Chương 49: Cữu cữu, ngủ sao?

Bạc Khâu Hoài chuẩn trước khi chết đưa cho Liên Thập Cửu, đương nhiên là bỏ thêm vào hầu bao của mình.

30 vạn lượng bạc trắng, tất cả rơi hết vào túi Liên gia.

Dùng lời hắn nói, Khâu Hoài Chuẩn đưa, là của ta. Tịch thu, là của Hoàng Thượng.

Ninh Sơ Nhị vô cùng khâm phục, lại không ngờ tới hắn đến bạc của Hoàng Thượng cũng dám hố.

Vào đông hiếm có nắng ấm, chiếu sáng toàn bộ Vân Đô.

Bộ dáng đẹp đẽ quý giá của Khâu phủ ngày trước sớm đã không còn, quan binh ra ra vào vào, gia quyến kêu khóc khàn cả giọng.

Liên Tiểu Gia lót áo lông chồn ở dưới, nằm ngửa trên ghế dài làm bằng gỗ đàn, nhắm mắt phơi nắng.

Nghe tiểu quan phụ trách kê biên tài sản bẩm báo.

“Liên gia, tất cả tài sản trong Khâu phủ, bao gồm bạc trắng, ruộng đất, thêm vô số đồ cổ ngọc khí, tổng cộng 170 vạn lượng bạc.”

Hắn lười biếng đưa tay uống ngụm nước trà, mí mắt cũng không thèm nâng.

“Đông Húc, bản quan nhớ rõ đã từng nói với ngươi. Đại Yển có tham quan, Thánh Thượng vô cùng đau lòng, một huyện thành Vân Đô nho nhỏ đã tham 170 vạn lượng bạc, ngươi cảm thấy Thánh Thượng mà biết sẽ vui mừng sao?”

Lâm Đông Húc nghe vậy ngẩn ra, cũng là người thức thời, cười mỉa lật sổ sách.

“Là hạ quan nhìn lầm, mấy thứ ruộng đất này cũng không đáng giá bao nhiêu bạc. Như thế tính ra...”

Hắn xem xét ánh mắt Liên Thập Cửu, thử thăm dò nói.

“Hẳn là một trăm, hai mươi vạn?”

Đây là đã khấu trừ 50 vạn lượng bạc.

Liên Tiểu Gia chọn khối bích tỉ trong đống đồ tịch thu này, lại tiện tay ném về.

“Ngọc Vân Đô không thể so với kinh thành, Khâu Hoài Chuẩn bạc nhiều, một nửa đồ cổ không đáng giá số này, đã hiểu chưa.”

Lời này còn có thế nói rõ hơn không?

Lâm Đông Húc lập tức hiểu ý, dùng bút lông gạch gạch vài nét.

“Đại nhân quả là tinh mắt, hạ quan suýt nữa bị đống đồ cổ thô chế ở Khâu phủ này lừa bịp. Tính lại, là hơn 90 vạn lượng bạc.”

Liên đại nhân không nói chuyện, mặt quạt trong tay che khuất ánh nắng tiếp tục nghỉ ngơi, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, đây là vừa lòng.

Ninh Sơ Nhị vẫn luôn đứng ở bên cạnh ngơ ngẩn nhìn, cho đến khi Lâm Đông Húc rời đi, sau đó mới cứng đờ mở miệng.

“Chàng từ trước... Cũng làm như vậy?”

Nàng nhớ rõ, Liên Thập Cửu tịch thu gia sản khá nhiều nhà.

Liên Tiểu Gia khẽ nhếch khóe miệng.

“Kinh thành nước luộc, so với nơi này dư dả hơn nhiều.”

........

Sau khi kiểm kê, bọn họ phải về kinh.

Trên cửa thành, treo đầu Khâu Hoài Chuẩn.

Thánh Thượng vì để tỏ lòng thương cảm, mệnh Liên Thập Cửu lấy ra một vạn lượng trong số tài sản tịch biên an ủi bá tánh chịu khổ. Tâm tâm niệm niệm, vẫn muốn tiếp tục xây dựng Phong Liêu hành cung.

Liên Thập Cửu thỉnh chỉ, tiến cử Thái Thường Tự điển tịch Liễu Mậu Ngôn đảm nhiệm chức huyện thành Vân Đô.

Người này năm kia trúng cử nhân, lúc trước vẫn luôn làm phụ tá ở Liên phủ, xem như tâm phúc của Liên Thập Cửu, có chút tài văn chương.

Nhưng ai có thể biết được, người đến chỗ trời cao hoàng đế xa, có bị bạc mê tâm hay không.

Trên thế giới này thứ bất biến quá ít, dùng bạc thử người, luôn là trăm thí bách linh*.

*: trăm lần thử đều linh nghiệm.

Cũng chỉ mong Liễu Mậu Ngôn có thể duy trì bản tâm, bảo vệ Vân Đô.

Lúc này, bá tánh đã đứng đầy dưới cổng thành, cũng có rất nhiều lão nhân hài tử được cứu về từ khe núi Bắc Thông, bọn họ mới vừa có thể xuống giường đi lại, lại nghe nói Liên đại nhân cùng Ninh đại nhân phải rời khỏi Vân Đô, cho nên đều đến đưa tiễn.

Những người này không có học thức, nên cũng không biết dùng phương thức gì để cảm tạ phần ân tình này.

Có một người lão giả dẫn dắt, chậm rãi quỳ xuống đất, dập đầu ba lần gọi ân công.

Ninh Sơ Nhị nhìn thấy mà hốc mắt ướŧ áŧ, một câu cũng không nói nên lời.

