Thể Tôn

Chương 543: Huyền Hỏa

Lúc này, Long Thiên nhìn các cao thủ chín thế lực lớn đang chật vật trước mặt, lạnh giọng quát: "Chuyện hôm nay, tiên thú náo loạn sâu trong Hoả Đốt ta không muốn nghe bất cứ kẻ nào nói đến nữa! " Ánh mắt Long Thiên quét qua nhìn các cao thủ chín thế lực lớn, hắn lạnh lùng nói, rồi bay về Khí thành.

Một lãnh chúa trong đám đó đang định mở miệng thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Long Thiên đâu nữa. Lúc trước, Long Thiên đã đáp ứng chỉ cần hạ gục được Lôi Cương sẽ cho bọn họ tiến nhập Khí tháp tầng thứ sáu, thế nhưng lúc này hắn lại không hề nhắc tới, khiến bọn họ nguội lạnh. Ý tứ của Long Thiên như thế nào, bọn họ tự nhiên hiểu rõ.

Các cao thủ chín thế lực lớn nhìn Long Thiên dời đi, thở dài. Chín vị lãnh chúa đảo mắt nhìn các đệ tử còn lại, thoáng đau lòng. Hôm nay, bọn họ tổn thất có thể nói là vô cùng lớn a. Nhưng cũng không thể tránh được, Long Thiên không giữ chữ tín, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận, dù sao, đây cũng là Khí tháp tầng thứ năm a.

"Chờ chín thế lực lớn các ngươi bồi dưỡng được người nối nghiệp rồi, giữ bình ổn cho Khí tháp tầng thứ năm, lời ta đã nói nhất định sẽ làm được. " Trong hư không truyền đến giọng nói của Long Thiên, khiến các cao thủ chín thế lực lớn nghe được chấn động, tâm tình vốn phức tạp lúc trước biến sạch, thay vào đó là sự xúc động.

Cuộc chiến nơi đây rất nhanh truyền đi khắp Khí tháp tầng thứ năm, có điều, mọi người đều công nhận bạo loạn tiên thú ở Hoả Đốt là do cao thủ chín thế lực lớn đứng ra hoá giải. Các đệ tử Khí tông chút hoài nghi, dù sao, một năm trước Hoả Hùng đến đây đã đủ cho thấy sâu trong Hoả Đốt vốn không bình yên, điều này khiến không ít đệ tử nhát gan không dám bước vào phạm vi của Hoả Đốt. Trong một thời gian ngắn, bên ngoài Hoả Đốt yên lặng hiếm thấy.

Vạn tượng các ở Khí thành.

Chỉ San nghe Long Thiên nói vẫn tươi cười như trước, đôi mắt nàng trong veo như nước nhìn hắn, vui mừng. Đợi Long Thiên nói xong, nàng vỗ tay reo hò, nói: "Long Thiên ca ca, đàn tiên thú có bị đẩy lui hay không? Nếu như bọn chúng đến được, sợ rằng người ở Khí tháp tầng thứ năm sẽ bị tử thương vô số a. "

"Ừ, tuy rằng không giết sạch được, nhưng cũng không khác lắm. Hơn nữa, giết được đầu đàn của bọn chúng dĩ nhiên sẽ không còn bạo loạn nữa. " Long Thiên cười nói, trong ánh mắt không có chút nào lo lắng, mà chỉ thuần tuý là sự ôn nhu.

"Được rồi, Long Thiên ca ca, lẽ nào không có chút tin tức nào của Lôi Cương hay sao? " Chỉ San đột nhiên hỏi, dáng vẻ tươi cười trên gương mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là sự ưu sầu.

Long Thiên đột nhiên cứng đờ sắc mặt, nhưng chỉ thoáng qua khiến Chỉ San không kịp nhận ra. Sau đó, Long Thiên nhíu mày, trầm ngâm nói: "Chỉ San, nàng chắc chắn Lôi Cương đang ở Khí tháp tầng thứ năm sao? Ta đã huy động cả chín thế lực lớn ở Khí tháp tầng thứ năm mà vẫn không tìm được hắn. Nếu như hắn ở đó, chắc hẳn là đã sớm tìm được rồi a. "

Chỉ San sửng sốt, một lúc lâu sau, nàng mới lắc đầu, than thở: "Theo Lý Tiễn Cảnh nói, hắn chắc hẳn đang ở Khí tháp tầng thứ năm rồi. Chẳng lẽ hắn đang bế quan? " Lý Tiễn Cảnh chính là chưởng quỹ của Vạn tượng các.

