo không gian di động mà chợt xuất hiện tại nhân gian giới rồi lại xuất hiện ở không gian khác. Vì thế nó được Kháng Ma liên minh tuyển chọn.

Quần đảo San Hô đang nghênh tiếp tân học viên đáo đến Kháng Ma liên minh, người phụ trách lớp bồi dưỡng trực tiếp đi đón. Theo quy định sẽ chia thành những nhóm nhỏ, mỗi người dẫn đầu chừng năm mươi học viên. Ở đây có sáu giáo viên, đang đợi quần đảo San Hô chuyển di đến nhân gian giới.

Quần đảo San Hô cứ năm năm lại xuất hiện tại nhân gian giới, lưu lại chừng năm ba tháng. Người chưa tu luyện đến trình độ nhất định không thể tự do xuất nhập hai không gian. Nên mới có một vài quy định.

“Lâm lão, lần này cấp trên rất trọng thị lớp tập huấn, cử cả Lâm lão đến. Lớp học kiểu này mà phải phiền đến Lâm lão ư, tiền bối cấp chữ Hải cơ mà.”

Một nam nhân toàn thân rực lửa, cung kính hỏi một lão nhân cao tuổi nhất trong sáu giáo quan.

“Đúng vậy, bình thường vẫn do cấp chữ Phong, Vân đảm nhiệm vị trí này, hiếm khi xuất động cao thủ. Nhưng lần này thì khác, có vì sao mới xuất hiện, sợ các ngươi không ứng phó nổi.”

Lâm lão vừa dứt lời, có người đã không phục: “Có phải tiểu tử hiệu xưng “thiên tài” đó chăng? Có gì bất phàm đâu. Lẽ nào tu vi của chúng ta không áp chế được? Cấp trên lo xa quá, phải làm thế chăng? Đúng là buồn cười.”

Người nói là một nam tử cường tráng, tỏ ra rất bất mãn. Trong lúc đợi quần đảo San Hô xuất hiện tại nhân gian giới, không thể làm bất cứ hành động gì, y chỉ muốn làu bàu cho bõ tức, thuận tiện vận động cái lưỡi sắp cứng đờ. Cũng vì tu nghiệp, gần năm nay y không nói câu nào, đơn độc tu hành khiến đầu óc phát sầu. Vừa xuất quan đã tiếp nhận nhiệm vụ này để phát tiết. Những học viên chính là nơi tốt nhất.

Kháng Ma liên minh chọn giáo quan, thứ nhất là kinh nghiệm rồi đến thực lực, sáu người này đều là cao thủ danh chấn yêu ma giới. Người già nhất, Lâm Khẩn, là khu ma nhân độc lập tu hành, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Lọt vào được chứ Hải trong bốn đẳng cấp của Kháng Ma liên minh là chứng minh tốt nhất cho thực lực.

Nam tử toàn thân rực lửa tên Hỏa Nha, xuất thân từ một tôn giáo thần bí, Bái hỏa giáo, tu hành thao hỏa thuật đến tầng thứ tư, phát ra được hỏa diễm sáu ngàn độ, là cao thủ số một số hai trong lớp trẻ Kháng Ma liên minh.

Nam tử cao lớn hay lải nhải đến từ Mỹ, xuất thân từ một tôn giáo mới hưng thịnh. Tuy bản thân tôn giáo đó có vấn đề nhưng y thật sự là Linh năng lực giả kiệt xuất. Mười ba tuổi đủ tư cách thành thành viên chính thức của Kháng Ma liên minh, được coi là siêu cấp thiên tài, vì thế nên không thích thành viên xuất sắc mới. Nhưng kỉ lục của y chưa bị phá, có đủ tư cách kiêu ngạo.

Lý Hoằng Trì được coi là thiên tài ngốc nghếch thuộc nhân chủng không hiểu trải qua bao lần hỗn huyết. Nhưng việc đó không ảnh hưởng đến chuyện y được xếp vào mười thanh niên nhân loại dưới ba mươi tuổi kiệt xuất nhất.

Ba người còn lại đều có lai lịch, vì vấn đề cân bằng mà đều là nữ, Gia Phù Lợi cũng có mặt.

Thời gian trôi đi, quần đảo San Hô sau cùng cũng xuyên qua không gian di động, đến nhân gian giới.

