Dịch giả: aluco

Quân Nhược Lan rõ ràng vừa liếc mắt đã nhận ra Lôi Vân Điện Quang Kiếm thức thứ tư, Lôi Thần Chi Kiếm.

Trong mắt nàng hiện lên vẻ khó có thể tin, cho dù có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới Diệp Vân lại có thể có được thần thông như thế, phải biết rằng lôi hệ thần thông tuy rằng không phải là hiếm thấy, nhưng mà chiêu pháp của Lôi Thần Chi Kiếm cực kỳ khó có thể có được, trân quý tới cực điểm.

Lôi Vân Điện Quang Kiếm nghe nói là năm đó cao thủ lôi hệ của Thiên Kiếm Tông sáng chế, kỳ thật cũng không phải như thế. Hắn chẳng qua là đã tìm được một bản Lôi Vân Điện Quang Kiếm không hoàn chỉnh, dùng ý chí ngoan cường của mình cùng trí tuệ tuyệt luân mà người bên ngoài khó có thể sánh bằng đem bản không hoàn chỉnh này suy diễn ra, bất quá cũng chỉ suy diễn ra được có ba thức rưỡi, thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm chỉ có nửa chiêu, cũng chính là nửa chiêu cuối cùng này hóa thành một trang giấy mỏng, rơi vào trong tay Diệp Vân. Diệp Vân cũng từ bên trong Lạc Lôi Cốc lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, cộng thêm sự lĩnh ngộ đối với lôi hệ pháp tắc, rõ ràng một lần hành động đã suy diễn ra được Lôi Thần Chi Kiếm.

Quân Nhược Lan chính là đệ tử của Nguyệt Thần Cung, đối với Lôi Vân Điện Quang Kiếm cũng có chỗ hiểu rõ, thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm này chỉ là nhìn qua bức vẽ, vài ngàn năm trước cũng chỉ có hai gã huynh đệ song sinh liên thủ tìm hiểu ra, chỉ có thế cũng đã đủ để cho bọn họ hầu như hoành hành tại Đại Tần đế quốc, Nguyên Anh Cảnh sơ kỳ có thể đủ sức khiêu chiến Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ, quả thực khó có thể tin.

Giờ phút này, lúc nàng nhìn thấy Diệp Vân thi triển ra một chiêu như thế, trong lòng lập tức biết rõ một điều, hành trình lần này tại Lạc Lôi Cốc đã thất bại, bại không còn gì để nói.

Nếu là ở bên ngoài, có lẽ nàng còn có cơ hội thắng, nhưng mà nơi này là Lạc Lôi Cốc, lôi linh khí vô cùng vô tận, đối với tu luyện lôi linh khí, hơn nữa lĩnh ngộ lôi hệ pháp tắc như Diệp Vân mà nói, dùng từ như hổ thêm cánh cũng không đủ để nói lên ưu thế của hắn, trong Lạc Lôi Cốc mà đi đối chiến cùng Diệp Vân đã suy diễn ra Lôi Thần Chi Kiếm Diệp Vân, chỉ có thua mà thôi.

Tay phải Diệp Vân khẽ nâng lên vẫn giữ nguyên tư thế xuất kiếm như trước. Một kiếm này hầu như hao phí hơn phân nửa lôi linh khí, chân khí trong cơ thể cũng bị quét sạch không còn, nếu không phải ở bên trong Lạc Lôi Cốc hắn có thể tùy thời hấp thu lôi linh khí để khôi phục, chỉ sợ sau khi xuất ra một kiếm này sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Lúc đầu Diệp Vân còn tưởng rằng thân ở Lạc Lôi Cốc, tối thiểu có thể đánh ra mấy kiếm, chưa từng nghĩ đến Lôi Thần Chi Kiếm lại hao phí thật lớn như thế, chỉ một kiếm đã sắp làm cho hắn không chịu nổi.

Bất quá, Diệp Vân tiêu hao cực lớn, Quân Nhược Lan lại càng tiêu hao cực lớn hơn. Đan dược mà nàng phục dụng đã chậm rãi mất đi dược hiệu, tất cả chân khí trong cơ thể đã sớm tiêu hao hết hoàn toàn không còn lực để tái chiến, nếu như sấm chớp mưa bão nổi lên, chỉ sợ ngay cả chuyện ngăn cản nàng cũng không còn cơ hội nữa.

"Đại ca ca, một kiếm này của ngươi rất là oai phong nha, hình như cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua." Đồng Đồng vỗ tay cười nói.

