Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 144: Chí bảo trong di tích

Xe kéo phát sáng, chiếc xe này vừa là xe để đi đường vừa là một chiếc chiến xa cổ xưa, lúc này phù văn đan xen tạo thành một màn ánh sáng bao phủ mấy người. Một mảng phù văn lớn bay ra ngoài, gần như lấp kín cả khe núi khiến cho vách núi nứt ra, đá lớn lăn xuống, bụi bặm mù trời.

Nhóc Tỳ vừa né tránh vừa lấy ra bảo cụ để đối kháng, lần này nó gặp nguy hiểm rồi, từng luồng thần mang phóng tới đánh nát bấy nơi nó đang đứng làm cho đất đá văng tung tóe.

Vách núi xung quanh sụp đổ vang lên những tiếng ầm ầm, những khối đã nứt vỡ bay loạn xạ lên trời, khe núi đổ nát, bụi mù dày đặc giống như sắp hủy diệt đến nơi.

"Bạch Hổ, mày đã chọc giận tao, tao sẽ ăn thịt mày!" Nhóc Tỳ phẫn nộ nhăn mày. Nó tốn hết bao sức lực thử lấy đi cốt tháp lấp lánh kia, vậy mà không ngờ rằng con Bạch Hổ này lại xông đến phá hủy tất cả.

Tòa cốt tháp trắng tinh này thật sự rất không bình thường, lơ lửng một mình ở nơi đó, chỉ cần nhẹ nhàng chấn động liền có khí lành bốc lên đẩy lui cốt tiễn và bảo kính, rất khó để tiếp cận được nó.

Phải biết rằng, nó không có thực sự phát động công kích, đây chỉ là tự bản thân tỏa ra những gợn sóng thần bí mà thôi!

Cuối cùng, Nhóc Tỳ phải vận dụng cổ pháp trong 'Nguyên Thủy Chân Giải', thử câu thông với nó, sử dụng phù văn cộng hưởng cùng nó, mới vừa có chút hiệu quả thì con Bạch Hổ này xông vào, làm cho cốt tháp thần thánh giật mình.

Bạch Hỗ đứng sừng sững trên xe kéo, thân thể của nó không to lớn bao nhiêu thế nhưng lại có uy thế khiến người khác khó xâm phạm, đôi tròng mắt tỏa ra màu vàng nhạt giống như dao nhọn khiếp người.

"Ngươi đang nói chuyện với ta?" Nó rốt cuộc cũng nói tiếng người, mặt mày lạnh lùng, con ngươi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh giống như hai mũi tên muốn bắn ra ngoài.

"Phí lời, mèo lớn, mày đang tự tìm đường chết đấy!" Nhóc Tỳ giận dữ nói. Hiện tại nó không thể liên hệ với cốt tháp, có những làn sương mù khuếch tán ra xung quanh ngăn cản nó ở bên ngoài.

"Niêm phong khe núi. Giết chết hắn, ta rất ghét những tên Nhân tộc ăn nói như vậy với ta, rồi mua chóng thu lại món chí bảo này!" Bạch Hổ mở miệng rồi nhanh chóng ra tay. Nó vung lên móng vuốt, giống như có một ngọn núi đập mạnh xuống làm cho đất rung núi chuyển, những phù văn trắng xóa nhấn chìm cả khe núi.

Phía trên xe kéo, Bạch Hổ ban xuống một cái túi da thú cho một lão già, lão ta nhận lấy rồi tháo dây buộc. Lúc này miệng túi tỏa ra hào quang, luồng hào quang này có sức hút không gì cản nổi. Giống như muốn thu lấy toàn bộ những thứ ở trong khe núi này.

"Rầm!"

Liên tục bị quấy nhiễu, rốt cuộc tòa cốt tháp cũng đã thức tỉnh, bùng phát ra ánh sáng màu trắng giống như sóng biển chấn động bốn phương.

Nhóc Tỳ giật mình, vội vàng thu lại cốt tiễn cùng với bảo kính, bảo vệ bản thân rồi nhanh chóng lùi ra nơi này thật xa.