Cùng lúc, tu hành giả thuộc hai ba chục nước khác nhau đang đợi ở bốn phương tám hướng trên mặt biển. Hai trăm tám tám người không phải con số nhỏ, cần sáu, bảy chục phương tiện giao thông, phần lớn là du thuyền và những con thuyền nhỏ bơi trên biển. Xem ra khả năng tài chính trung bình của học viên rất khác nhau. Có người đi bằng thủy phi cơ, có người dùng thuyền cứu sinh, có mười mấy người thuê thuyền đánh cá, có cả những du thuyền rất xa hoa. Đương nhiên không thiếu nhưng người khác hẳn, ví như có hắc y nam tử từ đảo gần đó bơi thẳng tới.

Đương nhiên công lực cao có thể dựa vào năng lực đặc thù để đến địa điểm. Có một thiếu nữ da đen xinh đẹp chỉ chừng mười bảy, mười tám cưỡi một con cá voi vượt biển. Không cần nói cũng biết là cô gái này có năng lực tâm linh cực cao, lập được khế ước với động vật.

Ngoài ra có cả mấy thiếu niên ăn mặc hầm hố chạy thẳng trên mặt biển, chân trần lướt trên sóng đuổi theo nhau, vừa nhìn là biết tu luyện bí thuật có thể cải biến thể chất, tài nghệ cũng bất phàm. Họ chơi đùa rất vui vẻ, không để ý đến ánh mắt người khác, tựa hồ càng lúc càng vui vẻ, không việc gì phải vội.

Cũng có những học viên khác hẳn về khía cạnh khác. Ví dụ như tuổi tác. Một lão già chừng tám chín mươi tuổi ăn mặc theo lối ngư dân Địa Trung Hải, cưỡi một tấm gỗ vô cùng cổ xưa đi trên mặt biển khiến bất kỳ ai cũng phải nhìn. Kháng Ma liên minh không thiếu những thành viên cao tuổi tu vi tinh thâm, nên không hạn chế tuổi tác, trong lịch sử có cả học viên trăm tuổi, chẳng qua rất hiếm thấy.

Bất quá thứ thu hút ánh mắt nhất là một du thuyền cực kỳ sang trọng, không cần tính tới khí phái của con thuyền, chủ yếu là nét đẹp của nữ chủ nhân.

Cô ta tuổi chừng mười bốn, mười lăm, mặc trang phục châu Âu cực kỳ sang trọng, đứng ở đầu thuyền, hiển lộ rõ vẻ đẹp. Thân thể cao dong dỏng, gương mặt mỹ lệ như tượng châu Âu cổ điển điêu khắc từ đá Đại Lý, khiến những tu hành giả ngoài xa nhao nhao hô hào, lớn tiếng gọi tên.

Khẽ nhíu mày, Tư Mã Lăng Vân không chịu được đám tiểu tử hỗn hào, nếu không phải vì đợi quần đảo San Hô xuất hiện tại vùng biển này, cô chắc đã vào khoang thuyền nghỉ ngơi, hơi đâu phải đứng đây chịu đựng ánh mắt của mấy tiểu tử khốn kiếp kia.

Tư Mã Lăng Vân từ bé đã có năng lực kì dị, mười mấy năm trước bị sức mạnh này dày vò thống khổ, mười năm trước được một lão giả thần bí, cũng là khảo sát viên của Kháng Ma liên minh nhìn ra, dạy cách vận dụng sức mạnh đó.

Gia đình sở hữu một tập đoàn trải khắp Âu, Mỹ nên Tư Mã Lăng Vân chưa từng lo lắng cho tương lai, dần cảm thấy hứng thú với tu luyện, hôm nay đến tham dự lớp bồi dưỡng học viên, bất quá không ngờ lại náo nhiệt như thế. Xưa nay chưa nhìn thấy linh năng lực giả, lần đầu tiên cô biết rằng thế giới hay ho như vậy, nhưng có những “thứ” khiến cô không ưa.

“Tiểu thư, vào khoang nghỉ một chút chăng? Đợi khi quần đảo San Hô xuất hiện, tôi sẽ gọi.”

“Không, ta phải đợi xem, nghe nói hiện tượng này rất hiếm thấy, nhất định ta phải tận mắt nhìn thấy.”

