Dịch: NgânBiên: ronkute
Trong vùng núi này cổ thụ cao lớn đến lạ thường, rễ cây cứng cáp tựa như cầu long uốn lượn lấp ló trên mặt đất.
Một dòng suối chảy ngang qua cổ thụ, mặt nước tĩnh lặng khiến nơi đây càng thêm yên tĩnh hơn.
"Chuyện này... không thể!" Lời nói của Tần Hạo run run và kỳ lạ, dù thế nào thì hắn cũng không hề tin người đối diện lại chính là người kia.
Sắc mặt của Thạch Hạo ôn hòa lặng lẽ nhìn hắn.
"Một thiếu niên thật mạnh, khí tức đáng sợ, tinh lực trong cơ thể tựa như là chân long ngủ đông." Lộ Dịch vô cùng sợ hãi nhìn Tần Hạo, trong lòng thầm đánh giá.
"Ngươi... còn sống!" Lồng ngực của Tần Hạo chập trùng theo nhịp thở, có thể thấy được nội tâm của hắn không bình tĩnh tới cỡ nào, con mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Thạch Hạo quan sát hắn chốc lát rồi nói: "Nhìn thấy anh, còn không không gọi một tiếng ca ca là sao hả?"
Tần Hạo nghe thấy thế thì vững tin đây chính là người kia của hạ giới, là huynh trưởng của hắn, vẫn nhảy nhót trong nhân thể, chưa hề lìa trần!
Hắn rất khó tưởng tượng được một người mất đi Chí tôn cốt, tinh huyết đều tiêu hao sạch sẽ và chôn trong ngôi mộ vàng sâu dưới đất lại có thể phục sinh, việc này quá mức viễn vông.
Tần Hạo như bay bổng nhìn Thạch Hạo, việc này yêu tà tới cỡ nào, bóng người trong ký ức kia gần như sắp xóa bỏ lại tái hiện trước mặt hắn.
"Đây là huynh đệ của ngươi" Lam Nhất Trần kinh ngạc hỏi.
"Song cốt Chí tôn của Tần tộc? Xem ra quả nhiên bất phàm, chỉ cần tinh khí ở bên ngoài cơ thể thôi cũng đã mạnh mẽ như vầy rồi, cứ như là một chiếc lò thần đang bốc cháy vậy." Lạc Đạo gật đầu.
Bọn họ biết được thân phận thật sự của Thạch Hạo và hiểu rõ được rất nhiều chuyện, vì vậy cho nên mới suy đoán ra được người thiếu niên mặc chiến y kim loại này là người nào.
"Sao hả, lâu quá nên quên luôn người anh trai này rồi à?" Thạch Hạo nhìn Tần Hạo.
Mấy năm đã trôi qua, vóc người của Tần Hạo đã cao hơn trước kia, bộ chiến y Trường Sinh phóng thích ra hào quang thần bí, tóc đen phấp phới theo gió, ngũ quan tinh xảo cộng với luồng anh khí.
Hiện giờ tu vi đã tăng mạnh, được xưng là chí tôn trẻ tuổi của bộ tộc, dùng song cốt uy chấn một phương, đánh đâu thắng đó, nắm giữ tiếng tăm to lớn, ngạo thị quần hùng.
"Ca ca..." Tần Hạo gọi, sắc mặt của hắn dần bình tĩnh lại thế nhưng trong lòng lại rất chấn động, dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới sẽ có thể gặp lại.
Hắn có thể cảm nhận được, huynh trưởng của mình càng mạnh hơn xưa không chỉ ở tu vi mà còn có một loại "thế" vô hình, cứ như rồng lớn ấn nấp nơi vực sâu.
Khí thế này, tiềm lực này cũng không phải người thường có thể cảm ứng được, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, lại cứ như là một con phượng hoàng cổ đang trầm miên có thể trùng kích cửu thiên trong chớp mắt.
Cho tới hôm nay, Thạch Hạo đã được mười chín tuổi lẻ mấy tháng, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt ôn hòa, thứ không hề thay đổi chỉ có mỗi đôi mắt, vẫn trong suốt và tinh khiết. Chỉ là, trong lúc chớp nháy lại có ánh sáng lấp lánh bắn ra, có một luồng sức mạnh khiến người khác rung động.
