Thể Tôn

Chương 511: Tiếng trống

Phía tây Cửu U giới, nhóm năm người Lôi Cương đang bay thẳng về phía Tây. Khi bay ngang qua thành Cương ma, Thiết Nhai liền phóng tầm mắt xuống và than thở:

"Không ngờ Cương ma đã trở về. dĩ nhiên sóng to gió lớn sẽ nổi lên khiến cho ba thế lực ở Cửu U giới một lần nữa bị dao động. Lúc trước tại Phụng thiên bản tọa đã được chứng kiến Cương ma và Kỳ Minh đánh một trận. Không ngờ không đến nghìn năm mà Kỳ Minh đã trở thành đại thống lĩnh của Phụng Thiên. Mà Cương Ma lập tức được ngũ hành giới tôn xưng là Lục tổ. Lúc trước bản tọa vẫn còn hoài nghi việc Cương Ma một mình tiêu diệt Hỏa Huyền tông, lúc này thì bản tọa tin việc này không phải là tin đồn "

"Lúc trước, lão phu đã ngao du tại Dung luyện giới và may mắn gặp được Hỏa Huyền tiền bối. Khi đó Hỏa Huyền tông đã vượt lên trên Dung Hỏa tông, không ngờ lại bị một mình Cương Ma tiêu diệt. Lão phu rất khâm phục Cương Ma " một tia sáng chợt lóe lên trong ánh mắt Thiên Tà thượng nhân và chậm rãi nói.

Sắc mặt Đan Tông Tử, Ngụy Lệ lão tổ ngưng lại. Người có tên cây có bóng, cái tên Cương Ma đã khiến tu luyện giả của ngũ giới nghe thấy mà sợ mất mật. Ngược lại, Lôi Cương nghe thấy hai người nói thì sắc mặt không đổi, trong lòng không ngừng cười gượng.

Mảnh đất Cấm Lục ở phía tây Cửu U giới. Đám người Lôi Cương đã bay trên không được một tháng. Lúc này phía tây Cửu U Giới có thể nói rất hoang sơ, không có người ở. Ở đây Lôi Cương cảm nhận được một thứ áp lực đang đè nặng xuống với sát vụ dầy đặc. Tu vi của Lôi Cương cũng cảm nhận đang bị uy hiếp một chút.

Cửu U giới rộng lớn. Trong nhiều năm qua có vô số tu luyện giả tưởng như đã biết rõ, nhưng không người nào biết chính xác sự rộng lớn của Cửu U giới. Mà trong Tứ Giới cũng vậy. Bên ngoài Ngũ hành giới đầy rẫy sát vụ, càng đi ra gần biên giới sát vụ các dày đặc, đến các cao thủ cương thánh, đạo thánh cũng không dám tùy tiện tiếp xúc.

Một tháng qua, tốc độ đối với Lôi Cương có thể nói là không nhanh không chậm nhưng vẫn giữ với đám người Ngụy Lệ lão tổ một khoảng cách nhất định. Như vậy sau một thời gian dài bay trên không, Đan Tông Tử cũng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt hiện lên sự mong chờ. Lần này đến Mảnh đất Cấm Lục, Đan Tông Tử nỗ lực rất nhiều. Đối với Thiên tà lão quái y phải dùng viên bát giai trung phẩm đan dược mới khiến hắn xuất thủ tương trợ. Bát giai trung phẩm tiên đan tại Ngũ hành giới có thể nói là vật vô giá. Toàn bộ Ngũ hành giới chỉ có trưởng lão Đan Tông của Mộc thần giới mới có thể luyện được.