Thấy Tư Mã Lăng Vân kiên trì, lão Hoàng cũng bó tay, lão phục vụ gia tộc Tư Mã mấy chục năm, hiểu rõ tính tiểu thư hơn ai hết. Vốn lão không tin lắm vào mấy việc kì kì quái quái, nhưng căn bệnh kỳ quái của Tư Mã Lăng Vân nhiều năm trước mà lão già cổ quái đó lại nhận ra, những biến hóa kì dị với tiểu thứ sau đó càng thay đổi không ít nhận định của lão Hoàng.

Hôm nay thấy nhiều người cổ quái thế này, càng thay đổi quan niệm căn bản của lão Hoàng, nhưng bảo lão phải tin là đột nhiên có một hòn đảo xuất hiện trên mặt biển, thật sự đã đánh giá cao sức tưởng tượng của lão.

Lão thà chết không tin.

Trên một du thuyền tư nhân cạnh đó, một vị thần phụ chừng ba mươi tuổi lớn tiếng chào hỏi – hành động này không hợp với thân phận. Tư Mã Lăng Vân không đáp, hắn quyết định tự sang, dựa vào tu vi kinh nhân đạp trên sóng, chỉ vài lần nhấp nhô là nhảy lên du thuyền của cô.

Lão Hoàng phát hiện, định gọi bảo vệ, tuy lão biết người này có năng lực kì dị nhưng vẫn tin rằng bảo vệ của nhà Tư Mã đủ khả năng bảo vệ tiểu thư.

Lập tức mười mấy vệ sĩ áo đen vung súng lục lên, vị thần phụ hư hỏng ung dung, lớp áp choàng đen phất mạnh, nhảy vút lên.

Được lão Hoàng ra hiệu, toán vệ sĩ nhắm vào đùi, vị trí không gây ra thương tích nghiêm trọng.

Mễ Khai Lãng Cơ La mỉm cười, không lạ gì chút trò vặt này, khẽ trượt chân, bao nhiêu đạn đều bắn hụt vào không khí. Hắn chợt tăng tốc, toàn vệ sĩ chỉ thấy hoa mắt, mục tiêu ngắm chuẩn biến mất.

Tư Mã Lăng Vân vốn coi rẻ những fan hâm mộ kiểu này, vệ sĩ của cô đủ khả năng xử lý mọi việc. Với tài lực của gia đình, cô sinh ra đã cao ngạo như vậy, chưa từng coi trọng sự tồn tại của nam nhân.

Bất quá tình huống bất thường này không khiến cô kinh ngạc, tự tin là nét nổi bật của cô, tay áo phất lên, một viên đá lấp lánh vút tới vị thần phụ xấu xa toan giở trò trộm ngọc thâu hương này.

“Chà, vị tiểu thư xinh đẹp này, đãi khách kiểu này không phải phong cách thục nữ.”

Mễ Khai Lãng Cơ La co một ngón tay búng viên đá đi.

“Đi.”

Tư Mã Lăng Vân vận niệm lực, viên đá đột nhiên gia tốc, uy lực mạnh gấp mười.

Mễ Khai Lãng Cơ La hơi bất ngờ, năm ngón tay chụp lấy Lăng vân thạch, thu vào trong tay áo, “thấy mặt đã tặng lễ vật có ý nghĩa này, tại hạ đành cung kính nhận lấy.”

Mễ Khai Lãng Cơ La phong độ vời vợi, nghi thái lễ mạo vô cùng, thật sự tạo được ấn tượng tốt với Tư Mã Lăng Vân. Còn tính trăng hoa của nam nhân xưa nay chưa từng ảnh hưởng gì đến nữ nhân, phàm những cô gái tự tin vào dung mạo, đều cho đó là vấn đề không là gì.

“Vị thần phụ này, tuy tôi không ngại để ông lên du thuyền làm khách. Nhưng xin trả lại Lăng vân thạch, đó là vật trọng yếu của tôi.”

“À, không phải là cho tại hạ sao, tiếc thật.” Kinh nghiệm cưa gái của Mễ Khai Lãng Cơ La phong phú cỡ nào, lập tức trả lại Lăng vân thạch.

Đôi mắt sáng rực nhìn vào mắt Tư Mã Lăng Vân.

Lòng cô rúng động.

Mễ Khai Lãng Cơ La định bước thêm một bước, vừa lúc lão Hoàng đề tỉnh Tư Mã Lăng Vân, một người thứ tư nữa chen vào sự việc.

“Tiếp chiêu!”

