Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1145: Đại chiến đỉnh cao

"A..."

Thạch Hạo hét lớn, tựa như là một thác nước đen xì uốn lượn trong hư không.

Hắn vác lấy một cái chân nhện đầy to lớn của Tam Đầu vương rồi ra sức kéo lìa khỏi cơ thể nó.

Cùng lúc đó, Tam Đầu vương cũng gào thét vang khắp đất trời, khuôn mặt của cả ba cái đầu đều hiện vẻ dữ tợn, lúc này cả dãy núi đều sụp lún, sức chiến đấu kinh thế.

Cả hai đều đầm đìa máu tươi, đều gặp phải thương thế.

Thạch Hạo dựa vào sức lực mạnh mẽ nhất, hai tay dùng sức kéo lìa chân nhện, lúc này những vết rách lan tràn gần như đứt rời, huyết dịch tuôn trào.

Thế nhưng vô số lông nhện nhỏ bé như tơ và đầy mềm mại chợt dựng đứng và tạo nên tác dụng không cách nào tưởng tượng nổi, lập tức nó trở nên cứng chắc như là sắc thép.

Vô cùng bén nhọn, bình thường nó rất mềm dẻo thế nhưng vào lúc này, độ cứng chắc của nó còn hơn cả binh khí cấp Thiên Thần, không gì là không thể xuyên thủng, lập tức đâm thủng đôi bàn tay của Thạch Hạo.

Kết quả này vô cùng kinh người!

Ngay cả Mạc Đạo cũng sững sờ, không hề biết bản năng thiên phú của Tam Đầu vương sẽ như thế, những sợi lông nhỏ trên chân của nó lại đáng sợ như vậy, không ngờ lại là vũ khí cứng chắc nhất trên thân thể!

Bởi vị cả hai đều bị thương, cẳng chân của Tam Đầu vương suýt nữa thì bị Thạch Hạo kéo đứt, mà Tam Đầu vương cũng đã gây tổn thương cho đôi bàn tay của Thạch Hạo.

"Giết!"

Chỉ trong phút chốc, cả hai sinh linh đồng thời hét lên.

Giết!

Tiếng vang giòn giã truyền tới đồng thời tiếng hét thảm vang dội, một chân của Tam Đầu vương đã bị Thạch Hạo bẽ gãy, cẳng chân này dài tới ba mươi trượng và mang theo một mảng máu đen được hắn ôm chặt trong lòng rồi nhanh chóng lùi lại.

Tam Đầu vương rít gào, những cẳng chân khác đều toả ra ánh sáng rồi hoá thành những thanh chiến mâu toả ra ánh kim loại đáng sợ nhất, tất cả đâm thẳng về Thạch Hạo.

Keeeng!

Trong quá trình lùi lại thì Thạch Hạo giơ cẳng chân đang ôm chặt trong lòng lên rồi xoay tròn đánh về những chiến mâu kim loại đầy đáng sợ kia, lúc này những tiếng kim loại chói tai vang vọng khắp nơi.

Đồng thời, phù văn bảo thuật xuất hiện khắp nơi, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Huyết dịch tung toé, cẳng chân kia đã bị đánh gãy thành mấy khúc.

Thạch Hạo tiếp tục lui lại, Tam Đầu vương thì gào thét, máu tươi khắp nơi.

Lần giao phong này đã khiến Tam Đầu vương nhận lấy thiệt thòi lớn, thế nhưng Thạch Hạo cũng trả giá chẳng hề nhỏ, hai cánh tay của hắn đã bị xuyên thủng, ngay cả xương trắng cũng lộ hết cả ra ngoài.

Đáng sợ nhất chính là, những cọng lông nhện đó đều mang theo kịch độc, những gân cốt của hắn đều trở nên đen xì, vốn ban đầu thân thể rất óng ánh nhưng giờ từ từ chuyển sang màu đen kèm theo là mùi hôi thối.

Đây không phải là chất độc bình thường mà là một loại bảo thuật nào đó, lúc này đang hoá thành những phù văn màu đen và ăn mòn thân thể của Thạch Hạo.

"Ầm!"