Nhìn vị huynh trưởng trước mặt khiến lòng của Tần Hạo nổi sóng.
"Chính xác, đệ đã lớn rồi, tu vi cũng tăng mạnh, hiện giờ đã có thể ngạo thị một phương rồi." Thạch Hạo gật đầu, vẫn quan sát vị đệ đệ trước mắt này.
"Ba mẹ nếu như biết ca còn sống thì nhất định sẽ rất vui, đệ tuyệt không nghĩ tới chúng ta còn có thể tương phùng." Tần Hạo nói.
Hắn điều chỉnh lại tâm trạng để bản thân bình tĩnh lại, thân là song cốt Chí tôn, dù là một ngọn núi thông thiên có vỡ nát trước mắt cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, chỉ là hôm nay hoàn toàn khác.
"Ba mẹ không biết có khỏe không? Ta rất nhớ mọi người." Thạch Hạo hỏi.
"Hai người đều khỏe, chỉ là... ca tới thượng giới này tại sao không tìm chúng ta, tới gặp ba mẹ." Tần Hạo hỏi.
"Ta có thể đi sao?" Thạch Hạo nở nụ cười nhạt sau đó ánh mắt trở nên sắt bén nhìn về hư không, tựa như muốn xuyên qua Tiên cổ nhìn về những người ở ngoại giới kia.
"Ta từng biết, tổ phụ từng bị Tần tộc giam cầm, sau đó thì bị trục xuất tới đảo Ác Ma để đào thần liệu. Nếu không phải tổ phụ mạng lớn nên đã may mắn chạy thoát, nếu sau đó ba không xông vào trong thì khả năng đã xảy ra bất ngờ rồi."
Lời nói của Thạch Hạo không cao thế nhưng lại rất mạnh mẽ nhìn hư không, nói: "Tần tộc, có một số người đáng giết!"
Ngoại giới, rất nhiều người thông qua bia đá nhìn thấy tròng mắt vô cùng lấp lánh của hắn, tựa như cảm giác được một luồng áp lực tựa như núi ép xuống.
"Ngoại trừ những người thuộc thế hệ của mẹ thì trong Tần tộc có một nhóm người thật sự đáng chết, nếu đệ còn thương nhớ tổ phụ thì ngày sau đừng nên nương tay." Thạch Hạo nhắc nhở.
"Hạo nhi!" Ngoại giới, hai mắt của Tần Di Ninh đã nhòe từ lâu, nhìn thấy hai con trai gặp nhau thì vừa cao hứng và lại vừa thương cảm, nàng vô cùng căm tức một nhóm người của Tần tộc.
Những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời khiến cảm xúc của nàng ngổn ngang khó mà bình tĩnh được, bi hoan ly hợp, nỗi lòng rối bời.
Thạch Tử Lăng thì ngoái đầu nhìn về một vài người phía Tần tộc, hắn không nói câu nào thế nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Lạc Đạo, Lam Nhất Trần, Lộ Dịch cũng có thể cảm nhận được giữa hai huynh đệ đã xảy ra rất nhiều chuyện, và còn dính dáng tới một Tần tộc đầy mạnh mẽ và cường thịnh, lúc này cũng không biết nói gì hơn.
"Ta sẽ điều tra rõ ràng." Tần Hạo nói.
Ngoại giới, nơi đây không yên tĩnh được nữa, tuy rằng biết thân phận của Thạch Hạo là đến từ hạ giới thế nhưng hiện giờ hai huynh đệ này gặp nhau thì khiến bọn họ bị đả kích cực lớn.
Một nhà có hai chí tôn, việc này kinh khủng cỡ nào chứ!
"Họ Thạch, quả là một bộ tộc lợi hại, mặc dù Cổ quốc đã bị diệt ở thượng giới thế nhưng thế hệ sau này đều là những nhân vật không tầm thường!" Có người than nhẹ.
Đạo thống của Hỏa Vân động, La phù chân cốc, tất cả đều lộ vẻ mặt khó coi, việc này là một tin tức vô cùng xấu đối với bọn họ.
