Thiết Thủ theo Cố Tích Triều vào trong, hô hấp chợt trở nên hỗn loạn, hai tay theo thời gian nắm chặt lại thả lỏng, mắt đã ngấn lệ. Cho đến giờ phút này, hắn đều cố gắng không nghĩ rằng y có thể làm chuyện này. Cho dù Cố Tích Triều có nói gì đi nữa, hắn vẫn ôm hy vọng. Nhưng khi nhìn thấy bóng người trước mặt, hy vọng đó hoàn toàn tan biến.

Thích Thiếu Thương đang nằm ở trên giường, đắp chăn trắng toát, nhìn qua thật giống đang ngủ. Chỉ là không có chút hơi thở.

Cố Tích Triều cắn chặt răng, kéo chăn lên, quay đầu nhìn Thiết Thủ: “Thiết Nhị gia, ngươi đến xem hắn vì sao mà chết.”

Thích Thiếu Thương trên người vết thương không nhiều, nhưng trước ngực dường như bị sụp. Thiết Thủ đưa tay sờ, thấy mềm nhũn, đoán được ngay xương ngực xương sườn đều bị nát vụn.

Ngọc Toái Chưởng.

Ngọc Toái Chưởng của Cố Tích Triều.

“Ta nghe nói, Thái tướng gia (Thái Kinh) hạ lệnh,” Thiết Thủ thở mạnh vài lần, sau nhẹ nhàng kéo tấm chăn trắng lên người Thích Thiếu Thương, “Nếu giết được Thích Thiếu Thương, sẽ có được Kim Phong Tế Vũ Lâu.”

Cố Tích Triều thản nhiên nói: “Không sai.”

“Thiên Hạ Đệ Thất từng thử giết Thích Thiếu Thương đoạt lâu, cuối cùng thất bại thảm hại,” Thiết Thủ trầm giọng nói, “Văn gia hận Thích Thiếu Thương, hận Lôi gia, cũng hận Thần Hầu Phủ chúng ta.”

Cố Tích Triều không nói lời nào, trong mắt lại lóe lên một ánh sáng kì lạ.

Thiết Thủ nói tiếp: “Ta năm đó bị thương, được Mông lão gia tử bọn hắn giúp đỡ. Ta còn nhớ rõ Vi Áp Mao chết như thế nào trong tay Văn Trương, toàn thân xương cốt vỡ vụn, xác chết mềm nhũn.”

“Thiên Hạ Đệ Thất đã chết rồi,” Cố Tích Triều giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Văn Tuyết Ngạn cũng đã chết, nhưng Văn gia vẫn còn những người khác, huống chi,” Thiết Thủ dừng lại một chút, “Thiên Hạ Đệ Thất không trực tiếp học được võ công từ Văn Trương, mà học từ huynh đệ tỉ muội của hắn.”

“Văn Tùy Hán.”

“E rằng là Văn Tuyết Ngưng,” Thiết Thủ nhẹ nhàng thở dài. Văn Tuyết Ngưng là muội muội ruột của Văn Tuyết Ngạn. Người của Văn gia trước nay xem thường Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng cô muội muội này đối với hắn có chút yêu thương, ắt sẽ trả thù cho hắn.

“Có thể,” Cố Tích Triều lo nghĩ, bỗng nở nụ cười, nhưng chỉ cười một chút rồi thu lại ngay, “Thích Thiếu Thương nhiều lần vì hồng nhan gặp trắc trở, nhưng đến giờ đều không học được bài học. Nếu quả thực tướng gia thực sự phái Văn tiểu thư tới giết Thích Thiếu Thương, đây cũng là một diệu kế.”

“Nếu?”

“Nếu,” Cố Tích Triều nhấn mạnh chữ này, cười lạnh nói, “Nam nhân đều không muốn tin tưởng vào năng lực của nữ nhân, tướng gia cũng vậy. Thích Thiếu Thương tự phụ mang danh đại hiệp, không tổn thương nữ nhân. Nếu kẻ ra tay giết hắn là Văn tiểu thư, hắn bất kể thế nào cũng sẽ không phản kích.”

“Phản kích? Thích Thiếu Thương nếu sau đó phản kích, hung thủ tất tránh không được,” Thiết Thủ ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích Triều, “Văn Tuỳ Hán hiện ở đâu?”

“Chết mất xác,” Cố Tích Triều như thể y là kẻ vô can, khẩu khí thản nhiên, “Ước chừng sẽ mất bốn ngày.”

