Một luồng khí tức mới mẻ xộc thẳng lên khiến Thạch Hạo cảm thấy tinh thần sảng khoái, tựa như vừa ăn vào Trường Sinh dược vậy, nguyên thần được tẩm bổ, như từ từ trở nên mạnh mẽ hơn.
"Giết!" Hắn hét lớn rồi tiếp tục xuất thủ, hiện giờ bên trên chiến hạm màu bạc có một nhóm Chiến linh với lực thực vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại bị hắn coi là con mồi của mình.
Trên thực tế, đám Chiến linh này cũng xem hắn là đối tượng để săn giết, hợp lực tấn công, bởi vì đây chính là người đầu tiên giết chết Chiến linh.
Vù!
Một mũi nhọn màu tím lao tới tựa như là chiến mâu nơi tiên vực, nó phá nát đại vũ trụ rồi giáng lâm nơi này!
Đó là một chiếc đuôi của bọ cạp vẽ nên một đường vòng cung đâm thẳng hướng đầu lâu của Thạch Hạo, vô cùng chuẩn xác và tàn nhẫn, sắc bén và điên cuồng, tốc độ quá nhanh.
Chính là con Thiên hạt hình người, thân thể cũng không khác với Nhân tộc là mấy, toàn thân màu tím, hai mắt sắc bén như lưỡi dao, nơi mông có một chiếc đuôi bọ cạp tựa như được tạo từ kim loại màu tím vậy.
Chiếc đuôi ấy đâm tới, xuyên thủng hư không!
Lưỡi mâu nhọn hoắc lao tới trước tiên, Thạch Hạo cảm thấy mi tâm đau nhức, dù cho có Động thiên duy nhất phòng ngự thế nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như kim đâm nơi trán vậy.
Đó là công kích của sức mạnh tinh thần, đặc biệt còn là Thiên hạt hình người được trời cao chiếu cố cho chiếc đuôi sắc bén kia, lúc triển khai tấn công bằng tinh thần thì lại càng bá đạo hơn.
Ở xung quanh Thạch Hạo có một vài tu sĩ tới từ Thư viện Thiên Thần chợt hét thảm, bởi vì bọn họ đứng cách hắn không xa nên đã bị sức mạnh tinh thần ăn mòn.
Có vài người nơi mi tâm nứt ra, nguyên thần đã bị trọng thương!
Đây cũng chỉ là những người bị ảnh hưởng theo, vậy có thể tưởng tượng được Thạch Hạo đang bị xung kích như thế nào rồi.
Chiến linh, chỗ đáng sợ nhất chính là công kích linh hồn, tiêu diệt thần thức, chém giết nguyên thần của người khác, rất khó phòng bị!
Ầm!
Thạch Hạo thấp giọng rít lên rồi đẩy mạnh Động thiên duy nhất ra, lúc này ánh sáng nó phát ra càng thêm chói lọi hơn, đồng thời nơi mi tâm của hắn cũng đang phát sáng, thi thoảng xuất hiện một ký hiệu tựa như là dấu ấn đầy rạng ngời, óng ánh tới chói mắt!
Sức mạnh tinh thần của hắn sục sôi và tăng mạnh, chống lại Chiến linh kia.
Cùng lúc đó, hắn cũng chuyển thân, tiến bước tựa như một cơn gió điên cuồng thổi về phía trước, đánh văng những Chiến linh khác và nhằm về Thiên hạt hình người.
"Keeng!"
Hắn giơ tay nắm chặt chiếc đuôi lấp lánh ánh tím của nó, lập tức ánh sáng chói mắt giữa đôi bên bùng phát, kèm theo là âm thanh tựa như kim loại ma sát với nhau.
Lúc này, khi bàn tay vừa tiếp xúc thì chiếc đuôi bò cạp chợt gấp khúc tựa như bị bẻ gẫy, thế nhưng nơi mi tâm của Thạch Hạo cũng xuất hiện một vệt máu đỏ, quả thật vô cùng đau đớn!
Chiếc đuôi này chính là sự thể hiện hữu hình của sức mạnh tinh thần, toàn bộ các Chiến linh khác đều không có thực thể thật sự, những thể xác của chúng đều được ngưng tụ sau khi tinh thần đủ mạnh.
"Rắc!"
