Lần sau nhẹ chút…

Nhẹ chút…

Nhẹ…

Tân Quỳ nghe được những lời này của Hạ Vân Nghi, động tác nghịch cây xương rồng lập tức dừng lại.

Những từ này… thật sự được phát ra từ miệng anh?

Đã lần sau rồi, anh còn nói sẽ nhẹ chút!

Gió ngoài ban công thổi lên mặt Tân Quỳ, chạm vào những sợi lông tơ trên mặt cô.

Người ở đầu dây bên kia chính là Hạ thần đứng trên đỉnh cao, vinh quang vô ngần, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt sao…

Đây là một người có thể nhân cơ hội để nói lời đùa cợt mà!

Cái gì mà vô dục vô cầu, thanh sơ quả liễm.

Mấy từ của truyền thông lúc trước xem ra đối với Tân Quỳ, có lẽ chỉ còn lại là lười biếng, không biết kiềm chế.

Nếu lại tiếp tục nói đến chuyện này, Tân Quỳ cảm thấy có lẽ mình sẽ thiếu oxy nên dời đề tài, hỏi anh tìm cô có chuyện gì.

“Không có chuyện gì đặc biệt cả.” Hạ Vân Nghi nói, “Chỉ là khi làm nhạc có chút chán, liền tìm em.”

“Ừm.” đầu tiên Tân Quỳ rụt rè đáp lại, sau đó trong lòng cảm thấy sung sướng, “Cho nên nói, việc nói chuyện với em là chuyện rất thú vị đúng không?”

“Đúng vậy.” Hạ Vân Nghi nhanh chóng đáp lại.

Tân Quỳ rất thích lý do này.

“Sau này anh bận…” Giọng cô tan vào gió, sau đó nhẹ bỗng, “Cũng có thể làm như bây giờ.”

Sau khi dứt lời Tân Quỳ mới phát hiện ra mình đã gấp gáp thế nào.

Rõ ràng đang là cuối hè đầu thu, cô bỗng nhiên cảm thấy người nóng lên giống như ở giữa trưa hè.

Tân Quỳ xòe tay ra, quạt cho mình.

Nhưng quả thật cô cũng đâu nói sai, tuy rằng một năm Hạ Vân Nghi có thời gian nghỉ ngơi nhưng hơn phân nửa không có quy luật. Lịch trình của anh luôn được xếp trước nửa năm, không thiếu một số thông báo tạm thời khác xem vào giữa, cho nên trong một năm anh khá bận rộn.

Mà anh còn tận lực từ chối nhiều lời mời khác nữa.

Nếu đã nói tới chuyện bận rộn, Hạ Vân Nghi lại bổ sung thêm, “Vậy anh cũng nói trước với em một tiếng, từ giờ cho tới cuối năm anh rất bận, không thể dành quá nhiều thời gian cho em được.”

Tân Quỳ đồng ý, ngay sau đó lại cảm thấy có thể lấy lại mặt mũi, hừ một tiếng, “Tiền bối, anh cứ làm như là em rảnh rỗi lắm vậy, từ giờ em cũng bận rộn giống như anh.”

“Anh biết.” Hạ Vân Nghi cười, “Anh muốn nói là, ngoại trừ anh gọi cho em, em cũng có thể gọi cho anh.”

“Không được không được, khi bận việc cần chuyên tâm.” Tân Quỳ không muốn bởi vì chuyện của hai người mà làm ảnh hưởng tới công việc của Hạ Vân Nghi.

Cô cho anh một khoảng không nhất định, hơn nữa dù sao sau này hai người vẫn có thời gian bên nhau.

Nhưng khi cô cẩn thận nghĩ lại giọng điệu vừa rồi của Hạ Vân Nghi…

Tân Quỳ dường như hiểu một chút.

Nghĩ đến đây, cô thoải mái, “Không cần kiểm soát nhau quá.”

Nói xong, Tân Quỳ còn khoa chân múa tay, giọng điệu chắc chắn, “Dù sao em cũng tin tưởng anh.”

Anh nghe được lời cô nói, im lặng một hồi lâu, một lúc sau mới lên tiếng, “Đây không phải là vấn đề có kiểm soát hay không, là vấn đề có muốn hay không của đối phương.”

Cho đến khi đã cúp máy, Tân Quỳ vẫn trố mắt nhìn màn hình điện thoại di động.

“…”

Suy từ những lời này ra… vậy nếu sau này cô không gọi cho anh thì nghĩa là cô không muốn anh?