"Người thì nhỏ mà tinh nghịch như quỷ, ngươi đã được bao nhiêu tuổi, chưa thấy qua cũng là chuyện bình thường." Diệp Vân sờ lên đầu của nàng đầy vẻ cưng chiều, vừa cười vừa nói.

Đồng Đồng bĩu môi, nói: "Ta tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mà hiểu biết của ta có thể hơn nhiều người khác. Nếu không phải ta nhắc nhở ngươi, tỷ tỷ xấu xí kia đã sớm dùng một kiếm giết chết ngươi rồi."

Sự vui vẻ Diệp Vân trên mặt đột nhiên bị "đứng hình" ngay lập tức, đúng vậy, vừa rồi nếu không phải Đồng Đồng nhắc nhở, chỉ sợ hắn còn không kịp phản ứng khi tu vi của Quân Nhược Lan tăng lên đến tình trạng như thế, quả thực là khó có thể tin. Bất quá Đồng Đồng làm sao có thể biết được điều đó? Hơn nữa từ cách nàng nói chuyện, từ trong đó tựa hồ có thể nhận ra nàng hiểu được rất là nhiều chuyện.

Diệp Vân nhìn Đồng Đồng, cặp con ngươi bây giờ đã có chút tình cảm vẫn thanh tịnh sáng ngời như trước, hoàn mỹ không tỳ vết. Cùng đôi tròng mắt nhìn thấy trong ảo cảnh kia hầu như không có khác biệt quá lớn, giữa cả hai dù cho không phải là cùng một người, cũng có thể có liên hệ thật lớn với nhau. Có thể liên hệ cùng đôi thanh niên nam nữ đó, không biết tồn tại này là dạng gì đây?

Trong lúc nhất thời, Diệp Vân nhìn Đồng Đồng, nhíu mày, lâm vào giữa hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.

Đồng Đồng nhìn thoáng qua Quân Nhược Lan, nói: "Đại ca ca, có muốn giết chết nàng hay không? Chấm dứt hậu hoạn."

Diệp Vân khẽ giật mình, Quân Nhược Lan thì mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, quả thực không thể tin được có thể nghe được lời nói này, Đồng Đồng vậy mà khích lệ Diệp Vân giết chết nàng, Diệp Vân hắn dám sao?

Diệp Vân ngược lại cũng không phải không dám, chẳng qua là cảm thấy không cần phải làm thế. Hắn cùng với Quân Nhược Lan kỳ thật cũng không đến cục diện không chết không thôi.

Diệp Vân nhìn Quân Nhược Lan, lắc đầu, nói: "Quân sư tỷ, chuyện hôm nay ta hy vọng dừng ở đây, nếu như ngươi không chịu buông tha cho, như vậy lúc nào cũng có thể tới tìm ta."

Kỳ thật Quân Nhược Lan cũng không thể tùy tiện chém giết Diệp Vân, với tư cách là đệ tử của Nguyệt Thần Cung, nàng có thể vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn, dù cho giết chết toàn bộ đối thủ nàng cũng không quan tâm.

Quân Nhược Lan nhìn như cao ngạo, đối với sinh tử có vẻ thờ ơ. Nhưng mà, nếu như nhiệm vụ đã thất bại, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu bởi vì không cần phải như thế. Nhiều khi, cưỡng cầu cũng không tìm được kết quả tốt, ngược lại sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.

Quân Nhược Lan nhìn thoáng qua Diệp Vân đầy thâm ý, nói: "Ngươi đã thắng, vậy coi như đó là kỳ ngộ của ngươi, chuyện hôm nay dừng ở đây, ta tất nhiên sẽ không tìm cách làm phiền ngươi. Bất quá ngày sau nếu như còn có loại chuyện này phát sinh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Diệp Vân nhún nhún vai, lơ đễnh, sự tình ngày sau, ai mà biết được.

"Đúng rồi, những cực phẩm Linh Thạch này ta trả lại cho ngươi đây."

Quân Nhược Lan vẫy vẫy tay, nói: "Nếu như đã cho ngươi, theo nguyên tắc sẽ không thu hồi lại, ngươi cứ giữ lấy. Ta đã từng nói với ngươi, ngươi tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, còn có lôi linh khí dị chủng Linh khí, nếu muốn đột phá đến Kim Đan Cảnh thật là ngàn vạn khó khăn, số cực phẩm Linh Thạch cần phải sử dụng khả năng vượt quá trăm vạn, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Diệp Vân nhìn nàng, cũng không biết Quân Nhược Lan cô gái này trong lòng đến cùng nghĩ cái gì, chẳng qua là gật nhẹ đầu.

