Trong nhà, mẹ Bạch sau khi theo dõi một màn này thì suy nghĩ nói:

- Thằng nhóc này có vẻ cũng được lắm đấy.

- Nhưng con thấy hình như cậu ta đâu có thích tiểu Tuyết.

Cư xử như vậy khiến con bé tức giận.

- Bằng con mắt đàn ông của em thì anh ta thích chị Vân Tuyết chắc luôn.

- Tại sao?

- Lúc chị Vân Tuyết chạy ra anh ta đã dõi theo từng bước, lúc chị ấy sắp ngã trong ánh mắt cũng vô cùng lo lắng muốn đỡ nhưng lại đổi thành đỡ cái vali.

- Mẹ cũng thấy.

- Con nghĩ tiểu Tuyết sẽ thích kiểu người nhẹ nhàng biết quan tâm như Tạ Vĩ Kỳ hơn.

- Em vote cho Lăng Đáng Ghét.

- Lý do?

- Còn phải hỏi.

Anh ta có thể khiến chị Vân Tuyết tức như vậy nếu thực sự thành đôi em sẽ có đồng minh khi trêu chị ấy.

Lý do trẻ trâu khiến hai người phụ nữ bên cạnh lắc đầu ngao ngán.

Sau khi hoàn thành thủ tục check-in, Lăng Lập Thành dẫn cô vào nhà hàng trong khu chờ nhắc cô

- Ăn chút gì đi.

- Em chưa đói.

Trước lúc đi đã ăn rồi.

- Vừa phải bay còn phải chuyển sang xe oto đi mất cả gần hai tiếng mới tới khách sạn.

Tới lúc đó đừng than đói đấy.

Nghe vậy Bạch Vân Tuyết mới nhớ ra điểm đến ở vùng núi, liền chạy đi lấy đồ ăn bằng tốc độ ánh sáng.

Nhưng chạy được hai bước liền chần chừ quay lại nhìn Lăng Lập Thành đang đứng cười mình nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Anh cũng ăn nhé?

- Ừm.

- Okay.

Cầm giúp em đồ về chỗ nhé.

Yên tâm em sẽ lấy đồ ngon cho anh ăn.

Bỏ lại chiếc vali cho anh rồi cô sà đến khu vực đồ ăn đang bốc khói thơm lừng kia.

Thực ra từ lúc vào đến cửa cô đã muốn ăn rồi nhưng dù sao cũng nên giữ ý tứ một chút.

Nhưng nếu sếp đã mở lời thì mình cũng chẳng có lý do gì mà phải ngại ngùng.

Bạch Vân Tuyết bê hai tô cơm gà thơm phức ra bàn vừa sắp vừa thuyết mình:

- Hôm trước em để ý thấy anh không thích ăn bún nên lấy cơm cho anh.

Em còn lấy cho anh một ly nước cam nữa bổ sung chất sơ.

Sếp Lăng à anh cảm thấy người trợ lý này có tuyệt vời không?

Lăng Lập Thành nhìn Bạch Vân Tuyết sắm sửa tất bật dọn bàn bày bàn ăn cũng cảm thấy rất hài lòng nhưng nghe cô nói vậy lại nổi hứng muốn trêu chọc cô một chút:

- Công việc em làm giống quản gia hơn đấy.

Em có thể suy nghĩ đến việc trở thành một quản gia nếu bị đuổi.

Bạch Vân Tuyết dừng mọi việc cau mày nhìn cái con người không biết lý lẽ trước mặt:

- Hình như anh lấy việc chọc ghẹo nhân viên làm thú vui phải không? Nếu không làm thì không chịu được.

Lăng Lập Thành không nói gì chỉ nhún vai tập trung vào món ăn trước mặt.

Được ăn no nên vừa lên máy bay sau khi ngồi ấm chỗ cô đã ngủ mất khiến Lăng Lập Thành ngồi bên cạnh bật cười thầm nói nhỏ “Cô nhóc đáng yêu”.

Không biết từ bao giờ mà anh nghĩ về cô ngày càng nhiều, thích chọc ghẹo, muốn biết hết mọi thông tin và muốn nhìn thấy.

