Thể Tôn

Chương 490: Nghìn vạn lần không nên

"Luyện Hư?" Đã lâu không còn được nghe người gọi tên, người thanh niên nằm trên mặt đất nhắc lại tên mình, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời, đột nhiên, hắn xúc động, quay sang nhìn bên trái, nhìn người thanh niên áo trắng xa lạ. Hắn càng chăm chú nhìn người thanh niên đang tiến đến càng lúc càng gần kia, lại càng nghi hoặc. Sao hắn ta lại nhận ra mình?

Lôi Cương vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ, nhìn chăm chú vào Luyện Hư đang cả người đầy máu tươi, miệng sùi bọt mép, thân thể run rẩy. Hắn không thể tin được hắn lại có thể gặp Luyện Hư ở tầng thứ hai của Khí tháp, càng không thể tin được Luyện Hư vốn lúc nào cũng hăng hái lại một chút lạnh lùng giờ lại biến thành dáng dấp như vậy. Lôi Cương phẫn nộ, sát khí nổi lên.

Lôi Cương đã trưởng thành, đã rất mạnh, nhưng không có nghĩa là hắn quên được trước đây đã cùng Đan Thần, Luyện Hư ở trấn Thập Vạn Đại Sơn nhỏ bé. Mọi chuyện khi ấy đều trở thành hồi ức đẹp của Lôi Cương. Hơn nữa, Hư kiếm đó là do Luyện Hư vì hắn mà chế tạo. Tình cảm đối với Luyện Hư và Đan Thần, Lôi Cương luôn giữ trong lòng, chưa bao giờ suy chuyển. Hắn vẫn như trước, coi Luyện Hư và Đan Thần là bằng hữu tốt nhất. Năm tháng trôi qua, sức mạnh của ba người dần cách nhau rất lớn, nhưng trong lòng Lôi Cương, Luyện Hư và Đan Thần mãi mãi là hai người thanh niên của trấn Thập Vạn Đại Sơn nhỏ bé, là huynh đệ tốt của hắn.

"Luyện Hư, là kẻ nào? Là kẻ nào dám đả thương ngươi đến mức này?" Lôi Cương âm trầm, giọng nói tràn ngập sát khí cùng áp lực.

Luyện Hư đang bị trọng thương nhìn Lôi Cương đầy nghi hoặc. Diện mạo của Lôi Cương hiện đã thay đổi, nhất thời hắn không thể nhận ra Lôi Cương. Có điều, từ đôi mắt cùng giọng nói của Lôi Cương, Luyện Hư cơ hồ có thể đoán ra được điều gì. Chẳng qua, cả người hắn đang đau nhức, tê buốt, từng đợt đau buốt khiến Luyện Hư chưa kịp nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình đã ngất đi.

Lôi Cương thấy thế, run rẩy, lấy ra Hỗn mộc kim nhũ, kê lên đôi môi xám ngoét của Luyện Hư dốc vào. Tay phải của hắn đặt trên bụng Luyện Hư, một luồng sức mạnh mãnh liệt ào ào truyền vào trong đan điền của Luyện Hư. Đến khi dược tính của Hỗn mộc kim nhũ phát tác, sắc mặt của Luyện Hư đã dần chuyển biến tốt đẹp, có điều, cả người hắn vẫn còn đau buốt, liền ngất đi lần nữa. Lúc này, Luyện Hư khẽ nhếch miệng cười lạnh, dường như hắn đã đoán ra chuyện gì.

Lôi Cương ngồi xếp bằng bên cạnh Luyện Hư, vẻ mặt lạnh lẽo đợi Luyện Hư tỉnh lại. Bất kể là kẻ nào làm Luyện Hư bị thương, nhất định hắn sẽ bắt kẻ đó phải trả giá.

Mười ngày sau, Luyện Hư mới tỉnh lại. Hắn mở mắt, đôi mắt đen sáng rỡ của hắn nhìn chằm chằm Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương đã quay về tướng mạo vốn có. Nhìn thấy gương mặt của Lôi Cương, Luyện Hư ngây người, không tin được, nói: "Lôi…Lôi Cương, có thật là ngươi không?"