Tân Quỳ trợn tròn mắt.

- -- 

Giống như lời Hạ Vân Nghi nói vậy, anh bởi vì bận rộn mà không có thời gian tới thăm cô.

Ngoại trừ nhắn WeChat chúc ngủ ngon, bình thường căn bản không thấy bóng dáng Hạ Vân Nghi đâu.

Hạ Vân Nghi chỉ thi thoảng đăng bài thông báo chương trình tạp kỹ hay các cuộc phỏng vấn trong chương trình hay quảng cáo đại ngôn đồng thời phát triển thêm về phương diện âm nhạc.

Thật ra theo lịch trình đã lên kế hoạch, sau khi tour diễn của Hạ Vân Nghi kết thúc, anh sẽ có thời gian để nghỉ ngơi và tự điều chỉnh, tuy nhiên ở trong vòng này mà chỉ nếu không thể sáng tác được những ca khúc với nhiều phong cách khác nhau thì sẽ không trụ được lâu.

Trong một năm, anh cần thời gian buông lỏng, tìm linh cảm.

Mà Hạ Vân Nghi từ trước tới nay là kiểu người có yêu cầu rất cao đối với bản thân, cực kỳ chú trọng tới phương diện này.

Cũng rất đúng lúc, mùa thu năm nay sẽ có một vài nhạc sĩ ở Vienna tiến hành giảng dạy, mấy năm mới có một lần, đây là một cơ hội hiếm thấy.

Đại sư Fair là nhạc sĩ dân gian, nghệ sĩ dương cầm, vĩ cầm và là nhà soạn nhạc nổi tiếng khắp Châu Âu.

Cả một đời ông chỉ biểu diễn một lần, sau đó lùi về sau màn.

Nhưng chỉ với một lần biểu diễn kia cũng khiến không ít người kinh ngạc, với dòng chảy của thời gian, ông càng lúc càng thần bí.

Mấy năm gần đây trong nước càng ngày càng đưa nhiều tin về ông, lúc trước truyền hình còn làm một số đặc biệt liên quan đến ông, lập tức gây bão trên hot search.

Sau khi mọi người nghe tất cả các sáng tác của ông, đại sư Fair đã lên nhanh như diều gặp gió.

Theo lời đồn, đồ đệ của ông đều cực kỳ thành công -  có những người được yêu thích trong giới âm nhạc cổ điển, có những người khởi xướng sáng tác ra được những ca khúc khiêu vũ, cũng có người làm nhà soạn nhạc hàng đầu kiếm được hàng chục triệu đô la lợi nhuận.

Những người này không có tên họ cụ thể, dựa theo những tiêu chuẩn và quy ước giảng dạy, đại sư sẽ không thông báo học trò mà mình thu nhận có những ai.

Thời gian giảng dạy của ông cũng rất bất định, mỗi lần có tin tức liên quan đến chuyện này đều là do nội bộ truyền ra.

Bởi vì Hạ Vân Nghi có năng lực xuất sắc và hay thay đổi phong cách âm nhạc, trước kia vào giới bằng thực lực, được nhiều người trong giới giải trí ưu ái, lần này cũng là ca sĩ tiền bối tiến cử anh cho người phụ trách bên Châu Âu.

Có một quy định đối với chuyện tiến cử, nếu người được tiến cử không được chọn thì trong ba lần tuyển chọn để giảng dạy tiếp theo sẽ không có cơ hội được tiến cử lần nữa.

Mà chọn như thế nào, tiêu chuẩn chọn ra sai, thật ra không có một giới hạn trên hay giới hạn dưới nào, quyền lựa chọn hoàn toàn dựa vào đại sư.

Ông chỉ dạy một người trong một lần, độ dài bài giảng hoàn toàn là do tâm trạng của ông quyết định.

Hạ Vân Nghi đã nhận được thư mời từ đại sư Fair vào lúc tour diễn còn đang diễn ra.

Đối phương dùng rất nhiều từ ngữ khen ngợi anh, ở cuối còn đặc biệt viết tên Hạ Vân Nghi bằng tiếng Trung.

Phòng làm việc của Hạ Vân Nghi vốn dĩ đã nghĩ tới khả năng này nên đã sắp xếp thời gian phù hợp với lịch trình này.

Vì thế hơn một tháng tiếp theo, Hạ Vân Nghi sẽ một mình bay tới Vienna giao lưu âm nhạc với Fair, không đi cùng lý tùng.