Thạch Hạo đứng yên nơi đó, thân thể không ngừng chiếu rọi ra hào quang óng ánh, diễn hoá ra thần hoả đốt cháy cả chín tầng trời.

Hắn đang trừ độc, dùng cốt văn trong Nguyên thủy chân giải loại bỏ đi những phù văn màu đen kia, mục đích là ép chúng ra ngoài cơ thể.

Đồng thời, huyết nhục bắt đầu tái sinh, thần quang đỏ tươi tuôn chảy bù vào những nơi hao tổn, không ngừng chữa trị cho thân thể, da thịt mịn màng không ngừng bao lấy xương trắng lộ ra kia.

Đối diện, chân gãy của Tam Đầu vương bắt đầu xuất hiện thần quang sáng chói và bắt đầu tái sinh, tuy rằng đau nhức khó chịu thế nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng nổi.

Thực lực đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì đều có thể thực hiện những việc này, chứ đừng nói là sinh linh như Tam Đầu vương.

Có lẽ, người khác sẽ vì vậy mà đại thương nguyên khí, sức chiến đấu giảm mạnh, thế nhưng chân của Tam Đầu vương lại không tới mức như vậy, nó rất dễ dàng sinh trưởng mọc lại, đây chính là thiên phú của nó.

"Ồ, cũng chịu khó thay chân mới đó chớ, hay là thay một cái đầu lâu khác xem sao, ta thấy đầu chó rất hợp với ngươi đó!" Thạch Hạo lên tiếng

Tam Đầu vương trầm mặc, cơn lửa giận bốc lên toàn thân thế nhưng bên ngoài tựa như có chút u tối, ánh mắt đầy khiếp người, trước kia nó luôn coi thường sinh linh đang chảy dòng máu dơ bẩn này, thế nhưng hiện giờ lại gây ra thương thế như vậy cho mình.

"Thời đại tối tăm trước kia thì các ngươi luôn luôn quỳ lạy cúng bái kính nể chúng ta, hiện giờ, đám sâu thấp kém như các ngươi đã quên đi những đau thương đó rồi ư? Nhìn thấy chủ nhân mà còn không quỳ lạy!" Nó quát lớn.

Nó bày tỏ sự kiêu ngạo của bản thân, sự xem thường với Thạch Hạo, và cũng đang khiêu khích hòng quấy nhiễu đạo tâm của hắn.

"Miệng của ngươi sao thúi dữ vậy, đầu óc không được tỉnh táo hay sao mà nói tầm bậy tầm bạ gì thế, gì mà phải quỳ phải lạy, ta sẽ đánh đầu nhện thành đầu chó, giúp ngươi tỉnh táo lại nhé!" Thạch Hạo gào lên.

"Con cháu của đám chảy trong mình dòng máu dơ bẩn kia, ta, với tư cách là Thần chủ sẽ dạy dỗ lại đám nô bộc cấp thấp như các ngươi, nhận lấy cái chết!" Tam Đầu vương hét lớn.

Ầm!

Lát sau, khí hỗn độn phun trào, nơi ấy hoàn toàn mù mịt và mơ hồ chẳng hề thấy rõ thứ gì.

Mơ hồ có thể nhìn thấy được một con nhện khổng lồ đang đứng thẳng người, nó với ngoại hình dữ tợn và kinh khủng, trong tám chân, ngoại trừ có hai chân hoá thành chân người còn sáu chân khác thì đều là chân nhện và không ngừng múa máy tựa như là những cánh tay vậy!

Nơi đó, từng vệt thần quang lao vút, tất cả đều là bảo thuật, đáng sợ vô cùng.

Vạn Chu ma công!

Nó sử dụng một môn thiên công cổ xưa và từng là một cơn ác mộng của các sinh linh ở giới này, môn thiên công này sẽ khống chế rất nhiều bảo thuật, hỗn hợp của rất nhiều đại thần thông trong thiên địa này, được mệnh danh là một môn tuyệt học cái thế.

Nhưng Thạch Hạo cũng chẳng vội vàng gì, hắn hết sức quen thuộc với sáu thức mở đầu của Lục Đạo Luân Hồi, trong chớp mắt thì đã hoàn thành rồi sau đó đánh ra toàn bộ!

