Lôi cương cùng bốn người Đan Tông Tử khiếp sợ nhìn toàn bộ cảnh tượng phía trước, trên mặt đất có cả đám xương khô, thậm chí còn có xương khô chui ra từ mặt đất, tất cả đều giống nhau như đúc, giống như có ai đó triệu hoán chúng đi về phía trước vậy.
Nội tâm Lôi Cương cảm thấy chấn động và tê dại, tình cảnh này đúng là trước nay hắn chưa từng thấy. Không có sinh mệnh nhưng xương khô vẫn di chuyển được. Rốt cuộc nó đến từ đâu? Ánh mắt Lôi Cương chợt lóe lên, lẽ nào … là do tiếng trống kia sao? Trước đây khi nghe tiếng trống có kẻ khí huyết bị sôi trào, trong lòng đằng đằng sát khí. Lẽ nào là do tiếng trống đó đã gọi những bộ hài cốt này đứng lên sao? Thế nhưng hài cốt không có sinh mệnh làm sao cảm nhận được tiếng trống cơ chứ?
Nghĩ đến đó, ánh mắt Lôi Cương nhìn về phía Đan Tông Tử, mà Thiết Nhai ba người cũng nhìn về phía đó, cảnh tượng lúc này khiến bọn hắn càng hết hồn, càng chấn động vạn phần. bọn họ muốn nhận được câu trả lời từ Đan Tông Tử.
Đan Tông tử làm sao không cảm nhận được ánh mắt của bốn người, trong lòng thầm than, mình cũng lần đầu tiên tới đây, đối với nơi này tiền bối Sư môn có ghi chép cũng không đầy đủ. Đan Tông Tử cúi đầu trầm ngâm một lúc, hồi tưởng lại những ghi chép của tiền bối sư môn về Mảnh đất Cấm Lục. Bỗng nhiên hai mắt lộ vẻ kinh nghi, âm thanh trầm trọng trong óc bốn người Lôi Cương vang lên: "Lúc trước tiền bối sư môn của ta cũng gặp phải tình cảnh như vậy, nhưng không miêu tả lại. Ta đã xem không ít sách chỉ biết được tiếng trống phát ra có tên là "Tà Hồn Cổ""
"Tà Hồn Cổ?" Lôi Cương ngẩn ra, hồi tưởng tỉ mỉ thấy mình chưa nghe qua bao giờ, Lôi Cương nhìn Đan Tông Tử cũng thấy vẻ mặt y cũng ngơ ngác, chỉ sợ cũng không biết Tà Hồn Cổ là gì nữa.
"Tà Hồn Cổ? ? Ngươi xác định đúng Tà Hồn Cổ?" Bỗng nhiên, tiếng Ngụy Lệ lão tổ khiếp sợ vang lên trong óc mọi người.
Đan Tông Tử trầm tư một lúc lâu, xác định chính xác gật đầu nói: "Trước đây ta xác thực thấy được ba chữ "Tà hồn cổ" này."
Trong nháy mắt sắc mặt Ngụy Lệ Lão tổ trắng bệch, hai mắt dại ra nhìn phía trước, trong mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi, thân thể run nhẹ, hai mắt lộ sát khí, nhìn Đan Tông Tử lớn tiếng quát: "Đan Tông Tử, Lão phu đi đây" Nói xong xoay người biến mất trong làn sương sát khí dầy đặc.
"Ầm…." Một tiếng trống lại vang lên, từ làn sương sát khí phía trước truyền tới những làn song rung động giống như một đạo kết giới ngăn cản lối đi của Ngụy Lệ Lão tổ. Sắc mặt ngụy Lệ Lão tổ trắng bệch, không cam lòng liền phát chiêu đánh tới phía làn sương sát khí dầy đặc. Nhưng y đánh liên tục vài lần đều không xuyên thủng được. Làn sương sát khí bao trùm giống như một chiếc cũi, khi tiến vào trong không thể ra ngoài. Sắc mặt Lôi Cương ngưng trọng, thân thể bay về phía làn sương sát khí nhưng lại thấy rung động lần thứ hai xuất hiện, Lôi Cương bị cản lại, đám người Thiết Nhai cũng thử nhưng kết quả đều giống nhau.
Hai mắt Ngụy Lệ lão tổ dại ra nhìn gợn sóng rung động, bất ngờ phát chiêu tóm cổ Đan Tông Tử. Đạo tiên thiên giai như Đan Tông Tử làm sao có thể chống lại được Đạo thánh Huyền giai uy hiếp. bị Ngụy Lệ Lão tổ bóp cổ, có tiếng xương cổ vỡ vụn phát ra.
