Dịch: NgânBiên: ronkute
"Quả nhiên là Hỗn Nguyên thạch bị hao tổn trong đại chiến." Tề Đạo Lâm nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Tiên quáng rất trống trải, ở trên đường đi có một khối vật liệu Hỗn Nguyên thạch rất lớn rơi xuống từ trên vách đá có dày đặc biệt rách.
Điều này khiến người ta mơ tưởng viễn vông, năm nó đến cùng là xảy ra va chạm mạnh cỡ nào? Ngay cả chí bảo được luyện chế từ Hỗn Nguyên thạch cũng vỡ tan, chuyện này có gì đó sai sai.
Hỗn Nguyên Chân Tiên tồn tại cùng với thế gian, muôn đời bất diệt, kết quả loại Tiên liệu cao cấp nhất này vẫn vỡ nát, ngoài việc khiến người ta suy tư vô hạn thì còn có sợ hãi.
"Thu lại đi, tuy rằng đã rạn nứt thế nhưng mang ra ngoài vẫn là bảo liệu thần thánh, khi luyện chế bí bảo thì ném đại vào một khối nhỏ cũng có thể làm cho chất lượng tăng lên một đoạn dài." Tề Đạo Lâm nói.
Trước mặt có một khối lớn như vậy, dài hơn chín thước, nếu bán đấu giá thì cái giá nhận được tuyệt đối là kinh hoàng khiến ngươi khác rớt cả mắt.
Từ xưa tới nay, chỉ phát hiện được mấy khối Hỗn Nguyên thạch mà thôi!
Đương nhiên khối này không thể luyện chế bí bảo, bởi vì bên trong có những vết nứt còn dày hơn cả mạng nhện, từng bị xung kích và va chạm của đại đạo mạnh nhất nên đã tổn hao nghiêm trọng.
Thạch Hạo chẳng chút ngại ngùng thu ngay nó vào trong túi càn khôn.
"Không ổn lắm, lực cản càng lúc càng lớn rồi." Tề Đạo Lâm nhíu mày.
Theo bước đi tới, các vết búa, rảnh kiếm, áo nghĩa đại Đạo trên vách đá tiên quáng lan ra càng rõ ràng, hình thành một loại áp lực thật lớn khiến không gian đều mơ hồ.
Thạch Hạo thầm than, chỗ này khiến người ta kinh sợ, đến cùng là cường giả cấm kỵ có cảnh giới cỡ nào lưu lại? Chỉ là động phủ được đào bới bình thường mà đã như vậy, thực là biến thái.
Sau đó, trên vách động xuất hiện một ít hình chạm khắc cổ xưa rất thần bí, hơn nữa còn tỏa ra sương mù, bên trong đồ án có Tiên dân cổ xưa cùng các loại sinh linh kỳ dị chưa từng thấy.
"Không tốt, áo nghĩa đại Đạo trên những đồ án này càng lúc càng nhiều hơn."
Tề Đạo Lâm bước chậm lại, gương mặt nghiêm túc, trên trán đổ mồ hôi, tinh quang trong con ngươi bắn mạnh, ông vận chuyển toàn lực Bát Cửu thiên công hòng chống lại.
"Xoẹt!"
Trong đó, bên trong một bức chạm khắc có một vị Tiên dân cầm thanh kiếm trong tay, lúc này lại bắn ra kiếm khí rồi chém về tới.
Ánh kiếm như cầu vồng, xuyên thủng hư không!
Thạch Hạo trợn tròn mắt, chuyện này... quá biến thái rồi!
Không thể nào tưởng tượng được sự lợi hại của người năm đó đến cỡ nào, chỉ tiện tay khắc những đồ án này mà lại trở nên kinh khủng đến như vậy, việc này khiến Tề Đạo Lâm chỉ biết tránh né, không dám chống đỡ trực diện.
"Còn may, chỉ là một vị Tiên dân cầm kiếm mà thôi!" Tề Đạo chủ lau mồ hôi hột.
Thạch Hạo cũng không nói gì, nếu là do một vị Chân Tiên cầm pháp kiếm trong tay khắc dấu lại thì chẳng lẽ sẽ chém lìa Tiên quang sao? Cũng không phải là không thể được, dù sao bên trong đồ án có chân nghĩa đại Đạo.