Chỉ một câu ngắn ngủi, một đạo Tử Viêm đao mang chợt xuất hiện trước mặt Tư Mã Lăng Vân. Hóa thành khí kình lẫm liệt chém vào nam tử lai lịch bất minh.

Chính thị Nhạc Bằng đưa Diêu Tranh đến, phát hiện ra “người quen cũ.”

Gã di động Phù Vân tiên xá từ vùng đông bắc Trung Quốc bay đến giữa Thái Bình dương, tuy đi rất nhanh nhưng cũng vô cùng thoải mái.

Gã vừa đến liền nhận ra Mễ Khai Lãng Cơ La từng gặp ở ma giới, lại cũng từng lừa mình, thấy nóng mắt bèn xuống “chào hỏi thân tình.”

“À, không may rồi, mỗ có việc, không thể bồi tiếp.”

Mễ Khai Lãng Cơ La còn đủ thời gian đáp lời Tư Mã Lăng Vân, tự nhiên không hề sợ hãi. Ngạnh tiếp hoặc né tránh đều không phải lựa chọn tốt, Tử Viêm kình có sức phá hoại cực lớn, cần phương thức hợp lý hóa giải.

Mễ Khai Lãng Cơ La ung dung chập hai tay thành hình chữ thập, quát lớn: “Chúa cha, chúa con và các thánh thần, xin hãy bảo vệ tín đồ trung thành của người.” Một đạo bạch quang kì dị gạt Tử Viêm đao kình đang ào ạt tràn tới, chuyển hết làn hỏa diễm lên thinh không.

Lời hô hét vừa rồi tuy là câu cửa miệng của Cơ đốc giáo đồ nhưng không kình lực đó phải do thượng đế đại phát nhân từ, vì thượng đế không thèm để ý đến hắn, sức mạnh đó do ma quỷ ban cho.

Bất quá trong mắt học viên tại hiện trường đang đợi quần đảo San Hô, thấy được rõ ràng xung đột văn hóa giữa Đông, Tây phương. Nhạc Bằng xuất thủ đượm sắc thái Trung Quốc đạo giá, còn Mễ Khai Lãng Cơ La đang được thượng đế thánh lực gia trì.

Hiện tượng đó khiến tất cả gầm lên, hết sức hứng trí trước màn đối quyết, chờ đợi lâu thật sự vô vị, thi thoảng xuất hiện cảnh kích thích không khiến họ lo lắng.

Tử Viêm kình bị chuyển di lên thinh không, không ít nhân người ngẩng đầu chú ý, lập tức thấy cảnh xuất hiện chấn động của Nhạc Bằng. Mái tóc dài tung bay trong gió, lơ lửng trên không, tuổi lại còn trẻ, khí chất cao ngạo toát ra, tất cả tạo cho họ cảm giác như minh tinh màn bạc vừa xuất hiện.

Tử Viêm kình bay đến cạnh, gã khẽ thò tay thu lại. Công phu luyện đến mức tùy tâm sở dục, căn bản không sợ bị công kích của mình ngộ thương. Việc mất mặt đó, chỉ những tên ngu xuẩn mới mắc phải.

Cũng vì hiệp ước ngầm, hai người không xuất thủ quá đáng. Nhạc Bằng chắp tay trên không, không để ý đến Mễ Khai Lãng Cơ La. Nam tử xấu xa đó cũng quay về du thuyền của mình, có lúc tất nhiên phải chịu nhún, hắn không muốn hảo sự bị phá.

Mấy thiếu niên đang chạy nhảy trên mặt biển, thấy Nhạc Bằng thư thả lơ lửng trên không, đều kinh ngạc không nói thành lời.

“My God, từ lúc nào tu vi đạt đến cảnh giới không tin nổi kia.”

Thiếu niên đầu quấn khăn hoa hòe lẩm bẩm. Nhân loại không phải chim bay, tu hành giả không nhờ vào công cụ hiếm khi đạt đến cảnh giới phi hành thiên không, ít nhất ở đây có hai trăm tám tám người cũng không ai thực hiện được. Sùng bái cường giả là bản tính của người trẻ tuổi, Nhạc Bằng lập tức trở thành thần tượng của mấy thanh niên, dù vẻ ngoài của gã còn “nhỏ xíu.”

Bất quá Diêu Tranh lại cưỡi tử sắc kiếm quang đằng không hạ xuống, khiến các học viên kinh ngạc cao độ.