Nhưng kết quả cuối cùng chính là, Thạch Hạo vặn gãy chiếc đuôi đó rồi kéo mạnh xuống, đồng thời lăng không tung một cước về con Thiên hạt hình người này.
Hết bảo thuật này tới bảo thuật khác lao ra, Thiên hạt chẳng chút đơn giản, nó vận dụng sức mạnh tinh thần để ngăn cản thế nhưng vẫn bị một cước lao tới và đá trúng lên người.
Ban đầu, Thiên hạt hình người lảo đảo về sau, tiếp đó nơi ngực bắt đầu rạn nứt và cuối cùng cả người nổ tung!
Sức lực một cước ấy của Thạch Hạo quá nặng, ngay cả thần sơn Thái cổ bị đá trúng cũng thành tro bụi, không gì là không thể phá nát.
Sau khi con Chiến linh mạnh mẽ này chết đi thì hoá thành từng tia tinh khí khuếch tán về bốn phía, trong đó một ít sức mạnh tinh thần chuyển hoá thánh mưa ánh sáng và giúp Thạch Hạo như cảm nhận cơn gió xuân ập tới.
Mưa ánh sáng như vầy là một loại thuốc bổ cho nguyên thần, vô cùng thư thái, khiến quanh người hắn trở nên lấp lánh tựa như vũ hoá phi thăng vậy.
Sức mạnh nguyên thần có chút tăng cường!
Vốn sức mạnh nguyên thần của Thạch Hạo rất mạnh mẽ, sớm đã hoá thành một người tí hon ngồi xếp bằng nơi đó, cơ sở rất là hùng hậu, hiện giờ lại phát hiện một đầu mối để giúp mạnh mẽ hơn thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Xoẹt!"
Trên cánh tay của hắn xuất hiện một luồng tiên khí bao bọc lại, tiếp đó lại hoá hình thành một thanh kiếm trắng tinh, hoàn toàn được ngưng tụ từ một luồng tiên khí.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, bắt đầu chém giết kẻ địch.
Đây là một cuộc hỗn chiến, sức mạnh tinh thần của Chiến linh quá mạnh mẽ nên rất khó đối phó, nếu không phải Thạch Hạo là chí cường giả trong hàng ngũ trẻ tuổi thì sớm đã ngã xuống rồi.
Có thể thấy được, loại sinh vật này khủng khiếp tới cỡ nào.
"A..." Cách đó không xa, một thanh niên mặc bộ giáp trụ xanh vàng bị móng vuốt của một con hung cầm vồ nát Thiên linh cái, cả người lập tức bỏ mạng ngay tức khắc.
"Phụt!"
Bên khác, một cô gái toàn lực chống trả thế nhưng nơi mi tâm rạn nứt, bị sức mạnh tinh thần đầy mạnh mẽ áp chế, tiếp đó là một con rắn kỳ dị lao tới cắt đứt lìa chiếc cổ.
Quái xà màu xám dài chỉ chừng hơn một mét thế nhưng lại mạnh tới đáng sợ, cô gái đã tu ra tiên khí không cách nào địch lại được, những bảo thuật xuất ra đều vô hiệu với nó nên bị giết chết ngay tại chỗ.
"Đám này kỳ dị quá, làm sao chống lại đây?" Có người hét to, ai nấy đều mang vẻ kinh hoảng, bởi vì ngoại trừ Thạch Hạo, Lục Đà, Vương Hi ra thì những tu sĩ bình thường khác không cách nào địch lại được.
Mà nếu như khi đối kháng với những Chiến linh dẫn đầu thì thua cũng không bàn, nhưng những Chiến linh bình thường khác đều có sức mạnh tinh thần vô cùng dồi dào, rất khó đối kháng.
Chỉ vừa mới bắt đầu mà đã có liên tiếp các học sinh của thư viện bỏ mạng.
Bọn họ đều là những đứa con cưng của trời đất, thế nhưng lại chết một cách oan uổng ở nơi này, ai cũng cảm thấy không đáng, sâu trong nội tâm dấy lên vẻ hoảng sợ, có một vài người nhụt chí sợ hãi chiến đấu.