Lôi Cương khẽ cười hiểu ý, nói: "Luyện Hư, đã lâu lắm không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?"

Luyện Hư yếu ớt ngồi dậy, một quyền đánh vào vai Lôi Cương, nói: "Tiểu tử ngươi tại sao cũng tới Khí tông thế này?"

Lôi Cương thản nhiên cười nói: "Chuyện dài lắm." Sau đó, hắn thu lại nụ cười, vẻ mặt u ám, nhìn chằm chằm Luyện Hư, nói: "Luyện Hư, là kẻ nào đánh ngươi trọng thương?"

Luyện Hư nghe hỏi, gương mặt ngây ngốc, đôi mắt phẫn nộ, không cam lòng cùng sợ hãi. Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải nắm vai Lôi Cương, thấp giọng nói: "Lôi Cương, nhớ kỹ, nơi này là Khí tháp, so với Trung Xu giới còn đáng sợ hơn nhiều. Với tu vi của chúng ta, tạm thời chỉ có chịu nhục, ngày sau mạnh lên rồi báo thù cũng không muộn. Nhưng lúc này, chúng ta nhất định phải sống trước đã."

Lôi Cương cười khanh khách, tu vi của phân thân của hắn là đạo đế địa giai, còn của Luyện Hư là đạo tiên hoàng giai, liếc mắt Luyện Hư liền có thể nhìn ra tu vi của hắn. Lúc này, nghe Luyện Hư nói, hắn chợt cảm thấy ấm áp, có điều khuôn mặt càng thêm âm u, nói: "Luyện Hư, là kẻ nào?"

Luyện Hư lắc đầu, nhìn chằm chằm Lôi Cương nói: "Lôi Cương, có thể gặp lại ngươi ở Khí tháp này ta hài lòng lắm rồi. Ta không muốn ngươi có bất luận điều gì sơ xuất. Chúng ta cùng xuống nơi thấp nhất của tầng này tu luyện thôi, mặc dù phía trên kia linh khí nhiều hơn, thế nhưng, nhất định sẽ bị người đuổi ra, rất nguy hiểm. Chúng ta cứ ở chỗ này tu luyện, hẳn sẽ không có mấy người đến cướp giật đâu."

Lôi Cương thấy Luyện Hư như vậy, ánh mắt sát khí càng tăng lên, hắn trầm giọng nói: "Luyện Hư, tu vi của ta tuy rằng chỉ là đạo đế địa giai, nhưng thực lực của ta không phải là như vậy. Chỉ cần không phải cao thủ đạo thánh thiên giai, ta nhất định có thể đánh được." Ánh mắt Lôi Cương sáng rực, nếu như có bản thể của hắn ở đây, chỉ cần không phải cường giả cương thần, đạo thần, kể cả là cường giả đạo thánh, Lôi Cương cũng nắm chắc phần thắng. Đối mặt với cường giả đạo thần, cương thần, muốn thắng nhất định sẽ có khó khăn, thế nhưng chỉ cần ra ngoài, với bản thể của Lôi Cương đều không thành vấn đề.

Luyện Hư nghe vậy, biến sắc, nhìn chằm chằm Lôi Cương, cẩn thận kiểm tra vài lần. Hắn nghi hoặc nói: "Làm sao có thể?"

Lôi Cương lãnh đạm cười, nói: "Nói cho ta biết kẻ nào đã đuổi ngươi ra ngoài, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Sau đó, Lôi Cương đưa Luyện Hư bay về phía trên ngọn núi. Bay đến sườn núi, Lôi Cương cảm nhận được thân thể Luyện Hư khẽ run lên, liền ngừng lại, đảo mắt qua mấy nghìn căn phòng giữa sườn núi, hỏi: "Là phòng nào?"

