Cây trúc trắng tinh như ngọc gần như trong suốt, hào quang vạn tia, điềm lành vút trời, ánh chớp vờn quanh, hỗn độn trào dâng, thần dị kinh người!
Thạch Hạo không hề nghĩ tới một cây trúc sẽ có hình dáng như vậy, tựa như khai thiên tích địa, nơi đó không cách nào tới gần được, thần quang lượn lờ, thánh hà bốc lên.
"Nhìn thì không xa thế nhưng không biết ngươi có thể lại gần được hay không, con đường về sau ta không thể đi cùng ngươi được." Lão nông lên tiếng tiếp đó hóa thành một bóng mờ lùi lại phía sau, cuối cùng tiến thẳng vào trên vách đá, trở thành một bức họa được khắc bên trên.
Thạch Hạo hơi khựng người rồi kiên định cất bước, mục đích tới đây là để lấy Ích Tà thần trúc, giờ đã thấy được thì làm sao sẽ dừng tay chứ!
"Vèo!"
Một thanh chiến mâu chảy máu đâm thủng hư không lao tới phía Thạch Hạo, loại cường độ và khí sát phạt ấy khiến lòng người run rẩy, thần hồn như đông cứng.
"Hú!"
Thạch Hạo hú lên một tiếng to, mi tâm tỏa sáng, nguyên thần tựa như bốc cháy đầy kịch liệt, cuối cùng nơi ấy tựa như là một mảnh đại dương vàng óng sôi sục!
Là thần hồn đang giãy giụa, đang thiêu đốt, đang cuộn trào!
Hắn thoát khỏi loại giam cầm ấy rồi hít sâu một hơi, vung thanh kiếm thai Đại La trong tay về phía trước.
"Boong!"
Kiếm thái va chạm với thiên mâu, hai thanh binh khí tỏa ra hào quang ngút trời, tựa như một hành tinh bị đốt cháy rồi nổ tung.
Cũng trong lúc đó Thạch Hạo chấn động không thôi, cảm thấy sức mạnh của thanh chiến mâu chợt giảm, nếu không thì nó đủ để đâm thủng từng hành tinh một, ấy vậy lúc này lại đang rung lắc.
Tiếng ngân khẽ vang, chiến mâu đang chảy máu này hóa thành một con dơi bay ngược ra xa, đó là một anh linh vô cùng mạnh mẽ.
Thạch Hạo hiểu rõ, nó vốn có sức mạnh kinh thế nhưng lại bị thanh kiếm trong tay của mình khắc chế.
Nên biết, ven đường đi này có rất nhiều anh linh đều lánh lui khi nhìn thấy tiên kiếm Đại La này, không một ai dám tới gần.
Mà con dơi này lại dám công kích.
Con dơi màu đỏ như máu, con mắt vàng óng, lúc này nó chợt căng phồng rồi tỏa ra sóng âm đầy đáng sợ, thứ này hóa thành gợn sóng đầy hừng hực xung kích về phía Thạch Hạo.
Vù!
Tiên kiếm Đại La phát sáng, mưa ánh sáng bay múa, ráng màu ngập tràn ngăn cản gợn sóng ấy lại, trên thanh kiếm thai xuất hiện một sinh linh hình người tựa như đang nâng đỡ ánh sáng để nhảy múa.
Ầm!
Cuối cùng, chùm ánh sáng rực rỡ ấy nổ tung, con dơi ấy rít lên một tiếng rồi đào tẩu, không còn xuất hiện nữa.
Nơi đây khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Thạch Hạo thở dốc, lồng ngực đập thình thịch, nơi mi tâm có vết rách nhẹ và máu đang từ từ ứa ra ngoài, đòn vừa nãy làm cho cả người hắn lạnh lẽo, cho rằng bản thân đã bỏ mạng ở nơi này.
Nơi này quá nguy hiểm!
Vừa nãy cũng chẳng phải là ảo giác gì, sinh linh vừa này chẳng hề giống với những thứ ở ngoài cửa ngỏ kia, mạnh mẽ và cay độc, sát khí xuyên thẳng tới kẻ địch, nếu như hồi nãy không phải bị kiếm thai Đại La áp chế thì Thạch Hạo đã gặp nguy rồi!