Thiên Tà, Thiết Nhai, Ngụy Lệ, ba người này vẫn luôn đảo mắt qua xem xét Lôi Cương. Thấy sắc mặt Lôi Cương không đổi, hơi thở đều đều vẫn song hành với Ngụy lệ lão tổ. Ba người đối với Lôi Cương vẫn có phần kiêng kỵ, đặc biệt với Ngụy lệ lão tổ. Chỉ có điều Ngụy lệ lão tổ có tính cách cuồng ngạo nên cho dù có kiêng kỵ nhưng cũng không khiến hắn xuống giọng xin lỗi Lôi Cương.

Rốt cục, được một tháng năm ngày Đan Tông Tử và mấy người mới ngừng lại được. Lúc này, sắc mặt Đan Tông Tử trắng bệch, chân khí trong cơ thể bị tiêu hao quá nhiều. Y phải nuốt một viên đan dược phát tán ra nồng nặc linh khí thì sắc mặt mới hồng trở lại.

Lúc này, trước mặt mấy người một vùng đất đen thui bị sát vụ bao phủ. với ánh mắt của mình, Lôi Cương cũng không thể thấy rõ mọi vật phía trước cách xa mười trượng. Bất quá khiến hai con ngươi Lôi Cương hơi co lại, phía dưới mặt đất có trăm nghìn hài cốt cùng với nhiều linh khí bị nghiền nát. Vừa nhìn qua Lôi Cương đã biết ở đây đã từng có những cuộc đại chiến. Đứng ở đây Lôi Cương vẫn cảm nhận được có tiếng gào khóc thảm thiết quanh quẩn bên tai.

"Các vị đạo hữu đều là lần đầu đến Mảnh đất Cấm Lục. Lão phu tuy rằng cũng như vậy nhưng tiền bối trong tông của ta đã từng tiến nhập nơi này. Hơn nữa phải lo phòng bị trước khỏi sinh họa nên ta có sao lại một ghi chép của người về Mảnh đất Cấm Lục. Các vị đạo hữu hãy xem qua một chút, để hiểu rõ tình hình. Có như vậy mới đảm bảo tới mức cao nhất có thể ra khỏi Mảnh đất Cấm Lục mà không bị tổn hao gì ". Đan Tông Tử kìm nén nội tâm đang kích động, tay phải vung lên, bốn viên tinh thạch trong tay liền bay ra rơi xuống trước mặt bốn người bọn Lôi Cương. Có thể thấy được Đan Tông Tử đến Mảnh đất Cấm Lục lần này đã có sự chuẩn bị ky lưỡng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ánh mắt Lôi Cương lóe lên, nhìn Đan Tông Tử trong lòng có chút nghi hoặc thầm hỏi sư thừa của Đan Tông Tử là ở đâu. Tay phải hắn cầm lấy một viên tinh thạch, thần thức nhập hết vào trong đó. Một lát sau, khuôn mặt Lôi Cương lộ vẻ xúc động, ánh mắt càng nghiêm trọng. Sắc mặt ba người Thiết Nhai không biến đổi nhưng sự nóng bỏng cũng bao phủ trong mắt bọn họ

Thông qua tinh thạch của Đan Tông Tử, Lôi Cương biết được vị tiền bối ở sư môn của Đan Tông Tử tiến nhập vào đây đã suy đoán là Mảnh đất Cấm Lục chính là lãnh địa mà người tà đạo và người tu ma đã biến mất bên con sông dài lịch sử đã từng ở . Nhiều năm sau người tà đạo và người Tu Ma bị cường giả tu vi cao thâm bao vây tiêu diệt hình thành nên sát khí xung quanh các giới.

Nếu như Đan tông tử không có làm điều gì khác thì trong Tinh thạch giảng thuật nơi đây đúng là có Âm Dương Hòa Hợp Thổ Nguyên Thủy. Nhưng vì sao tiền bối sư môn của Đan tông tử không đi giành lấy? mà chỉ ghi chép, đánh dấu lại? Sợ rằng trong đó ẩn chứa huyền cơ. Càng suy nghĩ, nét mặt của Lôi Cương càng trở nên nghiêm nghị. Tuy rằng hắn tự tin đối mặt với cao thủ cảnh giới giả thần, nhưng sự mạnh mẽ của người tà đạo và người tu ma khiến cho Lôi Cương không dám coi thường.

