Thể Tôn

Chương 557: Đại thần thú

Trong lúc Long Thiên đang bị khiển trách, thì Lôi Cương đã chìm trong lĩnh ngộ sấm sét, sấm sét là chiến kỹ truyền thừa siêu phàm tự nhiên của nhất mạch Viêm Long, định đoạt uy lực chính là dựa vào nhận thức của Lôi Cương. Nhận thức mà càng cao thì lĩnh ngộ lại càng nhiều, và uy lực sẽ lại càng mạnh hơn.

Lúc này, Lôi Cương đang ở trong một thế giới rộng lớn, có một thần long đỏ rực chừng vạn trượng đang lơ lửng trước mắt hắn. Toàn tân thần long đỏ rực này đầy vảy màu lửa đỏ kết hợp thành một lớp phòng ngự không có cách nào đánh tan được. Hai mắt thần long to lớn nhìn chăm chú về phía trước, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác không có gì cản nổi. Trên trán của thần long có hai cái sừng nhọn lớn dài tới hơn mười trượng. Hai sừng nhọn đỏ rực, trên đó hầu như có ngọn lửa trong suốt đang đốt cháy. Nếu mà không quan sát kỹ thì không có cách nào thấy được. Hai mắt Lôi Cương nhìn cái sừng nhọn chằm chằm, trong lòng hắn nổi sóng.

- Là Cửu Thiên Huyền Hỏa? Chẳng nhẽ là Cửu Thiên Huyền Hỏa sao?

Lôi Cương khiếp sợ, lẩm bẩm nói.

- Huyền hỏa cửu thiên vô sắc.

Điều này, có nghĩa là từ huyền hỏa màu trắng chuyển thành trong suốt thì đó chính là Cửu Thiên Huyền Hỏa. Chỉ có điều, đúng như chữ "cửu" đã nói, muốn từ huyền hỏa màu trắng luyện thành thành cửu thiên huyền hỏa vô sắc, thì cần phải trải qua chín giai đoan.

Khi Lôi Cương đang suy tư, thì viêm long khổng lồ này chợt chuyển động, một tiếng gào hoang dã kinh khủng vang lên. Mặc dù, đây chỉ là huyết mạch ẩn chứa trong hình ảnh, nhưng, thiếu chút nữa, Lôi Cương đã bị tiếng gào này làm cho hôn mê bất tỉnh. Mới chỉ một tiếng gào của viêm long đã khiến cho trời đất biến sắc, mây lửa trên bầu trời cuồn cuộn bay, giống như lôi vân tụ tập trên bầu trời. Mặt đất cũng chấn động, một vầng huyền hỏa tỏa ra từ trên mặt đất, dáng vẻ như thể phóng những giận dữ lên trời, muốn hủy diệt vạn vật trên thế gian. Vào lúc này, viêm long cao vạn trượng nhảy lên, rồi lại hóa thành một cái búa lớn, toàn thân nó vẫn đầy lửa đỏ như cũ. Chỉ có điều mặt trên của nó có đầy vân chi chít. Những vân này giống như chữ, lại giống như hình vẽ, như thể ẩn chưa sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Trong các loại vũ khí, thần thú lại càng tôn kính cái búa lớn, trong lòng chúng chỉ có cái búa lớn mới có thể phát huy sức lực cực mạnh của bản thân.

- Sấm sét!!

Một tiếng gào thét vang lên, mây lửa trên bầu trời liên tục cuộn trào nhập vào trong cái búa lớn, còn huyền hỏa trên mặt đất cũng điên cuồng bắn vào trong cái búa lớn. Trong nháy mắt cái búa lớn nhanh chóng tỏa ra khí tức và không ngừng lớn lên, gần như còn mạnh hơn lúc trước. Lôi Cương thấy vậy, thì kinh hồn bạt vía, chỉ một cái búa lớn có lẽ đủ để tiêu diệt cả Ngũ Hành giới trong nháy mắt.