Có rất ít người biết chuyện này, trong đó có Tân Quỳ.

Kết thúc khóa học kéo dài một tháng này, Hạ Vân Nghi đứng dưới gốc cây, nhìn hàng cây tùng xanh biếc, gọi điện thoại cho Tân Quỳ.

Sau khi cúp điện thoại, anh cất di động đi, tầm mắt cố định nhìn vào màn hình, nét mặt dịu dàng.

“Hạ, cậu gọi điện thoại cho cô bé kia sao?” Fair vuốt chòm râu trắng, ngồi trên ghế mây, cười ha ha.

Fair cực kỳ thích văn hóa Trung Quốc, trước kia ông từng biểu diễn âm nhạc kết hợp giữa kinh kịch và rock and roll.

Phần lớn căn nhà cũng đã được sửa sang mang hơi hướng Trung Hoa, giống như cái ghế gỗ cũ kỹ ọp ẹp này là đồ cũ mà ông mua từ nơi chuyên bán đồ Trung đã xài rồi.

“Đúng.” Hạ Vân Nghi không nhìn về nơi xa nữa, trả lời Fair.

Trong một tháng này, hai người ở cùng nhau không giống như thầy trò mà giống bạn bè hơn.

, hơn nữa 

Fair không nghiêm khắc giống như lời đồn mà ngược lại, ông càng giống một ông cụ vui tính hơn.

Bởi vì Hạ Vân Nghi ngày nào cũng gọi điện thoại, hơn nữa còn có thói quen nói chuyện rất lâu, Fair đã bắt gặp nhiều lần cho dù là vô tình hay cố ý.

Nhưng đến khi ông hỏi thăm Hạ Vân Nghi thì mới hiểu, những chuyện nói qua điện thoại chẳng có việc gì quan trọng mà chỉ là những câu chuyện vụn vặt linh tinh thường ngày nhưng Hạ Vân Nghi dường như rất thích nghe.

Fair cực kỳ tò mò người có thể chiếm giữ tâm trí một Hạ Vân Nghi ưu tú như vậy.

Lúc ấy Hạ Vân Nghi gật đầu mời ông, “Sau này ông có thể tới quốc gia của tôi, tôi và cô ấy sẽ chiêu đãi ông.”

Fair mỉm cười, chỉ nói mình lớn tuổi rồi, không muốn đi xa như vậy.

Ông yêu thích sự tự do.

Dĩ nhiên, rốt cuộc Fair cũng đi, chỉ là đó là chuyện của sau này.

- -- 

Hạ Vân Nghi sắp trở về nước từ Vienna.

Mới đầu, khi biết được anh là học trò của Fair, Tân Quỳ ước mình có thể thông báo cho cả thế giới biết.

Nhưng sau khi kích động qua đi, cô cũng hiểu được nguyên tắc của đại sư Fair cho nên chỉ có thể tự vui mừng một mình.

Nhưng cô lại không nhịn được đăng nhập vào nick Weibo phụ, ám chỉ một chút.

So với cô, Hạ Vân Nghi dường như luôn chạy nhanh hơn và xa hơn. Nhưng với tài năng của anh, cô thật sự bị thuyết phục, nguyện ý chạy đằng sau anh.

Trước đây khi hai người ở cùng nhau, cái nhìn của Tân Quỳ với Hạ Vân Nghi không phải một sớm một chiều mà cố định được.

Những ấn tượng cũ không ngừng bị loại bỏ, những khía cạnh mới không ngừng mở ra, vô thức làm thay đổi hình ảnh của anh trong nội tâm cô.

Rung động đôi khi chỉ trong nháy mắt, trầm luân đôi khi cũng chỉ trong vòng một giây.

Hết lần này tới lần khác, giống như cột buồm của thuyền trên biển, lần nào Tân Quỳ cũng tìm thấy một điểm mới ở anh.

Vào tối Hạ Vân Nghi quay về nước, anh hẹn cô gặp mặt vào hôm đó.

Tân Quỳ đúng lúc mới quay xong chương trình giải trí nổi tiếng dành cho trẻ em, trực tiếp đồng ý.

Sau nhiều lần trao đổi địa điểm, thời gian gặp mặt, Tân Quỳ thử quần áo đã gần một tiếng đồng hồ.

Cô tựa người vào trước gương, lòng rối như tơ vò, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ phiền não như vậy.

