Dịch giả: aluco"Cung chủ, có quy củ như vậy, lễ phép như thế sao?"
Giọng nói Thư An Thạch nhẹ nhàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt nhìn thẳng đài cao, thậm chí mang theo vẻ tươi cười.
Tất cả đều lặng im một mảnh, tất cả đều không lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Thần Tú Cung chủ.
Trăm ngàn năm qua, không nhớ rõ có vị đệ tử nào dám nói chuyện cùng Cung chủ như thế, quả thực khó có thể tin.
Thần Tú Cung chủ mặc cẩm bào, thoạt nhìn bộ dáng ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặt chữ quốc, lông mày kiếm ánh mắt sáng ngời, rất có khí độ của nhất phái tông sư.
Trên mặt hắn cũng không có nửa phần vẻ giận dữ, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Thư An Thạch.
"Kim Đan cảnh đỉnh phong, muốn khiêu chiến Trưởng lão Nguyên Anh cảnh tứ trọng, sau đó mở ra Uẩn Linh Đàm, đúng không?"
Thần Tú Cung chủ cũng không hề truy cứu việc Thư An Thạch có chỗ thất lễ hay không, chuyển hướng chủ đề, trực tiếp hỏi.
Thư An Thạch vẫn như trước không hèn mọn không kiêu ngạo, gật đầu nói: "Đúng là như thế! Hôm nay sư huynh đệ ta bốn người đến đây, chỉ là vì tham gia nhiệm vụ thí luyện khiêu chiến của tông môn, nếu như thắng được, xin mời Cung chủ cùng các vị Trưởng lão mở Uẩn Linh Đàm ra lần nữa, để cho bốn người sư huynh đệ ta đi vào trong đó."
"Ngươi cần phải nghĩ kỹ, phải có ba người chiến thắng thì mới có tư cách thân thỉnh, thông qua càng nhiều người, khả năng phá lệ mới càng cao." Lăng Hư Độ bỗng nhiên xen vào, giọng nói âm lãnh.
Thư An Thạch cười nhạt một tiếng, nói: "Cái này cũng không nhọc đến Lăng trưởng lão hao tâm tổn trí, chúng ta tất nhiên đã hiểu."
Lăng Hư Độ lạnh lùng nói: "Biết rõ là tốt rồi. Đợi khi toàn bộ đệ tử muốn tham gia đến đây rồi, vậy thì bắt đầu a."
Lăng Hư Độ liên tục cướp lời, lại có bộ dạng không để Thần Tú Cung chủ vào trong mắt.
Khôn Hoa Tử bỗng nhiên cũng xen vào, quay đầu nhìn Chư Cát Xung cùng Diệp Vân nói: "Vị Lăng trưởng lão này các ngươi có nhận ra hay không? Nhìn thoáng qua giống như nếu so với Cung chủ đại nhân còn lợi hại hơn một chút."
Chư Cát Xung khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Nhị sư huynh ngươi đã quên sao? Lăng trưởng lão chính là nội môn Đại trưởng lão, địa vị tối cao, nghe nói trăm năm trước tu vi đã đến được Nguyên Anh cảnh tứ trọng, thực lực sâu không lường được."
Khôn Hoa Tử ồ một tiếng, nói: "Thì ra nội môn Đại trưởng lão chính là Lăng trưởng lão à, ngày bình thường nhắc tới chúng ta đều sinh lòng kính ngưỡng, xa xa ôm quyền hành lễ. Trăm năm trước chính là Nguyên Anh cảnh tứ trọng lão tổ, hôm nay chỉ sợ đã là Địa Tiên cảnh thánh nhân a? Dù cho không phải, cũng có thể chẳng qua là một bước ngắn, không không, nửa bước xa."
Chư Cát Xung ra hiệu chớ có lên tiếng, tựa hồ giảm thấp thanh âm nói: "Lăng trưởng lão cùng Đại sư huynh giống nhau, áp chế tu vi, vì củng cố trụ cột, củng cố cảnh giới, áp chế tu vi tại Nguyên Anh cảnh tứ trọng đã trăm năm, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ có đột phá."
