Nháy mắt mười năm đã trôi qua, Lễ Điễn vẫn qua lại thành Thiên Nguyệt như trước. Càng về sau này, y càng kinh ngạc, tin rằng Lôi Cương thật sự đã rời khỏi thành. Có điều, y không thể hiểu được một tiểu tử cương thần huyền giai như vậy làm sao có thể thoát khỏi bàn tay y được. Ngoài Lệ Điễn, còn có lão giả mặc hắc bào kia, lão cũng ở trong thành Thiên Nguyệt chờ đợi. Bản thân lão cũng không thể hiểu nổi tại sao cả lão và Lệ Điễn đều ngồi canh chừng như vậy, mà tại sao Lôi Cương vẫn có thể trốn thoát được. Lẽ nào hắn đã thực sự rời khỏi thành Thiên Nguyệt rồi? Mười năm nay, thần thức bọn họ liên tục dò xét khắp nơi. Ngày hôm đó, lão giả mặc hắc bào cuối cùng cũng quyết định bỏ cuộc. Tuy lão rất muốn có Hắc huyền nguyên thạch để luyện chế thần khí thiên giai, nhưng nếu cứ chờ đợi ở đây thì chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi. Lão đã tìm kiếm Hắc huyền nguyên thạch từ rất lâu rồi, nhưng mãi vẫn không tìm được, giờ biết đại hội bán đấu giá có bán nên lão mới mò đến. Khi thấy Lôi Cương quyết ý không nhượng lại món đồ này, lão giả đã hạ quyết tâm phải cướp lấy. Lão vốn cũng là người giàu có, nhưng muốn luyện chế được thần khí thiên giai, mấy năm nay lão đã phải tiêu hao gần như toàn bộ thần khí, thần đan có được. Nếu không, Lôi Cương đã không thể mua thiết quyển Khai Thiên với cái giá mười bốn ức một nghìn vạn rồi. Hiện giờ, chuyện khiến lão băn khoăn nhất là Lôi Cương đã làm cách nào để rời khỏi nơi này.

-Mà thôi, cứ như thế cũng không phải biện pháp hay.

Lão giả mặc hắc bào thầm than một tiếng, định rời khỏi thành Thiên Nguyệt. Nào ngờ lão vừa bước ra khỏi thành Thiên Nguyệt, Lệ Điễn đã đứng chắn trước mặt lão. Y phẫn nộ cùng xúc động nhìn chằm chằm vào lão, lạnh giọng nói:

-Giao Hắc huyền nguyên thạch ra đây! Nếu không, ngươi chỉ có con đường chết mà thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lệ Điễn cảm giác được lão giả mặc hắc bào này cũng là cao thủ cùng cấp với y, nên không dám khinh thường, luôn đề phòng, sẵn sàng đánh ra một chưởng thật mạnh.

-Lệ Điễn, nếu lão phu đã chiếm được Hắc huyền nguyên thạch, làm sao còn có thể ở đây được? Còn nếu lão phu muốn bỏ chạy, ngươi có thể giữ chân lão phu sao?

Lão giả tung bộ hắc bào ra, để lộ một khuôn mặt khô quắt như bộ xương khô, gần như không có chút thịt, chỉ có da bọc xương. Đôi mắt lão trũng sâu xuống.

-Là ngươi sao?

Gương mặt dữ tợn của Lệ Điễn giật nảy. Y thất kinh, thối lui vài bước, ra chiều rất sợ hãi.

Người này chính là Quỷ Sát, xếp vị trí thứ chín mươi ba trên bảng hồng hoang. Người cũng như tên, hành tung hết sức quỷ dị, nhưng tu vi cả đời cực kỳ mạnh mẽ. Trời sinh người này đã có bản tính tàn nhẫn, giết người như ma. Một khi lão đã để mắt đến vật gì, trừ khi là lão không thể, bằng không nhất định lão sẽ ra tay chiếm lấy. Các môn phái nhỏ và các môn phái tầm trung đã bị lão tiêu diệt không ít. Tiếng độc ác của người này truyền xa không kém Lệ Điễn chút nào. Người này đã đắc tội quá nhiều người, nhưng hành tung của lão quá quỷ dị, người khác có muốn cũng không bắt nổi lão.

-Ta thấy ngươi đã thu gom Hắc huyền nguyên thạch như thế, chắc trên người cũng có không ít nhỉ. Lệ Điễn, giao Hắc huyền nguyên thạch của ngươi ra đây, coi như tặng cho lão phu một cái nhân tình, thế nào?

Đôi môi không có chút máu nào của Quỷ Sát khẽ nhúc nhích, nửa cười nửa không, nói.

-Thật không? Ngươi có bản lĩnh thì tới đây mà lấy?