Rõ ràng lúc trước mỗi lần đi gặp anh, cô đều quyết định nhanh chóng, cũng không suy nghĩ nhiều thế này.

Cố tình là lúc này đây, có thể nói là đây là lần đầu tiên, Tân Quỳ thử tới thử lui, không cảm thấy bộ nào phù hợp.

Cái này quá tối, cái này quá sáng, cái này quá dài, cái kia quá lộ.

Tân Quỳ nản chí, dứt khoát ngồi xuống thảm.

Cô phiền não xao xoa tóc, ánh mắt nhìn mình trong gương.

… thật sự không thể nói  ra được cảm giác hiện giờ của cô.

Ngọt ngào, lại phiền não.

Đã lâu không gặp.

Cô sợ mình sẽ cảm thấy lạ lẫm.

Vừa muốn nhanh nhìn thấy anh, lại không muốn nhìn thấy anh quá sớm.

- -- 

Gần mười giờ tối, Tân Quỳ mới đên gara ngầm.

Khác với mọi khi, lần này Hạ Vân Nghi đã đổi sang xe khác.

Tân Quỳ loanh quanh một vòng, căn bản không nhận ra.

Lúc Tân Quỳ lại lượn thêm vòng nữa, rồi xác nhận đúng là Hạ Vân Nghi đã nhắn “Anh tới rồi”, cô dứt khoát đứng tại chỗ gãi đầu.

Sao lại không thấy anh đâu?

Nhà để xe dưới hầm trở lạnh, gió khẽ thổi dưới chân, Tân Quỳ chợt cảm thấy sợ hãi.

Cô lạnh hết sống lưng.

“Thật là gặp quỷ…”

Nhưng mà cô còn chưa kịp lẩm bẩm xong, một chiếc xe ngay gần cô đột nhiên sáng đèn.

Hạ Vân Nghi chủ động bóp còi, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, có chút bất đắc dĩ, “Em ngốc sao, không nhìn biển số xe à?”

“…”

Tân Quỳ sờ sờ chóp mũi của mình, ngoan ngoãn lên xe.

Khi đang cài dây an toàn cho mình, cô bắt đầu nhỏ giọng biện minh cho mình, “Trước kia em không nhìn rõ biển số xe của anh, không nhớ được mà.”

“Hôm nay anh nhắn cho em, khi nào về em phải thuộc đấy.” Hạ Vân Nghi đặt tay lên tay lái, mở động cơ.

Khi chiếc xe chậm rãi ra khỏi hầm để xe, Tân Quỳ mới hoàn hồn lại.

Từ từ, anh nói gì cơ?

Thuộc cái gì cơ?

Thành thật mà nói ngoại trừ việc ghi nhớ lời thoại trong kịch bản, cô chưa từng phải nhớ những thứ khác.

“Tiền bối, anh thật khoa trương, còn bắt em thuộc biển số xe.”

“Sau này em sẽ đi cùng anh nhiều hơn.” Hạ Vân Nghi giọng nhàn nhạt, “Không nhận ra hoặc nhận nhầm thì phải làm sao?”

Tân Quỳ không nói, lặng lẽ xoay người lại, liếc anh một cái.

Rồi sau đó cô nghĩ rằng anh không nhìn thất lại liếc lần thứ hai.

Vào lần thứ ba, tình cờ đúng lúc này xe gặp đèn đỏ.

Trong thời gian xe dừng lại, Hạ Vân Nghi nghiêng mặt qua, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay lái, “Nhìn anh nữa, anh liền hôn em ở đây luôn đấy.”

Tân Quỳ vốn muốn tìm một vị trí nào đó trên người anh để tập kích. Nghe được những lời này, cô dứt khoát vươn tay nhéo một cái vào tay anh.

Cũng không dám dùng sức.

Rồi sau đó…

Nhanh chóng quay người đi, tựa như sợ bị anh hôn.

Hạ Vân Nghi yên lặng nhìn cô, yết hầu ở cổ khẽ nhúc nhích, không lên tiếng.

- -- 

Nơi hôm nay hai người đi là rạp chiếu phim xe hơi.

Rạp chiếu phim xe hơi không giống như những rạp chiếu phim bình thường, cần phải tập trung ở một nơi mà phải hẹn trước, tự lái xe đến địa điểm ngoài trời, xem phim ngay trong xe hơi, đến lúc đó màn hình bên ngoài sẽ tiến hành chiếu phim.

Bluetooth sẽ được kết nối tự động với loa bên trong xe và có thể tự điều chỉnh cho phù hợp.

