Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1503: Cổ thú cái thế

Tất cả mọi người đều dừng lại, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm cấm địa phía trước, cảm thấy không thể nào tin vào mắt mình được.

Tuy rằng tất cả mọi người đều nghe được tin đồn này, thế nhưng có mấy ai từng thấy qua?

Nghe nói, có một con cổ thú ngủ say trong rừng rậm Thiên Thú này, nó có thực lực cái thế, là tồn tại cuối cùng mà các thiên thú ở khắp nơi phải lễ bái.

Thế nhưng, bất kể là Đế quan hay là sinh linh của dị vực đều hiếm có người biết được lai lịch thật sự của nó.

Nơi mà mọi người đang đứng, cây cỏ xanh tươi như ngọc bích, ánh sáng mơn mởn lan tỏa, tinh khí sinh mệnh nồng đậm, mà phía trước thì lại trọc lóc, hoàn toàn khác biệt.

"Đệ Nhị Thiên Hạ?!" Có người thất thanh la lên.

Hoàn cảnh trong vùng núi này rất kỳ dị thế nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân khiến người khác sợ hãi, chủ yếu vẫn là do con sinh vật kia gây nên.

Tất cả mọi người đều y chang như Thạch Hạo lúc ban đầu, ai nấy đều hóa đá đứng yên nơi ấy và ngước nhìn về phía ngọn núi đá không có chút ngọn cỏ nào kia, nhìn làn tiên khí cuồn cuộn của nó cùng với sinh vật nằm giữa không trung kia.

Con sinh vật kia toàn thân đều là vảy bạc, tựa như là một con Xuyên Sơn giáp, lại cũng như là một con cá sấu cổ, thế nhưng lại tráng kiện hơn, tứ chi to lớn mạnh mẽ.

Đương nhiên, nó không thể nào là Xuyên Sơn giáp và cũng chẳng phải là cá sấu cổ được, trên đầu của nó có một cặp sừng chân long, đồng thời đầu lâu của nó cũng cực kỳ giống chân long.

Không phải đầu cá sấu, cũng không phải là đầu của mãnh thú khác, mà là rồng!

Ngoài ra, sau lưng nó còn có một cặp cánh khổng lồ che kín cả bầu trời, hiện lên màu trắng bạc và chi chít vảy, rạng ngời vô cùng.

Con sinh vật này rất khủng khiếp, hình thể của nó quá to lớn, hơn hẳn cả ngọn núi đá kia.

Hai cánh giang rộng, ý thức mù mờ, hỗn độn lượn lờ, mờ ảo khủng khiếp, đồng thời lưu quang Tiên đạo phát sáng khiến hư không run rẩy theo!

Đây là một sinh vật mạnh mẽ tuyệt đối, chỉ riêng ánh sáng lan tỏa ở nơi ấy mà đã khiến mọi người không cách nào chịu nổi uy thế ấy rồi, đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất còn phải run rẩy như muốn quỳ rạp xuống!

Hoàn toàn không thể khống chế bản thân được.

Nên biết, con sinh vật này vẫn còn đang nhắm chặt mắt và lơ lửng giữa trời cao, tinh khí của bản thân đã ẩn vào chứ không hề tràn ra ngoài, có thể nói là đã tự phong kín lấy tinh khí thần bản thân.

Những làn tiên khí cùng với ánh sáng hỗn độn kia đều là những dị tượng tự nhiên xuất hiện xung quanh nó!

Tới tột cùng là sinh vật như thế nào? Khí tức ẩn giấu, tựa như hóa thạch, lơ lửng trong hư không, ấy vậy mà lại khiến người khác phải kính nể.

Đặc biệt là, một vài đại tu sĩ của dị vực kìm nén không được khẽ liếc nhìn nó, như muốn tra xét sinh vật này thì phun máu tươi ngay tức khắc.

Phụt!

Ngay sau đó, hơn mười sinh linh cảnh giới Độn Nhất ngã nhào trên mặt đất, bọn họ là nhóm những người mạnh mẽ nhất trong đám tu sĩ này, tài cao mật lớn, muốn suy diễn thăm dò nơi này.

Kết quả, ngay tức khắc liền cảm nhận được như là một chiếc lò lửa khổng lồ màu bạc nằm sừng sững trong thiên địa, biển ý thức cùng với thân thể của bọn họ trong giây phút ấy bị đốt cháy, tất cả đều bị thương nặng.

Chuyện này không tài nào tưởng tượng ra nổi, liếc nhìn và im lặng tra xét sinh vật này thì sẽ bị cắn trả, tuyệt đối không được sinh ra chút ý nghĩa không tốt gì với nó.

Đồng thời, sau khi tất cả mọi người nhìn thấy sinh vật này thì tựa như bị trấn áp, khiến cho mỗi sinh linh đều run lẩy bẩy.

"Rầm rầm!"