Rất nhanh, sắc mặt Tề Đạo chủ khó coi hẳn lên, bởi vì thanh kiếm bên trong đồ án kia là kiếm gãy, chạm khắc đã sớm bị hao tổn.
"Thứ này... quả thật là bức vẽ Chiến Tiên, nếu có thể tu hành ở đây, tìm hiểu thấu đáo tất cả vết búa, kiếm ý và các loại đồ vật của sinh linh cổ xưa thì tuyệt đối được lợi cả đời." Thạch Hạo khẽ nói.
"Dù là thời Tiên cổ thì nơi này e rằng cũng là một địa phương rất ghê gớm!" Tề Đạo Lâm trịnh trọng gật đầu.
Ngay cả ông cũng có chút không nỡ đi, rất muốn xếp bằng trên mặt đất, cứ thế bế quan cảm ngộ Chân đồ mà người xưa tiện tay khắc xuống, tìm hiểu Chân nghĩa vô thượng bên trong.
"Đáng tiếc thời gian không nhiều. Dựa theo ghi chép trên mảnh xương mà ta chiếm được kia thì cơ hội chỉ chớp mắt là trôi qua, thời gian ở đây không được bao lâu. Hiện tại cũng đã đến lúc chúng ta phải đi, nếu có thể lấy đi cả tòa động phủ này thì nghịch thiên rồi.!" Tề Đạo Lâm nói.
Rốt cuộc, Tề Đạo Lâm đẩy ra áp lực cực lớn mang Thạch Hạo tới nơi sâu trong Tiên quáng, nói chính xác hơn thì đây là một tòa điện cổ to lớn, tiên khí mịt mờ.
Nơi này quá thần bí, sương mù trắng noãn lượn lờ tựa như tiến vào nơi ở của Nhân Tiên, hít vào một hơi khiến cả người thư thái không ít, cơ thể phát sáng kèm theo mưa ánh sáng tựa như muốn thoát xác bay lên.
"Cổ địa thần thánh quá ghê gớm, thực sự là không thể tưởng tượng được!" Dù là Tề Đạo Lâm cũng đều mở to mắt, đưa ra đánh giá như vậy.
Cung điện tịch mịch, cực kỳ to lớn, xuyên qua sương mù có thể thể nhìn thấy ở phía trước có rất nhiều vị thần được thờ cúng bên trên có bí lực lưu động.
Mà bốn vách tường cũng không tầm thường, có khắc rất nhiều đồ án, từ hoa, chim, cá, sâu đến tế tự cổ xưa, rồi đến Tiên dân, trời trăng, các loại sinh linh, tiên liệu....
Nơi này có chút đặc biệt, tất cả áp lực đều biến mất, ẩn vào trong đồ án.
"Tạm thời an toàn rồi." Tề Đạo Lâm nói.
"Đạo chủ, ông mau mau tìm kiếm vật liệu chí bảo mình muốn đi, con ở đây cảm ngộ một lúc xem có thu hoạch gì không."
"Được, ngươi cẩn thận chút, đừng cách ta quá xa." Tề Đạo Lâm nói.
Thạch Hạo lúc này ngồi xếp bằng xuống, trên vách đá có rất nhiều đồ án, từng bộ từng bộ ẩn chứa khí tức đại Đạo, sau khi hắn lướt nhìn thì tâm thần rung động tựa như muốn rơi vào trong một Đại thế giới.
Sau đó không lâu, lúc Thạch Hạo không có cảm giác gì thì Tề Đạo Lâm lại thất kinh, quay đầu nhìn về phía hắn, lộ vẻ ngạc nhiên.
Ở sau đầu Thạch Hạo xuất hiện một vòng ánh sáng đang ngưng tụ lại, an lành mà xán lạn, tựa như tấm gương tôn hắn lên thành người tu hành, lại vừa như cổ tăng rồi vừa như một vị Thần chủ.
Vòng ánh sáng sau đầu hắn lưu chuyển, chiếu rọi ra từng đồ án, vết đao, vết búa, Tiên dân, trời trăng, các loại sinh linh, như là đang mô phỏng tất cả đồ án cổ xưa đó.