"Bảo bối tốt, bất luận trả giá lớn đến mức nào thì cũng phải lấy được, các ngươi hợp lực lại tế ra túi Càn Khôn cho ta. Text được lấy tại Truyện FULL

Hai ả thiên tài thiếu nữ Nhân tộc ở bên trong xe kéo cùng với bốn tên đàn ông vạm vỡ cùng bước về phía trước giúp đỡ lão già, cùng nhau thúc giục túi Càn Khôn, đây là chiếc túi được làm từ da quý của Thái Cổ di chủng.

Toàn thân bọn họ đều tỏa ra thần quang truyền vào bên trong túi da thú làm cho nó càng thêm chói mắt, miệng túi rực rỡ, nuốt lấy vạn vật, có thể thấy được những khối đá mấy vạn cân, mười mấy vạn cân bị hút tới rồi rơi vào trong túi.

Mặc dù miệng túi không lớn nhưng có thể tiếp nhận toàn bộ núi sông.

Cặp mắt Nhóc Tỳ hiện ra thần quang, chiếc túi này thật sự quá lợi hại, vậy mà có thế chứa đựng vạn vật, cho dù có bao nhiêu đồ vật vẫn có thể nhét vào bên trong, không cần lo lắng nặng nhẹ.

"Bảo bối thật tốt, nếu như ta đoạt được thì những Thái Cổ di chủng bị ta bắt đều có thể nhét hết vào bên trong!" Nó nắm chặt nắm đấm.

Bên trong khe núi, những tảng đá không ngừng bay về phía miệng túi Càn Khôn thế nhưng tòa cốt tháp kia vẫn yên lặng đứng đó không nhúc nhích, sương mù mờ mịt chuyển động xung quanh, càng thêm thần bí khó lường.

"Lên!" Bạch Hổ rống to tự mình ra tay, tỏa ra hào quang bao phủ túi Càn Khôn, khiến cho uy thế của nó càng tăng thêm.

"Rầm!"

Cốt tháp trắng tinh nhiều lần bị quấy nhiễu rốt cuộc cũng bạo động, thân tháp run lên, cả khe núi sụp đổ hoàn toàn, không ngừng chấn động, sóng gợn như biển, làm cho dãy núi lay động mãnh liệt như là động đất.

"Không xong, bảo cụ này thành tinh rồi!" Bạch Hổ kêu lên sợ hãi, xe kéo nhanh chóng bay lên không gần như tiến vào trong tầng mây trên cao, muốn duy trì một khoảng cách an toàn nhất định.

Cốt tháp chấn động, tỏa ra từng mảnh phù văn xém tý nữa đã lật tung bọn họ lên, xe kéo gần như rơi xuống dưới.

"Thử lần cuối cùng, nếu như thất bại, chúng ta nhanh chóng rời đi!" Bạch Hổ chưa từ bỏ ý định.

Bọn lại lại tiếp tục điều khiển túi Càn Khôn, từng làn ánh sáng bắn ra bốn phía, miệng túi tỏa ra phù văn liên miên không dứt, từng luồng từng luồng khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Cốt tháp run nhè nhẹ, nhanh chóng thu lại tất cả sương mù rồi bắt đầu tỏa sáng, toàn thân óng ánh gần như trong suốt, có những gợn sóng khiến người ta sợ hãi đang khuếch tán ra xung quanh.

Nhóc Tỳ thấy thế, không nói hai lời, cũng không nghĩ tới việc ăn thịt con Bạch Hổ này nữa, nó nhảy lên bảo kính Toan Nghê rồi hóa thành một vệt sáng nhanh chóng trốn đi thật xa, nó linh cảm được có một luồng khí tức rất nguy hiểm sắp xuất hiện.

"Bùm"

Quả nhiên, ở đằng sau cốt tháp phát sáng, giống như một ngôi sao băng lao xuống mặt đất, cả vùng núi nơi đó sụp lở, bầu trời như nứt thành bốn mảnh, phảng phất như mặt trời nổ tung.

Sức mạnh kinh khủng này bao phủ toàn bộ dãy núi, có không ít ngọn núi rung động, rồi kéo theo sụp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía, nơi này hoàn toàn hủy diệt.

"Một kiện bảo cụ thật mạnh!" Nhóc Tỳ chạy trốn, trong lòng vô cùng tiếc nuối, đoán rằng ngay cả Nhân Hoàng nhìn thấy cũng phải chảy nước miếng.

