Thể Tôn

Chương 47: Bắt đầu đại hội

Lôi Cương vừa định giải thích thì chợt nhận ra không thể nói được cái gì. Hắn chỉ biết trừng mắt mà nhìn nụ cười giả tạo của Luyện Hư.

Đan Thần đứng một bên hết nhìn Luyện Hư rồi lại nhìn Lôi Cương, nét mặt không giấu được sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

- Được rồi! Lôi Cương! Ngươi về phòng đi. Mấy ngày nữa là tới đại hội giao lưu. Ngươi đang bị thương nên về hồi phục đi. Lần giao lưu này, phần thưởng cho ba người đứng đầu rất cao đấy.

Luyện Hư thấy Lôi Cương á khẩu không nói được tiếng nào thì không nhịn được mà mỉm cười.

Lôi Cương gật đầu trừng mắt nhìn Luyện Hư và Đan Thần rồi nói:

- Vậy ta về trước.

Thấy hai người gật đầu, Lôi Cương mới từ từ rời đi.

Sau khi trở lại khu vực của Kiếm Cương môn, Lôi Cương chẳng thèm để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của đám đệ tử xung quanh mà mở cửa phòng. Rồi hắn sững sờ, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng. Hắn vội vàng đóng cửa lại, cố gắng kìm chế sự kích động mà nói:

- Tử Vận...nàng đã trở lại?

Tử Vận đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt như có điều lo âu. Nghe thấy âm thanh của Lôi Cương, nàng từ từ mở mắt rồi đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu chợt thay đổi rồi nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Nhìn Lôi Cương như vậy, Tử Vận cố gắng kìm chế sự tức giận và đau lòng mà hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

Lôi Cương cảm thấy ấm áp, khẽ cười nói:

- Vừa mới tỷ thí một trận. Không sao, không có gì lo lắng.

Tử Vận cũng không nói gì, nhìn khắp người Lôi Cương rồi đưa tay đặt vào lưng hắn. Một thứ năng lượng tinh khiết từ trong tay Tử Vận truyền vào trong cơ thể của Lôi Cương khiến cho sự nhức mỏi của hắn trong nháy mắt liền biến mất. Những vết thương đang từ từ hồi phục không ngờ có thể thấy được đang nhanh chóng khép miệng.

Lôi Cương nhìn Tử Vận lo lắng mà rung động. Hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tử Vận! Thực sự không sao. Nàng đừng lo lắng.

Tử Vận thu tay lại rồi thở hắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nàng ngẩng đầu thì nhận thấy ánh mắt ấm áp của Lôi Cương liền run người, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Chợt Tử Vận nghĩ tới điều gì đó liền quay lại nhìn Lôi Cương rồi nhỏ giọng nói:

- Lôi Cương! Lần đại hội giao lưu này, ngươi cố gắng đạt lấy quán quân.

Lôi Cương sửng sốt, nghi ngờ nói:

- Tại sao?

- Ta nghe được rằng nếu đoạt được quán quân thì có thể được đi vào trong Tàng Thư các hay tàng bảo khố của Luyện Khí tông. Mà Luyện Khí tông kế thừa đã lâu, không chừng trong Tàng Thư các lại có được thứ mà ngươi muốn.

Đôi mắt trong veo của Tử Vận lóe lên một tia sáng.

Ánh mắt của Lôi Cương có chút ngưng trọng. Suy nghĩ một chút rồi hắn chợt giật mình, hỏi:

- Tử Vận! Nàng nói là Luyện Khí tông có khả năng có được những thức còn lại của Khai Thiên?

Tử Vận hơi gật đầu.

Lôi Cương gật đầu, ánh mắt thể hiện rõ sự quyết tâm mà lên tiếng:

- Ta sẽ cố gắng. Nhất định phải có được những thức còn lại của Khai Thiên. Thời gian diễn ra đại hội chỉ còn vài ngày nữa. Ta sẽ tìm hiểu thức thứ chín. Ta cảm thấy thức thứ tám và thức thứ chín là một bước nhảy vọt.

Tử Vận gật đầu, ánh mắt xuất hiện một sự mong đợi. Sâu trong đáy mắt như ẩn chứa một điều gì đó mà người ta không thể đoán ra.

Trong một kiến trúc xa hoa của Luyện Khí tông, một gã thanh niên mặc hắc y đang ngồi xếp bằng, chợt mở mắt. Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn chằm chằm về phía trước. Y hơi nhếch miệng, cười nói:

- Đại hội giao lưu lần này thực sự là càng lúc càng khiến cho ta mong đợi.