"Hay là.. Ha ha, Chỉ San, linh khí ở Khí tháp tầng thứ năm dù sao vẫn yếu hơn tầng thứ sáu, chúng ta đến Khí tháp tầng thứ sáu đi. Khi nào tìm được Lôi Cương, chúng ta sẽ quay trở lại Khí tháp tầng thứ năm có được không? " Long Thiên dò hỏi, khoé miệng mỉm cười đầy quỷ dị. Lôi Cương đã không còn sống a, đáng tiếc, một thiên tài khó có đã chết dưới tay hắn rồi a.

"Không được, ta muốn ở đây đợi Lôi Cương xuất hiện. Nếu như Long Thiên ca ca có việc cứ quay về Khí tháp tầng thứ sáu đi. " Chỉ San kiên quyết cự tuyệt nói.

Long Thiên sửng sốt, trầm tư một lúc lâu, gật đầu, cười nói: "Chỉ San, nàng là khách của Khí tông. Ta thân là chủ nhân của Khí tông, chẳng lẽ Khí tông tiếp đãi nàng không được chu toàn sao? " Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Trong quá trình dẹp loạn ở giữa Hoả Đốt, một đám kiến lửa và hoả giao điên cuồng tấn công các tiên thú. Những tiếng rít gào cùng những đợt rung động lớn truyền ra từ trong Hoả Đốt khiến những đệ tử Khí tông khi trước dám đến đây săn bắt thú đan đều hoảng hốt bỏ chạy, chỉ sợ có tiên thú cao cấp từ đó chạy đến mà thôi.

Ở sâu trong Hoả Đốt, trên một ngọn núi cao cao, một nam tử quần áo tơi tả, cả người đầy máu nằm trên mặt đất. Toàn thân hắn có mấy vết thương vô cùng thê thảm, gần như nhìn thấy được cả xương trắng lòi ra. Người nam tử này chính là Lôi Cương, hắn bị một đòn chấn động đẩy tới nơi sâu trong Hoả Đốt này.

Một đòn kia ẩn chứa uy lực của thần khí Tử thiên kiếm khiến Lôi Cương thực sự cảm nhận được sự đáng sợ, nếu như không phải hắn nhân lúc sắp chết phản kháng chống đỡ lại một phần đòn của Tử thiên kiếm thì phân thân của hắn không thể còn giữ được nguyên vẹn dưới đòn tấn công mạnh như vậy. Xét ra, lần này thần hồn của Lôi Cương đã bị thương nặng, nhưng người nhỏ bé màu đỏ đang ngồi xếp bằng trong trái tim hắn không bị chút tổn thương nào. Linh khí thuộc tính hoả từ trong người nhỏ bé phát ra cuồn cuộn không ngừng, lan ra toàn thân Lôi Cương, che phủ những phần thân thể bị thương của hắn.

Lôi Cương không thiếp đi mà là tiến nhập trong diễn luyện Khai thiên. Khi hắn gặp nguy hiểm Khai thiên thức bốn mươi mốt xuất hiện, tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng nhờ có cơ duyên này, Lôi Cương mới có thể đi vào trong quá trình. Vốn dĩ hắn không thể hiểu được Khai thiên thức thứ bốn mươi mốt, phải dừng lại ở thức thứ bốn mươi, nhưng lần này vô tình sử dụng được Khai thiên thức thứ bốn mươi mốt, khiến hắn tiến lên được một bước nhỏ. Từ một bước này, Lôi Cương lĩnh ngộ được Khai thiên thức bốn mươi mốt. Đúng như câu "vạn sự khởi đầu nan", Lôi Cương vượt qua những khó khăn ban đầu xong, quá trình diễn luyện thức thứ bốn mươi mốt từ đó về sau đều xuôi chèo mát mái.

