Thể Tôn

Chương 441: Không chiến mà lui

Nhóm Ở một nơi cách hơn mười dặm, hai thân hình yểu điệu xuất hiện trong không trung, cảm nhận một làn sóng chấn động từ phía trước rung đến, nghe thấy cự âm truyền đến từ trong hư không, hai tuyệt thế mĩ nữ không hề tỏ ra lo lắng một chút nào.

- E rằng trận chiến lần này đã vượt quá dự liệu lúc trước, lẽ nào cao thủ của lưỡng đại tông phái cũng đến rồi?

Chỉ San lạnh lùng lẩm bẩm nói, mặc dù trong lòng lo lắng cho an nguy của Lôi Cương, nhưng Chỉ San hiểu rõ, lúc này lo lắng chỉ khiến cho bản thân nàng thêm khó chịu, khí tức cường đại đã ngăn cản đường đi của họ, cứ lo lắng không bằng chờ đợi còn hơn.

Thân hình thon thả của Trận U Tuyết run lên, đột nhiên phía trước truyền đến từng trận quang mang, Trận U Tuyết ngẩng đầu nhìn những đám mây đỏ lửa đang nhanh chóng tập kết về phía trước, đôi mắt đẹp khép hờ, cẩn thận cảm nhận khí tức ở phía trước, lát sau Trận U Tuyết mở bừng hai mắt, lẩm bẩm nói:

- Tam hành khí tức, là tam hành khí tức, lẽ nào hắn dùng trận pháp đó sao?

Trận U Tuyết trong lòng thầm lẩm bẩm, đầy vẻ tâm tư nhìn về phía trước, sau đó vẻ lo lắng trên mặt dần biến mất. Nhìn Chỉ San một cái, Trận U Tuyết nét mặt điềm nhiên nói:

- Cô cũng không cần lo lắng nữa, nếu ta cảm nhận không nhầm thì Lôi Cương hắn đã dùng đến một chiêu này rồi thì chúng ta không cần lo lắng rồi, một chiêu này đến sư tôn của ta cũng không dám ngạnh tiếp, mấy người kia có mạnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn sư tôn ta được, chúng ta chỉ cần đợi sau khi trận chiến kết thúc liền đưa hắn quay về thì được rồi.

Chỉ San nghe xong thì quay người, nghi hoặc nhìn Trận U Tuyết lúc trước hãy còn lo lắng mà giờ thì đã rất điềm nhiên, nghi hoặc hỏi:

- Tại sao chứ?

- Cô đợi một lát nữa thì biết rồi.

Trận U Tuyết cố ý ra vẻ thần bí. Trong mắt đầy dị quang, lúc trước Lôi Cương ở trong không gian trận uy đem thân thể làm thành khôi lỗi khủng bố đã khiến cho Trận U Tuyết lúc này nghĩ lại còn cảm thấy sợ hãi không thôi.

Chỉ San không hỏi nhiều nữa, nhìn thần sắc đầy vẻ tự tin của Trận U Tuyết, trong lòng Chỉ San có chút không thoải mái, lúc này nàng mới phát hiện nàng biết quá ít về Lôi Cương.

Hỏa Huyền đã có ý lui nhưng dường như cự nhân này không giết chết được Hỏa Huyền thì thề không lùi vậy, sau khi song quyền đánh ra, thấy không đánh trúng được Hỏa Huyền thì thân hình liền khụy xuống, cơ bắp ở chân co lại, song cước bật ra, thân hình hóa thành tia chớp xạ thẳng về phía Hỏa Huyền. Hỏa Huyền hừ lạnh một tiếng, đằng nào thì cũng không thể lùi được nữa thì Hỏa Huyền lại càng thêm xuất toàn lực phản kích, tiếp đó, sau khi tự gia khí thêm một đạo lồng cương khí, Hỏa Huyền tay trái cầm kiếm, tay phải bắt một đạo thủ quyết vào thân tiên đao, chớp mắt tiên đao như tiễn đã rời cung, phát ra từng trận âm thanh như long khiếu hổ gầm rồi chém thẳng về phía cự nhân. Tiên đao nhanh chóng biến thành một cự long đỏ lửa, con cự long này còn to hơn cả lúc chiến đấu với Diêm Lãi nữa, toàn thân nó phát ra từng đoàn hỏa diễm hừng hực, nhìn cực kì hoành tráng, thật khiến người ta kinh tâm động phách.