Ăn mặc gọn gẽ vô cùng, cô vận quần bò bó, áo phông tiện dụng, đôi giày thể thao trắng muốt đứng trên tử sắc kiếm quang càng tô thêm nét cứng cỏi của cô gái tóc tém. Không ai có thể bắt chước khí chất tiêu sái, phiêu dật hơn con gái, thoáng đãng hơn con trai đó.

Trải qua hai lần chấn động, sau đó việc Hà Động Lượng cùng Trần Anh Hữu xuất hiện không gây ra xáo động. Còn người có năng lực ngự vật phi hành, sau hai lần nhìn là họ quen rồi.

“Toàn là kẻ kém cỏi, lão Diêu cũng nên tham gia nhỉ? Tiểu Phương chắc cũng được.” Trần Anh Hữu được Nhạc Bằng chỉ điểm “hành xác”, không hẳn không thu được lợi ích, không cần ngự kiếm cũng có thể đứng trên không. Thấy dưới học viên mặt biển đa phần công lực không ra gì, hắn liền cổ vũ Diêu Kính và Phương Tịch Tà tham gia.

“Không, ta thấy học với Nhạc Bằng còn hơn. Nhất định ta phải mạnh hơn tất cả, lần tới sẽ thu thập mi.” Diêu Kính vô cùng bất mãn trước tiến bộ của bản thân, vốn công lực của y tuy không sánh được Hà Động Lượng nhưng vị tất thua Trần Anh Hữu. Còn hiện tại? Ngay cả em gái cũng hơn y, thật khiến y ôm một bụng lửa giận. Hơn nữa chỉ thoáng nghĩ là biết được Nhạc Bằng chỉ đạo khẳng định vượt xa công hiệu tập huấn của Kháng Ma liên minh.

Mễ Khai Lãng Cơ La mặc áo choàng thần phụ, lai lịch bất minh, hiện rất không cao hứng. Việc cưa gái bị cắt đứt khiến hắn nheo mắt nhìn Nhạc Bằng hồi lâu. Bất quá cân nhắc một hồi, tính toán đến kế hoạch, trí tuệ siêu việt phàm tục đưa hắn đến kết luận đau thương là “tốt nhất không chạm vào gã, bằng không sẽ lớn chuyện.”

Thở dài sườn sượt, hắn mỉm cười chào Tư Mã Lăng Vân ngoài xa rồi ngẩn ra trên du thuyền của mình. Bất quá hắn biết sắp có việc hay ho xuất hiện. Kiên nhẫn chờ đời sẽ có cơ hội. Mục tiêu - - đương nhiên là mỹ nữ, hắn đến đây vì chuyện đó.

Tư Mã Lăng Vân hiện tại kinh ngạc hơn cả tưởng tượng. Tuy sư phụ cô từng nói trên đời còn nhiều kì nhân dị sĩ nhưng không ngờ lại có người đạt mức rời khỏi thần thoại truyền thuyết quay về hiện tại. Lơ lửng trên không thì cô còn cho là tác dụng của Du già công, việc Nhạc Bằng đi dạo trên không còn giải thích được, nhưng việc Diêu Tranh và Trần Anh Hữu ngự kiếm phi hành thật sự vô cùng chấn động.

Dù vì hứng trí, cô từng đọc một ít thần hiệp tiểu thuyết, bất quá được giáo dục bởi khoa học kĩ thuật hiện đại nên cô không tin đó là thật, chỉ cho là những hiện tượng kì dị của sinh mệnh. Thực lực của sư phụ cô không tệ nhưng chưa đến mức ảo diệu như thế.

Xáo động thoáng ngừng, ai nấy đều nảy sinh cuồng tưởng về con đường tu luyện tương lai. Cùng lúc, một chấm đen ngoài xa dần hiện rõ. Bọn Nhạc Bằng trực tiếp xuất hiện trên không, không ai biết công cụ giao thông của họ là Phù Vân tiên xá. Còn chấm đen đó, những người tinh mắt liền nhận ra ai.

Mũ đen chóp cao, áo choàng đen dài, ngồi trên một chiếc chổi lớn. Là trang bị tiêu chuẩn của nữ vu (phù thủy.)

Đồng thời, khu vực không ai lại gần được, cũng là nơi có thể xuất hiện quần đảo San Hô, bắt đầu di động. Quần đảo rộng chừng năm chục dặm vuông do mấy chục cụm san hô lớn nhỏ tổ thành ẩn ước hiển hiện.