Ầm!

Trời long đất lở, nơi đây quỷ khóc thần gào, tựa như phế bỏ toàn bộ xung quanh vậy.

Mặc Đạo với vẻ mặt dại khờ nhìn về nơi xa, trên thực tế thì trong lòng như sóng biển dâng trào, thật không thể nào tin nổi được, thiếu niên kia lại lợi hại như thế.

Buồn cười chính là, trước kia hắn vẫn cho rằng người này chỉ mới tu ra hai luồng tiên khí, thế nhưng hiện giờ nhìn thấy tình cảnh này thì hoàn toàn sai lầm, quả thật không cách nào ngăn cản nổi, dáng vẻ này chẳng lẽ muốn giết chết Tam Đầu vương luôn hay sao?

Hai môn thiên công cổ va chạm, vào vô số năm tháng trước đây hai môn này cũng từng giao phong với nhau, và giờ lại lần nữa như vậy, chuyện này tựa như là một cuộc quyết đấu của số mệnh!

Tam Đầu vương không sợ hãi là hoàn toàn sai, ngay từ đầu khi nhìn thấy Thạch Hạo thi triển Lục Đạo Luân Hồi thiên công thì nó đã hạ quyết tâm, phải giết hắn cho bằng được.

Liên quan tới môn cổ pháp này thì trong sách ngọc ở thế giới chúng nó từng ghi lại, ẩn chứa toàn là máu và nước mắt, từng có người dựa vào thứ này để truy sát Bất hủ, đánh vô số cao thủ, rất thê thảm và đau thương.

Nơi đây bị đánh nổ nát, không cách nào tưởng tượng nổi.

Vô thanh vô tức, một bóng người yên lặng tiến tới gần rồi chợt triển khai thủ đoạn đầy độc ác giết thẳng về phía Thạch Hạo.

"Cút ngay!"

Thạch Hạo hét lớn, lúc này đang liều mạng với Tam Đầu vương thì chợt có cường địch như vầy xuất hiện, đây chẳng phải là điều tốt gì.

Rầm!

Thạch Hạo đứng trong hư không đỡ lấy hai đòn của hai vị cao thủ, lúc này thân thể lảo đảo, khoé miệng ứa máu, tiếp đó nhanh chóng lùi về sau.

"Không có tu ba luồng tiên khí thành ba Bông hoa đại đạo, chuyện này không ổn chút nào!" Hắn lau đi vết máu nơi khoé miệng rồi khẽ nói thế.

"Xoẹt!"

Mạc Đạo đã xuất thủ, giúp Thạch Hạo ngăn cản lại tên vừa đánh lén Thạch Hạo.

Đây là một chí tôn trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí, cũng chính là một trong những nhân vật thủ lĩnh lần này, trước kia cũng từng lộ diện và đại chiến qua với Mạc Đạo.

Trong lúc hỗn chiến thì Mạc Đạo cho rằng mình đã cắt đuôi được kẻ này, thế nhưng không ngờ tên này lại âm thầm ẩn núp rồi đi theo lại đây, tiếp đó chờ tới thời khắc mấu chốt ra tay đánh lén.

Lúc này, nơi sâu trong dãy núi đã chia thành hai trận chiến.

"Gào!"

Trong cuộc đại chiến kịch liệt đó thì đầu sư tử bên trái của Tam Đầu vương ngửa mặt rít lớn, nó sử dụng môn đại thần thông thời Thái cổ, Sư Tử hống!

Tiếng rít này khiến núi sông vỡ nát, khiến dãy núi liên miên sụp đổ, khiến dòng sông sấy khô, khiến mặt đất lõm xuống, khiến khư không nổ tung!

Trong trận chiến ấy, thứ này tựa như là một luồng thần âm nổ tung và gây nên ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Ba người còn lại đều nhận phải sự ảnh hưởng, khiến cho thân thể đều lung lay.

Cũng may là Thạch Hạo phản ứng cực nhanh, đầu tiên là tạo ra Động thiên duy nhất để ngăn cản lại những gợn sóng âm do thần văn hoá thành!