Một kích của cái búa lớn giáng xuống, mọi vật trong trời đất đều sụp đổ, hình bóng trong đó tan biến, Lôi Cương tỉnh lại. Trong lòng hắn run rẩy dữ dội, một kích lúc trước kinh khủng khiến cho hắn nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Một nhát búa như vậy, trong bảy giới, liệu có ai có thể chịu được? Lôi Cương chợt nhớ tới người đàn ông béo tốt lúc trước ở không gian Chân Hỏa, theo những lời Hỏa Hoàng nói, người nọ là người Thủ giới, sức lực mạnh mẽ. Nhưng không biết, ngoài bảy giới ra, có còn giới nào khác hay không?

Sau khi đảo mắt qua bốn phía, rơi xuống bên cạnh Sư Đề, Lôi Cương nhoáng một cái liền biến hóa thành hình người. Hắn đi tới cạnh Sư Đề, rồi ngồi xuống. Lúc này, Sư Đề đang bước vào tu luyện, nên không cảm thụ được khí tức của Lôi Cương, Lôi Cương cũng không muốn quấy rầy gã, hắn liền ngồi xếp bằng, rồi đi vào trong lĩnh ngộ.

Trong đầu Lôi Cương không ngừng hiện lên dáng dấp viêm long vạn trượng phát ra sấm sét với uy thế khủng khiếp. Hắn liên tục hồi tưởng và từng bước lĩnh ngộ.

- Mây lửa trên không trung cuồn cuộn, và trên mặt đất chợt tỏa ra huyền hỏa, đó là cơn giận của trời cao sao?

Lôi Cương nghĩ đến đấy, bèn nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại điều mà hắn cho là cơn giận của trời cao. Từ khi độ kiếp ở Trung Xu giới, còn thiên kiếp là cơn giận của trời, suy nghĩ đó sớm đã cắm rễ trong đầu Lôi Cương.

- Nếu mà…cơn giận của trời chính là lôi vân, nếu mà…ta đem lôi vân nhập vào trong sấm sét, thì uy lực kia sẽ thế nào?

Trong đầu Lôi Cương hiện lên một tia sáng, lẩm bẩm nói. Lúc suy nghĩ về việc sử dụng sấm sét dần hình thành trong đầu hắn, thì lôi vân trên bầu trời cuồn cuộn, còn mặt đất thì nứt toác ra, mà hắn vốn là thân thể huyền hỏa, như vậy thì sử dụng sấm sét sẽ không phải dung nhập ba loại lực lượng sao? Lôi vân là lôi hành, còn mặt đất nứt ra chính là hành thổ. Nếu mà…phân thân và bản tôn dung hợp lại, vận dụng sấm sét, thì uy lực kia sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào? Cho dù không dung hợp cùng bản tôn, thì mình cũng giống như viêm long cao vạn trượng, cũng có thể phát huy được sức mạnh của sấm sét sao?

- Chỉ có điều, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến cho trời cao nổi giận? Trong truyền thừa lại không nói rõ, có lẽ là huyết mạch quá loãng, cũng không ghi lại đầy đủ sấm sét. Điều này phải dựa vào sự lĩnh ngộ của chính mình.

Lôi Cương lẩm bẩm nói. Sau đó, hắn nhắm mắt, rồi ngồi xuống. Lôi Cương không hề dự định tiếp tục lĩnh ngộ chiến kỹ thứ hai truyền thừa của viêm long nhất mạch. Chưa hoàn thành xong việc lĩnh ngộ toàn bộ sấm sét, Lôi Cương sẽ không lĩnh ngộ chiến kỹ thứ hai, không nên làm hai thứ cũng một lúc, đạo lý này, hắn vẫn hiều rõ.

Nửa năm sau, Lôi Cương mở hai mắt ra, trong ánh mắt hắn đầy vẻ nghi hoặc và bất đắc dĩ. Nửa năm trôi qua, hắn một mực suy tư, rốt cuộc cơn giận của trời là thế nào. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không có cách gì hiểu thấu, mà hình dáng trong huyết mạch kia lại chỉ có thể nhìn được một lần, điều đó cũng có nghĩa rằng Lôi Cương phải dựa vào ký ức của mình mà lĩnh ngộ sấm sét. Nhìn Sư Đề nằm sấp trên mặt đất, Lôi Cương ngập ngừng trong chốc lát, rồi thần thức tản ra.