Không gian di động tất phi thường nguy hiểm cho những sinh vật lại gần. Sức mạnh kinh nhân đến từ hai không gian đó đủ để xé tan một chiếc Boeing 777 thành từng mảnh cỡ bàn tay, hoặc ném bất kỳ ai đến dị giới nào đó.

Đều được cảnh cáo trước nên mọi học viên đang chờ đợi đều tránh xa giữ an toàn. Nhưng vu bà đang phi hành đến, tựa hồ không hao túng được cái chổ, xông thẳng vào quần đảo San Hô.

“A!!!”

Đám đông cả kinh thất sắc trơ mắt nhìn sự việc.

“Đồ ngốc.”

Nhạc Bằng chỉ lạnh nhạt thốt một câu, gã không có ý mua việc. Phi hành thiên không rất dễ vị cường lực hút lấy, còn phi hành bằng chổi thì động lực càng tệ, vu bà tất không khống chế được. Cả Diêu Tranh, Hà Động Lượng, Trần Anh Hữu hiện tại đều chỉ miễn cưỡng kháng cự. Đương nhiên Nhạc Bằng không quan tâm lực đến hút đó.

Bất quá không phải tất cả đều máu lạnh như vậy, Diêu Tranh là cô gái dũng cảm, khẽ nghiến răng, tuy không dám chắc nhưng vẫn lao tới cứu người.

Thấy cô hành động, Hà Động Lượng cũng định tham gia nhưng Trần Anh Hữu đứng canh lập tức phát động một đạo Huyền thiên tinh kim kiếm khí cản lại.

“Lão Hà đừng gây loạn, Diêu Tranh không sao đâu.”

“Diêu Tranh đâu có mạnh hơn chúng ta.”

Hà Động Lượng vừa nói vậy liền nhớ ra Nhạc Bằng. Ngoái nhìn quả nhiên không thấy bóng gã, y cười thầm, Diêu Tranh không sao là tất nhiên, y có xông lên cũng không giúp gì, chỉ tổ quấy rối hai người khác.

“XXX… khả ái quá!”

Không phải trơ ra đầy bất nhân như Nhạc Bằng và những người khác, nhãn thần Mễ Khai Lãng Cơ La rất tinh, thấy vu nữ đang bay tới đó là một cô bé rất xinh đẹp, cơ hội như thế sao có thể bỏ qua? Sớm hơn tất cả, hắn phát lực trước.

Tử sắc kiếm quang của Diêu Tranh, kim quang rực rỡ của Nhạc Bằng cùng thần thánh quang huy trên mình Mễ Khai Lãng Cơ La cùng theo sát tiểu vu nữ.

Mễ Khai Lãng Cơ La cứu người vì muốn ôm mỹ nhân quay về, tùy tiện đưa cả cái chổi suýt theo chủ nhân đi gặp tử thần quay về.

Diêu Tranh công lực không đủ, trơ mắt nhìn bản thân biểu diễn sự kiện kiểu như ngày 11-9 mà không thể làm gì. Kết quả sính cường đều là thế. Nhưng cùng lúc Mễ Khai Lãng Cơ La chuẩn bị kiêm thu cả cô thì Nhạc Bằng tới nơi, phất chưởng hất lùi ma trảo của hắn, thuận tay kéo bạn gái về. Không cho kẻ khác cơ hội.

Hai anh hùng cứu mỹ nhân đưa mục tiêu thoát ly hiểm cảnh, đám đông chờ đợi đã lâu dưới biển cùng hoan hô. Lớn tiếng hò hét trợ uy cho Nhạc Bằng và Mễ Khai Lãng Cơ La.

Sáu giáo quan nhận rõ tình hình, đều thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy họ cũng vô lực, nhưng học viên mà có năng lực cứu được người khỏi hiểm cảnh khiến họ nuốt lại tiếng thở dài, hít vào thêm một ngụm lãnh khí. Lý Hoằng Trì sau cùng cũng nhận thức được vì sao cấp trên trọng thị lần tập huấn này như thế. Thực lực đó cả Lâm lão vị tất ứng phó được. Học viên lần này quá khác biệt.

Nhưng trong sáu người, Gia Phù Lợi rúng động hơn hết, lại gặp Nhạc Bằng mà trong lòng nàng ta không hề hưng phấn hoặc kích động, mà cảm xúc đó là tổng hòa của con người. Đương nhiên không trách nàng ta được, dù gì hai người cũng trải qua nhiều chuyện không vui.