Luyện Hư vẫn còn chưa tin lời Lôi Cương nói, không phải hắn không tin Lôi Cương, mà là chuyện Lôi Cương nói quá là khó tin, đạo đế địa giai lại không thèm để mắt đến đạo thánh? Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt âm hàn của Lôi Cương, xúc động, lần nữa hỏi: "Lôi Cương, ngươi chắc chắn sao?"

Lôi Cương gật đầu.

Lúc này, Luyện Hư không do dự nữa, tay phải chỉ một căn phòng xá ở bên trái, nói: "Là phòng đó, vốn dĩ ta đang tu luyện ở bên trong, thì bị một gã cao thủ đạo tiên thiên giai đuổi ra."

Lôi Cương đôi mắt sáng rực. Luyện Hư vừa nghe tiếng gió bên tai, lần nữa nhìn đã thấy bản thân đang ở trước căn phòng trước đây. Cửa phòng vốn bị đánh nát lúc này đã nguyên vẹn, không chút hư hỏng. Luyện Hư nhìn căn phòng, đôi mắt thoáng sợ hãi, quay đầu nhìn Lôi Cương.

Chỉ thấy Lôi Cương bước tới căn phòng. Luyện Hư muốn ngăn cản nhưng nói không nên lời, đôi mắt vừa mong chờ vừa không đành lòng nhìn bóng lưng của Lôi Cương. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Là tên tiểu bối không biết sống chết đấy sao?" Trong phòng chợt truyền đến tiếng quát.

"Hừ, hoá ra là ngươi sao. Lần trước ta đã suýt lấy mạng ngươi, lần này còn dám nhờ người đến giúp đỡ a? Khặc khặc…Nhờ đạo đế địa giai giúp đỡ, có phải ngươi đã luyện khí đến mất trí rồi không?" Trong phòng phát ra tiếng cười cuồng ngạo, cửa phòng mở ra, một bóng người cao lớn đứng trước cửa. Hắn trợn tròn đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Luyện Hư, không thèm để mắt đến Lôi Cương, dù sao đạo đế địa giai ở trong tay hắn chỉ cần một ngón tay cũng đủ tiêu diệt rồi.

"Ngươi nghìn lần không nên cướp phòng xá của Luyện Hư, càng không nên đánh hắn bị trọng thương." Đôi mắt Lôi Cương lạnh lẽo nhìn chằm chằm người nam tử cao lớn, giọng nói của hắn tựa như ma thần ở Cửu U địa ngục. Sát khí từ trong người hắn đen thùi, cuồn cuộn phát ra từ trong cơ thể hắn, ngưng tụ thành một hình hài thực thể. Một đám đầu hung tợn bay ra, nháy mắt, trong không gian vang lên tiếng ma quỷ khóc gào, kêu rên.

Người nam tử cao lớn vừa cảm nhận được sát khí nồng nặc đã biến sắc, thối lui vài bước, hắn không thể tin được, nhìn Lôi Cương, lại càng sợ hãi sát khí phía sau lưng Lôi Cương. Điều khiến hắn khiếp sợ vạn phần chính là rất nhiều năm qua, hắn đã thấy rất nhiều sát khí, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhiều sát khí như vậy trên người một tiểu tử đạo đế địa giai. Tiểu tử này rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người mà có sát khí đáng sợ như vậy? Lẽ nào tiểu tử này đang che giấu tu vi thực? Người nam tử thầm nói.

Luyện Hư cũng ngây dại nhìn Lôi Cương sát khí toàn thân, vẻ lo lắng trên khuôn mặt hắn tan đi. Hắn hiểu rõ, chỉ cần có luồng sát khí này cũng đủ để chứng minh Lôi Cương không hề tầm thường, chỉ có điều, Luyện Hư vô cùng nghi hoặc. Rốt cuộc Lôi Cương đã giết chết bao nhiêu người để có sát khí đáng sợ như thế này?