Thần thức còn chưa chạm đến Sư Đề, thì gã đã mở hai mắt ra, gầm nhẹ một tiếng. Khi thấy rõ Lôi Cương, Sư Đề chợt giật mình, biến thành hình người, nhìn Lôi Cương chằm chằm, nói:

- Lôi Cương, ngươi đã biến thành thần thú sao?

Sư Đề nói khiến Lôi Cương ngẩn ra. Đúng vậy, mình đã mở huyết mạch truyền thừa. Mặc dù, ngoại lực nghiền nát huyết mạch nhưng, cuối cùng cũng mở ra. Chẳng nhẽ… phân thân này của mình đã đạt tới mức độ thần thú? Lôi Cương nhắm mắt lại, đảo qua trong cơ thể, thì phát hiện ra, thân thể huyền hỏa của mình cũng đã ngưng tụ thành ngũ tạng lục phủ. Chỉ có điều, ngũ tạng lục phủ này đều là màu trắng, không phải là máu thịt, là do huyền hỏa biến thành. Chỗ trái tim cũng liên tục tản ra linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần khiến cho sức mạnh tăng gấp đôi. Lôi Cương liên tục cười gượng, mình cũng đạt tới giai đoạn thần thú rồi sao?

Nghĩ đến đó, ánh mắt Lôi Cương nhìn Sư Đề thì lại phát hiện ra gã này đang nhìn vào trán mình chằm chằm. Lôi Cương sửng sốt, thần thức hắn đảo qua cái trán, thì phát hiện ra, không biết từ khi nào, cái trán đã có một tiểu long màu đỏ tươi. Dáng dấp của tiểu long này rất sinh động giống như là được chạm trổ trên trán của Lôi Cương. Hắn sửng sốt, đây là cái gì?

- Lôi Cương…ngươi…. Ngươi là nhất mạch viêm long?

Sư Đề trầm ngâm một lúc, rồi trong giọng nói gã kèm theo vẻ khiếp sợ, cất tiếng.

Lôi Cương gật đầu, nhìn Sư Đề chăm chú, nói:

- Ngươi làm sao biết được ta là nhất mạch viêm long?

- Theo như truyền thừa của ta mà kết luận, thì chỉ có nhất mạch viêm long mới có ấn ký đỏ rực, ta không nghĩ tới ngươi lại là nhất mạch viêm long.

Sư Đề lắc lắc đầu, nói.

- A? Nói thế là sao? Nhất mạch viêm long làm sao vậy?

Lôi Cương không hiểu được sự khiếp sợ của Sư Đề là như thế nào, cõi lòng đầy vẻ khó hiểu. Đối với sấm sét của truyền thừa chiến kỹ đệ nhất của nhất mạch viêm long mà nói, khôông hề thua kém liệt thiên viêm sư của Sư Đề. Gã khiếp sợ nói về quá khứ, nhưng trong vẻ khiếp sợ của gã còn kèm theo cả sự thương tiếc khiến cho Lôi Cương vô cùng kinh ngạc.

- Trong truyền thừa của ngươi chẳng nhẽ không có nói sao? Nhất mạch viêm long của ngươi và nhất mạch của Sư Đề ta là thánh thú thượng cổ là hai trong mười đại thần thú sao?

Sư Đề nghi hoặc nói.

Lôi Cương lắc đầu

- Thánh thú thượng cố chỉ là trong truyền thuyết, bởi vì huyết mạch của ta cũng không tinh khiết, ghi chép cũng không hoàn chỉnh. Nhưng ta có thể khẳng định là, nhất mạch viêm long và liệt thiêm viêm sư của ta đều là một trong mười đại thần thú.

Sư Đề nói, trên khuôn mặt gã hiện ra vẻ ngạo nghễ.

- Thần thú thời kỳ hỗn độn nhiều vô kể, có thể thăng cấp làm mười đại thần thú, đối với mỗi một mạch là vinh dự cực lớn đối với các đệ tử.