Thấy quần đảo San Hô xuất hiện, các linh năng lực giả hào hứng hẳn. Bất quá Mễ Khai Lãng Cơ La không vui vẻ gì, cứu mỹ nhân về rồi, hắn mới phát hiện đúng là mình cứu được người đẹp nhưng tuổi còn nhỏ quá, vị thần phụ này có xấu xa hơn nữa thì phạm vi săn gái đẹp không đến mức mở rộng xuống lứa tuổi mười một, mười hai. Yêu ma cũng có nhân tính.

Ôm cô bé, Mễ Khai Lãng Cơ La và Nhạc Bằng nhìn nhau, đều không biết nên làm gì, lòng vô cùng phức tạp. Lúc đó đám đông đã lên bờ, lên quần đảo San Hô. Giáo quan bất mãn cực hạn với hai gã ngang tàng đó.

“Hai người, bắt đầu báo danh rồi, mau xuống đây.” Lý Hoằng Trì cất giọng, trung khí rất hồn hậu, tiếng hô chấn động mấy chục dặm mặt biển. Nhạc Bằng làm lơ, Mễ Khai Lãng Cơ La lập tức phi thân hạ xuống, cười tươi đến chỗ tụ tập, thuận tay đặt tiểu ma nữ xuống, trao cả cái chổi phi hành.

“Túc hạ là thần phụ ở đâu, vì sao tiểu nữ chưa từng thấy?” Gia Phù Lợi khá hứng thú với vị thần phụ vừa đấu một chiêu với Nhạc Bằng, nhưng lẽ ra nàng ta phải nắm rõ như lòng tay nhưng cao thủ giáo đình châu Âu mới đúng, sao lại chưa từng thấy hắn, vì thế mới lên tiếng hỏi.

“Tại hạ? Tại hạ Mễ Khai Lãng Cơ La, kiêm chức thần phụ. Tín đồ Do lạp giáo phái hiếm khi qua lại với giáo đình châu Âu, vì thế sư tỷ không biết.”

“Do lạp giáo phái? Sao tiểu nữ chưa từng nghe qua?” Gia Phù Lợi tự tin rất thông thuộc lịch sử tôn giáo và giáo hội phân chi, hà cớ lại để lọt một hai chỗ? Do lạp giáo phái, hình như rất kì quái.

“Sao lại chưa từng nghe qua? Giáo phái chúng tôi tuy hiếm khi xuất hiện tại thế tục, nhưng cũng rất có danh tiếng. Người truyền đạo là thánh đồ thứ mười ba của Gia Tô giáo, Do Đại.”

“Cái gì? Do Đại?” Thần phụ xuất thân từ giáo đình châu Âu không ít, nghe hắn nhắc đến cái tên cấm kị này, lại còn công nhiên lớn tiếng xưng Do Đại là đệ thập tam thánh đồ, hơn nữa còn là truyền nhân, liền vô cùng phẫn khái, hùng hổ định đến gây sự.

Cùng lúc, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tín phụng Do Đại không được, vậy thì nữ vu học đồ này chắc bị thiêu chết rồi? Đúng là một nhóm cuồng nhân tôn giáo không hiểu gì.”

Tiểu nữ vụ được Mễ Khai Lãng Cơ La cứu, lập tức lên tiếng bênh vực “cứu mệnh ân nhân”. Hơn nữa vấn đề tôn giáo dù đúng hay sai, đều là mâu thuẫn không thể điều hòa, trên thế giới không ngừng xung đột tôn giáo, Kháng Ma liên minh cũng không đứng ngoài vòng.

“Các vị bình tĩnh, Kháng Ma liên minh không quản đến chuyện tôn giáo, rời đây rồi các vị tự do thảo luận, chúng tôi không can thiệp.” Lâm Khẩn là giáo quan tối cao ở đây, tất nhiên phải ra mặt, lập tức hóa giải xong xung đột.

Đương nhiên thực lực Mễ Khai Lãng Cơ La vừa biểu hiện khiến Cơ đốc giáo đồ hiểu rằng sức mạnh chính nghĩa có lẽ không đủ để áp chế tà ác, tạm thời bảo tồn thực lực là lựa chọn đúng đắn. Bất quá tín đồ thượng đế sử dụng trớ chú cũng không kém hơn ma quỷ, trong mấy phút mà có người đã kịp nguyền rủa đến tổ tiên đời thứ sáu mươi mấy của Mễ Khai Lãng Cơ La.