Bởi vì, sức mạnh ấy không phải cùng cấp độ với hắn, quá mức khủng khiếp, có sẽ sẽ đoạt xác và làm chủ đầu óc của hắn, thay thế bản thân hắn.
Anh linh này đã lưu lại ở đây không biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn như thế này, lẽ nào đã khôi phục được chút ít ký ức trước kia?
Trong lòng Thạch Hạo chẳng thể bình tĩnh được nữa, thậm chí còn có chút run rẩy, bởi vì vừa nhìn trông thì đơn giản thế nhưng lại nguy hiểm cực kỳ, con dơi kia mạnh tới quá đáng!
"Ngày xưa cũng từng có người tiến vào đây, nếu như bọn họ cũng là Thiên Thần thì làm cách nào để trốn thoát được nụ hôn của thần chết này?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn khẽ vuốt thanh kiếm thai, nếu như không có thứ này thì mọi chuyện đã khác, hắn tin tưởng nếu những Thiên Thần khác tiến vào đây chắc chắn sẽ có thứ dựa vào, có bí bảo của mình.
"Lão nông kia từng nói, người có thực lực càng mạnh thì sẽ chịu phải áp chế càng lớn." Ánh mắt của Thạch Hạo lóe lên.
Trên đường đi sau đó thì hắn đẩy nhanh tốc độ.
"Ồ, sao lại xa vậy chứ?" Thạch Hạo ngạc nhiên, rõ ràng thấy gốc trúc màu trắng kia rất gần thế nhưng lại gần rất là xa, hiện giờ vẫn còn đang trên đường đi tới.
Nên biết, tốc độ của hắn rất nhanh!
Rốt cuộc, sau nửa canh giờ Thạch Hạo cũng không biết mình đi được bao nhiêu dặm thì cũng đã tới được dưới chân núi.
Nơi đây có một khu đất trống chẳng hoa lá cây cỏ, chỉ có đất đai khô cằn nằm giữa Thạch Hạo với ngọn núi ấy.
"Gào..."
Một lát sau, sự tình sởn gai óc phát sinh, Thạch Hạo chỉ vừa mới bước vào nơi này thì liền có vô số anh linh xuất hiện, tựa như hơn cả vạn ác quỷ gào thét che kín cả bầu trời, tất cả đồng loạt nhào về phía Thạch Hạo.
Hàng loạt ánh sáng chiếu rọi, long tước, ma viên, nhện, dơi... đủ cả, vô số sinh linh vô giết tới Thạch Hạo, tất cả đều là anh linh tàn khuyết không nguyên vẹn.
"Xoẹt!"
Thời khắc này, tiên kiếm Đại La nổ vang, hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm bay múa.
Xương trán của Thạch Hạo sớm đã rạn vỡ nát không biết bao nhiêu mảnh, vô số nguyên anh nhằm về nguyên thần của hắn hòng chiếm cứ nơi này.
"Phụt!"
Tiên kiếm Đại La chém phập vào trong cơ thể của những anh linh kia, có tiếng kêu la chạy trốn thảm thiết, có hóa thành tro tàn, có không sợ chết vẫn xông về trước, mục đích là tiến vào trong cơ thể của hắn.
Tiếng vang ầm ầm, Thạch Hạo mặc vào giáp trụ rách nát loang lỗ gỉ sét, hắn nghi ngờ thứ này do chính Lôi đế lưu lại, tổng thể đều là các lỗ thủng, lúc này nó bạo phát hoàn toàn, lôi đình ngàn tỉ tia.
Nhưng dù là thế thì hắn vẫn bị anh linh nhấn chìm, nơi đây sôi trào, quỷ khóc thần gào, chúng kinh kêu la thảm thiết!
Không biết năm xưa đã phát sinh chuyện gì mà lại có vô số anh linh, đầy rẫy thần hồn chết trận, hiện giờ những tàn hồn này mang theo oán khí phải xé nát tất cả.
Tuyệt đối hoàn toàn khác với những anh linh bên ngoài cửa ngỏ kia, nơi đây tràn ngập sự nguy hiểm!
Ầm!