Khôn Hoa Tử chấn động, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin, lập tức hiển hiện vẻ sùng kính: "Rõ ràng có thể cưỡng ép áp chế trăm năm, nghị lực cùng quyết tâm đã đến hạng gì, tâm trí như thế ngay cả Đại sư huynh cũng không thể đánh đồng a. Nếu là đột phá, chỉ sợ giống như Trường Hà nhập biển, hồng thủy vỡ đê, biển gầm núi lở, một phát không thể vãn hồi, chỉ sợ sẽ thẳng đến trời xanh, thành tựu Thánh Nhân."
Chư Cát Xung vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói: "Đích thị là như thế!"
Diệp Vân ở một bên nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng, hai người này lời nói hết sức chế nhạo châm biếm, ai nghe qua đều có thể hiểu được.
Trên đài cao, cao tầng của Thần Tú Cung hai mặt nhìn nhau, đều không nói gì. Dưới đài cao những đệ tử đến sớm một chút từ bốn phía đều âm thầm bật cười, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ trêu chọc đến Lăng trưởng lão.
Lăng trưởng lão cho dù thế nào cũng không nghĩ tới Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung sẽ mỉa mai hắn như thế, hoàn toàn "đứng hình" ngay tại chỗ. Phải biết rằng tu vi của hắn từ trăm năm trước đã đến được Nguyên Anh cảnh tứ trọng, nhưng sau đó không tiến thêm tấc nào nữa, tâm cảnh bại hoại, xoay qua nghiên cứu thượng hạ chi đạo, âm thầm lục đục với nhau, ức hiếp cấp dưới, giấu giếm cấp trên.
Tu vi không tiến thêm tấc nào nữa chính là tử huyệt của hắn, sợ nhất bị người nhắc tới. Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung chẳng những nhắc tới, còn hết sức châm biếm, gần như không xem cái chức Đại trưởng lão nội môn của hắn là cái "đinh gỉ" gì.
"Láo xược, thật sự là láo xược a!" Lăng Hư Độ rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt dữ tợn, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử ngồi ở vị thứ nhất bên tay trái: "Thiên Vận Tử, ngươi dạy dỗ đệ tử như thế này à? Hảo hảo hảo!"
Thiên Vận Tử nhìn hắn một cái, không thèm nói một câu nào, hoàn toàn là bộ dáng chẳng muốn phản ứng.
Lăng Hư Độ càng thêm tức giận, thẹn quá hoá giận, hắn chỉ vào bọn bốn người Thư An Thạch, hoàn toàn nổi điên: "Hảo hảo hảo, hôm nay ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút, đệ tử của Tuyệt Tâm Phong thủ tọa đến cùng có chỗ hơn người như thế nào."
Vẻ mặt Khôn Hoa Tử đầy kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Lăng trưởng lão nói là muốn ra tay đối với chúng ta? Ngươi chính là tuyệt thế cường giả đã đạt tới Nguyên Anh cảnh tứ trọng từ trăm năm trước a, chúng ta chẳng qua là tiểu đệ tử Kim Đan cảnh "cùi bắp", ngươi xuất thủ có phải quá mất mặt hay không?"
Không đợi Lăng Hư Độ trả lời, Chư Cát Xung lại tiếp lời: "Nhị sư huynh ngươi chuyện này nói không đúng rồi, Lăng trưởng lão là muốn dìu dắt chúng ta, muốn chỉ điểm tu vi cho chúng ta, đây là thiên đại cơ duyên, có cầu cũng không được."
Khôn Hoa Tử ồ một tiếng, nói: "Như vậy phải đa tạ Lăng trưởng lão rồi. Bất quá cảnh giới giữa chúng ta chênh lệch quá lớn, hay là Lăng trưởng lão đem tu vi phong ấn cho ngang bằng cùng bọn ta, sau đó lại đến luận bàn?"