Không khí náo loạn, khiến sáu giáo quan trán nổi gân xanh, bắt đầu trách mắng mấy học viên không hiểu quy củ. Còn về Nhạc Bằng, Gia Phù Lợi đã cho đồng bạn biết, không ai muốn chạm vào kẻ không thuộc phạm vi quản hạt này. Bất quá Gia Phù Lợi cũng không biết cấp trên đã ra quyết định thu nhận gã vào Kháng Ma liên minh, hiển nhiên chưa nhận được thông cáo của thượng cấp.

Luận tư cách, Nhạc Bằng là chữ Sơn, đủ để chế phục toàn trường.

Lúc chia tổ phải cân nhắc vấn đề tín ngưỡng, xếp nhưng học viên khó lòng mâu thuẫn vào một nhóm, những họ viên không đối phó vào một nhóm. Phù Vân tiên xá trên không bắt đầu quay về, Diêu Kính và Phương Tịch Tà dù không có lý do lo lắng nhưng có việc gấn nên về trước. Nhạc Bằng lơ lửng trên không, nhìn cảnh bận rộn bên dưới, tâm tư gửi hết đến một nơi khác. Gã loáng thoáng cảm giác được có điều không ổn, nhưng không nghĩ ra vấn đề ở đâu.

Trừ Gia Phù Lợi vẫn còn hai nữ giáo quan nữa, cách ăn vận rất khác. Một người mặc áo cực bó, trừ đôi mắt, không có mảy ma da thịt lộ ra ngoài, nhưng thân thể vẫn hiện rõ nhưng đường cong hấp dẫn. Người còn lại lấy giữa thân thể làm giới tuyến phân chia, bên trái lá lớp áo may bằng chất liệu cực kỳ đàn hồi, nửa còn lại hoàn toàn để lộ. Có thể nói đại bộ phận nam học viên đều lưu luyến vị giáo quan này, nhiều người hy vọng được nàng ta chỉ đạo tu nghiệp. Dù nhìn dưới góc độ nào, nàng ta cũng là mỹ nhân, nói cho công bằng, nam nhân hầu hết đều thích kiểu ăn mặc đó.

Sau đó Lâm Khẩn theo kế hoạch từ trước, chia thành năm tổ, bốn tổ có nhân số chừng năm chục người mỗi tổ do lão, Gia Phù Lợi, Hỏa Nha, Lý Hoằng Trì chỉ đạo. Còn mỹ nữ Oa Lạp và Mỹ Liên, vị giáo quan ăn mặc trang phục của thế kỉ hai mươi tám, chỉ đạo số học viên còn lại.

Diêu Tranh và Trần Anh Hữu được phân vào tổ của Lý Hoằng Trì. Hà Động Lượng không gia nhập, y đến một chỗ khác, hiện tại vẫn do Lâm Khẩn tiếp đãi.

“Tựa hồ nhất thiết đều bình thường.”

Nhạc Bằng dùng linh gác tìm một lúc vẫn không được gì, bèn rũ bỏ bất an trong lòng, chuẩn bị ly khai.

Đáp xuống quần đảo San Hô, gã mặc kệ ánh mắt người khác, đến tạm biệt Diêu Tranh.

“Này, anh tưởng mình là ai, mau đi đi, đừng để người ta cười.” Diêu Tranh thấy gã ung dung đến chỗ mình liền lên tiếng cảnh cáo anh bạn trai mặt dày thâm bất khả trắc này.

“Đây là sản nghiệp của Kháng Ma liên minh. Mời các hạ mau đi cho.” Lý Hoằng Trì vốn bất mãn trước dáng vẻ của Nhạc Bằng, hiện tại có cớ, liền chặn lại.

Nhạc Bằng bực mình dừng bước. Lý Hoằng Trì là thành viên trọng yếu của tà giáo ở Mỹ, bình thường hiếm khi chịu dùng lời lẽ xử lý, tuy y chưa từng phạm luật, nhưng có lẽ phần lớn vì chính phủ không tìm được chứng cớ. Một khi dị năng lực giả hủy diệt chứng cứ, tất nhiên người thường không tìm được.

Mắt y bắn ra hồng quang kì dị, dùng tần suất cổ quái nói ra.