Nhưng Lăng Lập Thành lại có nỗi khổ nên chỉ có thể trêu chọc cô mà thôi.

Sau một chuyến đi dài, khi hai người thành công đáp xuống chiếc giường ở khách sạn đã là hơn mười giờ đêm.

Tắm rửa xong xuôi, Bạch Vân Tuyết thực sự muốn được chìm vào giấc mộng trên chiếc giường êm ái nhưng lại không thể cưỡng lại chiếc bụng đang kêu lên đòi được ăn.

Vì để bé mỡ mỡ của mình được ăn no cô liền đứng ở ban công nhìn xung quanh để tìm kiếm mục tiêu.

- Sao vẫn chưa ngủ?

Tiếng nói phát ra từ bên cạnh khiến cô giật mình thon thót nhìn qua.

- Anh Lập Thành… Anh cũng chưa ngủ mà.

- Muốn đi ăn đêm không?

Lăng Lập Thành không hề quanh co mà vào đúng trọng tâm cần hỏi vì nếu quanh co câu chuyện sẽ mãi không kết thúc được.

Bạch Vân Tuyết như được gãi đúng chỗ ngứa liền gật đầu lia lịa.

Sau khi lấy được thông tin về quán ăn đêm địa phương từ lễ tân, vì khoảng cách không quá xa nên hai người quyết định đi bộ đến đó để ăn.

- Mệt không?

- Cũng không hẳn.

Dù sao em cũng ngủ cả chặng đường mà.

Lăng Lập Thành bật cười không biết là sao cô lại có khả năng phá huỷ sự lãng mạn của anh nhanh tới vậy.

Bạch Vân Tuyết vừa đi vừa hít thở bầu không khí xung quanh mà không biết người đàn ông phía sau đang nhìn mình rất dịu dàng.

Vì đây là một vùng núi nên bầu không khí cực trong lành.

Một buổi tối có ánh trăng sáng rọi tiết trời se lạnh thật là thích hợp để đi dạo.

Lúc Bạch Vân Tuyết đang vui vẻ tung tăng xoay xoay trong không gian tuyệt đẹp thì Lăng Lập Thành bỗng đi lên ôm eo cô kéo cô đi nhanh hơn.

Bạch Vân Tuyết giật mình muốn gỡ tay anh ra nhưng anh nói nhỏ:

- Mấy tên bên kia không có ý tốt.

Đi thế này một đoạn đi.

Cô đánh mắt sang mấy kẻ đang nhìn cô không mấy thân thiện mà run rẩy liền nhanh chóng dựa vào vai anh đi như hai người yêu nhau.

Lăng Lập Thành cũng ôm cô chặt hơn và di chuyển nhanh hơn qua khu vực tối.

Khi đến quán ăn, cô vẫn còn sợ hãi nhìn về phía sau liên tục, anh liền ngồi bên cạnh an ủi:

- Chúng không đi theo, đừng lo.

Em không tin tôi có thể bảo vệ em sao?

Cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới một lúc rồi cau mày suy nghĩ, vuốt cằm nói:

- Không!

Anh suýt nữa phun ra ngụm nước vừa uống cau mày nói:

- Em thực sự coi thường tôi vậy sao?

Bạch Vân Tuyết nhún vai thẳng thừng chê bai khả năng của sếp mình:

- Anh cũng có chút cơ bắp nhưng một người ngồi bàn giấy chân tay mềm mại như anh thì không thể so sánh với những người dân kia rồi.

- “Chân tay mềm mại”????

Lăng Lập Thành nghiến răng hỏi lại, Bạch Vân Tuyết lại không hề quan tâm tâm trạng anh mà cật lực gật đầu như đó là điều hiển nhiên không cần suy nghĩ.

Anh thầm nhìn lại bản thân tự hỏi chẳng lẽ người đầy cơ bắp như anh lại không đủ cho cô tin tưởng đến vậy sao? Thật sự đang tổn thương lòng tự tôn của anh mà.

Vì vậy cả buổi ăn anh luôn nheo mắt nhìn cô hết tranh đồ ăn lại tranh nước khiến cô bĩu môi chê anh trẻ trâu.

