Con Phượng Hoàng này lộ ra địch ý vô cùng mãnh liệt, kèm theo đó là sát khí như muốn nuốt chửng tất cả mọi người!

Vốn là một con tiên cầm, an lành và thánh khiết thế nhưng nay lại thích giết chóc như vậy, ngay cả lông thần năm màu cũng bị nhuộm đỏ thành màu máu, hoàn toàn không tương xứng với dáng vẻ tiên cầm nên có của mình.

Tích tịch tình tang...

Tiếng đàn du dương vô cùng êm tai và như giúp người khác tiến vào cảnh ngộ đạo, đây là chuyện kinh người tới mức nào.

Bên trên căn phòng, bộ xương trắng hếu kia đang biểu diễn một khúc nhạc đầy uyển chuyển, vô cùng dễ nghe, xương tay của nó vô tình tinh tế, trắng sáng như tuyết, vừa nhìn thì đã biết đó là một cô gái rồi.

Trong nhất thời, tất cả mọi người như cảm thấy ảo giác, đây không phải là bộ xương trắng mà là một giai nhân tuyệt đại đang nhàn nhã đánh đàn, phát ra những tiếng đàn du dương nhất.

Thậm chí, mọi người như thấy rõ được hình dáng của nàng, quốc sắc thiên hương, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, áo trắng như tuyết, trong sáng không dính chút hạt bụi nào.

Mọi người dùng sức lắc lắc đầu để duy trì tỉnh táo, thế nhưng càng làm như vậy thì càng thấy rõ hơn, huyết nhục của bộ xương trắng như tuyết kia bắt đầu tái sinh và hóa thành một mỹ nhân tuyệt đại.

Đẹp, sắc đẹp không thể nào bắt bẻ, có thể nói là hoàn mỹ không một tì vết, tựa như là một cô gái chẳng hề chân thật bước ra từ trong tranh vậy.

Đây là một vị tiên nữ, một vị Tiên chân chính, chứ không phải là một cô gái xinh đẹp trên trần thế, nàng vốn không thuộc về hồng trần.

Chuyện gì đang xảy ra thế, vừa mới nhìn thấy là một bộ xương trắng hếu nhưng vì sao lại sản sinh ra huyết nhục, ngay cả Thiên Nhãn thông cũng không thể nhìn ra chân tướng.

"Tỉnh lại!" Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính dùng đạo âm gầm lớn.

Một đám trẻ tuổi đều chấn động rồi bừng tỉnh, đây là đạo thuật gì thế, làm sao chỉ vừa mới nhìn một cái mà đã có thể mê hoặc được tâm thần của người khác, dù cái gọi là Thiên Nhãn thông cũng bị vô hiệu?

Đừng nói là bọn họ mà ngay cả một vài ông lão của dị vực cũng cảm thấy xấu hổ, trong số bọn họ vừa nãy cũng bị mê hoặc, khi tỉnh lại thì mồ hôi ướt đẫm cả người.

Vẫn là xương trắng kia, là một mỹ nhân tuyệt đại đã mất đi huyết nhục, tiếng đàn rất là kỳ dị khiến người khác rơi vào cảnh ngộ đạo, cảm quan mất linh.

Khung xương của nàng nhỏ nhắn xinh đẹp, quả thật chính là phái yếu, cũng có thể đoán ra được lúc còn sống chắc chắn là tiên tử phong hoa tuyệt đại, thế nhưng dù sao cũng đã chết rồi.

"Tiên cầm* Phượng Ngô!"

(*): Cầm ở đây là đàn, cây đàn.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm cây đàn cổ, nó bị sứt mẻ một đoạn, dây đàn cũng không có hoàn chỉnh mà thiếu đi một hai sợi, lúc này khá là giật mình

Đây chính là chiếc đàn tiên được ghi chép ở trên sách cổ, được chế tạo từ cây ngô đồng, tài liệu chính của nó chính là lõi của đệ nhất thần thụ thuộc tổ địa bộ tộc Phượng Hoàng.

Cây đàn cổ này đã biến mất quá nhiều năm, cũng không hề nghĩ sẽ bắt gặp nó ở nơi này, đã từng bị phá hủy tới mức nghiêm trọng như vậy, có thể thấy được đã trải qua cuộc chiến thảm thiết ra sao.

Đây vốn là một trong những pháp khí nổi danh nhất cửu Thiên thập Địa, cùng với túi Càn Khôn, Thập Giới đồ... nổi danh ngang nhau!

Cô gái này có lai lịch ra sao?

Đột nhiên, con Huyết Hoàng kia hót lớn tựa như đang giao lưu với bộ xương trắng tuyết này, đinh, tiên cầm Phượng Ngô vang lên tiếng kinh người, một sợi dây đàn bị đứt tựa như chiếc roi đánh về phía người dị vực.

"Boong!"

Bình Luyện Tiên phát sáng chủ động nghênh tiếp, nó đánh văng sợi dây đàn này thế nhưng bản thân cũng phát tiếng vang thật lớn, thần quang dâng trào, có thể thấy được đòn đánh này đáng sợ tới cỡ nào.