Đan Tông Tử nhìn bốn người Lôi Cương, hé miệng nói: "Các vị đạo hữu, lần này tiến nhập Mảnh đất Cấm Lục có thể nói nguy hiểm khôn lường, nếu như ai muốn rời khỏi lúc này vẫn còn kịp. Chỉ có điều muốn giàu sang thì phải vượt qua nguy hiểm các vị đạo hữu cũng biết rồi"

Sắc mặt mấy người Thiết Nhai khẽ thay đổi, trầm tư một lúc lâu, Thiết Nhai nhếch miệng cười nói: "Muốn giàu sang phải vượt qua nguy hiểm, bản tọa muốn xem Mảnh đất Cấm Lục có gì nguy hiểm mà có thể trở thành một trong ba đại cấm địa của Cửu U giới"

Thiên Tà thượng nhân nhìn Đan Tông Tử lạnh lùng nói: "Hãy nhớ kỹ lời hứa của ngươi"

Ngụy Lệ lão tổ cũng nhe răng cười nói: "Cả đời lão phu giết người vô số, nguy hiểm nào còn chưa từng trải qua? Mảnh đất Cấm Lục lão phu làm sao mà không vào được"

Sắc mặt Đan Tông Tử hoan hỉ gật đầu, quay sang nhìn Lôi Cương. Đám người Ngụy Lệ lão tổ đều nhìn và chờ đợi câu trả lời của Lôi Cương

Ánh mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm phía trước đang nồng nặc sát vụ, không nói gì mà tiến lên phía trước một bước, dung nhập trong làn sương sát khí.

Sắc mặt Đan Tông Tử hoan hỉ, cao giọng nói: "Các vị đạo hữu, đi thôi!"

Bốn người cũng theo Lôi Cương tiến vào Mảnh đất Cấm Lục.

Vào Mảnh đất Cấm Lục, Lôi Cương còn chưa thấy rõ tình cảnh trước mắt mình thì đã cảm thụ được một âm thanh kỳ lạ kéo đến, ẩn chứa tiếng gào khóc thảm thiết. Giống như tiếng ác quỷ kêu gào. Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt, quan sát bốn phía và phát hiện làn sương sát khí phía sau dường như phân cách thế giới. Mặc dù không gian vốn lờ mờ nhưng bầu trời lại đầy ánh nắng tươi sáng. Tuy nhiên sau khi đi vào trong làn sương sát khí bầu trời trở nên u ám và tiếng gió như tiếng khóc âm trầm vang lên không gì sánh được.

Trong khi Lôi Cương quan sát thì bốn người Đan Tông Tử cũng đang quan sát mảnh đất Cấm Lục. Sắc mặt bốn người lộ vẻ xúc động.

"Các vị đạo hữu, căn cứ vào sự miêu tả của tiền bối sư môn thì chúng ta phải tiến lên phía trước qua một dãy núi non trèng điệp. Nơi đó mới là nơi các vị đạo hữu cần đến. Trước khi các vị đạo hữu muốn muốn đi tiếp thì phải sốc lại toàn bộ tinh thần. Sở dĩ nói vậy vì trong tinh thạch đã lý giải " Đan Tông Tử chậm rãi nói, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Âm thanh kia chỉ có bốn người Lôi Cương mới nghe được dường như đã làm tỉnh giấc những hài cốt ơ nơi hoang vu phía trước.

"Ầm …"

"Ầm …."

Đúng lúc này, trong không gian vang vọng lại những tiếng trống rất nhỏ. Tiếng trống dường như là tiếng trống trận của một bộ lạc thời xa xưa lúc đại chiến. Chỉ có điều tiếng trống rất nhỏ chắc là ở nơi rất xa truyền đến. Nhưng khi vọng đến tai thì khiến cả sắc mặt năm người biến đổi đột ngột. Tiếng trống như ẩn chứa một điều kỳ diệu gì đó. Nghe tiếng trống mà năm người tim đập thình thịch, máu toàn thân cấp tốc vận chuyển.