- Mười đại thần thú? Ta đây chẳng phải là một mạch trong mười đại thần thú sao?

Lôi Cương vui vẻ nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Sư Đề lắc đầu, nói:

- Ôi chao, mặc dù điều này là vinh dự, nhưng…

Sắc mặt Lôi Cương khẽ biến, ánh mắt cau lại nhìn Sư Đề chăm chú, thấp giọng nói:

- Sư Đề đại ca, rốt cuộc thì làm sao vậy?

- Ôi chao, huyết mạch của ta không tinh khiết, nhưng theo như truyền thừa của ta, ta ngờ ngợ cho rằng, nhất mạch viêm long của ngươi hình như đắc tội với một bộ tộc thánh thú hồng hoang nào đó. Nhất mạch viêm long của người bị diệt tộc, trong mười đại thần thú, nên nhất mạch viêm long hữu danh vô thực. Ôi chao…

Sư Đề lắc đầu, thở dài, nói.

Sắc mặt Lôi Cương đột nhiên cứng đờ, trong lòng hắn gần như ói máu. Hắn chỉ tùy tiện tìm một thân thể hỏa giao nào để biến thành phân thân của mình, vốn chắc chắn cho rằng đó là mười đại thần thú, chứ lại không nghĩ rằng trêu chọc một thánh thú nào đó. Theo như Sư Đề nói, thì chẳng nhẽ thánh thú kia còn mạnh mẽ hơn so với thần thú sao? Lôi Cương ngay lập tức hỏi:

- Sư Đề đại ca, thánh thú hồng hoang chẳng nhẽ lại mạnh hơn thần thú sao?

Sư Đề gật đầu nói:

- Thánh thú hồng hoang vốn xuất hiện từ trong thời kỳ hỗn độn. Bình thường, thần thú căn bản không có cách nào đạt tới cấp bậc thánh thú, mà thánh thú là thú có sự sống cao nhất. Nhất mạch viêm long của ngươi tuy là mười đại thần thú, nhưng lại đắc tội một thánh thú hồng hoang nào đôó, nên bị diệt tộc. Có thể thấy rằng thánh thú hồng hoang là kinh khủng.

Lôi Cương gật đầu, trong ánh mắt chợt lộ ra ánh nghi ngờ, trầm ngâm trong giây lát, rồi lại nói:

- Sư Đề đại ca, có đúng là trong bảy giới còn có một giới khác không?

Sư Đề lắc đầu, nói:

- Huyết mạch của ta không tinh khiết, những điều này không được ghi lại. Nhưng, thần thú huyền giai ở sâu bên trong Hỏa Phần hẳn là biết. Ôi chao, cũng may mà Lôi Cương ngươi ở chỗ này, chứ nếu không thì ngươi ra khỏi nơi đây, chắc chắn sẽ…. Ở đây bị những loại người đó gọi là Hỏa Phần, chứ thực ra không phải vậy. Nghe đồn thì chỉ có chiến kỹ của tiền bối Viêm Long phát huy mới khiến huyền hỏa nơi đây tỏa ra quanh năm. Hơn nữa, ta cảm giác, hình như, nơi này cùng với nhất mạch viêm long của ngươi có liên hệ nào đó, ta cũng không rõ. Muốn biết việc này thế nào, phải tự ngươi tìm hiểu rồi.

Sư Đề cẩn thận hồi tưởng, nhưng không có đầu mối, nên đành nói một cách mơ mơ hồ.

Lôi Cương giật mình, nhìn mặt đất tỏa ra huyền hỏa, là tiền bối ở đây phát huy chiến kỹ mà thành sao? Chẳng nhẽ là…sấm sét? Lúc Lôi Cương đang nhớ lại hình ảnh trong lúc phát huy sấm sét của viêm long vạn trượng, thì mặt đất vẫn tỏa ra huyền hỏa.

Toàn bộ những thứ này chẳng lẽ là trùng hợp? Hay thực sự đúng như Sư Đề nói.