"Chạy mau!" Bạch Hổ rít gào, nó biết bảo bối này không động thì thôi, nhưng một khi thức tỉnh thì chắc chắn vượt quá sức tưởng tượng, bọn họ không thể nào ngăn cản được.

"Chắc không phải là pháp khí của Thượng Cổ chư thánh lưu lại đấy chứ?" Lão già chần chờ nói.

Xe kéo bay rất nhanh, dù vậy vẫn có một tên đại hán bị ánh sáng bắn trúng, kêu thảm một tiếng rồi rơi từ trên xe xuống dưới đống đổ nát bên dưới.

"Nhanh hơn nữa!" Bạch Hổ biến sắc, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Bọn họ vốn đã bay vào trong tầng mây ở phía trên, khoảng cách cũng đủ xa thế nhưng những làn ánh sáng rực rỡ vẫn bắn ra bốn phía lượn lờ đầy trời, thỉnh thoảng có vài luồng ánh sáng quét tới, mọi người trên xe kéo phải hợp lực lại đánh lui luồng ánh sáng đó, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

"Gào..." Bạch Hổ kêu thảm thiết, nó vừa bị một vệt thần quang bắn trúng, lão đảo xuýt chút nữa thì ngã nhào ra khỏi xe kéo, nơi bả vai bị xuyên thủng máu tươi chảy ào ào.

"Phốc" một tiếng, ngực phải của lão già bị xuyên thủng, miệng phun đầy máu thiếu chút nữa mất mạng.

Xe kéo nhanh chóng tiến về phía trước, xoẹt qua trời cao thoát khỏi nơi đây. Giữa bầu trời vương vãi những mảng máu tươi văng tung tóe, bọn họ bỏ chạy thục mạng.

"Xoạt" một tiếng, cốt tháp không còn lơ lững mà hóa thành một vệt cầu vồng phóng về phương xa, vùng núi bị phá nát này khôi phục lại sự yên tĩnh.

"Cốt tháp mãnh mẽ thế kia, vì sao lại bỏ chạy, rời khỏi khe núi?" Nhóc Tỳ âm thầm thấy rõ ràng tòa tháp kia vội vàng rời đi, điều này khiến nó cảm thẩy nghi hoặc.

Nó cũng không dừng lại, như một làn khói đuổi theo phía sau. Lấy ra bảo kính, nhanh chóng phi hành.

Nhưng mà, tòa tháp kia bay quá nhanh, chỉ để lại những tàn ảnh ở phía sau rồi biến mất.

Nhóc Tỳ một đường truy đuổi, những cảnh vật núi sông nhanh chóng lùi lại, nó không hề từ bỏ, sau khi vượt qua một dãy núi liên miên không dứt rốt cuộc nó cũng cảm ứng được gợn sóng của cốt tháp.

Ở phía trước, ánh lửa ngập trời, đó chính là một biển lửa, dung nham vô tận chảy cuồn cuộn xung quanh, cả ngọn núi đều đỏ chót, cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, vô cùng đáng sợ.

"Rõ ràng xuất hiện một biển lửa!" Nhóc Tỳ kinh ngạc.

Mấy ngày trước, nó đã từng đi qua nơi này nhưng không có thấy. Vậy mà hiện tại vùng đất này bị tan chảy, những ngọn núi xung quanh đều nóng chảy cả, hóa thành dung nham chảy xuống dưới.

"Đây chính là Địa Hoàng Hỏa, vậy mà lại xuất hiện ở nơi đây!" Nhóc Tỳ giật mình, rốt cuộc cũng nhận ra được.

Đây chính là hỏa diễm cao nhất để tế luyện bảo cụ thế mà lại dâng trào ở nơi đây, thực ra đây chỉ là một dòng địa hỏa mà thôi, nhưng lại làm tan chảy toàn bộ núi sông nơi này.

Nơi trung tâm vùng non sông này có một đám lửa như đang nhảy múa, lấp lánh đầy thần mang, thi thoảng lại có tiếng phượng hoàng hót vang.

Cặp mắt Nhóc Tỳ bừng lên thần quang, quan sát tỉ mỉ, đây tuyệt đối là bảo hỏa, chùm lửa đang bay nhảy kia giống như một con phượng hoàng đang nhảy múa, dị tượng kiếp người.