Sợi dây đàn kia văng ngược lại rồi phát ra một tiếng rồng gầm, nó hóa thành một con giao long tấn công về phía đám Thạch Hạo, không hề phân chia công kích gì.

Ầm!

Quấn vải liệm được triển khai, phần phật uốn lượn, hào quang lan tỏa ngăn cản sợ dây đàn này, chặn đứng con giao long kia.

Từng trận rồng gầm vang lên, dây đàn rút lui.

Đây cũng chỉ là thăm dò mà thôi thế nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc, bộ xương trắng như tuyết này thâm sâu không thể lường được, có thể điều khiển một chiếc đàn tiên và làm cho mọi người đều nghiêm túc.

"Líu lo..." Huyết Hoàng sa đọa vị thành niên kia giao lưu cùng với bộ xương, cũng không biết nó đang nói tới chuyện gì cả, bởi vì không ai hiểu ngôn ngữ của bộ tộc Phượng Hoàng.

Bộ xương trắng như tuyết kia có hình thể cao ráo, bên trong xương sọ rõ ràng không hề có ngọn lửa linh hồn, không giống như là sinh vật có nguyên thần thế nhưng lại làm dáng vẻ như đang lắng nghe, rất là quái lạ.

"Keeng!"

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, tiếng đàn xé rách bầu trời!

Âm thanh của nó không cao thế nhưng chợt có một vệt sáng lao ra và cắt ngang vòm trời, chia cả vùng thế giới này thành hai nửa.

Tiếp đó, từng âm phù có màu bạc lao ra và trấn áp về phía sinh linh dị vực, đồng thời cũng công kích về đám người Đại trưởng lão.

"Dư nghiệt, năm xưa đã bị người giết chết, ngươi cho rằng chúng ta sẽ sợ chắc? Xin bình Luyện Tiên hãy thức tỉnh, tiêu diệt lấy nó!" Một ông lão của dị vực quát lớn.

Ầm!

Bình Luyện Tiên phát sáng, được bọn họ khống chế nên tựa như một vị Chiến thần cổ xưa đang từ trên con sông dài chầm chậm bước tới, chống lại áp chế của vùng thế giới này, không ngừng trở nên mạnh mẽ và từ từ thức tỉnh!

Bình Luyện Tiên phát sáng, miệng bình phun ra một luồng sáng hừng hực công kích về phía đàn tiên cùng với khô lâu kia.

Rầm!

Tựa như thiên địa sơ khai, vũ trụ vang lên thần âm nguyên thủy nhất, đinh tai nhức óc, hồn phách người nghe như bị đánh tan, hai bên giao nhau thì sấm vang chớp giật, hàng loạt dị tượng xuất hiện.

Đại trưởng lão cũng không thể không khống chế tấm vải liệm phòng ngự nơi này, đồng thời vận dụng kiếm thai Đại La chém bay đám âm phù đang lao tới kia.

Gặp phải sự công kích của hai phe nhân mã, vả lại đều là bảo vật Tiên đạo cho nên áp lực của bộ xương khô cũng tăng lên gấp bội.

Chính vào lúc này thì một tiếng đàn ngân vang rõ to, một con ác điểu to lớn lao vút tận trời cao, nó lao thẳng từ trong quần thể kiến trúc cổ kia lên.

Đó là một con chim khổng lồ chẳng còn sức sống, có linh vũ thế nhưng vẻ lộng lẫy sớm biến mất, huyết nhục teo tóp, da bọc xương, thậm chí nửa cơ thể đều là xương khô.

Thế nhưng, mỗi người đều khiếp sợ, bởi vì đó là một con Phượng Hoàng, một con tiên cầm đã trưởng thành!

Nhưng mà nó đã chết, hiện giờ lại bị triệu hoán ra ngoài, tựa như là một binh khí con rối nào đó.

Bất cả mọi người đều tê dại da đầu, không hổ là khu cổ giới được phong ấn trong hỗn độn, quá thần bí mà, ngay cả thi thể của tiên cầm cũng có, quá đáng sợ.

Tuy nhiên, con Phượng Hoàng này cũng không hề nằm trong Thập Hung.

Nhưng, khi nó còn sống thì chắc chắn rất mạnh mẽ, đáng tiếc là đã chết trận ở nơi này.

Chủng tộc này, tổng cộng cũng không có bao nhiêu thế mà hiện giờ lại có thể bắt gặp được một lớn một nhỏ ở nơi này.

"Giết!" Người của dị vực hung tính rất là lớn, bình Luyện Tiên nơi này nên không hề sợ gì cả, liều mạng cùng với nó.

Đại trưởng lão đau cả đầu, thi thể Phượng Hoàng còn có bộ xương trắng hếu kia đều công kích về phía bọn họ, không thể nào không phản kháng được.

Ầm!

Đại chiến kinh thiên động địa bạo phát, thi thể Phượng Hoàng lao nhanh xuống, uy thế không cách nào tưởng tượng ra được, hơn nữa cô gái xương trắng kia cũng đang đánh đàn kèm theo.

Đại trưởng lão còn có đám ông lão của dị vực đều không thể không toàn lực ứng phó, vốn là cừu địch nhưng nay cùng gặp phải công kích.