Mặt Đan Tông Tử biến sắc nhìn Ngụy Lệ Lão tổ với ánh mắt vạn phần khiếp sợ, hai mắt tỏ vẻ khiếp sợ lẫn nghi hoặc, hắn cũng không hiểu đã làm điều gì đã trêu trọc sát tinh
Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân thấy Ngụy Lệ Lão tổ phát cuồng thì thần kinh cũng căng thẳng, phát ra tiên khí nhìn chằm chằm Ngụy Lệ Lão tổ nhằm đối phó Ngụy Lệ lão tổ tập kích bất ngờ. Lôi Cương vẫn âm trầm nhìn Ngụy Lệ Lão tổ liên tưởng đến lúc trước khi nói đến ba chữ "Tà Hồn Cổ". Lôi Cương suy đoán ra cái gì đó liền nói vang trong óc Ngụy Lệ Lão tổ: "Nếu như ngươi còn muốn ra khỏi đây thì phải để lại Đan Tông Tử, tiền bối sư môn của hắn đã ra khỏi đây được nên chỉ có hắn mới biết cách ra thôi."
Ngụy Lệ Lão tổ nhìn chằm chằm Lôi Cương. Trong mắt Lôi Cương cảm nhận được sự sợ hãi giống như đối mặt với tử thần vậy. Một lúc sau, Ngụy Lệ Lão tổ buông lỏng tay, Đan Tông Tử liền ngồi xuống mặt đất thở gấp, kinh hãi nhìn Ngụy Lệ Lão tổ.
"Nói! Làm sao để ra khỏi đây?" Ngụy Lệ Lão tổ nhìn Đan Tông Tử lớn tiếng quát.
Đan Tông Tử lùi về phía sau vài bước, trừng mắt nhìn một lúc không cách gì phát ra âm thanh. Lôi Cương thấy vậy liền vung tay phải lên, một đạo kết giới bao phủ lấy mấy người. Lôi Cương mở huyệt đạo trên tai, nhìn Ngụy Lệ Lão tổ nói: "Ngươi hãy nói rõ sự tình, rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra vậy?"
Thiết Nhai, Thiên Tà thượng nhân đều mở huyệt trên tai nhìn Ngụy Lệ lão tổ, bọn họ đều suy đoán có chuyện không ổn ở đây. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Nói, rốt cuộc làm sao ra được nơi quái quỷ này!!!" Dường như Ngụy Lệ Lão tổ không nghe Lôi Cương nói, quay qua Đan Tông Tử hét giận giữ.
Đan Tông Tử hít một hơi thật sâu nói: "Ta cũng không biết." Bỗng nhiên, Ngụy Lệ Lão tổ bước lên phía trước một bước, cả người đằng đằng sát khí khiến con ngươi Đan Tông Tử co rụt vội vàng nói: "Trong ghi chép có nói, vị tiền bối Sư môn kia phải vượt qua khu vực núi non kia, chắc hẳn phải là ở một chỗ núi non khác mới có phương pháp đi ra."
Sắc mặt dữ tợn của Ngụy Lệ Lão tổ thay đổi nhìn chằm chằm Đan Tông Tử lạnh lùng nói: "Đi, ngươi đi trước xem núi non ra sao." Nói xong tay phải Ngụy Lệ Lão tổ chụp lấy Đan Tông Tử.
Lôi Cương liền bước lên đứng trước mặt Đan Tông Tử, chặn Ngụy Lệ lão tổ lại, nhìn chằm chằm Ngụy Lệ Lão tổ quát: "Lúc này tiếng trống bên ngoài đang còn âm hưởng, không thể ra được."
Sắc mặt Ngụy Lệ Lão tổ ngưng lại, nhìn về phía trước, lúc này các bộ xương khô còn bò ngổn ngang trên mặt đất, trong mắt hiện lên sát khí nhìn chằm chằm Lôi Cương, hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn về phía trước không nói gì.
Đan Tông Tử nhìn Lôi Cương cảm kích rồi ngồi xuống.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Lệ Lão tổ nói: "Lão tổ, Tà hồn cổ rốt cuộc là cái gì vậy?" Ngụy Lệ Lão tổ nghe thấy tà hồn cổ con ngươi kịch liệt co rụt lại, thân thể khẽ run một chút, nhưng vẫn chưa trả lời.