Tử thiên kiếm tuy rằng khiến Lôi Cương bị thương nặng, nhưng không thể phủ nhận nó đã giúp Lôi Cương vượt qua giai đoạn giậm chân tại chỗ ở Khai thiên thức bốn mươi. Nếu không có sự áp bức của Tử thiên kiếm, sợ rằng Lôi Cương phải mất mấy năm mới có thể lĩnh ngộ được, thậm chí mười năm, trăm năm mới có thể lĩnh ngộ được Khai thiên thức thứ bốn mươi mốt. Có điều, thật ra cũng không thể nói đây là cơ duyên xảo hợp mà chính nhờ khoảnh khắc Lôi Cương mạo hiểm sinh mệnh, đánh ra một đòn cuối với Tử thiên kiếm. Lúc đó, hắn đã quyết đoán đóng lại lục thức tiến nhập lĩnh ngộ Khai thiên thức thứ bốn mươi mốt. Phải biết rằng một ngày kia, nếu thân thể của Lôi Cương chết như vậy thần hồn của hắn cũng sẽ tiêu tán theo, khi đó phân thân hành hoả và Hoả Hoàng của hắn tất cả đều sẽ hồn phi phách tán.

Trong khoảnh khắc phát sinh Khai thiên thức thứ bốn mươi mốt, trong đầu Lôi Cương chợt có cảm giác, nếu như hắn không nhân cơ hội này lĩnh ngộ thì ngày sau muốn lĩnh ngộ Khai thiên thức thứ bốn mươi mốt tất nhiên đã khó lại càng khó hơn. Không thể nói thành tựu ngày hôm nay của hắn hoàn toàn là ngẫu nhiên, tất cả đều là hắn mạo hiểm sinh mệnh mới có được thành công này.

Có thiên tài trong hỗn độn, cũng có người được trời ưu đãi, nhưng Lôi Cương không thuộc về cả hai loại này. Lôi Cương nhờ tu luyện "Ngũ hành thể tu" mà tư chất chuyển biến tốt đẹp, nhưng so với thiên tài thật sự, hắn còn kém rất nhiều. Ví như so với Long Thiên, tư chất của Lôi Cương không thể bằng được. Có điều, quyết tâm của Lôi Cương thì những người kia lại không thể bằng được. Dù sao, mấy năm nay Lôi Cương đã trải nghiệm rất nhiều, rất rất nhiều. Qua mỗi lần trải qua sinh tử, hắn đều tiến một bước lớn, mới có được tu vi như ngày hôm nay. Nhưng mỗi lần tu vi gia tăng, Lôi Cương càng hiểu rõ con đường của hắn vẫn còn xa lắm, con đường tu luyện dường như không có đoạn kết, tựa như một cái giếng sâu không đáy, không biết bao giờ hắn mới đạt được. Chính vì thế, hắn lại càng cẩn thận từng chút một, lo lắng liệu có khi nào hắn bị hồn phi phách tán trên con đường này hay không. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lôi Cương không biết nắm lấy cơ hội, ngược lại, có chút cơ hội hắn lại càng nỗ lực nhiều hơn.

Lần này tuy rằng hắn mạo hiểm nhưng đã thành công nắm bắt được cơ hội, lĩnh ngộ quá trình Khai thiên thức thứ bốn mươi mốt chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Lần này, Lôi Cương có thể nói vô cùng may mắn. Hắn nằm ở một ngọn núi sâu trong Hoả Đốt, nơi chỉ có vài ngọn núi vây quanh. Nếu như hắn lạc nơi chân núi, thì hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ở sâu trong Hoả Đốt không thể đem so với bên ngoài vừa giữa Hoả đốt. Nơi đây đất đai thường nứt ra, lửa cuồn cuộn từ trong những khe nứt phun ra. Những ngọn lửa này đều có màu trắng, lửa màu trắng ở Khí tông và Đan tông đều được gọi là huyền hoả, cấp độ cao hơn tử hoả!! Uy lực của nó cho dù là cao thủ đạo thánh thiên giai chạm đến cũng phải hoá thành tro cốt.