Có người nhíu mày lo lắng cho Lục Quan vương, hắn đang trên đường tới đây, nêu như gặp nhau thì cũng không phải chỉ có một đời sau tội huyết mà là có tới một đôi!
"Ca ca, ca có thể sống thì tốt rồi, chúng ta có thể đoàn tụ rồi." Tần Hạo nói.
Có thể là do tính cách hoặc là do vấn đề gì đó, rằng hắn biểu đạt vẻ thân mật như vậy thế nhưng cũng không hề mừng rỡ như người khác.
"Ca ca, sao ca có thể sống lại được vậy?" Tần Hạo hỏi.
Việc này cũng không phải chỉ mỗi mình hắn không rõ mà cũng chính là nghi vấn của tất cả mọi người, vì trận chiến năm đó nên Thạch Hạo đã bị thương, rất nhiều người ở hạ giới tận mắt nhìn thấy hắn suy yếu rồi đi tới tử vong.
Vợ chồng Thạch Tử Lăng chính mắt nhìn thấy cảnh chôn cất hắn và đã canh giữ trước phần mộ hơn nửa năm trời, kết quả sau mấy năm tên này lại xuất hiện ở thượng giới, đã sống lại.
"Mạng lớn, ông trời không muốn thu ta cho nên không có dẫn ta di." Thạch Hạo cười cười, trong lời nói ẩn chứa rất nhiều chua xót, một người giãy giụa đầy khổ sở một mình bên dưới ngôi mộ lạnh lẽo, cố gắng chịu đựng và sau đó thức tỉnh.
Ngoại giới, có người ở bên trong tòa cung điện bằng đồng cau mày, năm đó Thạch Hạo đã trúng nguyền rủa gỉ đồng đầy bá đạo của giáo này, theo lý mà nói thì phải chết thế nhưng lại có thể vượt qua được.
"Tổ phụ... ông thế nào rồi, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm thế nhưng chẳng hề có chút manh mối gì." Tần Hạo hỏi.
"Người rất khỏe, ca cũng đã gặp lại người rồi." Thạch Hạo nói, trên thật tế thì Thập ngũ gia từng tiến vào bí cảnh Nguyên Thiên, khi đó cũng đã thấy Tần Hạo nhưng lúc đó Tần Hạo không cách nào nhận ra được cùng với việc hắn đang ở cạnh đám Tần tộc nên tình cảnh không được thuận lợi cho lắm.
"Vật thì tốt, sau khi rời khỏi đây thì đệ sẽ đi gặp tổ phụ." Tần Hạo gật đầu.
Lúc này, Thạch Hạo rất muốn hỏi một câu là A Man như thế nào rồi, khi nhớ lại tình cảnh khi mình còn bé đã được một bé gái chăm sóc cẩn thận, gào thét đầy thương tâm rằng đừng có nhắm mắt lại, đừng có quên đi ký ức, đừng có suy yếu hơn nữa.
Lúc này, trong lòng hắn vẫn cảm động như trước.
Chỉ là hắn lo lắng, một khi hỏi kỹ như thế thì có thể sẽ tạo nên biến cố nào đó.
Đợi tới lúc thực lực mạnh mẽ thì hắn có thể đi thẳng tới Tần tộc, đi đòi người.
"Đi thôi, cùng nhau tiến vào Hung sào, thuận tiện đi dạo quanh Vẫn Tiên lĩnh một vòng luôn." Thạch Hạo nói.
Tần Hạo hơi chần chờ do dự đôi chút rồi gật đầu đi cùng nhóm người Thạch Hạo.
Chỉ là, bầu không khí trong đội hình hơi kỳ quái, trong nhất thời không biết trò chuyện gì cho vui.
Rất lâu sau, Tần Hạo ngẩng đầu, nói: "Ca ca, nơi đây đã tới rất nhiều sinh linh, chúng ta nên tiến vào Hung sào nhanh một xí."
"Có thể." Thạch Hạo gật đầu.
Dưới chân Tần Hạo phát sáng, một bước bước ra là đã vượt qua một dãy núi, tốc độ cực nhanh.
