Tuy nói là mở họp thảo luận, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng bởi vì Cố Hoài công khai tỏ thái độ duy trì chủ đề của Đồng Đồng, cho nên cuối cùng quyết định sẽ làm về vấn đề an toàn của trẻ em.

 

Chuyên đề được báo cáo lên trưởng phòng ban tin tức Trần Dĩ Nam, ông ấy dứt khoát vung bút, phê duyệt.

 

Sau khi chuyên đề được phê duyệt, Đồng Đồng lập tức trở lại với công việc tìm kiếm tư liệu. Cô đã thông qua cơ sở dữ liệu tin tức lịch sử ở Đài Loan và tìm ra danh sách các vụ tấn công tình dục trẻ em trong hai năm qua.

 

Số lượng trường hợp không nhiều lắm, nhưng đối với Đồng Đồng mà nói, đã là một điểm xuất phát để có thể bắt đầu rồi.

 

Cô thử liên hệ với người nhà của những vụ án đó, gọi từng số điện thoại, phát hiện có số gọi mãi không có người bắt máy, có số trực tiếp ngắt điện thoại, có thể là vì họ nghĩ đây là số lạ quấy rầy, có một số nghe máy, nhưng sau khi nghe cô nói mục đích, lập tức từ chối lời mời phỏng vấn. Cuộc sống của bọn họ đã tiến về phía trước, không muốn nhớ lại chuyện đã qua.

 

Cuối cùng trên danh sách chỉ còn lại một số điện thoại, Đồng Đồng đã mất hết niềm tin, có lẽ lần này không tìm được người nào chịu phỏng vấn rồi.

 

Cô quay số điện thoại cuối cùng, gọi đi sáu lần vẫn không có người nghe máy, Đồng Đồng khẽ thở dài một cái, chuẩn bị ngắt máy. Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Alo?”

 

Tinh thần Đồng Đồng lập tức hưng phấn, ngồi thẳng thân mình: “Alo, xin hỏi có phải là Đặng Dũng Đặng tiên sinh không ạ?”

 

“Là tôi, cô là ai?”

 

“Xin chào Đặng tiên sinh, tôi là phóng viên chuyên mục “Nơi đây" của đài truyền hình Dung Thành, tôi họ Đồng. Lần này gọi điện thoại, là muốn phỏng vấn một chút…” Đồng đồng cắn cắn môi dưới, khó xử nói: “Là về vụ án của con gái anh, không biết có được hay không?”

 

Đối phương nghe xong, rơi vào yên lặng.

 

Đồng đồng sợ anh ta khó xử, nói thêm: “Nếu anh cảm thấy có bất cứ vấn đề gì không tiện, hoàn toàn có thể từ chối chúng tôi.”

 

Đối phương vẫn yên lặng, một lát sau, cô nghe thấy đầu bên kia điện thoại, tiếng người đàn ông hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, sau đó anh ta hỏi: “Các cô muốn phỏng vấn như thế nào?”

 

Đồng đồng có chút kích động nắm chặt di động: “Có thể phỏng vấn tại chỗ là tốt nhất, nếu thật sự không được, cũng có thể thông qua điện thoại.”

 

“Vậy mọi người đến đây đi, tôi gửi địa chỉ cho cô.”

 

Ngắt điện thoại, chỉ một lát sau, Đồng Đồng nhận được tin nhắn của Đặng Dũng, trên đó viết địa chỉ rõ ràng. Điều này chứng tỏ, anh ta đồng ý để bọn họ tiến hành phỏng vấn tại chỗ.

 

Cô lập tức đem tin tức này nói cho cả đội, Cố Hoài nhìn địa chỉ trên di động của cô, đó là một ngôi làng miền núi gần ngã ba Tứ Xuyên và Tây Tạng. Nó cách Dung Thành rất xa, mất khoảng 15 giờ lái xe.

 

Hà Dương vừa thấy xa như vậy, lập tức ôm đầu phát ra một tiếng rên giống như heo bị giết: “A a a a! Lại phải chạy đường dài?! Ai, chuột hamster đáng thương của tôi, số bọn mày thật khổ,  ba ba lại không thể ở nhà chăm sóc bọn mày...”

