Dịch: NgânBiên: ronkute
Vị Vương này một mình chết ở đây, lấy thân trấn giữ vực sâu.
Thạch Hạo không thể nào bình tĩnh được, hắn cảm nhận được sự thê lương, nhìn thấy được vẻ oai hùng to lớn của ông với các vết thương chằng chịt, các mảnh vỡ chí bảo tràn ngập khí hỗn độn cắm đầy người, máu vẫn chưa từng cạn.
Hắn chỉ biết cúi đầu, trong lòng đau nhói.
"Tiền bối, lên đường bình an!"
Trong lòng Thạch Hạo vô cùng phức tạp, thương xót thay cho vị Vương này, đời sau của ông đều là "tội huyết", bị gọi là tội nhân, sao không thương xót cho được.
Nhân vật chí cao vô thượng đại chiến ở Biên hoang, chém giết tới đẫm máu, lấy mạng trấn thủ vực ngoại, vậy mà con cháu của ông lại thành ra như vậy.
"Trong cơ thể ta cũng chảy xuôi "tội tội", ha ha... " Thạch Hạo cười lớn, giận và đau cùng tồn tại, vị Vương trước mắt mắt này không chừng là tổ tiên của hắn.
"Nếu ta có thể thoát vây thì nhất định sẽ có một ngày đi Biên hoang, tham gia chiến đấu!" Thạch Hạo thề.
Hắn nắm chặt nắm đấm, nếu như có một ngày hắn có thể đứng trên đỉnh cao thần đạo thì chắc chắn sẽ chiến đấu để dẹp yên, trấn áp mười phương địch thủ ở Biên hoang!
Mặc dù trong đó có thể có bất hủ, có thể có nhân vật vô thượng không thể tưởng tượng được thì hắn đều muốn đến đó, giết thẳng vào thế giới kia.
Phù văn xuất hiện trên mi tâm của hắn, ánh sáng thần thánh vút lên trời xé tan u ám nơi đây, cột sáng ngút trời.
Trong vực sâu, thi thể lạnh như băng của vị Vương ngồi xếp bằng yên tĩnh không động đậy kia dường như có cảm ứng, xương trán của thi thể đó cũng phát sáng và phá tan tăm tối.
Thân thể Thạch Hạo chấn động, phù văn nơi xương trán của hắn đang cộng hưởng, tựa như gặp được người có huyết dịch tương thông khó mà dứt bỏ được, cảm nhận được một nỗi buồn man mác.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, trên mi tâm của thi thể cao lớn trấn áp vực sau kia bay ra một vệt sáng óng ánh, nhìn kỹ thì đó là một chữ Tội, thứ này tiến vào trong hoa văn chữ Tội của Thạch Hạo.
Thân thể Thạch Hạo lúc này lảo đảo, xương trán nóng rực tựa như muốn bốc cháy, sau một khắc, mi tâm của hắn càng thêm óng ánh, ánh sáng soi sáng khắp đất trời.
Hai loại hoa văn đan xen, sự phức tạp kỳ diệu của chữ Tội kia càng rõ ràng hơn tựa như thiết sắt ngân hoa, khiến cho máu trong cơ thể Thạch Hạo sôi sục và mãnh liệt như sông dài biển rộng.
Trong chớp mắt hắn cảm thấy thân thể ấm áp, đứng trong mảnh tuyệt địa này, đối mặt với khói xám vô tận và âm u đã không còn cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi nữa.
Khi tất cả bình tĩnh lại thì thi thể kia cũng yên tĩnh không động đậy.
Toàn thân Thạch Hạo thoải mái, thoáng cảm thấy trong hoa văn phức tạp hiện trên trán như có thêm một thứ gì đó, thế nhưng lại không biết cách nào vận chuyển.
"Chữ này là tội lỗi sai lầm thật sao?" Hắn tức giận, tất nhiên hắn biết đó là vinh quang và huy hoàng thế nhưng ở thượng giới lại có cách gọi khác, là tội và loạn.
Tương lai, hắn muốn đến Hỏa Vân động, Yêu Long đạo môn dạo một vòng.
Hắn từng trên tế đàn nhìn thấy, lúc chữ Tội có thể phá tan mây trời thì thực lực của những người kia sẽ càng mạnh, chỉ là hắn không biết làm thế nào để sử dụng. Mặc dù có thể khiến thân thể của vị Vương kia có cảm ứng và cộng hưởng với mình, một vệt ánh sáng được truyền tới khiến chữ Tội nơi xương trán kia rõ ràng một cách chân thực, thế nhưng hắn cũng không biết phải dùng như thế nào.