Thân hình Hỏa Huyền cấp tốc lùi lại phía sau, sau cùng thì ngồi chắp bằng trong không trung, hai mắt từ từ nhắm lại, miệng không ngừng niệm chú, dần dần, một phần linh khí thuộc tinh hỏa cường đại tập kết về phía cự nhân phân ra ngăn ngay phía trước cự long, nhưng sau khi một đạo cươnh anh đỏ lửa từ trong nội thể Hỏa Huyền bay ra tiến nhập vào trong hỏa long thì hỏa long như chợt tỉnh giấc nồng vậy, phát ra tiếng long ngâm vang vọng trời đất, một đám lửa dài đeesn mười trượng phun ra từ miệng hỏa long bay thẳng về phía cự nhân.

Cự nhân không hề kháng cự mà một lần nữa gia tăng tốc độ, song nhãn phát ra quang mang ba màu ngụy dị lướt qua một nét vui mừng. Khi đám lửa chạm vào người cự nhân, thì không ngờ lại trực tiếp dung nhập vào nội thể của cự nhân khiến thể hình cự nhân lại to thêm ra vài phần.

Đám người Diêm Lãi đứng khán trận trợn mắt há miệng, Diêm Lãi sắc mặt càng thêm nghi trọng nhìn chằm chặp cự nhân, mặc dù lúc này Hỏa Huyền đang chịu thiệt nhưng Diêm Lãi không hề có chút gì là vui mừng, hắn không thể không đề phòng cự nhân này sẽ công kích hắn, mặc dù bây giờ đang công kích Hỏa Huyền nhưng cũng có thể người tiếp theo chính là hắn. Diêm Lãi không phải không nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nhưng bây giờ nếu bỏ chạy thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của cự nhân. Cự nhân này cường đại như thế e rằng đến Hỏa Huyền cũng khó lòng mà đối phó nổi, cho dù có đánh thắng được đi chăng nữa thì cũng sẽ thụ thương, đến lúc đó có thể toàn thân mà lùi cũng không muộn. Nhìn sáu trưởng lão của Dung Hỏa tông, thân hình Diêm Lãi lóe lên, biến thành một đạo hư ảnh biến mất trong không trung rồi xuất hiện trở lại trước mặt sáu vị trưởng lão.

Lúc này, Diệm Chính đã đến đứng cùng với hai vị thái thượng trưởng lão khác, nhìn cự nhân không hề có chút khánh cự nào trước công kích của Hỏa Huyền, sắc mặt ba người đều đầy vẻ kinh nghi, đặc biệt là Diệm Chính. Cự nhân này mặc dù to lớn, nhưng tương mạo thì hoàn toàn giống với tiểu bối lúc trước, cũng có nghĩa là cự nhân này rất có thể chính là hắn, cho dù không phải thì cũng phải có quan hệ trực tiếp với hắn, khiến Diệm Chính nghĩ không thông chính là một tiểu tử cương tiên huyền giai sao lại cường đại như thế được, thế gian lại cs người ngụy dị, khủng bố nhường đó.

- Thật ngụy dị, đây căn bản không phải là thực lực tự thân của hắn, nhưng bây giờ lại là nội thể hắn bạo phát, không lẽ là mượn tu vi của người khác? Không đúng, cho dù là mượn tu vi của người khác cũng không thể lạm phát đến mức độ này được, hơn nữa lại còn hấp thu bao nhiêu là linh khí để biến lớn nữa, đây rốt cục là sao chứ?