"Tên nhóc này còn có loại năng lực này sao?" Tề Đạo Lâm cảm thấy hoang đường, vô cùng giật mình, bởi vì ông cảm giác được đồ án mà vòng ánh sáng kia lộ ra rất giống trên vách đá, cũng ẩn chứa rất nhiều chân nghĩa đại Đạo.
"Đạo chủ đang nói gì vậy?" Thạch Hạo nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Lúc hắn nói chuyện thì vầng sáng phù văn của thứ tựa như tấm gương sau đầu kia biến mất, ông không còn cảm giác được.
Tề Đạo Chủ kinh dị, sau đó nói: "Không có gì, ngươi cứ tiếp tục không cần để ý đến ta, đừng phân tâm, cứ tìm hiểu như lúc nãy đi."
Kết quả không lâu sau, lúc Thạch Hạo còn đang suy nghĩ tìm hiểu thì sau đầu của hắn lại xuất hiện quầng sáng phù văn tựa như gương báu chiếu rọi đại Đạo, hiện ra các loại đồ án cổ xưa bên trong động phủ.
Con ngươi Tề Đạo Lâm co rút lại nhìn chằm chằm quầng sáng tựa như tấm gương kia, ông như phát giác được cái gì thế nhưng không mở miệng.
Rất nhanh ông xoay người đi về phía trước, sợ không đủ thời gian nên cần nhanh chóng hành động, hướng thẳng về những thần vị được thờ cũng phía trước kia.
Rất nhanh, Thạch Hạo xem xong toàn bộ các loại đồ án cổ xưa, mà quang ảnh thần bí khó hiểu xuất hiện sau đầu hắn kia lại tựa như tấm gương chiếu rọi chư thiên, hiện ra tất cả đồ án.
Hắn thể ngộ một hồi thì phát hiện đại Đạo nơi này quá tối nghĩa, trong thời gian ngắn hắn không thể tiếp thu cái gì, liền đi tới trước xem Tề Đạo Lâm thu hoạch được gì.
Chỉ là tấm gương ánh sáng sau đầu hắn chưa từng thu lại mà vẫn đang chiếu rọi.
Tề Đạo chủ đứng phía trước giật mình đánh giá từng đồ vật được thờ cúng kia.
"Đây là... " Thạch Hạo cũng khiếp sợ.
Cũng không phải là thần vị gì, trong điện phủ dĩ nhiên lại thờ cúng các loại tiên liệu, ánh sáng mịt mờ lưu động được sương mù bao phủ, cảnh tượng kinh người!
"Chẳng trách được gọi là Tiên quáng, dĩ nhiên là thế!" Tề Đạo chủ than thở.
Một loạt đồ vật này, mỗi kiện cũng có thể chấn động cổ kim, tùy ý lấy ra một loại đều sẽ khiến đám Giáo chủ thượng giới đỏ mắt mà chém giết, tranh cướp, huyết chiến.
"Thiên Khuyết thạch, Thế Giới thạch, Hỗn Nguyên thạch... " Tùy ý liếc nhìn một cái liên có thể thấy bốn, năm loại vật liệu chí bảo chỉ có ghi chép trong cốt thư mà khó có thể tìm được trong thực tế.
Thạch Hạo cũng bị kinh sợ, đều là phôi thô chí bảo, bất kỳ loại nào cũng vô giá!
Tề Đạo Lâm kích động, vung tay áo muốn thu sạch, nhưng mà quang ảnh vỡ tan tựa như bọt khí biến mất, nơi đó rỗng tuếch, không có thứ gì.
"Cái gì, huyễn cảnh, sớm đã bị người lấy đi rồi!" Gân xanh trên trán ông hằn lên, quá đáng tiếc mà.
Rất rõ ràng, mặc dù là ở thời đại Tiên cổ nời này cũng là cung điện thần thánh lưu giữ các loại Tiên liệu vô thượng.
"Bên này!" Thạch Hạo chỉ, một bên khác còn có một ít vật liệu cũng đồng dạng khiến người đỏ mắt.
"Hư Không kim, Ngũ Hành kim, Đại la Tiên kim... " Trong đôi mắt Tề Đạo Lâm như có ngọn lửa đang nhấp nháy, tâm tình khuấy động khó kiềm chế được.
Ông vung tay áo một cái, kết quả vẫn như trước tựa như bọt biển vỡ tan, tất cả đều biến mất, mãi đến tận khi bàn tay ông rời đi thì lại nổi lên lần nữa.