"Có lẽ chỉ có đến Biên hoang thì mới có thể hiểu được." Thạch Hạo có một loại chờ mong, nơi đó chiến đấu liên miên, là một thế giới đáng sợ thế nhưng hắn lại khát vọng chinh chiến, chém giết ở chiến trường như vậy.
Điều kiện đầu tiên là hắn có thể sống sót rời khỏi nơi này.
Đi tới phần cuối và nhìn thấy vực sâu nay nên Thạch Hạo hiểu thêm được rất nhiều điều, hắn biết thượng giới này nhìn như yên tĩnh nhưng thực ra cũng chưa hẳn như thế.
"Kỳ lạ và khó hiểu, đều ở dưới vực sâu này sao?" Thạch Hạo suy nghĩ.
Vị vương này trở về khi nào? Khó có thể đoán được.
Bỗng nhiên, xung quanh không một tiếng động xuất hiện từng chiếc đèn cổ lơ lửng trong hư không, hơn nữa dưới vực sâu kia còn có âm thanh tựa như sấm vang đánh vào phong ấn.
Từng tia, từng tia khói đen từ phong ấn bay ra.
"Không còn vững chắc nữa rồi!" Thạch Hạo biến sắc, đồng thời hắn cũng nhìn thấy một chuyện không tốt nên trong lòng lập tức lạnh lẽo.
Vị Vương ngồi xếp bằng nơi đó, một nửa thân thể cao lớn của ông bị nhiễm đen như mực, tựa như Ma tổ, khiến người ta run sợ.
Khói đen bao phủ hòng nhuộm hết thân thể của hắn, tuy nhiên mỗi khi lan đến trán thì sẽ bị một vệt sáng tiêu diệt, người tuy chết nhưng chữ tội vẫn còn, vẫn phát sáng.
"Không xong rồi, sẽ có một ngày phong ấn bị phá tan, lúc đó vẻ kỳ lạ và khó hiểu sẽ tràn lên mặt đất, đó tuyệt đối là một hồi tai nạn!" Thạch Hạo than thở.
Tuy nhiên không có thời gian để hắn suy nghĩ nhiều.
Xa xa, tiếng quỷ gào vang lên liên tiếp, một hướng khác nơi đường chân trời có một dãy núi lớn, mỗi một ngọn đều đen như mực, nơi ấy xuất hiện từng làn khói đen như mực.
Trên mỗi một ngọn núi đều có một ngọn đèn lớn đỏ tươi như máu đang phát sáng và chiếu sáng bầu trời.
"Gào gào... "
Tựa như trăm vạn ác quỷ kêu khóc, lại như cửa địa ngục được mở ra, trong dãy núi đó là hàng ngàn hàng vạn bóng đen dày đặc, vô cùng vô tận nhào ra ngoài.
Loại cảnh tượng kia khiến người ta phát sợ, bóng đen quá nhiều, có lẽ không thể gọi là ác quỷ mà tất cả đều là xác ướp cổ đang nhảy từ ngọn núi này qua ngọn núi khác và giết về phía hắn.
Đầy khắp núi non, đâu đâu cũng có bóng đen, đều là loại thi thể cổ xưa, tất cả đều từng là cường giả, cứ thế giết tới.
Thạch Hạo thở dài nghĩ thầm, chắc tiêu rồi, nhiều địch thủ như vậy và nếu mỗi tên đều không kém gì hắn thì dù hắn tu ra một tia tiên khí thì sao chứ, còn chưa đủ.
"Hả, không đúng lắm, cũng không phải tất cả xác ướp cổ đều mạnh mẽ, có một ít thân thể đã thối rửa sạch.
Thạch Hạo mở ra Thiên nhãn nên nhìn rõ tất cả những thứ này. Từ khi xương trán vị Vương kia phát ra ánh sáng chui vào mi tâm của hắn thì hắn phát hiện ra, hiện giờ hắn có thể vận dụng được cốt văn và không hề bị nguồn sức mạnh cấm kỵ ở nơi này cắn trả nữa.
"Giết!"
Nói gì thì nói, Thạch Hạo sẽ không bó tay chịu chết, dù chết trận cũng phải chết cho oanh liệt, mà không phải uất ức chờ bị giết.
Hai tay cầm hai cây đại kích, hai cây này từng thuộc về truyền nhân Tiên điện, được chế tạo từ xương thần thú hư không, hắn lao tới trước, quét ngang các loại xác ướp cổ.
Mùi hôi thối nhức mũi, có thi thể không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, sớm đã thối rữa, không còn hiện hữu thế nhưng lại bị quy tắc giam cầm, vẫn duy trì thân thể như cũ.
Mãi đến lúc này, khi bọn họ bị đánh nát thì mới hóa thành máu mủ và xương vụn.