Lôi Cương nhíu mày lạnh lùng nói: "Nếu như Lão tổ muốn đi vào chỗ núi non khác thành công thì chỉ có cách cùng nhau đoàn kết. nếu không cho dù có cách để đi ra ngoài thì cũng đừng mong vượt qua được dãy núi kia."
Sắc mặt Thiết Nhai, Thiên Tà thượng nhân âm trầm lắng nghe Ngụy Lệ Lão tổ nói.
Ngụy Lệ Lão tổ suy tư một lúc, lạnh lùng nhìn Đan Tông Tử nói: "Đan Tông Tử, ngươi có biết ngươi đã đưa bọn ta vào nơi vạn kiếp bất phục không?"
Sắc mặt Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân đại biến, Thiên Tà thượng nhân âm trầm nói: "Lão tổ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Ngụy Lệ lão tổ tỏ vẻ lo lắng nói: "Ôi chao, Tà Hồn Cổ? Sợ rằng chưa ai nghe nói tới Tà Hồn Cổ, Lúc trước lão phu may mắn đọc được trong một quyển sách cổ mới biết được, Tà Hồn Cổ còn được gọi là là Thất cổ tà đạo. chính là thánh vật của Người tà đạo. Trong thiên hạ tổng cộng có bảy Tà Hồn Cổ. Mỗi một Tà Hồn Cổ đều có uy lực kinh khủng. Âm thanh của nó có hiệu quả với hồn phách của con người, khiến cho hồn phách bị rút đi còn thi thể là cái xác không hồn. Chúng ta cũng may mắn là Tà Hồn Cổ cách nơi này quá xa nên âm hưởng của nó giảm đi nhiều. Nếu không, sợ rằng năm người chúng ta đã giống như những bộ cốt này rồi đều là những cái xác không hồn. hơn nữa Tà Hồn Cổ cũng không đơn giản như vậy, ngay cả những cái thi hài không có sự sống mà cũng có thể làm cho chỉ như những cái xác không hồn thì sự khủng bố của nó chẳng cần nói cũng biết. "
"Trong sách cổ cũng không giảng giải kỹ càng nhưng trọng điểm có gi một câu nói: "Vừa nghe tiếng trống, tâm thần hôn mê, nghe tiếng thứ hai, cái xác không hồn, bảy tiếng rền vang, người hay thần cùng diệt."" Lão phu suy đoán, chữ thần ở đây sợ rằng không chỉ đơn giản là cương thần, đạo thần. Những ghi chép trong sách cổ là của một người vô cùng thần bí. Lão phu qua đó biết được hỗn đỗn không chỉ có bảy giới mà thôi."
Ngụy Lệ lão tổ mặc dù nói không nhiều nhưng cũng khiến sắc mặt bốn người bọn Lôi Cương đại biến kinh hãi. Đặc biệt là Đan Tông Tử, sắc mặt trắng bệch đứng ở tại chỗ, trước đây tự nhận là hiểu biết vạn điều mà không nghĩ tới đã đi vào nơi thập tử nhất sinh.
"Đan Tông Tử nói khoảng ba ngày tiếng trống sẽ vang lên trong chừng một canh giờ. chúng ta sẽ nhân khoảng cách này sớm nhất để tìm một núi non khác, kiếm đường ra ngoài. Nếu tiếp tục đi về phía trước, sợ rằng càng đi thi uy lực tiếng trống càng lớn, đến lúc đó cả kết giới cùng với đóng huyệt trên tai cũng không tránh khỏi uy lực tiếng trống. Mong rằng phía trước uy lực tiếng trống không lớn, nếu không trước khi chết lão phu cũng sẽ làm ngươi sống không bằng chết" Ngụy Lệ Lão tổ nhìn chằm chằm Đan Tông Tử một cách oán độc mà quát.
Lôi Cương, Thiết Nhai, Thiên Tà nghe vậy, hai mắt giống như lưỡi dao sắc bén nhìn về hướng Đan Tông Tử. Lôi Cương lại càng muốn tiêu diệt Đan Tông Tử, chỉ nghĩ rằng đến đây để tìm tài liệu tinh chế thổ linh đan, không ngờ lại bị Đan Tông Tử đưa vào nơi nguy hiểm như vậy.
"Đan Tông Tử việc này ngươi tính sao với bản tọa đây.!!" Hai mắt Thiết Nhai đỏ bừng nhìn Đan Tông Tử tức giận quát.
Mà hai mắt Thiên Tà thượng nhân cũng đầy sát khí, nếu không phải Đan Tông Tử còn chỗ để dùng thì đã sớm động thủ giết chết y rồi.