Thanh niên anh tuấn mắt nhìn cự nhân trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ, cho dù hắn có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được, Lôi Cương lấy thân mình làm khôi lỗi trận pháp, tập kết sức mạnh của trận pháp lại. Có điều, bây giờ Lôi Cương vẫn chỉ là khôi lỗi, do vẫn đề tu vi nên Lôi Cương không có cách nào khống chế được khôi lỗi này cả, ngoài ra, Hỏa Huyền thực ra không cần phải tham gia vào trong, lúc trước nếu Hỏa Huyền không động thì cự nhân sẽ chỉ công kích Hỏa Chiến và Diệm Chính mà thôi, nhưng bây giờ do Hỏa Huyền ra tay công kích cự nhân trước cho nên cự nhân cũng sẽ công kích Hỏa Huyền, thậm chí còn là công kích đến không chết không thôi.

Cự long do tiên đao của Hỏa Huyền hóa thành không ngừng hấp thu hỏa hành chi lực rồi lại biến thành hỏa đoàn công kích cự nhân, nhưng công kích vốn khủng bố là thế ấy vậy mà chém lên mình cự nhân lại không hề gây ra bất cứ thương tổn gì, điều này khiến Hỏa Huyền vô cùng chấn kinh, đến đám người Diệm Chính cũng không thể tin được.

Thanh niên anh tuấn nhìn từng đạo hỏa hành chi lực do Hỏa Huyền ép thành đánh thẳng lên người cự nhân nọ mà cự nhân thì căn bản không hề bị tổn thương thì tinh quang lóe lên trong song mục, cảm nhận được linh khí nồng đậm tản phát ra từ người cự nhân cùng với những sự việc liên tiếp lúc này, khuôn mặt thanh niên anh tuấn hơi biến, lẩm bẩm nói:

- là lấy sức mạnh đơn thuần của thiên địa ngũ hành tập kết lại mà thành một thể sức mạnh đơn thuần? Làm sao có thể? Trên người tiểu tử này rốt cục còn có bao nhiêu bí mật nữa chứ?

- Còn ngây ra đấy làm gì? Hồi tông thôi.

Hỏa Huyền sau khi khống chế cự long phun ra một đoàn hỏa diễm thì thần hồn rời khỏi nội thê cự long quay trở về trong người lão, trừng mắt nhìn ba vị thái thượng trưởng lão cao giọng quát. Ba trưởng lão nghe xong mà ngớ người ra, không chiến mà lui? Theo những gì bọn họ biết về Hỏa Huyền thì Hỏa Huyền trước giờ chưa bao giờ làm cái chuyện đầy bất lực là không chiến mà lui, thế mà bây giờ cự nhân này lại đẩy sự việc đến mức độ này? Ý niệm này chỉ lướt qua đầu ba lão nhân một cái rồi bọn họ liền bay về phía Tây Bắc, Hỏa Huyền tay cầm tiên đao bạo phát ra kiếm mang đỏ lửa cao đến trăm trượng, một kiếm chém thẳng xuống vai cự nhân.

- Bình!!

Một chấn âm vang lên, song quyền của cự nhân không ngờ lại bắt cứng lấy kiếm mang nhưng công kích của Hỏa Huyền tông khủng bố đến mức độ nào cơ chứ, căn bản không phải là hỏa hành chi lực thuần chính, một kiếm này đã kích nát song thủ của cự nhân, cự nhân gầm lên một tiếng phẫn nộ, cự nhân đã mất đi song quyền ngửa mặt lên trời gầm vang, trong khi đó linh khi thuộc tính hỏa trong không gian đang tập kết về lại một lần nữa gia tăng tốc độ, điên cuồng tập kết về phía cự nhân. Chính trong lúc Hỏa Huyền còn đang kinh nghi bất định thì nhìn thấy từ hai vai cự nhân đang mọc dài ra hai cánh tay, song mục phát ra quang mang ba màu đầy vẻ phẫn nộ nhìn chằm chặp Hỏa Huyền, thân hình đột nhiên động một cái, thân thể cao lớn đột ngột biến mất trong không trung.