"Khốn kiếp!" Tề Đạo Lâm gầm nhẹ.
Ngay cả Thạch Hạo cũng vô cùng tiếc nuối, tiến vào núi bảo vật mà không thể lấy được, không có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này, làm cho hai thầy trò nóng ruột nóng gan.
"Sừng Chân Long, mỏ Chân Hoàng... "
Hai thầy trò thật sự như phát điên, những vật liệu chí bảo nhìn thấy đều không thể tưởng tượng được, tất cả đồ vật này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Đáng tiếc dù là Tề Đạo Lâm ra tay mấy lần cũng đều thất bại.
"Đừng nói nơi này trống không nhen, nếu không ta không thể không hủy nó!" Tề Đạo chủ hung tợn, ông tiến về trước tập trung vào nơi cao nhất, trung tâm nhất, đồ vật được thờ phụng ở đó hẳn là quý báu nhất.
Đánh bay sương mù trắng nõn, nơi đó cũng không có hơi nước, không giống những nơi khác.
"Có một tảng đá." Thạch Hạo vui mừng.
Sắc mặt Tề Đạo Lâm cũng thay đổi, chỗ cao nhất lại có đồ vật có thể lấy được sao? Ông nhanh chóng vung tay áo thu hồi lại.
Rất nhanh, sắc mặt ông âm trầm, vật đã tới tay thế nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ thì ông vững tin đây chẳng phải là chí bảo gì, chỉ là một khối vật liệu đá màu đen to bằng lòng bàn tay.
"Đây là vỏ đá, từng có một khối tiên liệu được tảng đá màu đen bao bọc, đặt trang trọng ở trung tâm, nhưng giờ... biến mất rồi!"
Tề Đạo Lâm tức giận, ngửa mặt lên trời thở dài, đồ vật được đặt nơi cao nhất là thứ gì lại không thể biết được, chỉ lưu lại một chút vỏ đá khiến người ta tiếc nuối.
"Hẳn là bị người Tiên cổ dùng rồi, nơi này hiển nhiên là một bảo điện thần thánh." Thạch Hạo nói.
Tề Đạo Lâm nhanh chóng ra tay, liên tiếp lay động những bọt nước kia, ầm, cuối cùng có ba, bốn loại bảo liệu có phản ứng, phát ra tiếng nổ đại Đạo vang rền.
Chỉ là, vài loại thần liệu đều bị phong ấn, mặc dù năm tháng dài dằng dặc qua đi, sức mạnh kia đã khô kiệt, phong ấn rạn nứt nhưng cũng rất khó lay động, điều này không khỏi làm cho người ta kinh ngạc.
"Gào... "
Đột nhiên một tiếng kêu mơ hồ truyền đến khiến thần hồn đều run rẩy, có một uy hiếp lớn lao đang tới gần, từ một mặt cổ điện thức tỉnh.
"Mở cho ta!" Tề Đạo Lâm rống to, vận chuyển Bát Cửu thiên công, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu rồi không ngừng thiêu đốt gia trì vào đại pháp vô thượng của mình, tập trung sức chiến đấu đỉnh cao toàn thân, tất cả chỉ công kích phong ấn của một loại bảo liệu.
"Ầm!"
Ông chộp một cái về phía trước, sau đó mang theo Thạch Hạo nhanh như cắt lao ra xa khỏi cung điện mà không hề ngoái đầu lại.
"Ầm, ầm... "
Tiếng vang không dứt, gào thét đáng sợ.
Một tiếng xoẹt, trên đường lao ra tiên quáng thì hai thầy trò suýt nữa gặp nạn, cổ động dâng lên khí lành vô cùng thần thánh lao nhanh từ trong tiên quán ra ngoài.
Lúc bọn họ quay đầu lại thì phát hiện ngọn núi lớn nơi có tiên quáng bắt đầu sụp xuống và sắp chìm vào lòng đất, đồng thời ở cổ động hiện ra một sinh linh hình người lấp lóe hào quang bảy màu đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Một khối tiên kim bảy màu!" Tề Đạo Lâm sợ hãi kêu, hối hận không thôi, thật sự không nên trốn, nguyên tưởng rằng là quái vật gì, không hề nghĩ rằng đó là một khối phôi thô chí bảo.