Trong lòng Diệp Vân vô cùng rõ ràng, con đường tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp chính là một con đường không thể quay đầu, chỉ có thể tiến về phía trước, đúng là cực kỳ khó khăn, đặc biệt là theo tu vi tăng lên, cảnh giới tấn cấp, từng cái tiểu đẳng cấp chỉ sợ cũng cực kỳ không dễ.

Bất quá, nếu như lựa chọn con đường này thì đừng có mà phàn nàn than thở gì cả, toàn lực tu hành là được.

"Đa tạ Quân sư tỷ nhắc nhở, Diệp Vân tạ ơn." Diệp Vân hơi hơi hành lễ, ngược lại là thành tâm thực lòng.

Quân Nhược Lan không nói gì, chẳng qua là nhìn về phía xa xa, cũng không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt nàng không biểu lộ bất cứ tình cảm gì. Tựa hồ căn bản không phải bởi vì hạt giống Lôi Đình áo nghĩa mất đi mà cảm thấy hối hận cùng không cam lòng.

Ánh mắt Diệp Vân lướt qua thân thể mềm mại của Quân Nhược Lan, sau đó rơi vào một cái lỗ máu nơi đầu vai trên người Đỗ Kiếm Ngâm.

Đỗ Kiếm Ngâm cùng hắn tại Hoa Vận Bí Tàng đã biết nhau, từ đó về sau trải qua giao thủ đều luôn thất bại trước hắn. Bất quá Đỗ Kiếm Ngâm có một ưu điểm thật lớn, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, vì để theo đuổi kiếm đạo hắn thậm chí có thể hi sinh hết thảy. Gia tộc gì, trưởng bối huynh đệ, thần thông bí tịch, trong mắt hắn chỉ cần có thể đề cao kiếm đạo, như vậy hết thảy cũng có thể vứt bỏ.

Cũng chính vì như thế, kiếm đạo của Đỗ Kiếm Ngâm mới tăng lên nhanh như vậy, đến thời khắc này rõ ràng đã có Kiếm Ý thật mạnh mẽ, con đường kiếm đạo đi lệch của hắn đã thấy được cực hạn cuối cùng. Theo tu vi tăng lên của hắn, chỉ sợ cỗ Kiếm Ý này sẽ làm cho thiên hạ phải khiếp sợ, quét ngang bát phương.

Diệp Vân có chút do dự, có nên thừa cơ hội này giết chết Đỗ Kiếm Ngâm, chấm dứt hậu hoạn. Nếu như nói hắn không hề sợ Quân Nhược Lan, nhưng đối với Đỗ Kiếm Ngâm hắn lại nhìn không thấu, nếu lưu lại có lẽ sẽ là một phiền toái cho bản thân sau này.

Đỗ Kiếm Ngâm cảm thấy trong mắt Diệp Vân chợt lóe lên sát ý, hắn đột nhiên đứng lên, trong mắt không có chút nào e ngại, ngược lại trong đó chiến ý lại tuôn ra hừng hực.

"Diệp Vân, chờ ta chữa thương một lúc, chỉ cần hơi khôi phục lập tức chiến một trận cùng ngươi, ta muốn nhìn kiếm đạo của ngươi, thuộc về Lôi Đình kiếm đạo."

Đỗ Kiếm Ngâm chẳng những không có chút nào e ngại, vậy mà còn muốn cùng Diệp Vân một trận chiến.

Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan đều sửng sốt một lúc, tu sĩ có sự cố chấp đối với kiếm đạo như thế, đúng là thiên cổ hiếm thấy.

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: "Ta không thèm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chờ cho ngươi sau này thương thế hồi phục sẽ cùng ta một trận chiến, ta cũng rất muốn lĩnh giáo một chút sự lĩnh ngộ của ngươi đối với Kiếm Ý."

Đỗ Kiếm Ngâm nhíu mày, chần chừ một chút, lại nhìn xem thương thế của mình, bộ dạng vô cùng miễn cưỡng: "Được rồi, ngươi cho ta một địa điểm, chờ cho thương thế của ta phục hồi lập tức đi tìm ngươi."

Diệp Vân hặc hặc cười cười, nói: "Ta ở tại Thần Tú Cung Tuyệt Tâm Phong chờ ngươi, nếu như ngươi không sợ chết, cứ việc đến đấy."

Tinh mang trong mắt Đỗ Kiếm Ngâm mãnh liệt bắn ra, nói: "Ta nhất định sẽ tới, ngươi nhất định phải chờ ta!"