Thiết Thủ không muốn hỏi ước chừng mất bốn ngày là có ý gì. Thủ đoạn của Cố Tích Triều, y tất biết rõ.

Bốn ngày, cũng đủ để hắn hỏi Cố Tích Triều hết thảy những điều hắn muốn biết.

Cho nên hiện tại, Thiết Thủ chỉ muốn biết quyết định sau cùng của Cố Tích Triều.

“Ta đã quyết định,” Cố Tích Triều nhẹ giọng nói, tay mơn trớn mép tóc Thích Thiếu Thương, giống như sợ hắn bừng tỉnh, “Xin Thiết Nhị gia ra ngoài đợi một lát.”

“Để lại mảnh vải này,” sau khi nghe tiếng Thiết Thủ đóng cửa lại, y lấy mảnh vải nhuốm máu từ trong lòng ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng, “Ngươi đang lo lắng cái gì? Chẳng lẽ ta sẽ để mặc ngươi muốn chết là chết sao? Thích Thiếu Thương, ngươi quả nhiên là thiên hạ đệ nhất ngốc nghếch.”

Y cười đến khi trong mắt loé lên tia sáng: “Ngươi chết, trên đời này không còn ai khiến ta dè chừng, cũng không còn ai có thể khống chế ta, ta nhân cơ hội này khai triển mưu đồ, ngươi sao lại học đòi đám nử tử nông thôn mang cái chết ra hăm doạ ta?”

Ngón tay của y thon dài, vô thức vẽ theo đường chân mày của Thích Thiếu Thương. Chân mày hắn đen như đêm tối, chếch như kiếm, nét rõ ràng sáng sủa. Cố Tích Triều tiếp tục vẽ lên chân mày, tựa hồ muốn ghi khắc hình dáng ấy vào tâm trí: “Ngươi thật sự tin tưởng Thiết Thủ. Ngươi bảo hắn nghe ta nói, ngầm ra ý hắn không cần vội vã giết ta. Ngươi hiểu rõ Tứ Đại Danh Bộ rất thận trọng, rất có thể thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Ngươi cũng từng tin tưởng ta như vậy, rốt cục bị phản bội, bây giờ ngươi vẫn có thể yên tâm sao?”

“Ta tất không thể ẩn cư bình thản, ta nhất định phải làm mưa làm gió,” Cố Tích Triều nhìn đôi mắt sẽ không bao giờ mở ra nữa, “Ngươi từng xưng bá một phương, hào hùng vĩ đại, nay phải làm cánh chim bị trói đau khổ không được vỗ cánh bay cao. Ngươi có thể vì người vì tình vì nghĩa bị lời hứa trói buộc. Ngươi cho rằng ta cũng vậy sao?”

“Ta sẽ không, ta tuyệt đối không,” Cố Tích Triều ánh mắt ngày càng sáng, lấy ngón tay chọc chọc hai má Thích Thiếu Thương. Trước kia y cũng muốn làm thế, chỉ là không có cơ hội, “Ta muốn khuấy đảo thiên hạ cho long trời lở đất.”

“Nếu như không có ngươi thì tốt rồi,” y thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Thích Thiếu Thương, “Không có ngươi thì tốt rồi.”

Hôm đó, Thích Thiếu Thương người đẫm máu đột nhiên xông vào Tích Tình Tiểu Cư, chỉ thốt lên ba chữ “Văn Tuỳ Hán” liền ngã gục, bất tỉnh nhân sự. Y dìu hắn vào phòng trong, giúp hắn rửa sạch vết thương, trông coi chăm sóc năm ngày bốn đêm.

Đêm thứ năm, Thích Thiếu Thương mở mắt ra, nhìn hắn cười.

“Có gì buồn cười,” Cố Tích Triều trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, “Hiện tại mạng của ngươi đang nằm trong tay ta…”

“Buồn cười làm sao,” Thích Thiếu Thương không đợi y nói xong, nhìn dáng vẻ uy hiếp của y, tươi cười, “Không ngờ trước khi chết, việc ta muốn làm nhất là đi gặp ngươi.”

Cố Tích Triều biết người của Thần Hầu Phủ sớm biết hành tung của mình, cũng biết Thích Thiếu Thương ngẫu nhiên lại muốn đến nơi này.

Thích Thiếu Thương thường đến vào lúc nửa đêm. Hắn sẽ đứng ở ngoài thật lâu, rồi lặng lẽ xoay người rời đi.

Lúc hắn đứng bên ngoài, Cố Tích Triều mở to mắt nhìn lên trần nhà, nghe âm thanh hơi nước ngưng kết chậm rãi rơi ngoài cửa sổ.