Kiểu rạp như thế này phần lớn tiện cho người lái xe, còn là vì để cho những đôi tình nhân có không gian riêng.

Giá tiền đương nhiên sẽ đắt hơn chút.

Rạp chiếu phim xe hơi trong nước vẫn còn trong giai đoạn đang phát triển, kích thước còn chưa quá rộng, cho nên giá cả cũng không hề rẻ.

Nhưng như vậy lại có thể khiến những người trong một số ngành nhất định được yêu đương thoải mái ở đây.

Ví dụ như người trong giới giải trí.

Cụ thể hơn chẳng hạn như hai người tối nay.

Vừa bí mật vừa an toàn.

Lúc đầu khi mới đề nghị, Tân Quỳ giơ cả hai tay lên đồng ý, hơn nữa trước giờ cô chưa từng tới đây, luôn cảm thấy tương đối mới lạ.

“Tiền bối, sao anh biết nơi này?” Trong lúc chậm rãi đến, Tân Quỳ rốt cuộc cũng nói ra nghi ngờ của mình.

Hạ Vân Nghi tìm được đúng chỗ đỗ xe, trả lời cô, “Ba mẹ anh thích đến đây, cho nên anh biết một chút.”

“Chú dì thật… tình cảm.”

- Thật là thú vị.

Đương nhiên lời này Tân Quỳ không nói ra.

“Ừm, bọn họ vẫn luôn như vậy, anh cũng quen rồi.”

Bên trong buồng xe quá tối, lúc dừng lại, Hạ Vân Nghi mở đèn ở chỗ ngồi đằng trước.

Ánh sáng mờ ảo hắt xuống, làm tôn lên vẻ đẹp của anh.

Tân Quỳ nhìn chằm chằm anh một hồi, nhìn anh xoau người sang, từ từ đến gần.

Không nói tới việc anh càng ngày càng tới gần, ánh mắt của Hạ Vân Nghi cũng giống như đang im lặng phóng điện, giống như lưới được kéo lên trước bình minh, từng chút từng chút kéo lên.

Lúc này Tân Quỳ giống như một con mồi trong lòng bàn tay anh, không thể thoát ra.

Nhưng ngay vào lúc Tân Quỳ nín thở, Hạ Vân Nghi đột nhiên quay lại, với tay về phía chỗ ngồi sau.

Có vẻ đang lấy thứ gì đó.

Tim cô giống như rơi tự do, mong đợi cũng rơi xuống theo…

Tân Quỳ không khỏi ngượng ngùng.

Người này thật là.

Cô còn… cô còn tưởng rằng…

Người này đúng là đồ xấu xa1

Khi Hạ Vân Nghi ngồi lại vị trí cũ, Tân Quỳ nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ không muốn mở miệng.

“Em vừa mới chờ mong gì vậy?” Hạ Vân Nghi nhìn cô.

“Em không chờ mong.”

“Ồ, đúng không?”

“…”

Cái gì mà đúng hay không, ai chờ mong cũng được ngoại trừ cô!

Ngay vào lúc Tân Quỳ hạ quyết tâm, Hạ Vân Nghi khẽ thở dài, ánh mắt u buồn.

“Vậy thật đáng tiếc.”

“…?”

“Mang quà tới cho em, em lại nói không chờ mong.”

Quà?

Hạ Vân Nghi vừa dứt lời, Tân Quỳ không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.

Quà trên tay Hạ Vân Nghi là một nhãn hiệu nổi tiếng châu âu.

“Đây là món quà mà anh tặng em?” Tân Quỳ chạm vào chiếc nơ trên hộp quà.

“Ừ, cho em.”

“Là cái gì vậy?”

Hạ Vân Nghi không trả lời, chỉ đưa hộp quà cho cô, “Em tự mở đi, nhìn thử xem có thích hay không.”

Cho dù là gì đi chăng nữa, cô vẫn sẽ thích.

Tân Quỳ nhận lấy, chậm rãi mở ra.

Bên trong hộp quà là một chiếc túi xách màu trắng, có đính nhiều viên kim cương trên dây đeo.

“Cái này… rất đắt phải không?” Tân Quỳ có rất nhiều túi xách, không thiếu đồ của thương hiệu này, có thể đoán được đại khái giá cả.

Hạ Vân Nghi gật đầu, “Thường thấy em xách đủ loại túi, khi đi ngang qua cửa hàng này, muốn thử xem một chút.”