- Vân nhi! Hồi phục thế nào?

Một vị lão nhân từ từ xuất hiện bên cạnh người thanh niên. Ánh mắt của lão nhìn người thanh niên đó đầy ấm áp.

- Gia gia! Coi như đã hồi phục. Ngày mai là đại hội giao lưu. Vân nhi sẽ không để cho gia gia thất vọng.

Gã thanh niên áo đen thấp giọng nói, ánh mắt y nhìn lão nhân có chút kính sợ.

- Ừm! Vân nhi! Lần đại hội này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì ngươi và linh thú đủ khả năng đoạt giải quán quân. Tới lúc đi đi vào trong Tàng Bảo khố của Luyện Khí tông để đoạt lại tiên khí Ma Luyện kiếm của Ma Luyện môn chúng ta. Như thế khiến cho sau này con đường của ngươi sẽ gặp bớt trở ngại. Đã lâu lắm rồi, Ma Luyện môn chúng ta chưa xuất hiện cường giả khiến cho cả Trung Xu giới phải kính sợ.

Âm thanh của lão nhân hết sức ôn hòa nhưng khí thế tỏa ra lại khiến cho người khác phải lạnh người.

Ánh mắt âm trầm của người thanh niên chợt lóe lên một tia sáng. Y trầm giọng nói:

- Gia gia! Vân nhi sẽ đoạt được vị trí quán quân.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng chuông cổ vang lên quanh quẩn trong Luyện Khí tông. Vô số đệ tử đang nhắm mắt tu luyện đều mở mắt ra. Trong mắt họ đều tràn ngập ý chí chiến đấu. Sau khi chuẩn bị một chút, tất cả liền đi ra khỏi phòng tới khoảng không rộng lớn bên ngoài Luyện Khí tông.

Tiếng chuông cổ vang vọng trong không trung ngân dài không dứt. Lôi Cương mở mắt, khẽ thở dài. Chỉ còn một chút nữa là hắn có thể chạm tới được thức thứ chín của Khai Thiên. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy lo lắng. Hắn rất quan tâm tới giải thưởng dành cho quán quân lần này. Đưa mắt nhìn trong phòng, Lôi Cương liền phát hiện ra Tử Vận cũng đã mở mắt, ánh mắt của nàng đầy phức tạp nhìn hắn. Lôi Cương giấu đi nỗi lo trong lòng, nở nụ cười:

- Tử Vận! Chúng ta đi.

Tử Vận gật đầu rồi sau đó cả hai cùng ra khỏi phòng.

Bước trên con đường lớn của Luyện Khí tông vào lúc sáng sớm, cảm nhận linh khí dầy đặc thổi vào mặt, Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi quan sát đám đệ tử đang từ các nơi đổ tới mà cảm thấy háo hức. Ánh mắt hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.

Rất nhiều đệ tử đi tới khoảng trống rộng lớn đều để ý tới Tử Vận, ánh mắt của họ say mê nhìn ngắm. Đồng thời khi nhìn Lôi Cương thì ánh mắt lại đầy địch ý.

Lôi Cương và Tử Vận vừa mới bước lên con đường thì từ trong một căn phòng có một gã thanh niên tuấn tú bước ra. Sau khi đóng cửa, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Tử Vận đi qua bên cạnh. Một sự kinh ngạc chợt xuất hiện trong mắt y. Y nhanh chóng cụp mắt xuống, lẩm bẩm nói:

- Nếu như có được báu vật như thế này thì Chân Cương ta....

Lúc Lôi Cương và Tử Vận đi tới khoảng trống thì nơi đây đã có rất nhiều đệ tử đứng đó. Thân hình của Lôi Cương cao lớn, đừng trong đám người chẳng khác nào hạc giữa bầy gà. Quan sát khoảng trống hắn phát hiện có một cái lôi đài ở giữa rộng chừng trăm mét. Lôi Cương biết đó chính là nơi đệ giao lưu, luận bàn. Ở trên một cái vách đá nơi khoảng trống được tạo ra một số chỗ ngồi, có vài vị lão nhân mặc áo tím ngồi xếp bằng ở đó. Lôi Cương có thể cảm nhận thấy từ mấy vị lão nhân truyền tới một thứ áp lực khiến cho người ta hít thở khó khăn.