Quả nhiên, không ít người chịu không nổi nữa đã quỳ rạp xuống đất, là một hành động không tự chủ được, là một loại bản năng điều khiển cơ thể bọn họ chứ không hề bị khống chế, vô thức quỳ bái sinh linh này.

"Không ổn, khả năng sẽ có một cuộc đại họa diễn ra rồi!" Có người kinh ngạc nói, linh cảm tới điều không ổn.

"Sao lại như vậy chứ?!" Giây lát sau thì rất nhiều cường giả đều toát mồ hôi lạnh, tựa như đang đối mặt với một vị thần linh chí cao trên thế gian và muốn dập đầu làm lễ.

Có người muốn chống lại, không muốn thần phục, kết quả là, phù, thân thể của kẻ này nứt thành bốn khúc và ngã ầm bên trong vũng máu, thiếu chút nữa thì đã mất mạng.

Chỉ có một số ít người đứng thẳng được thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch, khó coi tới cùng cực.

"Đừng nên nhìn nó làm gì, hoặc nói là, đừng có suy đoán gì về nó cả, nếu không chúng ta đều phải chết hết đó!" Có một vị cường giả trong số này gầm nhẹ, nhắc nhở tất cả mọi người.

Nhóm đại tu sĩ của dị vực đều chìm đắm trong vẻ khủng hoảng vô hình, bởi vì đã có liên tiếp mấy cường giả ngã vào trong vũng máu, thậm chí có người nổ tung, hình thần đều diệt.

Đây là chuyện đáng sợ tới cỡ nào?

Nên biết, bọn họ chỉ mới liếc nhìn sinh vật đó, cơ bản còn chưa hề động thủ, chỉ hơi hơi tìm kiếm bí mật của nó thì đã như vậy rồi.

"Nó đều đã đóng kín ngũ giác cùng cửu thức, đã khóa lại linh lực, bịt kín cơ thể, không hề tiết lộ một tia tinh khí nào ra ngoài, là đang trong bất sinh bất diệt!" Một vị cường giả lên tiếng.

Vào lúc này, bọn họ cũng không thể nào chú ý tới Thạch Hạo được nữa, chỉ duy nhất là sống sót.

Bởi vì, tất cả mọi người đều đang nằm trong cơn nguy hiểm, là một hồi kinh biến, nó ập tới một cách đột ngột, một sinh vật đang ngủ say lại có thể đẩy bọn họ vào tử địa.

"Sao có khả năng chứ, nó đã tự niêm phong toàn bộ bản thân, vậy mà chúng ta còn gặp nguy hiểm tới tính mạng nữa ư?" Việc này khiến người khác khó mà tin tưởng được.

"Chính là như vậy, chính là vì như vậy cho nên mới đáng sợ, nếu như chúng ta không nhìn, không nghĩ tới nó nữa thì sẽ không có nguy hiểm gì, không tin thì các ngươi cứ thử đi."

Rất nhanh sau đó, có vài người yên lặng rời khỏi khu vực bóng tối của tử vong ấy, ai nấy đều nơm nớp lo sợ không thôi.

Tiếp đó, tất cả mọi người đều làm như vậy rồi thầm thở dài một hơi, vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu như không phải có người tỉnh ngộ và nhắc nhở mọi người, thì chính là một hồi đại họa rồi.

Bên dưới chân của một ngọn núi đá, cả người Thạch Hạo ướt đẫm mồ hôi, hắn đứng cách xa đám tu sĩ của dị vực và vừa nãy thiếu chút nữa thì hắn đã hình thần đều diệt rồi.

Mãi cho tới khi hắn thoát khỏi cảm giác ấy, không còn quan tâm tới sinh vật kia nữa thì tất cả mới nghịch chuyển.

Hắn nhanh chóng uống mấy ngụm chất lỏng màu vàng, chính là bảo dịch được lấy từ trong dãy núi Thần Dược kia, dùng thứ này để khôi phục lại bản thân.

"Cảnh giới của con sinh vật kia không thể nào hình dung nổi, rất có thể sánh vai với những tồn tại đứng ở đỉnh kim tự tháp giới ta!" Có người nói.

HIện giờ nó đang chìm trong giấc ngủ, khóa chặt lại tinh huyết của bản thân, tựa như là đã chết đi vậy, theo lý mà nói thì chẳng hề khác một tảng đá là mấy, nhưng mà, nó vẫn tạo thành uy hiếp trí mạng cho mọi người.

"Bất sinh bất diệt, đây là một trạng thái tiếp cận với tử vong, sinh mệnh sẽ không mất đi một chút nào, là tầng ngủ đông sâu nhất." Có người nói.

"Một khi nó thức tỉnh thì chúng ta đều phải chết cả, không một ai có thể chịu đựng nổi uy thế như vậy, tất cả mọi người sẽ nổ tung ngay tức khắc!' Một ông lão trầm giọng nói.

Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, bởi vì bọn họ thật sự rất sợ hãi.

Bọn họ hoài nghi, đây chính là một nhân vật đáng sợ nào đã chưa hề chết trận ở hơn một kỷ nguyên trước, lúc này đã rơi vào trạng thái giả chết, khả năng là đang dưỡng thương!