 

Doãn Thượng Ý bắt đầu bật chế độ gây nhiễu: “Ôi ôi, buổi tối tôi còn phải đắp mặt nạ dưỡng da, cái loại lần trước tôi dùng hết rồi, còn chưa mua thêm, đúng rồi, còn phải mua nước rửa mặt hoa hồng Tây Tạng, mà nếu có phản ứng cao nguyên thì phải làm sao…?”

 

Cố Hoài nhìn thời gian, gọi điện thoại cho lão Kim, thông báo bốn giờ sáng ngày mai xuất phát. Đồng đồng vừa nghe, lập tức đau khổ: “Sớm như vậy sao?”

 

“Sớm? Đến được bên kia đã là 7 giờ tối rồi. Chúng ta đi đường cao tốc, sớm một chút cũng không sao, nhưng tới bên kia là tuyến đường Tứ Xuyên - Tây Tạng, tình hình giao thông không tốt, muộn quá không an toàn.” Cố Hoài nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cách giờ tan sở còn một khoảng thời gian: “Nếu mọi người không còn ý kiến gì thì về sớm một chút nghỉ ngơi. Bốn giờ sáng mai tập hợp.”

 

“Haizzzz…..” Hà Dương nhận lệnh duỗi cái eo lười biếng: “Tôi đi trước, về cho hamster ăn đây.”

Doãn Thượng Ý tiếp lời: “Tôi muốn đi mua ít đồ.” Hai người vừa nói, chân trước chân sau rời khỏi đài truyền hình.

 

Cố Hoài nhìn Đồng Đồng: “Em không về sao?”

 

Đồng đồng lắc đầu: “Tôi muốn nghiên cứu vụ án trước.”

 

Cố Hoài nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một chút, không nói gì, xoay người vào văn phòng. Đồng Đồng trở lại bàn làm việc, bắt đầu cẩn thận đọc tin tức vụ án con gái Đặng Dũng.

 

Đặng Dũng và vợ làm công ở nơi khác nhiều năm, con gái Đậu Đậu (dùng tên giả) ở cùng với bà ngoại già, chính là điển hình của trẻ em bị cha mẹ để lại. Tết Âm Lịch năm nay, Đặng Dũng và vợ về nhà ăn tết, phát hiện tính cách Đậu Đậu không giống trước kia, trở nên yên lặng ít nói, nhát gan sợ sệt. Hai vợ chồng cũng không rõ tại sao tính cách Đậu Đậu thay đổi, cho đến khi người vợ giúp Đậu Đậu tắm rửa mới phát hiện, phần phía dưới của cô bé sưng to.

 

Bị mẹ gặng hỏi, cuối cùng Đậu Đậu mới nói ra sự thật. Vợ chồng Đặng Dũng đau đớn lựa chọn báo án.

Kết thúc phần tin tức, là lão già đã cưỡng bức Đậu Đậu bị cảnh sát bắt giữ, cùng với câu hỏi được đưa ra về vấn đề an toàn của trẻ em sống xa cha mẹ.

 

...

 

Cố Hoài đang nghiên cứu luật pháp trong nước và công ước quốc tế về vấn đề xâm hại trẻ em, trong lúc vô tình ngẩng đầu, phát hiện ngoài cửa sổ trời đã tối đen từ lúc nào. Anh xoay đầu một vòng, nghe thấy khớp xương cổ phát ra tiếng kêu. Cứ cúi đầu làm việc như vậy, chỉ sợ xương cổ chẳng còn hoạt động tốt nữa...

 

Tầm mắt theo bản năng mà đảo qua bên ngoài văn phòng, bàn làm việc đối diện cách một vách ngăn, có thể thấy một cái đầu đen nhánh, đó là chỗ của Đồng Đồng.

 

Cô ấy còn chưa tan ca?

 

Anh nhìn chằm chằm cái đầu tóc đen bóng kia, sau một lúc lâu, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên. Phát hiện bản thân không phải một mình tăng ca, cảm giác này cũng không tệ lắm.

 

Đóng lại máy tính, thu dọn xong, Cố Hoài mở cửa đi ra ngoài, đi đến trước bàn làm việc của Đồng Đồng, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Còn không đi?”

 

Đồng đồng ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ là anh, mới lên tiếng: “Tôi đang xem hệ thống luật pháp quốc tế về xâm hại trẻ em, vẫn chưa xem xong.”

