Dịch: NgânBiên: ronkute
Mưa to đập xuống đất, làn khói mỏng màu trắng tung tóe, tia điện to lớn trong trời đất tựa như từng cây cột kim loại cắm rễ trong mặt đất tạo nên bầu trời.
Cuối cùng tia điện biến mất màn đêm khôi phục lại vẻ đưa tay không thấy được năm ngón.
Thạch Hạo xoay người đi vào trong đất trời đen kịt đó, biến mất khỏi thảo nguyên này.
Bởi vì hắn biết nếu không đi có thể sẽ gặp nguy hiểm, hai đại Thiên Thần đã tiến vào nơi sâu nhất của thảo nguyên, tuy rằng cách rất xa nhưng cuối cùng cũng sẽ nghe được tin tức.
Thảo nguyên nhất định sẽ rối loạn, mỏ quặng lớn nhất của Thiên Nhân tộc bị phá hủy, chuyện này không phải nhỏ, uy danh của Hoàng tộc bị làm cho hao tổn nghiêm trọng.
Quả nhiên sau đó không lâu nơi này sôi sục, mà tất cả lại không quan hệ gì với Thạch Hạo, hắn đã rút đi rời khỏi đại thảo nguyên.
Mây đen tản ra, trên lá cây mang theo giọt sương, dưới ánh mặt trời lấp lóe ánh sáng bảy màu, mưa to ngừng rơi.
Phù Phong thành ở biên giới ba châu, vị trí đặc thù, dòng người lui tới, tam giáo cửu lưu, mọi chủng tộc đều có, dị thường phồn hoa và náo nhiệt.
Hiển nhiên nơi đây tin tức nhanh nhạy.
Bất kể là thảo nguyên Hỏa châu hay là Thiên Tiên châu hoặc là Côn châu, một khi có tin tức gì thì sẽ truyền đến nơi này trước tiên.
"Có tin chấn động đây, ngay lúc mưa to giàn giụa khi nãy thì Hoang lại ra tay, hóa thành vị Thần chết thu gặt đầu lâu của một đám cường giả Thiên Nhân tộc, đại khai sát giới, hủy diệt hết một nửa mỏ quặng của Thiên Nhân tộc.
Theo mây đen tản đi, trời đất sáng sủa thì cuộc chiến trên thảo nguyên nhanh chóng được người biết rõ, mỗi người đều kinh ngạc đến ngây ngốc, Hoang quá bá đạo rồi, ra tay quả quyết và tàn ác.
"Quặng mỏ lớn nhất của Thiên Nhân tộc cũng bị hủy diệt, hơn nữa tổng cộng có ba vị Chân Thần đẫm máu, thần hình đều bị tiêu diệt!"
Tin tức này vừa xuất hiện thì cả thành Phù Phong náo động, tin tức này chấn động hơn tất cả trước kia, quần hùng hoảng sợ, tất cả đều trợn tròn mắt.
"Hoang, giết Chân Thân, đùa à, hơn nữa một lần lại giết ba vị?"
Tin tức loại này khiến người ta cảm thấy rất không chân thật, gần như hoang đường, bởi vì chiến tích như vậy thực sự đã vượt qua lẽ thường, Hoang làm thế nào làm được việc ấy?
"Chính xác trăm phần trăm, Thiên Nhân tộc hiện đang sôi trào, tất cả Chân Thần tập hợp, sát khí ngút trời, tuyên bố phải lột da róc thịt Hoang!"
Kết quả như vậy có thể nào không kinh thế? Một ít truyền tống trận trong Phù Phong thành liền sáng lên, chiến tích như thế này quá mức phi phàm, con cháu một ít đại tốc cấp tốc về báo.
Trong chốc lát, trận chiến này truyền khắp bốn phương, sau đó không lâu xuất hiện trên bàn của rất nhiều đại giáo, được một số nhân vật trong yếu chăm chú xem.
"Hoang, một trận chiến thành danh, không chỉ nổi tiếng khắp khu vực lân cận Ngũ Hành châu mà còn kinh động mấy chục châu này, không muốn người chú ý thì không được."
"Lần này Thiên Nhân tộc thảm hại rồi, bị rất nhiều đại giáo cười nhạo!"