Xa xa, Thạch Hạo nghe thấy được những lời này thì khiếp sợ không thôi, con sinh vật này một khi tỉnh dậy thì toàn bộ đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất sẽ nổ tung, sẽ mạng mạng ngay tức khắc?

Việc này cũng quá khủng khiếp mà, tới cùng nó mạnh tới mức nào?

Nghĩ tới những thứ này thì sắc mặt Thạch Hạo càng trắng bệch hơn, bởi vì hắn đang nhớ lại, lúc hắn vừa mới tiếp cận rừng rậm Thiên Thú vào hai ngày trước thì từng nghe được tiếng thú gào đầy đáng sợ, hắn từng nhìn vào khu vực sâu nhất trong khu rừng rậm này và thấy được một con cổ thú đang rít gào, đánh nứt trời xanh.

Hoàn toàn chính xác, là con cổ thú này!

Lúc đó, tuy rằng khoảng cách xa xôi thế nhưng con sinh vật ấy quá hùng vĩ, quá khủng khiếp nên Thạch Hạo mơ hồ có thể thấy được, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.

"Nó cũng không phải quanh năm suốt tháng chìm đắm trong trạng thái giả chết này, hai ngày trước vừa tỉnh dậy xong, vậy thì có ý nghĩa rằng, bất cứ lúc nào nào cũng sẽ tỉnh lại!" Khi nghĩ tới đây thì lông tóc Thạch Hạo đều dựng thẳng.

"Đây là sinh vật gì thế?" Khi không nhìn vào nó nữa thì mọi người sẽ không nhận lấy uy thế kia nữa, cảm giác như cơ thể muốn hủy diệt đều biến mất.

Cũng chính vì vậy nên bọn họ mới dám thảo luận, nói ra nghi vấn.

Việc này càng khiến Thạch Hạo kinh ngạc hơn, một sinh vật mạnh mẽ như vầy nếu không phải tới từ dị vực thì chẳng lẽ lại thuộc về cửu Thiên? Năm đó, nó chưa từng chinh chiến qua với dị vực?

Lẽ nào là sinh vật càng lâu đời hơn nữa, sớm đã gặp chuyện bất trắc nên đã bỏ qua cuộc chiếc chung cuộc hơn một kỷ nguyên trước?

Con sinh vật này mạnh tới mức không tưởng, dù cho ai tới nơi này thì cũng có thể hiểu được.

Nó bị một sợi xích sắt đầy đáng sợ quấn quanh và khóa chặt lại, đồng thời sợi dây xích này được nối với một tấm bia đá ở bên dưới.

Thanh binh khí bên trên đầu của nó tuyệt đối là một thanh chiến mâu Tiên gia, tuy rằng gỉ sét thế nhưng lại lan tràn từng tia tiên khí.

Nó mạnh mẽ như vậy, tại sao không nhổ ra thanh mâu này?

Hoặc nói rằng, nguyên thần của nó sớm đã bị ghim chặt?

"Đúng rồi, nó đã xảy ra vấn đề lớn nào đó, tuy rằng mạnh tới mức nghịch thiên thế nhưng đã bị người khác dùng xích thần xích chặt lại nơi này, e rằng thanh tiên mâu màu máu kia cũng là một trong những vật dùng để phong ấn!" Có cường giả của dị vực phán đoán như vậy.

Rất khó mà tưởng tượng ra được, một con sinh vật cổ xưa mạnh mẽ là thế lại có thể bị người khác trấn áp và khóa chặt!

Thạch Hạo nheo mắt lại không dám nhìn con cổ thú kia quá lâu, hắn chỉ dám liếc nhìn sơ một cái, khoảng cách quá gần đồng thời nó còn khủng khiếp như vậy, chỉ cần nhìn chằm chằm và nghĩ về nó thì sẽ tiến vào vùng nguy hiểm ngay.

Hắn cúi đầu suy nghĩ, ngay cả người dị vực cũng không nhận ra được nó mà chỉ nghe được chút lời đồn, chứng tỏ rằng nó vô cùng cổ xưa, hoặc là nó đã bỏ qua trận chiến tận thế kia!

"Ta biết nó là ai, có lai lịch như thế nào!"

Giữa rừng núi chợt có cường giả lên tiếng, ánh vàng hừng hực, một con sư tử vàng óng cất bước đi tới, uy mãnh và kinh người.

"Vô Úy sư tử!" Thạch Hạo thất kinh nhìn về nơi xa.

Hắn ý thức được việc gì, nó thuộc dòng dõi Vô Úy sư tử từng bắt nguồn từ cửu Thiên thập Địa, sau đó thì làm phản nương nhờ vào dị vực, quay đầu giết ngược người của bên mình.

Vô Úy sư tử biết sinh vật này, như vậy có thể chứng minh được con cổ thú này từng là một vị đại nhân vật thuộc cửu Thiên thập Địa!