 

Cố Hoài từ trên cao nhìn xuống nhìn cô thật kỹ, như vậy xem ra, cô và anh có suy nghĩ giống nhau, muốn đi từ khía cạnh pháp luật. Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, anh nói: “Bây giờ đã hơn 9 giờ, sáng sớm mai 4 giờ phải tập hợp, em không về ngủ, ngày mai làm sao lái xe?”

 

“…… A?” Đồng Đồng mang ánh mắt mờ mịt.

 

“Mười lăm tiếng đồng hồ, chẳng lẽ em định để một mình tôi lái xe?” Cố Hoài liếc cô một cái: “Em có mua bảo hiểm không?”

 

“... Không có.” Cho nên, ngày mai cô vẫn phải ngồi xe của anh? Không phải ngồi xe chú Kim sao? 

 

Why*??????

 

[*why (tiếng Anh): tại sao?]

 

Nghĩ đến việc phải đơn độc ngồi cùng anh trên xe mười lăm tiếng đồng hồ, cô lập tức cảm thấy cực kỳ áp lực: “Chuyện này…, lão đại, ngày mai tôi có thể ngồi chung xe với anh Đinh Đinh được không? Tôi có chút vấn đề muốn thỉnh giáo anh ấy, để anh Béo đi chung xe với anh được không?” Cô lộ ra nụ cười hết sức lấy lòng.

 

Cho dù cô đã chọn cách biểu đạt vô cùng uyển chuyển, Cố Hoài vẫn nghe ra là từ chối, sắc mặt lập tức thu lại, yên lặng nhìn chằm chằm cô một lát, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không. Được.”

 

Vẻ mặt Đồng Đồng đau khổ nhăn nhó: “Vì sao?”

 

Cố Hoài nghiêm mặt: “Em không ngồi xe tôi, làm sao tôi biết em có học được gì hay không? Sau này nếu không có tình huống gì đặc biệt, em đều phải ngồi xe tôi, hiểu không?”

 

Đồng Đồng thấy sắc mặt anh lạnh lùng, dường như có chút tức giận, nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc: 

 

“Hiểu hiểu hiểu.”

 

“Hiểu rồi còn không nhanh thu dọn đồ đi về? Tài liệu chưa xem xong thì tải về máy tính, ngày mai xem trên đường đi.”

 

“Vâng vâng vâng.”

 

*

 

Rạng sáng 3 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức kêu vang. Đồng Đồng gần như là nhắm mắt từ trên giường giãy giụa bò dậy, lại nhắm mắt thay quần áo rửa mặt xong, sao lưu máy tính, mơ mơ màng màng ra khỏi cửa. 

Trên đường đi, bước chân xiêu vẹo như đi trên mây.

 

Leo lên chiếc xe nhỏ màu vàng, cô xốc lại tinh thần, chạy thật nhanh đến đài truyền hình, sợ mình đi chậm sẽ khiến mọi người đợi lâu.

 

Khi đến đài truyền hình, Cố Hoài đã tới rồi, đang nói chuyện phiếm với chú Kim. Chiếc chiến hạm tuần dương của anh cùng với xe của đài truyền hình một trước một sau ngừng ở trước cửa.

 

Đồng Đồng lấy di động ra nhìn thời gian, 3 giờ 58 phút. Ha ha, không có đến trễ. Cô chào hỏi hai người bọn họ, mang xe đạp lên vỉa hè, tìm vị trí đậu xe chuyên dụng, khoá kỹ.

 

Qua một lát, Doãn Thượng Ý tới, trên lưng đeo một cái balo thật to, hai tay còn xách theo bao đồ lớn, nhìn thấy Đồng Đồng lập tức ánh mắt sáng rỡ: “Nhị Đồng mau tới đây, anh có mua đồ ăn vặt cho em này.”

 

Đồng đồng kích động chạy tới, nhận lấy cái bao đồ ăn Doãn Thượng Ý đưa cho, thiếu chút nữa chân thành quỳ xuống nói: “Anh Đinh Đinh, không có anh em biết sống thế nào đây!” Tối hôm qua sau khi bị Cố Hoài đuổi về nhà, cô lăn ra ngủ, căn bản không nghĩ tới đường dài như vậy cần phải có đồ ăn vặt.

 

Lúc này Hà Dương cũng vừa tới, đầu tóc bù xù, cầm trên tay một cái bánh bao không biết mua được ở chỗ nào gặm lấy gặm để. Nhìn thấy Doãn Thượng Ý mua cho Đồng Đồng đồ ăn vặt, anh ta chạy thật nhanh đến, vội vàng hỏi: “Có phần tôi không?”