Hỏa Huyền vốn dĩ đã định rời đi, lão động dụng hỏa long chi lực mà chẳng hề khiến cự nhân sứt mẻ mảy may khiến lão vừa kinh vừa vội, Hỏa Huyền đang định rời đi thì nhìn thấy công kích do cương khí bạo phát từ nội thể lão lại kích thương được cự nhân này, điều này lại khiến cho Hỏa Huyền từ bỏ ý định không chiến mà lui lúc trước, muốn tiếp tục đấu với cự nhân để xem thử hắn rốt cục ngụy dị đến mức nào, thế nhưng bây giờ cự nhân đột nhiên biến mất, Hỏa Huyền chỉ cảm thấy một cỗ nguy cơ bao bọc lấy lão, khiến Hỏa Huyền đã từ rất lâu rồi không hề cảm thấy nguy cơ phải chấn kinh cùng cực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lúc đó, Hỏa Huyền lại một lần nữa bóp chết ý nghĩ đấu với cự nhân, bay về phía Tây Bắc, nhưng không đợi Hỏa Huyền kịp di động, một thân ảnh cực đại xuất hiện trước mặt Hỏa Huyền, đồng tử Hỏa Huyền co lại, cùng lúc đó hai song quyền cực đại bạo liệt đánh ra.

- Bình!!

Chỉ nghe thấy một âm thanh kinh thiên động địa, song quyền cự nhâ lại một lần nữa hợp lại, công kích của sức mạnh khủng bố bạo phát ra một làn sóng chấn động rung chuyển bốn bề.

Diêm Lãi và sáu trưởng lão của Dung Hỏa tông nhìn thấy cảnh đó mà chỉ còn biết trợn mắt há miệng, sau giây lát, khóe miệng Diêm Lãi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhìn ba thái thượng trưởng lão của Hỏa Huyền tông sớm đã vô tông vô ảnh, Diêm Lãi thấp giọng nói:

- Đi!!

Bảy người vội vã bỏ đi.

Còn thanh niên anh tuấn nọ suy nghĩ giây lát rồi cũng biến mất trong không trung. Khi mà song quyền của cự nhân ba màu tách ra thì một đạo kiếm mang đỏ lửa từ bên trong song thủ bạo phát ra ngoài, một lưỡi kiếm dài đến trăm trượng điên cuồng xoay tròn, hai vai của cự nhân lại một lần nữa vỡ nát, người công kích chính là Hỏa Huyền, có điều, Hỏa Huyền lúc này vô cùng thảm hại, miệng phún máu tươi, toàn thân vỡ nát, còn đâu là phong phạm của nhất tông chi chủ nữa chứ? Sau khi nhìn thấy công kích của lão kích vỡ được hai vai của cự nhân thì Hỏa Huyền cũng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, hóa thành một đạo quang mang điên cuồng bay về phía tây bắc. Do có chuyện lúc trước nên Hỏa Huyền nhận định cánh tay của cự nhân này sau khi bị chấn nát chắc chắn sẽ lại mọc dài ra một lần nữa, thế nên Hỏa Huyền không hề nảy sinh một tia chiến ý nào cả.

Thực ra, nếu Hỏa Huyền lưu lại khoảng nửa khắc nữa thì nhất định sẽ hối hận về cử động lúc này của lão. Theo cùng với tiếng vỡ nát liên miên bất tận vang lên từ trong nội thể cự nhân thì cự nhân có thể hình cao đến hai mươi trượng nọ điên cuồng nhỏ lại, theo đó thì song thủ cũng một lần nữa dài ra, sau cùng, khi cự nhân nhỏ lại còn được hơn sáu tấc thì từ trên không trung rơi xuống.