Mặc cho xung quanh có đông tới mấy thì quanh Lôi Cương và Tử Vận khoảng chừng một thước lại không hề có một tên đệ tử nào khác. Cảm nhận ánh mắt giết người của bọn họ, Lôi Cương lắc đầu. Hắn quay sang liếc nhìn Tử Vận thì thấy nét mặt của nàng đã trở lại lạnh lùng như trước. Lôi Cương thầm so sánh khi ở bên cạnh hắn với Tử Vận thanh nhã thoát tục bây giờ. Bất tri bất giác, trong lòng Lôi Cương có chút gì đó phức tạp. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tử Vận hơi quay đầu liếc nhìn Lôi Cương. Nàng khẽ mím môi rồi trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía khoảng trống. Trong mắt lóe lên một tia sáng.

Khi mặt trời xuất hiện, đệ tử của các phái đều xác định được tông môn của mình khiến cho sự hỗn loạn từ từ trở nên trật tự. Trên vách đã đã ngồi đầy những người mặc áo màu tím, ấn ký trên ngực cũng khác nhau. Trong đó không ít người nét mặt đầy sự uy nghiêm.

Một gã mặc áo màu tím, trên ngực có thêu một thanh kiếm và một ngọn lửa từ từ xuất hiện nơi vách đá. Y từ từ nhìn đám đệ tử đông đảo dưới đất mà nói:

- Cứ trăm năm một lần Trung Xu giới lại tổ chức thịnh hội giao lưu tại Luyện Khí tông. Bổn tông là tông chủ Luyện Khí tông, Hỏa Đức.

Âm thanh của tông chủ Hỏa Đức của Luyện Khí tông đột nhiên dừng lại. Y đảo mắt nhìn xung quanh. Bên dưới, đám đệ tử Luyện Khí tông liền phát ra những tiếng hô, hai nắm tay nắm chặt kích động mà nhìn Hỏa Đức ở phía trên. Mặc dù Hỏa Đức không cao lớn nhưng trong lòng mỗi một tên đệ tử Luyện Khí tông thì lại không thể chạm tới.

Ánh mắt của đám đệ tử tông phái khác cũng cực kỳ kính sợ và háo hức.

- Lần giao lưu này của Trung Xu giới chúng ta tổng cộng có mười ba tông môn tham gia. Có thể nói là tập trung toàn bộ những cường giả trẻ tuổi trên Trung Xu giới. Đệ tử tham gia gần hai ngàn người. Lần này, ba người đứng đầu...

Âm thanh của Hỏa Đức chợt dừng lại, nét mặt tươi cười nhìn đám đệ tử bên dưới.

Quả nhiên, tất cả đám đệ tử đều nín thở. Bọn họ tới đại hội giao lưu lần này, ngoài thể diện của tông môn ra thì quan trọng hơn là hướng tới phần thưởng. Cả đám đệ tử đều chăm chú nhìn về phía Hỏa Đức.

Trên vách đá, một vị lão nhân áo tím có dáng vẻ tiên phong đạo cốt cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Bổn tông cứ tưởng rằng Hỏa Đức ngoại trừ việc luyện khí ra thì không còn biết gì khác. Không ngờ lại còn biết kích thích đám đệ tử.

Trên ngực của lão nhân có thêu một cây phất trần, là dấu hiệu của Đạo môn.

- Thanh Đạo tử. Ngươi cũng quá coi thường Hỏa Đức. Mặc dù Hỏa Đức say mê luyện khí nhưng địa vị của Luyện Khí tông dường như là vượt qua Đạo Môn của ngươi.

Một gã trung niên cường tráng lên tiếng. Đôi mắt hổ của y lóe lên một tía sáng đầy cơ trí. Trên ngực của người trung niên đó có thêu một cái đỉnh, thân phận cũng khiến cho người ta khiếp sợ. Mà nhìn khuôn mặt cơ bản không thể ngờ được đó lại là tông chủ Tâm Hỏa của Luyện Đan tông.

- Khặc khặc! Tâm Hỏa tiểu nhi. Ngươi đang gián tiếp nói rằng Luyện Đan tông của ngươi cũng vượt qua Đạo Môn hay sao?

Một vị lão nhân gày gò, nét mặt âm trầm nhìn Tâm Hỏa mà cười lạnh.

Tâm Hỏa liếc mắt nhìn lão nhân cũng cười nói:

- Luyện Đan tông của ta cũng chưa tới mức đó nhưng có điều... Tu Ma! Ma Luyện môn của ngươi chẳng phải là có ý đồ khiêu chiến với Đạo Môn hay sao?