 

Đồng Đồng hít hít mũi, a, nhân hành tây thịt heo.

 

Doãn Thượng Ý đưa lên cái bao còn lại, liếc Hà Dương một cái: “Gấp cái gì? Đó là cho xe bọn họ, đây là của xe mình.”

 

Hà Dương lập tức nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt an tâm.

Qua hai giây, Đồng Đồng mới ý thức được một chuyện. Hả? Anh trai Đinh Đinh làm sao biết cô sẽ ngồi xe Cố Hoài? Chẳng lẽ mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên?

 

Cô chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe thấy Cố Hoài gọi mọi người xuất phát. Đồng Đồng ôm túi đồ ăn vặt, mở cửa bên ghế phụ xe Cố Hoài ngồi lên.

 

 

Xe chú Kim phía trước, xe Cố Hoài theo sau, đoàn người di chuyển ra khỏi đài truyền hình.

 

Đồng Đồng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thành phố vào 4 giờ sáng, vẫn đang say ngủ, chỉ có đèn đường vàng rực uốn lượn trong đêm như một dòng sông.

 

Cố Hoài tay trái đỡ tay lái, tay phải cầm lấy ly cà phê trên giá đỡ uống một ngụm. Đồng Đồng nghe thấy mùi cà phê, quay đầu: “Ôi? Hơn nửa đêm anh mua được cà phê ở đâu vậy?”

 

Lúc nãy cô cũng muốn hỏi Béo ca, hơn nửa đêm ở đâu mua được bánh bao, cô cũng muốn ăn, kết quả còn chưa hỏi được đã xuất phát.

Cố Hoài liếc cô một cái qua khoé mắt, mặt không biểu cảm: “Nhà tôi có máy pha cà phê.”

 

“...” Đồng Đồng cười ha ha: “Anh sống chất lượng thật đấy.” Dậy sớm như vậy còn có tâm tình pha cà phê, đến mặt cô còn không muốn rửa đây này!

 

Thấy Cố Hoài uống cà phê, cô cũng có chút đói bụng, cúi đầu mở túi đồ ăn vặt Doãn Thượng Ý đưa cho, bên trong có khoai tây chiên, thịt bò khô, trà sữa, sô cô la, còn có một hộp thuốc chống say xe.

 

Đồng Đồng đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, Đinh Đinh ca vẫn còn nhớ chuyện lần trước cô đi Đại Xuyên bị say xe, thật sự là tri kỷ, là người bạn tốt nhất của năm rồi.

 

Lấy ra một túi khoai tây chiên, mới vừa xé mở, đột nhiên có cảm giác một đôi mắt sáng như đèn pha từ bên trái chiếu tới, tay Đồng Đồng đang cầm khoai lập tức cứng đờ. Thôi xong, cô quên mất Cố Hoài có thói quen ở sạch, nếu ở trên xe anh ăn khoai tây chiên mà rớt vụn ra, có phải sẽ bị thiêu chết hay không?

 

Yên lặng siết chặt miệng túi, cô thả lại miếng khoai tây, cười cười: “Tôi không định ăn, chỉ muốn ngửi thử thôi.” Mới vừa nói xong, cái bụng không biết cố gắng lại kêu lên rột rột, âm thanh lớn đến nỗi khiến mặt cô đỏ bừng.

Trường hợp này cũng xấu hổ quá đi…

 

Đồng Đồng nhanh chóng thu lại tầm mắt, cúi đầu giống con chim cút, nột tâm thét gào, cuộc đời cô có cần đờ ram ma* tới vậy không?

 

[*đờ ram ma: Drama (tiếng Anh): kịch, kịch tính]

 

Một lát sau, cô nghe thấy Cố Hoài nói: “Muốn ăn thì cứ ăn, tôi có nói gì sao?”

 

Đồng Đồng ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn anh: “Thật sự có thể ăn sao? Lỡ đâu tôi làm rơi vụn bánh trên xe anh thì làm thế nào?”

 

“...” Cố Hoài tưởng tượng đến hình ảnh cô vừa nói, gân xanh trên thái dương bắt đầu giật giật. Anh thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Nếu làm bẩn xe tôi, thì em… trả phí rửa xe đi…”