"Bản lĩnh ngần này, ngay cả Chiến linh mà cũng không giết được một con thì làm sao chống lại được dị vực chứ? Chỉ cần một thành viên của Hoàng tộc thuộc gia tộc cổ xưa là đã có thể đủ chống lại một chiếc thuyền cổ đầy Chiến linh rồi!" Đời sau Độc Cô Vân lên tiếng, hắn vẫn thờ ơ chẳng thèm động thủ, những lời này vừa ra lập tức khiến nhiều người vừa sợ vừa tức.
"Phụt!"
Chớp mắt sau khi Lục Đà giết chết một con Thần viên ba mắt, hắn cảm nhận được nguyên thần đang được tẩm bổ và mạnh hơn trước đôi chút, lúc này hắn biết được vì sao Thạch Hạo lại chủ động săn giết Chiến linh như vậy.
Lần này, sự công kích đầy hung hãn của Chiến linh đã bị trung hoà!
"Giết, giết chết Chiến linh thì có thể dưỡng hồn, giúp nguyên thần lớn mạnh, chúng nó đều do sức mạnh tinh thần tạo thành nên có thể giúp thần thức của chúng ta lột xác!"
Những người khác cũng trở nên điên cuồng, dù có lùi lại cũng đều vô dụng, đám Chiến linh này vô cùng hung ác nên sẽ không ngừng công kích, như vậy không bằng cứ buông lơi liều mạng chém giết, có thể nhân hoạ đắc phúc, giúp bản thân mạnh mẽ hơn.
Tình thế liền nghịch chuyển, Chiến linh tuy mạnh thế nhưng nơi đây đã có Vương Hi, Huyền Côn, Thập Quan vương... Còn có Độc Cô Vân vẫn chưa ra tay nữa, lập tức cả đám học sinh bắt đầu giết ngược trở lại.
"Ầm!"
Cả nhóm người chém giết tới mức nhật nguyệt lu mờ, thiên địa đổi sắc, nơi đó gió lạnh gào thét, sát khí ngập trời.
"Đừng có xem thường Chiến linh, bất luận con nào cũng đều là nhân kiệt tuyệt đại..." Nhị trưởng lão đang đại chiến thì chợt nhắc nhở các học sinh bên trên chiến hạm màu bạc.
Ngày xưa, những người lưu lại tàn niệm này đều là những nhân vật tuyệt thế, nguyên thần của bọn họ đủ mạnh và sau khi chết đi mới có thể lưu lại một chút thần niệm vỡ nát này.
Mà những tàn niệm này sẽ dựa vào từng cơ duyên để trưởng thành và tiến hoá lần nữa, trở thành một loại hồn thể nào đó, cũng chính là Chiến linh.
"Cho nên mới nói, các ngươi cảm thấy Chiến linh quá mạnh mẽ, không cách nào chiến thắng được, thế nhưng đừng có nhụt chí, bởi vì ban đầu bọn họ đều là những nhật vật tuyệt thế cả!" Nhị trưởng lão nói.
Mọi người nghe được những lời này thì trong lòng tốt hơn trước rất nhiều, nếu không, rất nhiều người vẫn luôn cảm thấy thực lực của bản thân quá tệ hại.
"Con quái xà kia... có quan hệ với chân long!" Đột nhiên, Nhị trưởng lão giật mình nhìn chằm chằm con quái xà màu xám mà Thạch Hạo đang chiến đấu, hắn lộ vẻ khiếp sợ.
"Không thể nào, đúng là con rắn đó! Xưa kia có một con rắn xuất hiện ở bên trong sào huyệt của chân long, về sau nó đã trở thành một cường giả vô thượng, cuối cùng nó đã chết ở trong Giới phần này." Tứ trưởng lão sợ hãi nói.
Bởi vì, dù những sinh linh này có biến đổi ra sau thì cũng sẽ trở thành linh thể, quên đi mọi chuyện, thế nhưng khi chúng nó hoá hình thì vẫn sẽ giữ lại hình thể như lúc còn sống.
Trưởng lão trong Thư viện Thiên Thần đều nhận ra được những bộ linh thể được hoá thành từ tàn niệm của các vị cường giả xưa kia, ví như Chim thần chín đầu, Sư tử bạch kim... Xưa kia chúng đều có tiếng tăm lừng lẫy cả.
Mà con quái xà này thì cũng được miêu tả và ghi chép rất rõ ràng trong cốt thư, đã từng tung hoành trên trời dưới đất hiếm có địch thủ, và đã chết từ rất rất lâu trước đây.