"Cốt tháp ở trong ngọn lửa!" Nhóc Tỳ giật mình, rốt cuộc cũng phát hiện được bóng dáng của cốt tháp, nó lơ lửng trong đó, tiếp nhận sự nung nấu và rèn đúc của ngọn lửa.

Chẳng lẽ nó bị thương, muốn chữa trị cho bản thân? Hoặc cũng có thể nó đang muốn lột xác, phải tế luyện chính mình? Quá kinh người, một bảo cụ vô cùng hiếm thấy.

Toàn bộ núi cao nóng chảy, dung nham dâng lên nhấn chìm nơi đó, đâu đâu cũng là ánh lửa, Nhóc Tỳ không thể không rút lui.

Liên tiếp mấy ngày, nó thăm dò những nơi phụ cận nhưng sẽ không đi quá năm mươi dặm, nó chờ ngọn lửa lớn này tắt đi nhưng nơi đây dung nham vẫn đang phun trào, không có một dấu hiệu ngừng lại nào.

"Xoẹt"

Một bóng kiếm bổ tới, một người trẻ tuổi áo bào xanh xuất hiện, trong tay nắm cốt kiếm từ trên cao nhìn xuống, ở xung quanh liên tục có bóng người xuất hiện.

Người của một trong bốn đại gia tộc lại đến, mà người mặc áo bào xanh chính là người công kích Nhóc Tỳ sau khi tiến vào di tích rồi bị nó và đám Thái Cổ di chủng đuổi giết.

Nhóc Tỳ né tránh ánh kiếm, nhìn chằm chằm đám người này, già có, trẻ có, phải gần hai mươi người trong đó có đến sáu bảy tên là Phong Ấn giả.

"Các ngươi quả thật bám dai như đỉa, đến cùng ta có thù oán gì với các ngươi chứ?" Nhóc Tỳ hỏi.

"Là một trong bốn tộc đã bị ngươi chất đống ở Hư Thần giới." Người trẻ tuổi mặc áo bào xanh lạnh lùng nói.

Nhóc Tỳ nghe vậy thì sững sờ, sau đó cười to, nói: "Tháng ngày trong đó thật vui vẻ nhưng đáng tiếc ta lại bị đuổi đi, nhớ thật, sau khi hết thời gian cấm túc ta nhất định sẽ xây nên một ngọn núi bằng người to hơn thế nữa."

Sỉ nhục một cách trắng trợn, khiến cho đám người này biến sắc, bị tên nhóc siêu quậy này đánh bại thì cũng thôi, thế nhưng lại còn bị vơ vét làm mất hết mặt mũi.

"A, đừng nói các ngươi chính là những người đã bị ta chất thành ngọn núi bằng người đó đấy chứ?" Nhóc tì nghi ngờ.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt cả đám người càng khó coi hơn, có một vài tên còn trẻ gân xanh nổi đầy trên trán, còn những lão già thì mặt biến thành màu đen thui.

"Ha ha..." Nhóc Tỳ cất tiếng cười vang vô cùng sáng khoái, đám người này bị chính mình chọc cho tức điên lên.

Cười to như vậy khiến đám người kia càng thêm tức giận, bọn họ rất muốn ngay lập tức lột da nó ra.

"Thì ra là thế, những người khác đang truy sát ta cũng đều giống như các ngươi, đều đến từ bốn đại gia tộc, và cũng đều là bại tướng dưới tay ta, ha ha..." Nhóc Tỳ vô cùng hài lòng.

Vốn là nó vẫn đang buồn phiền, không biết vì sao luôn có người ngăn trở muốn giết chết nó, hiện tại đã có đáp án, đối mặt với những người từng là bại tướng dưới tay mình, nó rất vui vẻ.

"Nơi này không phải là Sơ Thủy Địa của Hư Thần giới, cảnh giới của chúng ta không có bị áp chế thấp đến như vậy, ngươi nạp mạng đi!" Người mặc áo bào xanh hét lớn, hắn vốn là một đời tuấn kiệt, trong những người cùng thế hệ rất khó kiếm địch thủ thế nhưng khi ở Hư Thần giới lại bị tên này hành hung, bị chất thành một đống lớn với tộc nhân mình, đây là một chuyện nhục nhã vô cùng.

"Chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, há lại sợ ngươi, nếu không nghe lời ta lại tiếp tục chất núi bằng người đó."

Là một hồi sát kiếp thế nhưng Nhóc Tỳ lại cười nói không thôi, khiến cả đám người vừa tức vừa hận.

Hai tay Nhóc Tỳ không ngừng kết ấn, triển khai những phù văn ở trong Nguyên Thủy Chân Giải hóa thành những gợn sóng biển màu vàng đánh thẳng về phía trước, va chạm với cốt kiếm của tên mặc áo bào xanh kia.

"Cùng nhau tiến lên, tiêu diệt hắn!" Lại thêm một tên thanh niên hô lớn.

Cùng lúc đó có mấy lão già bước lên phía trước. Mỗi bước hạ xuống mặt đất đều rung nhè nhẹ giống như là người khổng lồ đang di chuyển, ánh mắt sáng rực như bóng đèn.

"Bùm!"

Đại chiến kịch liệt nổ ra. Nhóc Tỳ mạnh mẽ đối kháng với những người này, khí huyết cuồn cuộn, phù văn đầy trời đè ép xuống khiến nó cảm thấy nghẹt thở, bảo thuật xung kích, trấn phong nơi đây.

Khí huyết của nó dâng trào, mặc dù thân thể vô song thế nhưng trình độ phù văn không thể nào sánh được với mấy lão già kia nên khóe miệng tràn ra vài vệt máu tươi.

Nhiều người đồng loạt ra tay như thế, nó không phải là đối thủ. Nhóc Tỳ tập trung tinh thần cao độ, mấy tên Phong Ấn giả lớn tuổi kia tuyệt đối không phải là người thường. Lỡ không địch lại được mà còn bị vây ở xung quanh thì chỉ có con đường chết.

Nó cũng không ham chiến, lau đi vệt máu tươi nơi khóe miệng. Vừa chiến vừa lui không để bọn họ vây sát xung quanh.

"Người trẻ tuổi, thiên tư của ngươi quả thực kinh người thế nhưng lại trêu phải người không nên trêu, Côn tộc ta há lại để ngươi sống sót, nhận lấy cái chết!" Một lão già quát lớn.

Bọn họ đã nói ra thân phận thật sự của mình, bởi vì đã xem tên thiếu niên trước mắt thành người chết rồi.

Nhóc Tỳ cùng bọn họ đối kháng, liên tiếp bị những phù văn của mấy tên lão già áp chế, bảo thuật như biển lớn ập tới khiến khóe miệng của nó lại tiếp tục chảy máu tươi, cuối cùng nó đành phải sử dụng Cốt Tiễn màu vàng nhanh chóng phóng vào sâu bên trong một dãy núi.

"Chạy đi đâu!" Đám người kia không buông tha, mấy lão già đứng trên bảo cụ mang theo những vãn bối trong tộc truy sát theo sau.

Những dòng chất lỏng đỏ sậm chặn ngang đường, ánh lửa dâng trào, cảnh tượng phía trước quá dọa người, đỉnh núi đỏ chót, mặt đất bốc lên hơi nóng hóa thành dung nham.

Nhóc Tỳ giẫm trên Cốt Tiễn màu vàng vượt qua khỏi mảnh dung nham rộng lớn này, quay đầu nhìn về phía sau rồi lại tiếp tục tăng tốc.

Ở phía sau, một đám người cười lạnh, tốc độ của bọn hắn không thua kém gì Nhóc Tỳ, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp.

"Những tộc khác không phải cũng đang treo giải thưởng sao? Chúng ta giết chết hắn, lấy đi những bảo cụ trên người hắn rồi cắt đầu lâu đi lĩnh thưởng."

"Tên nhóc siêu quậy này quá đáng ghét, chỉ lấy mỗi đầu lâu thì lợi cho hắn rồi, đáng lẽ nên xử tử lăng trì!"

Cả đám người lạnh lùng, đang bàn bạc thảo luận làm cách nào để làm nhục và lấy tính mạng nó.

Đột nhiên, Nhóc Tỳ quay đầu lại lộ ra nụ cười quái dị, vung tay lấy ra bảo kính Toan Nghê, rồi đánh thật mạnh xuống dưới dung nham ở đằng sau, những luồng ánh chớp không ngừng lao nhanh xuống dưới.