Lệ Điễn cười cuồng dại. Chiến ý toàn thân toát ra hừng hực, y bất chợt lao nhanh về phía sau. Nếu như bọn họ muốn đánh một trận ở đây, chắc chắn sẽ lan đến thành Thiên Nguyệt. Khi đó, hai người cũng không chịu nổi trách nhiệm. Quỷ Sát thấy Lệ Điễn nói thế cũng cười nhạt, đuổi theo y.

Trong khi hai người kia còn đang mải khiêu khích lẫn nhau, tại Hạo Huyền Lôi phủ, Lôi Cương đang tươi cười, khoác lên mình chiến giáp màu vàng đất. Lôi Cương đã bỏ mất mười năm mới có thể bắt bộ chiến giáp này nhận chủ. Thứ phải mất thần khí mới có được này không phải chỉ cần vài giọt máu là có thể nhận chủ ngay. Lôi Cương liên tục đưa thần hồn vào trong chiến giáp, cho đến khi huyết mạch trong người cảm nhận được bộ chiến giáp thượng phẩm địa giai này nhận chủ mới thôi. Lôi Cương suy đoán bộ chiến giáp này rất có thể mới được luyện chế ra, chưa từng có người nào dùng qua. Cho dù có, người đó chắc chắn cũng đã chết, nếu không, Lôi Cương đã không thể dễ dàng được nó coi làm chủ nhân như thế. Trong bộ chiến giáp này đã có một chút thần hồn của Lôi Cương; đến khi cần thiết, chỉ cần hắn vẫn kết hợp với chiến giáp, hắn sẽ có thể thực sự phát huy uy lực của nó.

-Cho dù không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng vẫn đủ để chống đỡ một chiêu của hỗn độn huyền giai a.

Lôi Cương thầm nói. Có được bộ chiến giáp này, hiển nhiên hắn tin rằng khả năng phòng ngự vốn đã cường đại của hắn sẽ càng mạnh hơn nữa. Một khi xuất ra toàn bộ khả năng phòng ngự của bộ chiến giáp này, có lẽ hắn hoàn toàn có thể đối mặt với cao thủ hỗn độn địa giai. Bản thể của Lôi Cương hiện chủ yếu chỉ tu luyện, còn bốn phân thân đều đang chu du ở bốn nơi khác nhau của Thánh giới hồng hoang. Việc nên tu luyện thế nào, hắn vẫn chưa biết. Lôi Cương định sẽ cùng Lý Long đi thám hiểm, nếu có thể kết hợp với việc luyện chế phân thân hành kim thì càng tốt.

Trầm ngâm một lát, Lôi Cương suy đoán chắc hẳn lão giả mặc hắc bào và Lệ Điễn đều đã bỏ đi, liền ra khỏi Hạo Huyền Lôi phủ. Thần thức hắn lan ra nhưng vẫn chưa thấy hai người kia đâu, Lôi Cương vội vã đi vào trong Truyện Tống Trận của thành Thiên Nguyệt. Hắn không dám ở lại nơi này lâu, bởi hiện thời hắn vẫn chưa thể thắng nổi hai người kia. Lúc này, hắn chỉ có thể tìm một tinh cầu để tu luyện mà thôi.

Rời khỏi thành Thiên Nguyệt, Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tinh cầu xa lạ này, hắn liền lấy thần thạch trong giới chỉ ra bóp nát.

Tại một tinh cầu khác, trong một tòa lầu, Lý Long đang cùng bàn luận chuyện gì đó với ba gã tu luyện giả khác.

-Động phủ đó bị bao phủ bởi một lớp cấm chế. Lão phu cũng chỉ mới nghe được một, hai thủ pháp về cấm chế thôi, chính vì thế, động phủ này là nơi rất khó lường.

Một lão giả mặc áo bào trắng trầm giọng nói.

-Diệc Mặc, ngươi chắc chắn động phủ này không có ai chứ?

Lý Long nhíu mày, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư. Một lúc lâu sau, lão mới hỏi.

-Đúng vậy, Diệc Mặc huynh, nếu như có cường giả ở đó mà chúng ta mạo muội xông vào, trước không nói là trong đó có thực sự có thần khí, thần đan hay không, mà chỉ e rằng mạng cũng không giữ được thôi.

Một gã nam tử trung niên mặc áo đỏ thấp giọng nói. Những gì bọn họ đã từng trải qua khiến bọn họ hiểu rất rõ một chuyện, cấm chế là thứ cực kỳ hiếm thấy, cũng không phải là thứ các cao thủ tầm thường có thể bố trí nổi.

-Sợ cái gì? Lần trước không phải động phủ cũng có cấm chế sao? Mỗi người chúng ta đều có được năm món thần khí thượng phẩm địa giai và không ít thần đan đó sao?