"Ầm ầm…" âm thanh của tiếng trống lần thứ hai vọng đến. Ngoại trừ Lôi Cương và Ngụy Lệ lão tổ ra sắc mặt ba người Đan Tông Tử đỏ rực, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt trợn tròn trông rất quỷ dị. Dường như tiếng trống ẩn chứa mị âm khiến mấy người kia khí huyết sôi trào và chiến ý sôi sục.

"Đóng huyệt trên tai mau!!" thanh âm của Đan Tông Tử vang lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi vội vã quát. Sau đó hai mắt khép hờ lại. Một lát sau y mới mở mắt, sắc mặt cũng dần khôi phục lại sắc hồng. Thiết Nhai, Thiên Tà thượng nhân nghe thấy Đan Tông Tử nói liền đóng huyệt trên tai lại và sắc mặt cũng dần khôi phục lại.

Ngụy Lệ lão tổ không lập tức đóng huyệt trên tai mà tiếp tục lắng nghe tiếng trống từ xa xa truyền đến. Lôi Cương cũng vậy, hắn muốn nghe xem tiếng trống đó rốt cục ẩn chứa cái gì.

"Hai vị đạo hữu, mau đóng huyệt trên tai lại. Theo ghi chép của sư môn tiền bối ta thì tiếng trống ẩn chứa một lực mê hoặc cực kỳ kinh khủng, nghe lâu thì cao thủ cương thánh, đạo thánh thiên giai cũng sẽ phát cuồng lên. Lúc trước có một vị tiền bối vì không nghe lời khuyên bảo cuối cùng đã phát cuồng lên và tàn sát những người cùng thế hệ." Thấy hai người Lôi Cương và Ngụy Lệ lão tổ đang nhìn phía trước, Đan Tông Tử vội vã truyền âm nói.

Sắc mặt Ngụy Lệ lão tổ khẽ biến đổi, ánh mắt nghiêm trọng, vội vã đóng huyệt trên tai. Lôi Cương trầm ngâm trong chốc lát cũng đóng lại huyệt trên tai.

"Ào ào" lúc này đột nhiên phía trước đột nhiên xuất hiện một gió lạnh lẽo, dường như bị ảnh hưởng của tiếng trống. Mà cơn gió khiến mặt đất phía trước nổi lên bụi và không ít hài cốt

Thanh âm của Đan tông tử tiếp tục vang lên trong đầu bốn người của Lôi Cương:

"Chết tiệt, lúc trước tiền bối sư môn ghi chép lại là tiếng trống cứ cách ba ngày sẽ vang lên trong một canh giờ. Các vị đạo hữu! Chúng ta ở chỗ này chờ đợi đã" Đan Tông Tử đột nhiên líu lưỡi lại nói, hai con ngươi co lại, khiếp sợ nhìn phía trước.

Trong lòng đám ngườiLôi Cương khẽ lay động, nhìn về phía trước, sắc mặt vô cùng hoảng hốt.

Phía trước vốn là bãi đất hoang với đầy hài cốt. Không biết là vì tiếng trống hay vì cái gì. Dĩ nhiên tất cả đều như có sinh mệnh. Hài cốt chỉ với một chân thì chậm rãi tiến đến phía trước. Còn đám hài cốt nguyên vẹn thì cứ thế đi thẳng.

Lôi Cương hít một hơi thật sâu, hắn thấy một người có xương sọ bị bổ ra làm đôi. Đó là một bộ xương khô từ mặt đất đứng lên, trong tay cầm một thanh đại kiếm đen thui. Trông giống như một cái xác không hồn đang hướng phía trước đi tới.