"Bùm!"

Dung nham sôi trào, sóng lớn ngập trời, nhiệt độ của chất lỏng màu đỏ sậm rất kinh người, dâng lên tận trời cao.

"Đến cùng thì cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng dung nham này có thể thương tổn dược chúng ta sao?" Một đám lão già cười mỉm, bảo cụ phát sáng ngăn lại những cơn sóng màu đỏ đang dâng lên này.

Thế nhưng, nụ cười mỉm này nhanh chóng bị dập tắt, mọi người có cảm giác lo sợ.

Một luồng khí tức kinh khủng bay vút lên trời cao khiến cho ai nấy đều run rẩy!

Một tòa bảo tháp đang lơ lửng trong dung nham bị một đám Hoàng Hỏa bao phủ xung quanh, nó lộ ra chân thân rồi sau đó chấn động mãnh liệt như là phẫn nộ tột cùng, bùng phát ra những ánh sáng ngập trời.

"A… Không!"

Đám người Côn tộc kêu thảm thiết, bọn họ biết rằng đã gặp phải tai ương ngập đầu rồi, kiện bảo cụ này quá khủng bố vượt xa chí bảo trấn tộc của bọn họ, hiện tại nó đã bắt đầu phẫn nộ muốn chém giết bọn họ.

"Rắc"

Thanh âm nứt vỡ của bảo cụ, bảo cụ của ba tên lão già vỡ nát, bọn họ và những tên hậu bối mang theo kêu thảm thiết rồi rơi xuống dung nham.

"Chạy mau!"

Người thanh niên trẻ tuổi áo bào xanh cùng với hai lão già khác mang theo tộc nhân, đạp lên bảo cụ nhanh chóng chạy trối chết.

Đáng tiếc, khoảng cách giữa bọn họ với dung nhanh quá gần, hơn nữa lần này cốt tháp đang tự thân tế luyện đến thời khắc mấu chốt lại bị người khác quấy rầy, nó tức giận điên cuồng phát uy.

"Phốc!"

Lại thêm một kiện bảo cụ nứt ra, lão già đứng ở bên trên cũng nổ tung theo, người ở bên cạnh hắn cũng rơi nhanh xuống dưới dung nham.

Người trẻ tuổi mặc áo bào xanh và một lão già khác bị thương nặng, máu me khắp người, hơn nữa bảo cụ của bọn hắn gần như hủy diệt hết, bọn họ phải bỏ lại những tộc nhân khác rồi nhanh chóng bỏ chạy khỏi dòng dung nham này, rất may là cốt tháp không cho đuổi theo bọn hắn.

Không may chính là, Nhóc Tỳ chờ đợi ở phía trước, nhanh chóng lấy ra Cốt Tiễn màu vàng, vù một tiếng, cắt đứt đôi hai người, máu tươi phun sối sả.

"Ta hận!" Hai người tuyệt vọng, tràn đầy không cam lòng.

"Thật là đáng sợ!" Nhóc Tỳ nhìn chằm chằm biển dung nham nơi xa.

Cứ như vậy, nó ở đây hơn mười mấy ngày nữa, thời gian từ khi tiến vào di tích đã hơn một tháng, dung nham rốt cuộc cũng đọng lại, nhiệt độ ở nơi này bắt đầu giảm xuống.

"Hả, cốt tháp không có xuất hiện?"

Nhóc Tỳ nghi ngờ, bay lượn vòng quanh, tỉ mỉ cảm ứng, cuối cùng không kiềm chế nổi nữa nên bắt đầu tiến hành thăm dò.

Nó lấy ra thanh phi kiếm mày đỏ thẫm của Phì Di rồi hóa thành một dải lụa màu đỏ thẫm, cắt chém ở trung tâm nham thạch, tỉ mỉ tìm tòi, kết quả vẫn giống như trước không cảm ứng được một tia gợn sóng nào cả.

Nửa ngày sau, Nhóc Tỳ di chuyển đến chỗ mà cốt tháp đã từng lơ lửng, tỉ mỉ tìm kiếm, nơi này sớm đã bị nó dùng phi kiếm đào thành cái hố thật to, đâu đâu cũng là những khối nham thạch vỡ nát.