Thạch Hạo để ý, có một số xác cổ rất khác biệt, được khói đen bao bọc, mang theo sức sóng, chậm rãi từ phía sau đi đến, có uy thế mạnh mẽ.
Đồng thời, nơi đó cũng có một nhóm người thực lực tựa như ngang với hắn.
"Cái gọi là kỳ là và khó hiểu, lại tới nữa rồi!"
Hắn nhìn thấy một nhóm mấy chục người trẻ tuổi đang ngạo nghễ đứng nơi đó, vẻ mặt hờ hững nhìn chằm chằm lấy hắn.
"Hả? Bọn họ là người của kỷ nguyên này, những bộ quần áo mà họ mặc, có bộ theo phong cách thượng cổ này và cũng có bộ theo phong cách trong mấy ngàn năm gần đây!" Thạch Hạo kinh hãi.
Mấy chục người đi tới, khí thế khủng khiếp ngập trời, hợp lại với nhau, vô cùng khiếp người, đây là một ít chí tôn trẻ tuổi, đều có đạo vô địch.
"Hít!"
Thạch Hạo hít vào một hơi khí lạnh, chẳng lẽ nói đây đều là nhân kiệt tuyệt diễm thời cổ, sau khi xảy ra chuyện chẳng lành, không những bảo thuật bản thân bị trộm đi mà ngay cả người cũng bị mang đến đây sao?
Chuyện này nếu là thật thì quả đúng khiến người ta khiếp sợ!
Hắn lia mắt nhìn về nơi xa, lập tức hi vọng đều bị dập tắc, trong dãy núi kia có một số người trung niên với khí tức mạnh mẽ hơn những người này nhiều, đều có một loại khí khái duy ngã độc tôn.
Đó là những người có cảnh giới cao hơn, giống nhau cũng từng là tuyệt diễm của một thời đại!
Đám người kia nếu tới đây thì còn chiến gì nữa chứ, hắn chắc chắn xong đời.
"Thử thách... giết chóc... trộm bảo thuật... họa quỷ." Trên vực sâu có những gợn sóng tàn niệm, những thi thể kia tựa hồ có cảm giác với loại hiện tượng này.
Một tiếng gào thét vang lên lập tức xác ướp cổ vô tận kia chợt dừng lại và không giết tới nữa, hơn trăm chiếc đèn cổ màu đỏ máu hiện lên soi sáng nơi đây.
Mà mấy chục tên cường giả trẻ tuổi kia, có một số người bắt đầu bước lên phía trước, sinh linh kinh diễm nhất đã ra tay, đều ở cảnh giới Thần Hỏa đại viên mãn.
"Giết!"
Đây quả là một trận đại chiến khốc liệt, một mình Thạch Hạo đối mặt với một nhóm người mạnh mẽ đến khó tin, địch thủ vượt quá tưởng tượng, hắn đang bị đánh hội đồng.
Mà đặc biệt hơn, khí Tiên đạo của hắn cũng không hề thông thuận cho nên hắn bỏ qua không dùng tới, mà song kích xoay chuyển đại chiến với bọn họ.
Trong chốc lát, hắn đã giết được hai người nhưng bản thân cũng đã bị thương, máu tươi đầm đìa, một vết thương đáng sợ gần như đâm thủng tim hắn.
"Thật là một người lợi hại!" Thạch Hạo giật mình.
Sức lực người kia đặc biệt lớn, thân thể lại không kém hắn, quan sát kỹ thì đó là một sinh linh màu vàng, mình người đầu kiến, mạnh mẽ vô cùng.
"Lẽ nào đó là Hoàng Kim nghĩ* tiếng tăm lừng lẫy hai vạn năm trước?" Trong lòng Thạch Hạo hơi động, hắn cũng từng nghe nói qua một ít nhân vật lợi hại thời cổ xưa, cảm giác con kiến này chính là hắn.
(*): Nghĩ = Kiến.
Nhưng dù nói thế nào hắn cũng đều không ngừng tay, dù chết cũng phải chết trong chiến đấu.
"Phập!"
Lại một tên chí tôn trẻ tuổi mạnh mẽ bị hắn giết chết.
Cùng lúc, cốt văn xán lạn, bảo thuật va chạm, hắn đập một tên cường giả khác tới nát bét.
Đồng thời khi hắn ra tay thì trong cơ thể có ánh lửa hiện lên và đánh nát những ngọn đèn màu máu đang soi sáng hư không nơi đây, không chiếu rọi được bảo thuật của hắn.
"Keeng!"