"Bọn họ chọc phải một thiếu niên Ma vương đáng sợ, tiềm lực to lớn, rất có thể trở thành họa lớn của tộc này trong tương lai."
Ngày hôm đó gió nổi mây phun, bốn phương chấn động mạnh, rất nhiều người đều đang phân tích và nghị luận, cho rằng Hoang ghê gớm, lần này Thiên Nhân tộc thật sự quá bị động rồi.
Rất nhiều đại giáo đều đang nhìn chằm chằm vùng đất rối loạn này.
Thiên Nhân tộc sừng sững nhiều vạn năm như vậy thì tự có nội tình huy hoàng của họ, nhưng cũng có rất nhiều kẻ địch, khoảng thời gian này không quên bỏ đá xuống giếng mỉa mai không thôi.
"Ôi, Thiên Nhân tộc thật sự sa sút rồi, để một thiếu niên giết đến người ngã ngựa đổ, ngay cả Chân Thần cũng chết mất ba người, mà đối phương chỉ là một Tôn giả, tộc này nát rồi."
"Đúng rồi, Hoang ở nơi nào, có thể gia nhập giáo ta để được bảo vệ an toàn, chờ ngươi trưởng thành chúng ta giúp ngươi giệt trừ toàn bộ Thiên Nhân tộc!"
Không nghi ngờ gì nữa, khi Thạch Hạo xuất hiện thì sẽ khiến muôn người chú ý, hắn đã trở thành tiêu điểm của mảnh đất này, tất cả mọi người đều đang bàn luận.
Mà các đại giáo nơi xa cũng đang phân tích, quan tâm sát sao.
Quả thực có ngươi muốn lôi kéo hắn, cũng không phải là nói suông, ước ao bồi dưỡng hắn, sẽ có một ngày lôi Thiên Nhân tộc lên võ đài tiến hành đại quyết chiến.
Chiến tích của Thạch Hạo có thể nói rất huy hoàng, thân phận tán tu của hắn khiến rất nhiều đại giáo cảm thấy hứng thú!
Nơi sâu trong đại thảo nguyên cách Phù Phong thành hơn chín triệu dặm, trong một khu quặng mỏ, hai đại Thiên Thần giận dữ hét lớn, chấn động cả khu vực này, khiến mây trên trời cũng muốn vỡ tan.
Trước đây không lâu bọn họ kéo theo rất nhiều người, mang theo một ít Chân Thần tới cửa thúc ép Hỏa tộc, áp chế một ít đại tộc đến từ hạ giới bảo bọn họ giao ra Hoang.
Loại tư thế uy nghiêm này của hai đại Thiên Thần rõ ràng là đang kiếm chuyện, cố ý uy hiếp để Thạch Hạo tự mình đi ra.
Nhưng mà lúc này mới bao lâu chứ? Phía sau lại truyền ra tai họa như vầy!
Chuyện này quả thật như là một cái bạt tai vang dội đánh lên mặt họ, quá kêu rồi.
Quặng mỏ trong tộc bị hủy hơn một nửa, cao thủ tổn thất nặng nề, tất cả đều là Hoang gây nên và hắn cũng thừa nhận "Tiên chủng" là do hắn cướp đi.
Điều này làm cho hai đại Thiên Thần làm sao chịu nổi? Hành động của bọn họ lúc này nhìn lại hoàn toàn là một nước cờ dở, không những không đưa Thạch Hạo vào thế của mình bức hắn đi ra mà ngược lại tạo thành loại sỉ nhục này.
"Hai vị đại nhân còn muốn kiểm tra nữa không?" Bên trong khu quặng mỏ này cũng có cao thủ của mấy đại tộc, có người hỏi với giọng thờ ơ.
Dạng như Hỏa tộc tuy rằng không có nhân vật cấm kỵ như Lão Thiên Nhân nhưng trong tộc cũng có Thiên Thần, cũng không yếu đến nỗi không có sức chống lại, hôm nay bị người leo lên trên đâu tất nhiên sẽ không khách khí.
Một vị Thiên Thần của Thiên Nhân tộc thực sự cảm thấy lúng túng, vung ống tay áo một cái rồi xoay người rời đi,
"Được rồi, các vị đạo hữu cũng có thể tản đi rồi, không cần xem náo nhiệt nữa, hai vị đại nhân của Thiên Nhân tộc đã tính nhầm." Có người mở miệng.