Nơi đây có không ít cung điện to lớn, dù cho có bố trí một vài trận pháp thì cũng không cách nào chịu nổi công kích của mấy pháp khí vô thượng này, lập tức có vài cung điện nổ tung.

Giao thủ kịch liệt, kiếm thai Đại La, tấm vải liệm, bình Luyện Tiên bồng bềnh va chạm lẫn nhau.

Dù sao cũng là cừu địch, dù cho đang gặp công kích của tiếng đàn cùng với thi thể của Phượng Hoàng thì người của dị vực cũng không quên chém giết với Đại trưởng lão, là cuộc hỗn chiến.

Ầm!

Đột nhiên, một luồng khí tức tiêu điều bao phủ nơi này, tiếng kèn lệnh của viễn cổ vang lên, trấn áp ở đây.

Một tòa đại trận hiện lên và che kín cả bầu trời, toàn bộ mọi người đều bị cuốn vào bên trong, đây chỉ là tàn trận thế nhưng cũng rất đáng sợ, bao phủ tất cả mọi người.

"Mở cho ta!" Bình Luyện Tiên run lên bần bật, ánh sáng bất hủ bùng nổ ngập trời, chân không nát tan, miễn cưỡng xé ra một khe lớn.

"Giết!" Đại trưởng lão cũng hét lớn.

Nhưng, nơi đây ngập tràn khói xám, thời gian lưu chuyển tựa như đưa người ta tới một khu chiến trường cổ.

Có thể thấy được, cảnh vật hoàn toàn thay đổi, nơi đây là vô tận hài cốt, là di thể của chí cường giả!

"Nào, giết ra ngoài, không thể ở nơi này lâu được!" Dị vực có người trầm giọng nói, cảm thấy được điểm dị thường, bị nhốt bên trong tòa cổ trận này.

Không thể không nói, bình Luyện Tiên dũng mãnh xé tan thiên địa, xuyên thủng ngăn cách của trận pháp và mang bọn họ đi ra ngoài.

Một bên khác, Đại trưởng lão cũng liều mạng dùng tấm vải liệm cùng với kiếm thai Đại La mở đường, giết thẳng ra một con đường sống, lao ra khỏi tàn trận Tiên đạo.

Bên ngoài, cảnh vật đại biến, quần thể kiến trúc liên miên kia đã đổ nát và lộ ra một tòa tế đàn bên trên ngọn núi lớn trung ương, nơi đó có một quan tài cổ với chất liệu bằng gỗ, vả lại còn mọc ra cả phiến lá.

"Tiên mộc!" Bọn họ kinh ngạc bật thốt lên.

Bởi vì, ở bên trên quan tài xuất hiện từng làn tiên vụ, dù nó đã bị chế thành quan tài nhưng vẫn còn sinh cơ, vẫn đâm cành, vẫn mọc ra lá xanh.

Trên tế đàn có rất nhiều hoa văn, mặt trên có tinh huyết thần bí tẩm bổ quan tài này.

"Đó là quan tài quỷ quái gì thế, Bất Hủ giả của giới ta sau khi chết trận thì huyết tinh trong di thể đều nằm ở nơi này, là đang cung cấp nôi dưỡng cho chiếc quan tài này!" Người của dị vực hô lớn.

Đối diện, thi thể Phượng Hoàng còn có bộ xương trắng vẫn đang đánh đàn, tựa như đang chiêu hồn vậy.

Ở đây, ngoại trừ một con Phượng Hoàng đang trưởng thành ra thì những thứ khác đều chết, không hề có sinh cơ thế nhưng bên trong tại sao lại có thể bố trí như vậy?

Tất cả mọi người đều không hiểu, nhìn chằm chằm chiếc quan tài tiên bừng bừng sinh cơ kia.

Tiếng đàn sâu thẳm vẫn vang vọng, nó mang theo một luồng bi thương tựa như đang kêu gọi hồn phách từ thời không xa xôi trở về.

Đúng lúc này, mọi người từ bên trong luồng bi thương kia chợt rùng mình một cái, tất cả đều dựng đứng lông tóc, bởi vì bọn họ cảm nhận được nguy cơ vô cùng to lớn.

Vùng núi nơi xa chấn động, sáu bóng người đầy đáng sợ đang tiến tới, đỉnh thiên lập địa, chính là thi thể của sáu vị Bất Hủ giả phơi thây trong chiến trường kia, không ngờ lại bị triệu hoán lại đây.

Vả lại, nơi xa là núi lở mây tan, có những ngôi mộ tiên nổ tung, chính là nơi lối vào của cổ giới này, mấy ngôi mộ tiên kia mở rộng và có thi thể bước ra và cùng áp sát tới nơi này.

"Tiên sư nó chứ, nơi quỷ quái gì thế này, chuyện gì thế này?!" Tào Vũ Sinh mắng lớn.

Đây là muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ mà, tại sao lại có thể thao túng được tiên thi, với lại còn vây nhốt bọn họ như thế, hơn phân nửa sẽ phải chết ở chỗ này rồi!