Mưa máu tán loạn, thân thể của Thạch Hạo như sụp đổ lộ xa xương cốt, những sinh linh kia chen chúc muốn tiến vào trong thân thể, xông thẳng trong xương cốt của hăns.
Xoẹt!
Thạch Hạo vung kiếm, mưa ánh sáng từ tiên kiếm Đại La ngập tràn xung quanh cơ thể, thậm chí mũi kiếm còn đâm thẳng vào người chính mình, vô cùng thê thảm.
Hắn tuyệt không nghĩ tới, sau khi đi hái Ích Tà thần trúc thì sẽ gặp phải chuyện như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu.
Ngơ ngác đần độn không biết bao lâu thì những anh linh kia chợt bỏ chạy, thanh kiếm thai run rẩy lại giống như đang khẽ kêu, tiếp đó là khôi phục lại vẻ yên lặng.
Thân thể của Thạch Hạo tả tơi rách nát, máu me be bét, trong đầu hắn hoàn toàn là trống không, thậm chí chẳng hề biết nãy giờ phát sinh chuyện gì.
"Kết thúc rồi à?"
Hắn đứng dậy và tiếp tục tiến lên.
"Ầm!"
Dưới chân núi, một tảng đá lớn rạn nứt rồi trong đó bước ra một người gần như trong suốt, tiếp đó là được ánh mặt trời chiếu rọi ra hào quang rực rỡ.
"Kim Cương tộc!"
Thạch Hạo kinh hãi, đây là sinh linh hóa ra từ kim cương, số lượng cực hiếm thế nhưng cứng chắc dị thường, chỉ là sớm đã bị người khác chế tạo thành con rối rồi.
Nhưng, nơi đây lập tức xuất hiện một loại quy tắc khác biệt, Kim Cương nhân bị áp chế phải thu lại pháp tắc, từ từ suy yếu rồi cảnh giới ngang ngửa với Thiên Thần cảnh.
"Áp chế!" Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn nhớ tới lời của lão nông kia đã nói, nơi này sẽ áp chế kẻ xâm nhập, thế nhưng cũng cho bọn họ một cơ hội, Kim Cương nhân có cảnh giới Thiên Thần cảnh, cũng không làm người khác tuyệt vọng cho lắm.
Ầm!
Đây là một trận đại chiến kinh thiên động địa, thể phách của Kim Cương tộc mạnh tới mức đỉnh cao nhất, không gì có thể sánh được, nó chỉ đơn thuần làm một việc là lao mạnh vào hòng va nát cả người Thạch Hạo.
Đây là đòn trí mạng, bởi vì xương cốt trong cơ thể của Thạch Hạo đều đa vỡ nát, lúc ở trước ngôi miếu cổ vàng óng kia thì từng bị dấu ấn Chiến thần gõ nát, và hiện tại cũng chưa có khép lại.
Ầm!
Con rối Kim Cương tộc này dũng mãnh vô địch, cuộc quyết đấu này tựa như là giữa những Luyện Thể sĩ với nhau vậy!
"Ầm!"
Va chạm trăm ngàn lần khiến Thạch Hạo gần như chia năm xẻ bảy, mặt đất đâu đâu cũng là máu cùng với những mảnh xương vỡ, rốt cuộc hắn cũng đã đánh nát con Kim Cương tộc này!
"Ta thắng?" Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, cả người toàn là vết thương, từng miếng xương vỡ nát trên mặt đất từ từ bay trở về cơ thể và lần nữa gắn kết lại với nhau.
Sự khốc liệt chưa hề có, cũng chẳng phải là quyết chiến thiên tài mà cả thế gian nghe tên, chỉ là cuộc chiến đấu với con rối được để lại từ Tiên cổ, việc này làm tâm tình của hắn trở nên phức tạp.
Sau đó, Thạch Hạo đứng dậy và muốn tiến về phía Ích Tà thần trúc lâu năm nhất.
Chớp mắt quay đầu thì hắn nhìn thấy con rối Kim Cương tộc kia đang từ từ gây dựng lại, hoàn hảo như lúc ban đầu, tiếp đó là ẩn vào trong một tảng đá lớn, biến mất chẳng còn tăm hơi.
Hắn hít vào ngụm khí lạnh!