Cùng lúc đó, Thạch Hạo tựa như phát điên và sử dụng tới loại thần thông cổ quái Miễn dịch pháp lực, hắn xông thẳng về phía Tam Đầu vương với mục đích tuyệt sát ngay và luôn.

Trước kia hắn từng sử dụng qua thế nhưng đối phương rất cảnh giác và luôn luôn phòng bị, thành ra không có hiệu quả gì.

Lần này, hắn thấy thời cơ đã tới nên đã đánh đổi rất nhiều thứ, mặc cho những sợi lông nhện nhỏ tí ti đầy trời kia đâm khắp người thì vẫn ra sức tiến tới, triển khai đòn tuyệt sát!

"A..."

Tiếng gào thét rung trời, đó chính là Tam Đầu vương.

Miễn dịch pháp lực chỉ có hiệu lực giây lát cho nên thật sự chính là cuộc chém giết giữa thân thể xác thịt với nhau, Thạch Hạo dùng thân thể chém giết với nó, đánh tan màn ánh sáng bảo thuật kia rồi nhảy vụt tới, giết thẳng vào nó.

Ầm!

Cú đấm này của Thạch Hạo là đại biểu sức mạnh thân thể của hắn đạt tới cảnh cực đạo, và cũng có bảo thuật gia trì bên trong khiến cho sự mạnh mẽ hùng hổ tăng mạnh, trong chớp mắt quyền ảnh lao tới, đầy trời đều là Côn bằng đang giương cánh kích thẳng trời cao!

Đây là sự thể hiện khi áo nghĩa Côn bằng được hắn diễn biến tới mức tận cùng, toàn bộ những sức lực thần thông đều hoà vào cú đấm này!

Phụt!

Cú đấm này đã xuyên thủng thân thể của Tam Đầu vương, máu tươi bắn lên tới mấy trăm thước!

Sau khi Thạch Hạo đoạt được tiên cơ thì thân thể bật nhảy lên, từng cú đấm thấu thịt, từng quyền chưởng thấu xương, tất cả đều nhằm thẳng vào cơ thể của Tam Đầu vương khiến nó rung động ầm ầm, máu thịt tung toé.

"Vô Uý Sư Tử ấn!" Cùng với tiếng gầm chói tai chính là luồng ánh sáng từ đầu lâu bên trái của Tam Đầu vương lao xuống, đầu lâu đó hoá thành một con sư tử khổng lồ lao vút xuống.

"Hả?" Thạch Hạo ngẩn ra, pháp thuật này rất giống với một đạo thống Cổ tăng đã tuyệt diệt từ lâu của hơn một kỷ nguyên trước.

Kỳ dị nhất chính là, môn thần thông này không hề bị miễn dịch, nó vọt thẳng xuống, vô cùng hiếm thấy.

Tâm thần của Thạch Hạo tập trung cao độ thế nhưng sắc mặt không thay đổi chút nào, hắn hít sâu một hơi rồi hét lớn, kết pháp ấn đánh lại!

Là cuộc đối đầu đỉnh cao, là cuộc tranh đấu liều mạng, cả hai đều muốn trong nháy mắt phân ra thắng thua, chia ra sinh tử.

"Dù thế nào ta cũng sẽ không chết, nạp mạng đi!" Tam Đầu vương rít lớn.

"Chết đi cho ta!" Thạch Hạo cũng chẳng yếu thế.

Hắn hoá thành một con Côn bằng với quyền pháp cái thế, cứ thế vồ thẳng vào con sử tử đầy đáng sợ kia, sau đó là ánh sáng nổ tung nhấn chìm nơi này.

Nơi đây rất chói mắt, thứ gì cũng không thể thấy được, chỉ có mỗi ánh sáng mà thôi!

Phụt!

Cuối cùng, một tiếng vang nhỏ truyền ra, một con Côn bằng đầy đáng sợ với dáng vẻ cái thế lao vút sang ngang, đánh chết sư tử Vô Úy rồi từ trong cơ thể bầy nhầy của nó lao vút ra ngoài.