"Lẽ ra nên như vậy!" Chư Cát Xung vỗ tay cười nói.
Lăng Hư Độ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, hắn có nằm mộng cũng không nghĩ tới đệ tử của Thiên Vận Tử lại có thể vô pháp vô thiên như thế, trong Thần Tú điện lại trào phúng chế nhạo đối với hắn như vậy, hoàn toàn ngoài dự kiến, cũng triệt để chọc giận hắn.
Lăng Hư Độ nhịn không được nữa, chuẩn bị từ trên đài cao nhảy xuống.
"Lăng trưởng lão, an tâm một chút chớ vội."
Ngay tại thời điểm hắn sắp nhảy xuống, thanh âm của Thần Tú Cung chủ nhàn nhạt vang lên.
Thân ảnh của Lăng Hư Độ trên không trung cứng rắn dừng lại, sau đó liếc nhìn Thần Tú Cung chủ, đứng ở một bên.
Thần Tú Cung chủ đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên mặt Thư An Thạch, thản nhiên nói: "Thư An Thạch ngươi chính là người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Thần Tú Cung ta trong nghìn năm qua, có yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn ngươi. Lần này nếu muốn phá lệ mở ra Uẩn Linh Đàm, ngươi muốn khiêu chiến ai? Ngươi muốn chọn người nào?"
Thư An Thạch hơi hơi hành lễ, nói: "Bẩm báo Cung chủ, An Thạch đã chọn được người rồi."
Tại bên kia, Trấn Yêu phong Đinh Thiến cũng đã đến, nghe nói như thế không khỏi lông mày chau lên, Thư An Thạch lúc trước đã từng nói qua, muốn khiêu chiến chính là sư tôn của nàng Âm trưởng lão, nếu như giờ khắc này nói ra lời đó, quả thực chính là đánh vào mặt. Rốt cuộc khiêu chiến như thế nếu như thắng cũng chẳng có gì hay, nếu bị thua, truyền đi, tại Đại Tần đế quốc còn làm người như thế nào?
Thư An Thạch tựa hồ cảm nhận được sự khẩn trương của Đinh Thiến, ánh mắt hơi hơi nghiêng nghiêng, sau đó nhìn trên đài cao.
"Trong lòng đệ tử vốn đã chọn được một vị Trưởng lão dường như thích hợp, mới có thể đủ để cùng lão nhân gia nàng vượt qua mấy chiêu. Bất quá đệ tử suy nghĩ kỹ thì cảm thấy có lẽ không ổn, bởi vậy một lần nữa chọn một vị Trưởng lão khác, mong rằng Cung chủ cho phép."
Thần Tú Cung chủ khóe miệng nổi lên một vòng mỉm cười, nói: "Cứ nói thẳng không sao, hết thảy nghe theo ngươi."
Thư An Thạch cúi người hành lễ, ánh mắt rơi vào đài cao: "Đệ tử chính là muốn khiêu chiến vị Trưởng lão này, chính là Lăng Hư Độ Lăng trưởng lão."
Lăng trưởng lão!
Thanh âm của Thư An Thạch quanh quẩn trong đại điện, giọng nói cũng không cao vút, nhưng rơi vào trong tai nhiều người thì lại phảng phất giống như sấm sét nổ vang.
Tất cả Nguyên Anh cảnh tam trọng lão tổ trở lên đều muốn tránh né, sợ Thư An Thạch lại chọn chính mình, bởi vì mặc kệ thắng bại như thế nào, đều là một lần chiến đấu cực kỳ mất mặt.
Lăng Hư Độ khẽ giật mình, hắn hiển nhiên không ngờ Thư An Thạch lại chọn chính mình, sắc mặt âm lãnh lập tức biến thành màu đen, trong mắt sát ý chợt lóe lên.
Nhục nhã, cái này là nhục nhã!