Thạch Hạo đi tới đỉnh núi, lôi đình đã biến mất và chỉ còn sót lại mỗi hỗn độn đang bao quanh lấy Ích Tà thần trúc trắng tinh như tuyết.
Cây trúc này chọc thẳng vào vòm trời, đường kính của nó to bằng vại nước, ánh sáng rực rỡ, khí tức thần thánh phả vào mặt làm người khác cảm thấy thua kém, đây tựa như là một loài thực vật cao quý nhất trên thế gian.
Nó có thể khắc chế các loại nguyền rủa, phá diệt hàng vạn tà ma.
"Xoay Chuyển Càn Khôn." Nơi này có bốn chữ như vậy, là sự hình dung về cây trúc này ư?
Thạch Hạo yên lặng không nói gì, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, làm cách nào để lấy?
Keeng!
Tới phút cuối thì có một người bằng kim loại đen kịt đột ngột xuất hiện, toàn thân của nó lấp lóe vết tích đại đạo, vững chắc bất hủ, khiến người khác vừa nhìn sẽ sinh ra sự sợ hãi.
"Tiên kim Hắc Ám?!" Thạch Hạo chấn kinh, nơi này lại có một người kim loại chẳng hề có chút tạp chất nào, toàn bộ đều là tiên kim Hắc Ám.
Quá xa xỉ mà, là người nào rèn nên?
Rất nhanh hắn liền hiểu, đây đã từng là một sinh linh mạnh mẽ, có sức chiến đấu vô thượng thế nhưng lại bị người khác hàng phục, chém bay sinh mệnh và cưỡng ép chuyện chế thành con rối.
Là một con rối!
Ầm!
Tiên kim Hắc Ám hình người đánh một quyền về trời cao, kết quả là xuyên thủng trời xanh, hành tinh ngoài vực ngoại nổ tung, các mảnh vỡ lã chã rơi rụng.
Thạch Hạo lạnh toát cả người, nguồn sức mạnh tới mức nào, hắn có thể chống lại được ư?
Thế nhưng, nơi đây lập tức xuất hiện quy tắc khó tả áp chế làm cho sức chiến đấu của tiên kim Hắc Ám hình người kia giảm mạnh, cuối cùng chỉ còn mạnh hơn Thiên Thần cảnh một chút xí.
"Lại nữa à!" Thạch Hạo chấn động trong lòng.
"Ta tới từ thế giới bờ khác, tới đây cùng với một vị Bất Hủ giả, kết quả lại chết nơi này." Tiên kim Hắc Ám nói ra một luồng tàn niệm bằng thần thức.
Thạch Hạo ngây ngẩn, là sinh linh dị vực, từng đi theo một sinh linh Bất Hủ giết tới đây, như vậy là sao?
Bên cạnh Ích Tà thần trúc chợt có một tảng đá lấp lánh ánh tím phát sáng và xuất hiện một dấu ấn, đó là một sinh linh khủng khiếp vô biên, tựa như có thể vượt qua dòng sông thời gian, chém đứt năm tháng.
Hắn đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, không biết là vui hay là buồn, nói: "Nực cười, ta chính là Bất Hủ, không ngờ lại tới nơi này để tìm cái thứ gọi là Ích Tà thần trúc, ấy vậy lại không biết cách phá giải, thật đúng là hoang đường, nếu như để người khác biết thì sự trào phúng ấy sẽ kinh khủng tới mức nào chứ?"
''Ta cũng thật không hiểu, là phá cái gì?!" Về sau hắn trở nên điên cuồng rồi hét lớn, mà bóng hình lại từ từ mờ đi.
Thạch Hạo khiếp sợ nhìn vách đá lấp lánh ánh tím kia, một câu cũng không nói được, năm đó đã phát sinh chuyện gì? Loáng thoáng hắn có thể nắm bắt được một vài chuyện.
Một đốt nào đó bên trên Ích Tà thần trúc có một lỗ thủng, bên trong không ngừng ứa ra chất lỏng trắng tinh, chúng nhỏ giọt xuống dưới và hội tụ về phía gốc hình thành thành một vũng nước nhỏ, thần dịch dịu dàng lấp lánh thần quang.