Trên thực tế cho dù là anh mua đồ gì làm quà đi chăng nữa, chỉ cần Tân Quỳ nghĩ đến việc Hạ Vân Nghi đích thân mua nó, cất nó vào vali rồi mang nó về từ châu âu xa xôi, cô liền cảm thấy… có chút đáng yêu.

Bàn tay nhỏ bé của Tân Quỳ vô thức vuốt ve nó, những ngón tay chạm vào bề mặt gồ ghề của chiếc túi.

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện trên da của túi xách có họa tiết hoa hướng dương.

Trên biểu tượng logo bên ngoài có khắc một dòng chữ nhỏ - Sonnenblume.

Chiếc túi này là phiên bản giới hạn.

Tân Quỳ thấy thế nào cũng rất thích, tò mò hỏi anh, chỉ vào hàng chữ, “Chữ này có nghĩa là gì?”

“Trong tiếng Đức nó có nghĩa là hoa hướng dương.” Hạ Vân Nghi giải thích.

Tân Quỳ sáng mắt lên, nhìn chằm chằm anh, “Cảm ơn, em rất thích.”

Hạ Vân Nghi cụp mắt xuống, không biết tại sao tâm tình lại cực kỳ tốt.

Rõ ràng anh ngồi trên máy bay rất lâu, hẳn là phải rất mệt mới đúng.

“Thích thì tốt.” Anh xoa đầu cô, “Trước khi xem phim có thể chọn gì đó để ăn.”

“Ăn?” Tân Quỳ cất túi xách đi, lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay đầu lại nhìn anh, “Ở đây có thể gọi đồ ăn sao?” 

“Đặt hàng tự phục vụ, em quét mã QR ở bên cạnh ấy.” Hạ Vân Nghi hạ cửa sổ xe xuống, “Nó ở ngay cạnh em.”

Tân Quỳ gật đầu, sau khi quét xong, tự giác nâng cửa lên, cúi đầu nhìn điện thoại.

Không thể không nói, ở đây có rất nhiều loại đồ ăn phong phú, cái gì cũng có.

Tân Quỳ đấu tranh một lúc lâu, ngay khi cô đưa ra quyết định cuối cùng, định hỏi Hạ Vân Nghi có muốn gì nữa không, cô quay đầu lại, thấy anh đã nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực.

Có lẽ Hạ Vân Nghi quá mệt mỏi, ngồi dựa vào ghế, hơi ngẩng đầu.

Tân Quỳ ngừng lại, ánh mắt cũng cố định trên người anh.

Hạ Vân Nghi mới trở về nước đã tới tìm cô, trước đó cô đã hỏi anh có mệt hay không, đã bị một câu “không sao” của anh đè ép trở về.

Ánh đèn xe chiếu lên mặt anh, để lộ ra sườn mặt hoàn hảo, cực kỳ mê người.

Mùa thu ở thành phố Z tiêu điều, lạnh lẽo, bên trong xe dù có hơi ấm từ cơ thể hai người nhưng vẫn chưa đủ.

Hôm nay Tân Quỳ mặc một chiếc áo len màu kem, cô từ từ cởi nó ra để đắp cho anh.

Ngay khi Tân Quỳ cúi người về phía trước, cánh tay mỏng manh của cô đột nhiên bị kéo.

Hạ Vân Nghi kéo tay cô, kéo cô từ ghế phụ sang bên ghế lái.

Trong lúc hoảng loạn, Tân Quỳ ôm cổ Hạ Vân Nghi.

“Anh…”

“Anh làm sao?” Hạ Vân Nghi ôm chặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm, “Em cho rằng anh ngủ sao?”

“Vừa rồi anh nhắm mắt mà!” Tân Quỳ có chút thẹn thùng, giọng cũng cao lên.

“Nhắm mắt cũng đâu nhất định là đang ngủ, anh chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần thôi.” Hạ Vân Nghi đùa cợt.

Cái gì mà nhắm mắt dưỡng thần…

Nhắm mắt để thuận tiện bắt cô hơn thì có!

“Nhưng anh ở trên máy bay lâu như vậy… em tưởng anh mệt.” Tân Quỳ chạy không thoát, càng giãy giụa hơn.

“Như vậy mà đã cảm thấy anh mệt rồi.” Hạ Vân Nghi ghé sát vào người cô, phả hơi thở vào tai cô, “Vậy em cũng quá coi thường anh rồi.”