Liên Thập Cửu lẳng lặng nhìn những người đó, giơ tay ý bảo họ đứng dậy.

Cũng không nói một lời.

Hắn lén để lại rất nhiều bạc trợ cấp bá tánh Vân Đô làm đồ gia dụng, đồng thời bố trí một chỗ ở ngoài thành để nhận người làm công cho hắn.

Ba bữa không no, đêm có thể ngủ yên. Thứ hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy.

Liên Thập Cửu nói, hoàng thượng ngu ngốc, ta không thể bảo đảm cho họ bất cứ chuyện gì.

Ninh Sơ Nhị cầm những thứ dân chúng cưỡng ép bắt nhận lấy, trong lòng cũng sinh ra bi thương.

Hoàng thượng ngu ngốc, vậy chàng nguyện ý làm phản sao?

Nàng muốn hỏi hắn như vậy, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Liên gia là đại gia thị tộc, nếu làm phản thật, còn có rất nhiều tông thân, há là chỉ cần một câu là được.

Trên đường trở về, Liên Thập Cửu không mặc quan phục, mà mặc thường phục, nghỉ chân ở khách điếm.

Mấy dịch quán huyện thừa dọc đường đều nghe thấy chuyện ở Vân Đô, cũng biết được thủ đoạn mưa rền gió cuốn của vị Liên thị lang này.

Càng chưa gặp người, trong lòng càng chột dạ. Đồ vật quý giá cũng không dám bày, những kẻ từ trước ham món lợi nhỏ cũng đều vội vàng thu tay.

Tuy không thể bắt hết tất cả, cũng coi như là gϊếŧ gà dọa khỉ, gõ chuông cảnh báo cho bọn họ.

Lại nói đến Trình Nguyên huyện chúa bên này, dọc đường đi không có cơ hội thân cận Liên Thập Cửu, chỉ có thể không ngừng sủng Phì Phì.

Chuyện gì hiếm lạ, điểm tâm đường ngọt đều nhét vào trong túi hắn.

Tiểu gia hỏa cũng rất có phong thái của cha hắn, cho đồ thì cầm, nhưng đường thì không chịu ăn. Miệng đầy răng đen nói: Người ta còn muốn cưới tức phụ.

Đi qua Phong Trúc Lĩnh, bọn họ ở lại tửu lâu huyện kế bên.

Trời không chiều người, có thể ngâm mình trong thùng nước nóng lớn, vô cùng thoải mái.

Phong Sầm ôm cái bình nhỏ đi vào, rất chân thành nói: “Sơ Nhị, muội muốn rải hoa đào vào trong nước hay không, chỗ ta còn có mấy bình đấy. Nữ hài tử phải sống tinh tế chút, đừng thô bạo quá.”

Bị nàng đẩy một người một bình ra ngoài.

Cởi bỏ vải bố trắng buộc ngực, ngâm mình trong nước, Ninh Sơ Nhị cả người đều thoải mái.

Sau khi tắm gội xong, nàng ngồi trước gương đồng lau tóc, tóc còn chưa khô đã nghe thấy tiếng cánh cửa bị gõ nhẹ mấy cái.

Lúc này đã vào đêm, theo lý mọi người đều đã ngủ, nàng dựa vào cạnh cửa xem xét, thế nhưng không thấy bóng người.

Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, nàng mặc trường bào ra mở cửa, nhịn không được cười.

Người đến một thân hương sắc, hai tay ôm gối đầu ngây ngốc ngửa đầu nhỏ nhìn nàng, nãi thanh nãi khí nói.

“Cữu cữu, ngủ sao?”

Chính là nhi tử bảo bối của nàng Liên Phì Phì.

Cũng biết tai vách mạch rừng.

Nàng mỉm cười bế vật nhỏ lên, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh ngọt ngào.

“Đương nhiên ngủ, Phì Phì muốn ngủ cùng cữu cữu sao?”

Tiểu gia hỏa đương nhiên gật đầu thật mạnh, Ninh Sơ Nhị vui mừng chưa được bao lâu, đã hô ra phía sau.

“Cha, cữu cữu nói cùng ngủ, nhanh đi vào.”

Ninh Sơ Nhị ngạc nhiên.

Ngơ ngẩn nhìn nam tử chậm rãi đi vào, tiện tay đóng cửa lại, rất tự nhiên nói.

“Vậy ngủ thôi.”

Đôi khi, ngủ cùng hài tử không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tặng kèm thêm cha hài tử.

Ninh Sơ Nhị trừng mắt nhìn người bắt đầu cởϊ áσ tháo thắt lưng, gian nan hỏi.

“... Tối hôm nay, chàng thật sự ngủ ở đây?”

“Bằng không?”

Liên đại nhân chỉ mặc trung y tiến vào trong chăn, dựa vào đầu giường cầm thoại bản của Ninh Sơ Nhị.

“Nàng muốn để ta đi đâu?”

Tư thái thuận lý thành chương tư, phảng phất giống như chỉ cần Ninh Sơ Nhị nói một từ ‘không’ đều là táng tận thiên lương.

Liên Tiểu Thú đáng thương hề hề nói: “Nương, người không vui sao? Lần trước người cùng cha ngủ không phải rất tốt sao, nhi tử đêm nay cũng muốn ngủ cùng hai người.”

Từ lần trước nhìn thấy bọn họ ‘trộm ngủ’, tiểu gia hỏa buồn mất mấy ngày đấy.

Ninh Sơ Nhị không muốn tổn thương hài, cũng không biết giải thích với hắn như thế nào...

Chỉ cố gắng kéo khóe miệng tươi cười.

“Nương vui... Đương nhiên vui, ha ha ha ha... Ha....”