Một thanh kiếm màu xám tro bổ xuống, ánh sáng đột ngột bùng lên khiến Thiên nhãn của Thạch Hạo cảm thấy đau nhói, tay hắn nhẹ đi, hai cây đại kích đều bị cắt đứt, đồng thời máu tươi bay lên, có kiếm khí kinh thế đâm vào trong thân thể hắn.
Quá nhanh, chiêu kiếm này sắc bén vô cùng, gần như đạt đến đỉnh cao nhất, đột phá hư không, từ xa đã đến trước mặt.
Thạch Hạo nhanh chóng lùi lại nhưng nơi cổ vẫn bị cắt đứt một vệt, máu tươi trào ra, thiếu chút đầu hắn đã lìa khỏi cổ, nguy hiểm đến cực độ.
Đó là một sinh linh hình người, mày kiếm kéo dài tới tóc mai, khuôn mặt điển trai, con mắt lạnh lẽo như điện, tay cầm một thanh kiếm màu xám tro lờ mờ tối tăm, cổ xưa, vô cùng chắc chắn.
Thạch Hạo biết, người này ở thời cổ sẽ rất có tiếng tăm, bởi vì hắn quá mạnh.
Đương nhiên, thanh kiếm kia cũng rất đặc biệt, bình thường yên lặng thì không ai để ý, một khi đánh ra thì tia sáng còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, khiến người ta không mở mắt nổi.
Hơn nữa, nó chỉ còn là kiếm thai (mới tạo hình) còn chưa hoàn thành, chưa từng thật sự rèn xong vậy mà đã thế, có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Ngay cả bảo vật thần thánh cỡ chiến kích hư không mà cũng bị chém đứt, thanh kiếm này quá không bình thường." Thạch Hạo suy đoán, chắc là một loại tiên kim vô thượng.
Chỉ là kiếm thai mà tính chất đã mạnh mẽ đến thế rồi.
"Vèo!"
Thạch Hạo chuyển động, nhanh như chớp đánh về người kia.
"Keeng!"
Hắn dùng bảo thuật đánh về kiếm thai, tiếng keeng keeng vang vọng.
Máu bắn tung tóe, xung quanh Thạch Hạo còn có rất nhiều cường giả trẻ tuổi, đều là kinh tài tuyệt diễm đồng loạt ra tay, trên người hắn lập tức xuất hiện rất nhiều vết thương.
Mà người trẻ tuổi cầm kiếm thai thần bí trong tay lại càng đáng sợ hơn, mũi kiếm không rời chỗ hiểm của Thạch Hạo, từng có một chiêu kiếm đã khiến hắn đổ máu thêm lần nữa.
Đương nhiên Thạch Hạo cũng đánh lại một chưởng lên người hắn, chấn cho hắn lui lại và khóe miệng chảy máu.
"Mạnh mẽ như vầy, đến tột cùng là người cổ đại nào đây?" Trong lòng Thạch Hạo nghiêm nghị.
Hắn rơi vào trong tình cảnh sống chết, ngoài người cầm kiếm này ra thì còn có Hoàng Kim nghĩ kia, những người khác cũng đều rất đáng sợ, hắn chém chết vài tên nhưng tình huống của hắn cũng nguy hiểm không kém.
Sau đó không lâu thì Thạch Hạo đã bị thương nặng, hắn tuy từ lâu đã tạo ra động thiên duy nhất thế nhưng lại bị người đánh sụp ngay lập tức, những sinh linh này cùng nhau ra tay, thế hệ trẻ tuổi đương thời không người nào có thể địch lại.
"Keeng!"
Trong tiếng kim loại rung vang chính là Thạch Hạo đập mạnh vào kiếm thai, thế nhưng bản thân hắn cũng trúng phải một kiếm, bộ ngực bị đục thủng một lỗ.
"Ầm!"
Hắn đánh bay sinh linh cầm kiếm thai kia, đồng thời đoạt lấy thanh kiếm này.
Rất không dễ dàng, để làm được như vậy hắn đã phải trả một cái giá cực lớn, gần như chết ngay tại chỗ.
"Xoẹt!"
Ánh kiếm liên miên, Thạch Hạo điều khiển gia trì bảo thuật của bản thân lên trên thanh kiêm này, lập tức đầu lâu của hai người bên cạnh đã bị chặt lìa, thần uy của hắn chấn rung trời.
Thế nhưng vào lúc này vẻ kỳ lạ lại bắt đầu, dưới vực sâu phát ra tiếng ô ô, một nguồn sức mạnh không tên nghiền ép thẳng về phía hắn.
Cùng lúc đó, thi thể vị Vương kia lại phát sáng, tuy trấn áp vực sâu thế nhưng cũng truyền về phía Thạch Hạo một sức mạnh nhu hòa và bao phủ lấy hắn.