Lạc Đạo thay đổi sắc mặt, đối phương tựa như truy tinh cản nguyệt, ung dung cất bước, vượt qua trời cao như vậy thì rất có bản lĩnh.
Lộ Dịch cười khổ, vừa mới cất bước mà đã như thế rồi, nếu như sử dụng toàn lực thì hắn làm sao theo kịp.
Thân thể của Thạch Hạo phát sáng, phù văn quấn lấy mấy người rồi đi theo.
Tần Hạo lộ vẻ khác thường, vị ca ca này dẫn người khác đồng hành mà lại có loại cực tốc đi theo sát hắn.
"Côn Bằng pháp quả nhiên siêu phàm, tốc độ của ca ca đã vượt qua cực cảnh của Thần hỏa rồi."
Tần Hạo nói, bộ ngực phát sáng, cốt văn lưu chuyển tựa như là một tầng giáp trụ hộ thể bao phủ toàn bộ thân thể của hắn khiến cho tốc độ của hắn tăng mạnh, nhanh chóng vượt qua Vẫn Tiên lĩnh.
Thạch Hạo không nói gì, tốc độ cũng tăng lên, như trước luôn đồng hành chưa hề bị chậm dù là nửa bước.
Tần Hạo chấn động trong lòng, liếc mắt nhìn vị huynh trưởng bên cạnh mình, hắn cảm thấy rất khó vượt qua được Côn Bằng pháp, không hổ là một trong những thân pháp cực điểm trên thế gian.
Hắn không ngừng tăng tốc thế nhưng không cách nào bỏ lui được người bên cạnh nên trong lòng khó mà bình tĩnh được.
"Ca ca, chúng ta luận bàn một phen đi?" Bỗng nhiên Tần Hạo mở miệng,
hắn luôn có một luồng phức tạp khó diễn tả bằng tới đối với vị huynh trưởng Thạch Hạo này.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn muốn vượt qua vị huynh trưởng này!
Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc liếc nhìn hắn, nói: "Tới gần Hung sao thì có thể sẽ có đại chiến, không cần thiết phải lãng phí tinh lực ở nơi này."
"Chỉ là xác minh sở học mà thôi, mục tiêu khi tới Tiên cổ không phải là phải tăng cao thực lực hay sao?" Tần Hạo kiên trì.
"Được!" Thạch Hạo cũng vui vẻ đáp ứng.
Ánh mắt của Tần Hạo trở nên sáng rực, phù văn bên ngoài cơ thể xoay tròn sau đó là bùng phát hóa thành hào quang tựa như ngân hà, chiến ý kinh người xuất hiện.
"Hả?!" Đột nhiên Thạch Hạo có cảm giác, thu tay lại rồi nhìn về một phương.
Phương xa, một người trẻ tuổi đang đạp như không tiến tới đây, lướt qua Vẫn Tiên lĩnh, mạnh mẽ và tự tin, nhanh chóng lao tới.
Thạch Hạo khó mà quên được khí tức này, năm đó từng chém giết với hắn, đánh tới mức sức cùng lực kiệt, máu tươi khắp thiên địa, là một cuộc đại chiến sinh tử khó khăn gian nan nhất từ khi hắn xuất thế tới nay.
Ánh mắt của Thạch Hạo như bó đuốc nhìn về ngọn núi xa.
Ngươi kia anh tư bộc phát, bễ nghễ thiên hạ, có một luồng tự tin vô địch, trong tròng mắt là nhật hủy nguyệt trầm, ngân hà huyễn diệt, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Thạch Nghị, không ngờ lại là hắn!
Ngày xưa, đây chính là kẻ địch lớn nhất của Thạch Hạo, và cũng là mục tiêu khổ tu muốn vượt qua từ thuở nhỏ của hắn, trải qua cuộc đại chiến sinh tử ở Hư Thần giới thì bản thân hắn tàn phế thì mới chém gục được đối phương, sau đó dưỡng thương hơn nửa năm thì mới hồi phục lại như cũ.
Lúc này, Trùng Đồng giả Thạch Nghị cũng đã phát hiện ra hắn!