"Đạo chủ, đừng hối hận nữa, tiên kim kia đã thông linh, ông nhìn xem kìa, nó đã thành hình người, là một cô gái."
"Hình người thì sao hả?" Tề Đạo Lâm căm giận, bởi vì thứ đó có giá trị cao hơn rất nhiều với thứ mà lão đang cầm trong tay.
Thạch Hạo không nói gì, hắn cảm thấy khối tiên kim này chắc chắn rất siêu phàm, Tề Đạo Lâm chưa chắc có thể đối phó, chỉ là không biết vì sao nàng không đi ra khỏi cổ động.
Mà hiển nhiên, muốn lấy đi núi lớn và tiên quáng là điều không thể.
Quả nhiên đúng như cốt thư ghi lại, cơ hội chớp mắt là qua, ngọn núi kia lượn lờ khí hỗn độn chìm vào trong đất, cứ thế biến mất không thấy đâu.
Nó sẽ di chuyển, mấy ngàn hoặc vạn năm sau mới có thể xuất hiện trở lại.
"Đạo chủ, ông đạt được cái gì thế?" Thạch Hạo nhìn vào tay ông.
Tề Đạo Lâm nhíu mày, ông cũng không biết loại vật liệu này, đen thui không hề có chút ánh sáng, ném vào trong đống đất đoán chừng cũng không có ai chú ý.
Bất quá rất nhanh ông không còn chút thất vọng gì nữa mà lộ ra ngạc nhiên vui vẻ, bởi vì dù tốn sức thế nào cũng không có thể tổn hại tài liệu này mảy may.
"Tiên liệu!" Ông lớn mật kết luận.
Khối tài liệu của trời này không phải kim loại cũng không phải đá, kiên cố bất diệt, lại lớn như đầu người đủ để luyện chế bí bảo.
"Đạo chủ, lần này thu hoạch đậm nhen!" Thạch Hạo ước ao, tiên quáng tồn tại từ xưa, bao nhiêu người đều muốn đi vào đạt được chí bảo nhưng đều thất bại.
Tề Đạo Lâm có thể thành công đạt được bảo liệu cũng là vì nắm bắt được cơ hội ngắn ngủi trong mấy ngàn năm qua.
Dù là như vậy thì khi truyền đi cũng đủ để náo động thượng giới, tiên liệu đó dù là các giáo ai mà không đỏ mắt, từ xưa có thể có mấy khối?!
"Nhóc con, thu hoạch của ngươi cũng không ít hơn ta!" Sắc mặt Tề Đạo Lâm lộ vẻ khác thường, liếc hắn và nói.
"Con thu hoạch gì đâu chứ?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
"Đừng nóng vội, không lâu sau thì có thể hiện ra. Mặt khác ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, sau này nếu nhìn thấy nơi nào có áo nghĩa đại Đạo thì nhất định phải ở lại, tỉ mỉ tìm hiểu, dù nhất thời không tiếp thu được thì cũng phải hao phí thời gian để nghiên cứu." Tề Đạo Lâm nhắc nhở.
Cuối cùng đến lúc chia tay thì Thạch Hạo như nhớ ra gì đó nói: "Đạo chủ, Cung điện Chí tôn khả năng là được một con rùa lớn mang theo, và đã từ hạ giới lên đây rồi!"
"À, ta biết, một con Ngân hoàng đã nhìn thấy nhưng kết quả lại bị truyền nhân Tiên điện cùng vài tên lão bộc đuổi giết." Tề Đạo Lâm gật đầu.
Thạch Hạo ngẩn ra tuy nhiên cũng thấy bình thường, chuyện như vậy thì một số sơ đại cũng biết, ngày đó cùng đuổi giết cô gái tóc bạc kia, Tề Đạo Lâm sao không phát hiện chứ, ông chú ý chuyện này hơn ai hết.
"Ta nhất định sẽ làm cho truyền thừa xuất hiện trở lại!" Cả người Tề Đạo Lâm phát sáng, ánh mắt kiên nghị, vô cùng rực rỡ, sau đó xé rách hư không cứ thế mà đi!
Sau đó, Thạch Hạo cũng lên đường, rời khỏi khu vực Hỏa châu, Thiên tiên châu bắt đầu đi xa.