"Phụt!"
Mi tâm của Thạch Hạo nứt ra và từng vết máu tuôn rơi, hắn vẫn đang đánh giết con quái xà màu xám ấy, dùng Động thiên duy nhất của mình để hoá giải tràng vực tinh thần của nó, mà bản thân thì lại dùng sức lực chân chính để quyết đấu với nó.
Dù sao quái xà cũng không phải thực thể, chỉ là do niệm lực thần thức tạo thành nên về sau liền bị kéo đứt và nổ tung.
Một lát sau, mi tâm của Thạch Hạo khép lại và tinh thần trở nên sảng khoái, con quái xà này rất mạnh nên tinh khí thần mà nó tản ra cũng rất là bổ dưỡng, giúp nguyên thần của Thạch Hạo càng lên sáng rực hơn.
Con quái xà này chính là đầu lĩnh của đám Chiến linh tấn công chiếm hạm màu bạc này, sau khi nó bị giết chết thì dẫn tới vẻ khủng hoảng của những con còn lại.
Mà lúc này, thuyền cổ màu máu kia cũng đã phân ra thắng bại, mấy con Chiến linh cấp cổ tổ không cách nào địch lại được đám người Nhị trưởng lão, gần như đều bị đánh giết cả.
Ầm!
Nhị trưởng lão xuất thủ bổ đôi thuyền cổ đó ra.
"Gào..."
Những Chiến linh đang chiến đấu với học sinh của Thư viện Thiên Thần đều hét lớn tựa như hoá điên, chúng nhanh chóng phóng tới thân tàu bị phá nát và bỏ qua chiến trường nơi này.
"Ồ, hạt giống Hồn lực hoàn mỹ!" Nhị trưởng lão giật mình.
Chớp mắt khi thuyền cổ nứt đôi thì có những vật khác rớt xuống, ngoài ra còn có một hạt giống bằng ánh sáng, nó tản ra hồn lực vô cùng kinh người.
"Một hạt giống vô giá!" Ngũ trưởng lão thán phục.
Bọn họ tới đây để làm gì, đó chính là tìm kiếm các loại Tiên chủng, bởi vì nhóm học sinh này đang tu cổ pháp nên cần có một hạt giống, hiện giờ lại phát hiện một hạt hơn nữa lại rất quý giá.
"Giết!"
Người ở trên chiến hạm màu bạc truy sát ở phía sau, hơn nữa cũng nhanh chóng tiếp cận về hạt giống ấy.
Trên thực tế, sở dĩ những Chiến linh lùi lại là do muốn đoạt lại hạt giống Hồn lực ấy, để bản thân dung hợp với chúng.
Thạch Hạo giết thẳng tới, hắn cũng không biết mình đã giải quyết bao nhiêu con Chiến linh, tuyệt đối là một tên sát thần, ngay cả những con Chiến linh cũng bị doạ tới mức sợ hãi run rẩy.
Trong lúc này, Thạch Hạo càng đánh càng hăng, thần thức không ngừng được tẩm bổ, nguyên thần từ từ mạnh mẽ hơn!
"Ầm!"
Hắn và Vương Hi va chạm một chưởng, tiếp đó là giao thủ cùng với Lục Đà, còn liều mạng đỡ một cú Long quyền của Thập Quan vương, chém giết vô cùng kịch liệt.
Toàn bộ các trưởng lão cũng không có ra tay mà chỉ yên lặng đứng nhìn, bọn họ chỉ phụ trách đón đánh Chiến linh cấp cổ tổ, còn những thứ khác cứ mặc cho học sinh cạnh tranh.
Thạch Hạo cũng đang chém giết, bên ngoài thân thể hắn lấp loé một tầng thánh quang, nó hoá thành một chiếc vòng thần đầy lấp lánh và thánh khiết.
"Giam cầm!"
Hắn hét lớn một tiếng, bên trong Động thiên duy nhất sặc sỡ đầy ánh sáng loé lên vô số làn khí lành, lập tức chúng giam cầm lại hạt giống Hồn lực kia rồi kéo nó vào trong Động thiên duy nhất của mình.
"Trận chiến này hạ màn ở đây, tranh đoạt kết thúc!" Nhị trưởng lão lên tiếng, không cho phép bọn họ tương tàn nhau nữa.