Khu vực này có không ít đạo thống chiếm giữ các loại mỏ quặng, rất nhiều người tới xem, lúc nghe được cách nói này thì tất cả đều nở nụ cười.
"Thiên Nhân muốn làm gì thế, không có chứng cứ liền vu oan cho người khác, mất đi khí phách mà Hoàng tộc nên có."
"Hàaa, nhỏ tiếng một chút, nếu không hai đại Thiên Thần lại chặn trước cửa khu mỏ quặng và tiếp tục ức hiếp các ngươi, đến lúc đó muốn khóc cũng không được đâu đó.'
Một số đạo thống cũng không sợ Thiên Nhân tộc nên cố ý chế nhạo.
Hai đại Thiên Thần Thiên Nhân tộc không muốn dừng lại dù chỉ một giây, bọn họ tuy mạnh mẽ nhưng cũng không thể làm việc bừa bãi, nếu thật dám làm bậy thì sẽ bị các giáo lên án.
Hành vi hiện tại của bọn họ cũng đã bị người phê phán rồi, đại giáo đối địch càng là bỏ đá xuống giếng, trào phúng họ.
"Tính sai rồi, tên nhóc này vậy mà gan to bằng trời, dám đánh du kích, đến phía sau chúng ta đại khai sát giới, hơn nữa hắn lại trở nên lợi hại hơn."
Một vị Thiên Thần sắc mặt tái xanh, đang trên đường trở về, ánh mắt âm trầm, nếu tốc độ trưởng thành của Thạch Hạo cứ như thế này thì tương lai sẽ thành tai hoạ.
"Nhất định phải giết chết hắn!" Tên còn lại cay nghiệt mở miệng.
Thiên Nhân tộc mặt mày xám xịt rút khỏi khu quặng mỏ của Hỏa tộc, về lại bên ngoài khu vực đại thảo nguyên.
Cuối cùng những việc này truyền đến Phù Phong thành khiến mọi người thở dài, lần này Thiên Nhân tộc té một cú quá, bị một tên Tôn giả nho nhỏ giết cho vô cùng thảm hại.
Thư viện Thiên tiên cũng rất không bình tĩnh.
Bởi vì xảy ra chuyện lớn như vậy nên tất cả học sinh bên trong Thư viện đều đã nghe nói, gợi ra náo động, ầm ĩ khắp nơi, tất cả đều đang bàn luận sôi nổi.
"Nghe nói thiên tài số một của Thiên Nhân tộc là U Vũ đến rồi, ở ngay trong thư viện chúng ta, không biết hắn có đi ra ngoài tìm Hoang quyết chiến hay không."
Hoang, đã chứng minh khí phách và dũng cảm của hắn, bốn phương chú ý, làm cho nhiều học sinh nữ hai mắt lập tức long lanh và càng làm cho rất nhiều học sinh nam kính phục không thôi.
Một người dám xông vào trọng địa của Thiên Nhân tộc, giết các thần đến người ngã ngựa đổ, đây là khí phách cỡ nào, sức chiến đấu đáng sợ đến đâu?
Đối với người trẻ tuổi mà nói, đây chính là Vương trong cùng thế hệ, một Chiến Thần đáng giá ngưỡng mộ làm người ta kính nể, càng làm cho một số người sùng bái.
Thạch Hạo đến, sự xuất hiện của hắn gợi ra xôn xao, tên khốn của sơn môn nhỏ rách nát kia lại xuống núi sao?!
Rất nhiều người đờ ra, hắn lại đến nơi này.
Quả thật không biết, tên khốn tiếng xấu rõ ràng trong mắt bọn họ này, cái tên tuyên bố có thể treo sư huynh lên đánh và ức hiếp sư đệ lại chính là tiêu điểm bàn tán sôi nổi của bọn họ, là Hoang thật sự.
"Hắn tiến vào Thư viện, đây là... đang khiêu khích sao?" Tên khốn này to gan khiến một đám người giật mình.
Thạch Hạo rất ung dung, hắn muốn đi tìm Nguyệt Thiền, khi tiến vào khuôn viên kia thì rất xa đã nhìn thấy vài người quen rồi, Vân Hi, U Vũ, Phượng Vũ... đều ở đó.