Khi quay lại khách sạn rõ ràng anh muốn tiếp tục đi bộ nhưng Bạch Vân Tuyết lại cực kỳ dứt khoát:

- Chúng ta gọi xe đi anh.

- Đâu có xa lắm.

Vừa rồi còn đi bộ được mà.

Ăn xong lại mệt sao?

- Không nhưng em vẫn còn sợ mấy tên kia.

Dù sao cũng muộn quá rồi.

- Có tôi ở đây mà em còn sợ sao?

- À… Ừm… Đi xe đi sếp.

Bạch Vân Tuyết chỉ nói vậy rồi nhất quyết kéo anh lên xe mới gọi để đi về.

Chính vì điều này mà cả đoạn đường anh đều rất khó chịu với cô.

Tới lúc về đến khách sạn dù tức giận định đi trước mà đóng sập cửa xe nhưng vì ánh nhìn của người lái xe mà kìm nén đỡ cô ra khỏi xe và im lặng đi theo cô về.

- Anh đây là đang giận sao? – Bạch Vân Tuyết hỏi dò.

- Tại sao tôi phải vậy?

Lăng Lập Thành nhàn nhạt nói còn cố gắng không nhìn vào gương mặt cô.

Bạch Vân Tuyết biết rõ anh đang giận mình muốn an ủi nhưng lại thành trêu chọc:

- Ỏ, em không ngờ anh Lập Thành lại nhỏ nhen vậy đó.

Anh nheo mắt nhìn cô chứng thực cô đang muốn chọc tức mình đây nhưng lại không thể kìm nén mà tức giận như một đứa trẻ:

- Tôi mới không phải kiểu người như vậy.

- Vậy thì anh phải cười với em đi.

Như vậy em mới tin.

Cô nhoi nhoi trước mặt anh làm đủ vẻ mặt từ đáng yêu đến xấu xí để khiến anh cười với mình.

Lăng Lập Thành cũng bất lực với cô nhóc nhõng nhẽo này muốn cười nhưng lại cố gắng kìm nén.

Nhưng tất cả hành động đó đều bị cô thu vào mắt nên cô trực tiếp véo má anh hai ngón tay còn kéo miệng anh tạo thành nụ cười:

- Muốn cười thì cứ cười đi nào.

Anh không hợp với hình tượng lạnh lùng đâu đừng cố quá làm gì.

Cô nhóc này đúng là vừa đấm vừa xoa mà.

Không hiểu đang an ủi hay muốn chọc cho anh giận hơn nữa.

Nhưng cuối cùng anh vẫn phải chịu thua sự trêu chọc của cô mà cười lên làm hài lòng cô nàng.

Giữ chặt hai tay cô ngăn chặn sự nghịch ngợm của cô nhưng lại vô tình khiến khuôn mặt hai người sát lại gần nhau.

Lăng Lập Thành trầm giọng nói:

- Đừng nháo.

Bạch Vân Tuyết ngại ngùng rụt tay lại giấu phía sau, ngoan ngoãn trở về vị trí đi bênh cạnh anh.

Lăng Lập Thành đưa cô về đến tận cửa phòng còn lúng túng nhắc nhở:

- Ừm… Muộn rồi… ừm… Ngủ sớm đi.

- Dạ.

– Bạch Vân Tuyết cũng vì ngại mà trở nên ngoan ngoãn.

Khi cô đang mở cửa muốn vào trong thì Lăng Lập Thành lại lúng túng muốn nói gì đó.

Sau khi cánh cửa được mở ra, Lăng Lập Thành như đang muốn sắp xếp câu từ thì Bạch Vân Tuyết lập tức quay lại mỉm cười nói:

- Anh Lập Thành,…

- Hửm? – Như bị bắt quả tang, anh lúng túng trả lời.

- Ngủ ngon nhé.

Cô nói xong liền vội vàng trốn vào phòng.

Anh bị dáng vẻ ngốc nghếch ấy làm cho ngơ ngác vừa ngây ngốc cười vừa đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng cô một lúc mới chịu về.

Trong phòng, Bạch Vân Tuyết tựa cửa ôm trái tim đang đập liên hồi mà mỉm cười..