Trên đỉnh của Khí tháp tầng thứ tư chỉ có hai căn phòng xá. Hai lão già đang ngồi xếp bằng luyện khí trong đó đều ngừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: "Sát khí dày lắm, Khí tháp tầng thứ tư này từ bao giờ lại có một kẻ khát máu như thế này?"

Người nam tử cao lớn kia còn đang chấn động, Lôi Cương đã tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi đánh Luyện Hư trọng thương, vậy ta sẽ xoá bỏ toàn bộ tu vi mấy năm nay của ngươi, để xem ngươi còn có thể cuồng ngạo được nữa hay không." Lúc này, tay phải Lôi Cương nhanh như chớp đánh vào bụng người nam tử kia.

Người này nghe thấy vậy, giật nảy người, không kịp suy nghĩ liền tạo ra một cái lồng chân khí, nhảy ra sau. Hắn rút ra một thanh kiếm tiên màu đỏ định đánh Lôi Cương, nhưng tốc độ của Lôi Cương quá nhanh, nháy mắt đánh nát tan thanh kiếm tiên của hắn. Lôi Cương loại bỏ lồng chân khí của hắn xong, một quyền đặt tại bụng hắn, đẩy một nguồn sức mạnh kinh khủng ào ào vào bụng hắn.

Thân thể người nam tử bắn ngược ra sau, va đập trong phòng, cả căn phòng hoàn toàn sụp đổ.

Lôi Cương quay đầu, nhìn vẻ mặt ngây dại của Luyện Hư, thản nhiên cười nói: "Thế nào? Luyện Hư."

Luyện Hư ngây người nhìn Lôi Cương đang mỉm cười với hắn, đột nhiên nhận ra, Lôi Cương dường như một ngọn núi lớn, tu vi mạnh đến nỗi hắn không thể đoán biết được. Hắn nhìn sát khí dày đặc phía sau Lôi Cương, không thể tìm ra nét tương đồng giữa Lôi Cương với người thanh niên chất phác ở trấn Thập Vạn Đại Sơn khi xưa. Luyện Hư thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Lôi Cương, than thở: "Ngươi mạnh lên rồi, ta nhất định cũng sẽ mạnh hơn!!"

Tâm trạng nhịn nhục mấy năm nay của Luyện Hư ở tầng thứ tư của Khí tông này giờ hoàn toàn biến mất. Thâm tâm hắn lúc này dần trở nên lãnh khốc, cái lãnh khốc này không giống với trước đây, đây là sự lãnh khốc từ trong tâm!

Lôi Cương tới trước mặt Luyện Hư, đôi mắt nhìn chằm chằm Luyện Hư, nói: "Luyện Hư, mặc kệ là ngươi hay Đan Thần, trong lòng ta, chúng ta vĩnh viễn là ba người ở Thập Vạn Đại Sơn. Ta tin rằng, ngày nào đó ngươi cũng sẽ rất mạnh."

Luyện Hư liên tiếp gật đầu.

Lôi Cương nhìn người đang giãy dụa cùng rên rỉ trong đám đổ nát, rồi lại nhìn các đệ tử đang ló ra từ trong các phòng xá. Những đệ tử này gặp ánh mắt của Lôi Cương, liền run rẩy toàn thân, nháy mắt đóng chặt cửa phòng. Lôi Cương nhìn đỉnh núi, nói: "Luyện Hư, ngươi nói muốn lên đỉnh núi tu luyện sao?"

Luyện Hư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ngọn núi chìm trong đám mây, lắc đầu nói: "Lôi Cương, nơi đó có đạo thánh cường giả, chúng ta không thể đặt chân tới đâu."

"Không sao, ta chắc chắn có thể ép hắn rời khỏi phòng." Lôi Cương thản nhiên nói.

Luyện Hư ngây người, đờ ra nói: "Với tu vi của ta hiện cũng chưa chịu được áp lực cường đại trên đó a…"

Lôi Cương quay đầu nhìn Luyện Hư, suy nghĩ chốc lát, nói: "Nếu vậy cứ để cho bọn họ ở trên đó thêm một thời gian nữa đi."