Có một ngày, Thích Thiếu Thương rốt cục vào sân. Cố Tích Triều ngừng thở lắng nghe tiếng bước chân, lòng có chút chờ đợi, kết quả bản thân trông mong cái gì y cũng không rõ.

Tiếng bước chân của Thích Thiếu Thương đi thong thả vài vòng trong sân, rồi phi thân lên nóc nhà.

Hắn ở trên đó uống rượu ngắm trăng.

Trời rạng sáng, khi Thích Thiếu Thương rời đi, Cố Tích Triều ngồi ở trên giường mới nhớ ra, ngày nào đó nhiều năm trước, y cùng Thích Thiếu Thương ở Kỳ Đình tửu quán ngắm trăng uống rượu hàn huyên.

Y chợt nhớ mình từng hỏi Thích Thiếu Thương: “Nếu ngày mai ngươi chết, ngươi muốn làm việc gì nhất?”

“Chuyện này, không thực sự thấy cái chết trước mắt, không thể nói chính xác.”

Thích Thiếu Thương trước mặt y tái nhợt như một tờ giấy, lại cười bất chấp sống chết, “Hiện tại ngươi đã biết đáp án rồi.”

Cố Tích Triều đã kiểm tra vết thương của hắn. Miệng vết thương như vậy, cho dù là thần y Lại Dược Nhi tái thế cũng cứu không được.

Vì lẽ gì phải làm khổ mình. Nhiều năm trôi qua như vậy, y biết hắn đứng ở bên ngoài, hắn biết y bên trong không ngủ, nhưng không ai đụng tới cánh cửa kia.

Chỉ là một tấm ván mỏng như vậy, đụng nhẹ một cái liền có thể mở cửa mà không gây ra động tĩnh gì.

“Ta không thể,” Thích Thiếu Thương tựa hồ biết y đang suy nghĩ gì, “Ta không thể đi gõ cửa nhà ngươi. Ta không thể tha thứ cho ngươi, cũng không thể tha thứ cho chính mình.”

Ta cũng không thể. Ta có kiêu ngạo của ta. Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta, càng không thể tha thứ cho chính ngươi.

“Ngươi hối hận sao?” Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hỏi.

“Chưa từng.” Cố Tích Triều lặng lẽ đáp.

“Không có thì tốt,” Thích Thiếu Thương cười, má khắc hai lúm đồng tiền thật sâu. Cố Tích Triều giật mình, đã lâu lắm không thấy hắn cười như vậy, “Nếu ngươi hối hận, ta sẽ không thể đem Kim Phong Tế Vũ Lâu phó thác cho ngươi.”

“Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ không lợi dụng lực lượng Kim Phong Tế Vũ Lâu đại náo thiên hạ?” Cố Tích Triều cười lạnh. Thích Thiếu Thương lúc đó đã mê man.

Con người này cố tình trốn tránh vấn đề, thực thông minh!

Bình minh khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại, Cố Tích Triều đang trừng mắt nhìn hắn: “Ta muốn dùng Kim Phong Tế Vũ Lâu khuấy đảo nghiêng trời lệch đất, ngươi có nghe rõ không!”

“Vậy thì tốt quá,” Thích Thiếu Thương cười điềm tĩnh, “Ta cũng muốn làm cho cái thiên hạ này đại loạn, đáng tiếc rằng ngươi sẽ không làm vậy.”

“Ngươi dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc ta hiểu Cố Tích Triều. Cố Tích Triều không phải dạng người cam chịu cho kẻ khác an bài, nếu có một cơ hội cho y đại triển quyền cước, tất sẽ khiến thế nhân phải kinh sợ,” Thích Thiếu Thương thôi cười, “Chỉ là y trước kia không có cơ hội này, sau lại có cơ hội, nhưng lại vấp phải sai lầm. Cố công tử không phải kẻ ngu dốt, sẽ không đi vào vết xe đổ.”

“Ta nói rồi, ta không làm chuyện trước kia đã từng hối hận.”

“Ta biết. Nếu ngươi hối hận, ta mới lo lắng khi đem Kim Vũ Lâu giao cho ngươi.” Cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là chính, cái gì là tà? Ngày nay bấp bênh, thời buổi rối loạn, giang sơn xã tắc này giống như Kim Phong Tế Vũ lâu đang chao đảo muốn sụp đổ, cái gọi là chính nghĩa nhân sĩ lại có thể ra tay cứu lấy thiên hạ? Chẳng thà đi đường kiếm lệch, còn có một tia hy vọng. Cố Tích Triều lòng dạ ngoan độc, làm việc cực đoan, tin vào việc gì thì sẽ làm cho bằng được, ngược lại với kẻ chính đạo sẽ chịu khoanh tay bó gối.