"Đùng" một tiếng, từ trong lòng đất truyền đến âm thanh mà lại có những ánh lửa lóe lên rồi lại biến mất, Nhóc Tỳ sợ hết hồn nhìn xuống bên dưới, lộ ra vẻ sợ hãi.

Nơi đó có một tòa tháp đang hút sạch sẽ địa hỏa còn sót lại rồi trờ nên trong suốt bóng loáng.

"Cái này... Toàn bộ dung nham đều bị nó hút sạch?" Nhóc Tỳ kinh sợ, nó nhanh chóng rút lui.

"Hả, có biến hóa!"

Tòa tháp ở trong lòng đất hào quang hoàn toàn ẩn đi, không phát ra dị tượng nữa, hơn nữa nó đang từ từ co lại, từ to bằng lòng bàn tay biến thành nhỏ dài bằng một đốt ngón tay, nếu như dựng đứng thì không cao tới một tấc.

Nhóc Tỳ giật mình, đợi rất lâu mà vẫn không thấy cốt tháp có biến hóa gì nữa, nó thả ra một làn phù văn để thăm dò, vẫn như thế, cốt tháp trắng bóng không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, nó cầm tiểu tháp đặt trên lòng bàn tay, tiểu tháp vẫn không có phản ứng nào.

Tiểu tháp cao không tới một tấc, chỉ to bằng đốt ngón tay, toàn thân trắng bóng giống như được điêu khắc từ "Dương chi bạch ngọc"*, vô cùng đẹp mắt. Nó không giống bảo cụ, cũng không giống đồ trang sức hoa mỹ, cũng không có một khí thế đáng sợ nào.

(*): *Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là "Bạch ngọc", "Dương Chi ngọc", là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.

Nhóc Tỳ nghiên cứu nhiều lần nhưng vẫn không thể cảm ứng được một chút phù văn nào, sau đó nó điểu khiển thần lực để thu lấy bảo vật này, kết quả lại phát hiện tòa tiểu tháp này không có bất kỳ phản ứng nào.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì nó đã khẳng định đây chỉ là một cái trang sức tinh xảo và mỹ lệ mà thôi.

"Tại sao lại không có chút phản ứng nào?" Nhóc Tỳ vò đầu, vô cùng nghi ngờ, nghiên cứu hơn nửa ngày mà không thu được chút thành quả nào, cuối cùng nó thở dài một hơi rồi quấn lên trên sợi tóc, xem tòa tiểu tháp trắng bóng này là một món đồ trang sức.

Mấy ngày sau, Nhóc Tỳ tới trung tâm dãy núi, dọc theo đường đi nó nhìn thấy hơn hai mươi kiện bảo cụ nhưng rất khó để thu phục được, trong lòng cảm thấy đáng tiếc nhưng nó có thể khẳng định rằng, những bảo cụ này đều không thể thần bí và mạnh mẽ như cốt tháp.

Đáng tiếc, tòa tháp này không có phản ứng chút nào, chẳng khác gì phàm vật.

Ở trung tâm có một ngọn núi lớn vô cùng, như được ghép lại từ mấy chục ngọn núi khác nhau, dị thường bao la và hùng vĩ.

"Một ngọn núi thật là lớn!"

Nhóc Tỳ thán phục, thần quang không ngừng lấp lánh ở trên ngọn núi, thỉnh thoảng lại có vài bảo cụ bay lên, giống như là những linh vật đang khoe sắc, vô cùng mạnh mẽ.

Mà ở phía chân núi, nó nhìn thấy Tất Phương, chim thần màu vàng, Li Long, Tỳ Hưu, Bồ Ma thụ, Liệt Thiên Ma điệp cùng với một nhóm thiên tài mạnh mẽ.

Ở trên núi sớm đã có người. Nơi đây chính là ngọn nguồn của di tích, được mệnh danh là Phân Bảo Nhai, tương truyền nơi này có rất nhiều bảo bối.

"Kiếm của ta… Kiếm của ta…" Đột nhiên, bên tai Nhóc Tỳ vang lên tiếng nói già nua khiến cho nó sởn cả gai ốc, nó sợ hãi nói: "Quỷ gia, ngài đừng có dọa cháu chứ, không phải ngài ở lại Bổ Thiên các sao, vậy sao lại lên tiếng được chứ?"