Một vị đại hán khôi ngô khác cất giọng nói.

-Chuyện lần này không giống như thế. Thủ pháp của cấm chế này cực kỳ thiên biến vạn hóa, hết sức ảo diệu, lão phu không thể giải quyết được. Có điều, nếu như động phủ thực sự không có ai ở đó, lão phu sẽ phái một đệ tử tấn công vào cấm chế của động phủ, nhưng chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn. Nếu bốn người chúng ta hợp lực tấn công cấm chế, có lẽ món thu hoạch lần này sẽ không nhỏ đâu. Rất có thể bên trong có thần đan cường đại có thể giúp ta đột phá được đỉnh địa giai.

Lão giả tên Diệc Mặc kia nói, khuôn mặt ửng hồng, đầy vẻ chờ mong. Cả bốn người này đều đã dừng lại ở đỉnh hỗn độn địa giai từ lâu lắm, lâu lắm rồi.

Nghe Diệc Mặc nói, mấy người bọn Lý Long đều trầm tư suy nghĩ. Bọn họ tu luyện không biết đã bao nhiêu lâu, đã trải qua vô số lần sinh tử, nhưng vẫn không thể đột phá nổi, không thể lĩnh ngộ được hành thứ tư. Bọn họ mới chỉ lĩnh ngộ được ba hành là đã đạt đến đỉnh hỗn độn long lực, vẫn biết lĩnh ngộ hành thứ tư rất khó khăn, lại phải có cơ duyên mới lĩnh ngộ được, bằng không, cả đời bọn họ chỉ có thể dừng lại ở hỗn độn địa giai.

Lý Long còn đang trầm tư suy nghĩ, chợt cảm nhận được một viên tinh thạch trong giới chỉ bị nghiền nát. Thần thức lão bước vào trong giới chỉ, lão hết sức ngạc nhiên, nói:

-Các vị, chuyến thám hiểm lần này có lẽ chúng ta sẽ có thêm một vị tiểu huynh đệ cương thần huyền giai nữa.

-Tiểu huynh đệ cương thần huyền giai? Lý Long, ngươi chẳng nói chuyến thám hiểm lần này rất nguy hiểm sao, chúng ta làm gì còn thời gian quan tâm đến một tên hậu bối nữa? Hơn nữa, cho dù có đi vào, thì báu vật thu được sẽ chia thế nào đây?

Lý Long vừa nói xong, đại hán khôi ngô kia đã phản đối ngay.

Diệc Mặc và nam tử trung niên áo đỏ kia cũng không nói gì, nhìn Lý Long. Thăm dò động phủ là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nếu mang theo một tiểu bối, không những không giúp được gì, ngược lại còn gây cản trở nữa. Cho dù là ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra a. Dù sao bọn họ vẫn muốn giữ được mạng mà ra khỏi cái đông phủ vẫn còn chưa biết đó. Quan trọng nhất là, nếu như có nhiều người, báu vật chiếm được chẳng phải sẽ ít đi một ít sao?

Lý Long nhìn ba người, thản nhiên cười nói:

-Dã Tri, người này không hề đơn giản đâu. Hắn là thần sứ.

-Thần sứ?

Ba người kia đều sửng sốt, ngạc nhiên nói. Thần sứ ở Thánh giới hồng hoang có không ít, nhưng cũng không hề nhiều. Hầu hết các thần sứ đều có người hậu thuẫn cường đại. Diệc Mặc nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói:

-Lý Long, cho dù hắn là thần sứ, nhưng tu vi chỉ là cương thần huyền giai. Hắn có lợi gì cho chuyến thám hiểm lần này đây?

-Đừng nghĩ hắn đơn giản như vậy. Mười năm trước ở đại hội bán đấu giá thành Thiên Nguyệt, Lệ Điễn xếp thứ chín mươi lăm về độ hung ác trên bảng hồng hoang và một gã cường giả thiên giai thần bí khác ngồi canh gác ở thành Thiên Nguyệt, thế mà lại để hắn thoát đi mất. Như vậy, chứng tỏ hắn không phải là người đơn giản chút nào. Hơn nữa, chuyến thám hiểm lần này chúng ta đều không nắm chắc phần thắng, nếu như có chuyện gì xảy ra, lại có hắn ở đó, e rằng cuối cùng lại phải nhờ vào cương thần hỗn độn thiên giai hắn cứu chúng ta một mạng ấy chứ. Những năm gần đây, chúng ta vẫn không thể đột phá nổi. Nếu như kết giao với thần sứ, ngày sau, nói không chừng có thể được cương thần hỗn độn thiên giai hắn giúp đỡ, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều a.

Lý Long thản nhiên cười, nói.