“Ngươi không sợ ta bán giang sơn Đại Tống?”

“Ta cùng triều đình Triệu gia vốn là kẻ thù,” Thích Thiếu Thương nở nụ cười. Trước khi chịu trói chân trói tay làm Kim Vũ Lâu chủ, trước khi làm Thần Long danh bộ, trước khi Liên Vân trại bị lật đổ, hắn vốn là một tên phản tặc nổi tiếng. Triều đình Triệu gia đã diệt trừ Liên Vân trại, khiến hắn cô độc như vậy. Hắn có thể trung thành với thiên hạ của Triệu gia hay không?

“Ta giết huynh đệ của ngươi, ngươi quên rồi sao?”

“Thích Thiếu Thương ánh mắt thoáng bùng lên ngọn lửa: “Huyết hải thâm thù, vĩnh viễn không quên.” Tám chữ này dội bên tai Cố Tích Triều, đáy lòng y băng lạnh, miệng đắng chát. Huyết hải thâm thù, vĩnh viễn không quên… Trừ khi… trong chúng ta có một người chết đi.

“Ta không tha thứ cho ngươi, Cố Tích Triều,” Thích Thiếu Thương ánh mắt như lửa, “Chỉ là ta không thể giết ngươi. Ta đã tin rằng ngươi sẽ hạnh phúc vui vẻ ở Liên Vân trại, ta cũng biết ta không hối hận đã dẫn ngươi vào sơn trại. Năm đó ta tha cho ngươi là vì không đành lòng, cũng không muốn giết ngươi.” Hắn luôn khâm phục tài hoa của Cố Tích Triều, hắn cũng luôn hy vọng Cố Tích Triều có thể phát huy năng lực ở Liên Vân trại, thậm chí hắn lại từng trách bản thân đã không đưa Cố Tích Triều gia nhập chính đạo.

Ước nguyện này của hắn, Cố Tích Triều sao lại không biết? Vậy nhưng, y đã nhiều lần ngỡ là nắm lấy cơ hội nhưng lại phạm phải sai lầm, cũng nhiều lần bị lợi dụng. Lúc này đây, cơ hội lại đến, y có nên nắm lấy hay không?

“Ta còn muốn hỏi, ngươi dựa vào cái gì mà dám đem Kim Vũ Lâu giao cho ta?

“Không dựa vào cái gì cả,” Thích Thiếu Thươg nhắm mắt cười nhẹ một tiếng, “Ta chỉ đánh cược thôi.”

Cố Tích Triều ngơ ngẩn nhìn Thích Thiếu Thương lại mê man, ngồi ở bên giường chờ hắn tỉnh. Y còn rất nhiều điều muốn hỏi, y còn rất nhiều việc không rõ. Ngươi rốt cuộc là đang đánh cược cái gì? Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận cục diện rắm rối ngươi để lại?

Chỉ là, Thích Thiếu Thương không tỉnh lại. Hắn ngủ mấy canh giờ, hơi thở ngày càng ngắn, khoảng cách giữa từng nhịp thở cũng ngày càng dài. Cố Tích Triều nhìn chằm chằm lồng ngực phập phồng của hắn, bất giác khàn giọng đếm từng nhịp thở của hắn. Sau lần thứ sáu mươi chín, y ngơ ngác chờ đợi lần thứ bảy mươi, nhưng lần đó không bao giờ đến.

Ngươi thật đê tiện, Thích Thiếu Thương, như vậy đã chạy thoát rồi. Cố Tích Triều nhẹ nhàng xoa đôi mắt của hắn. Đôi mắt này thực sự khép lại mãi sao? Ngươi an tâm mà chết? Một chút vướng bận cũng không có? Ngươi thật sự rất đê tiện.

Ngươi đến nơi này, lại không cho ta một chút cơ hội cứu sống ngươi.

Ngươi nghĩ rằng ta sẽ làm theo ý nguyện của ngươi, tiếp nhận Kim vũ Lâu, để chuộc tội đền đáp ngươi sao?

Y từ trong áo lấy ra một viên thuốc, là của Vãn Tình để lại, có thể bảo tồn xác chết ba tháng không mục rữa.

Ngươi đợi ta. Ta đi giết kẻ đã giết ngươi, xem như báo thù cho ngươi.

Như vậy ta sẽ không nợ ngươi.