Đệ tử kiệt xuất của các giáo đang ngồi trên thảm cỏ xanh bên hồ nước luận đạo, mà Nguyệt Thiền thì lại đang gảy một cây đàn ngọc, âm thanh êm tai khiến hoa cỏ xung quanh phát sáng, nụ hoa nhanh chóng lớn lên rồi nở ra, ánh sáng lan tỏa, âm thanh đó cũng làm cho một ít chim tước nhảy múa theo.
Tiếng đàn chấm dứt, mọi người than thở.
Sau đó mọi người tự do trao đổi với nhau.
"Vân Hi muội muội thật là đẹp đẽ và thanh tao, ta thấy cũng yêu luôn đó." Nguyệt Thiền mỉm cười rồi chuyển đề tài nói: "Bên ngoài đang sục sôi bàn tán về Hoang, hình như có quan hệ cùng muội muội, ta nghe nói hắn từng bảo vệ muội đi xa mấy trăm ngàn dặm liều mạng với Chiến tốc, có thật hay không?"
Chuyện này bên ngoài có đồn đại, thế nhưng Thiên Nhân tộc lời lẽ nghiêm nghị phủ nhận, trách cứ có người đồn bậy.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bất kể là đệ tự mạnh nhất của Thư viện Thần Nhai là Mục Tử Tiêu, Tả Tiểu Địch, hay là Phượng Vũ của Thư viện Thiên tiên hoặc là kiệt xuất của các đại giáo khác đều lộ ra sắc mặt khác thường, bởi vì ít có người nào dám hỏi trực tiếp trước mặt Thiên Nhân tộc như vậy.
Vân Hi than nhẹ, nhìn về phía Nguyệt Thiền.
Thạch Hạo xa xa thấy cảnh ấy cũng không đi qua mà xoay người rời đi, không muốn tụ tập náo nhiệt.
Như là có cảm giác, Nguyệt Thiền, Vân Hi đều liếc mắt nhìn về hướng đó và thấy bóng lưng của hắn.
"Ồ, sao ngươi lại đi thế, lẽ nào sợ rồi sao?"
Ở cửa thư viện, rất nhiều người khi thấy hắn đi ra thì lộ ra sắc mặt khác thường.
Trên thực tế vừa nãy không ít người đều đi truyền tin đến cường giả khắp nơi, báo cho bọn họ là truyền nhân của Đạo tràng Chí tôn đã đến rồi.
Thạch Hạo cười nhạt không để ý lắm, hắn biết thân phận thật sự của mình hơn phân nửa sắp lộ ra ánh sáng, lúc ấy vẻ mặt của mọi người sẽ như thế nào đây?
"Lục kiệt Thiên Nhân tộc đến rồi, vốn còn muốn nhìn bọn họ chạm mặt với người này đây, hắn đi rồi không phải là bỏ mất một trận chiến đặc sắc sao, dù không khiến người ta nhiệt huyết sôi trào như Hoang."
"Lục kiệt trước sau đều đã đến, có mấy người từng nói muốn lên núi đòi một lời giải thích."
Thạch Hạo kinh ngạc, nghe câu đó xong thì cười nhạt nói: "Đúng không, ta ở Đạo tràng Chí tôn chờ bọn hắn, ai dám đến sơn môn ta khiêu chiến ta diệt kẻ đó!"
Nói xong hắn vung tay áo rồi nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến khi hắn biến mất thì rất nhiều người quái dị kêu lên, người của sơn môn nhỏ rách nát cũng thật hung hăng lại dám lớn tiếng như vậy, quá ngông cuồng mà.
"Đi, nhanh đi nói cho bọn người kia, bọn họ không phải muốn đòi giải thích sao, 'Đại sư huynh' của Đạo tràng Chí tôn đã lên tiếng rồi, muốn chờ bọn hắn đến khiêu chiến."
Hiển nhiên, nơi này không thể yên tĩnh được nữa mà gợi ra rối loạn rất lớn.
Trên đường, thần sắc Thạch Hạo bình tĩnh, lẩm bẩm: "Lục kiệt nếu không đến thì thôi, ngược lai thì Thiên Nhân tộc chắc chắn sẽ đau lòng rồi!"