Thạch Hạo chẳng nói lời nào mà lặng yên nhìn hắn, người này vốn có ác ý nên muốn gây bất lợi cho hắn.

"Tại sao im lặng thế?" Người kia ung dung đi tới gần.

Chính xác, dù năm tháng có trôi qua thì cũng không cách nào lưu lại chút vết tích gì trên gương mặt của hắn, vẫn trẻ tuổi, vẫn tài hoa, chỉ là khi cặp mắt ấy chớp chớp thì sẽ hiện lên vẻ tang thương, đó là sự thể hiện của việc không còn thanh xuân nữa.

Một đại cao thủ có biểu hiện như thế thì chắc chắn có sinh mệnh dài lâu, năm tháng sinh sống tương đối dài, là một nhân vật già cả.

"Ta có thể nói gì chứ? Chẳng có chút thù oán gì mà ngươi lại muốn đẩy ta vào trong hiểm địa, chẳng lẽ lòng dạ của ngươi lại rộng lượng cỡ đó à?" Thạch Hạo chẳng hề nể nang gì.

Đã tới nước này thì dù nói lời tốt đẹp chỡ nào, dù cúi đầu xin tha thứ thì cũng chẳng có chút tác dụng nào, vô duyên vô cớ lại bị người khác xem thường và chế nhạo.

Cũng có vài thiên tài chưa rời đi cảm thấy bất bình thay cho Thạch Hạo, vị cường giả này lừa gạt người quá mức, bắt một thiếu niên đi Cổ quáng Thái sơ, đây chẳng phải là đi chịu chết à?!

Đừng nói là bọn họ, dù là tiền bối cao nhân nào đi vào cũng sẽ bỏ mạng, hoàn toàn chẳng có chút bất ngờ nào.

Từ xưa tới nay, chỉ có vào những lúc đặc biệt, sau khi đã chuẩn bị đẩy đủ mọi thứ thì mới dám đi vào trong để đào Đá sinh mệnh, nếu không thì chỉ có con đường chết.

"Ha ha, tính cách cũng khá đó chứ, theo ngươi, ta nên một chưởng đánh nát ngươi hay là đưa ngươi vào Cổ quáng Thái sơ kia?" Người này cười cười mở miệng, chỉ có điều nụ cười này lại mang theo vẻ lạnh lẽo.

Việc này khiến trong lòng mọi người chợt nhảy lên một cái, ý tứ của người này rõ ràng, chẳng hề che giấu gì cả, cũng không cần phải đưa Thạch Hạo vào trong tuyệt địa kia, muốn động thủ ngay tại nơi này?

"Tiền bối, người làm như vậy có chút khó xử?" Ở bên cạnh chợt có người lên tiếng.

"Ồ, vậy theo ngươi ta nên làm gì, ngươi chính là tên nhóc thuộc Trần gia đúng không? Xem cũng là một kỳ tài đó, thế nhưng lúc này tốt nhất đừng ra mặt." Người này chẳng chút sợ hãi nói.

"Tiền bối, người phụ trách việc bảo vệ trọng địa, mà hắn cũng chẳng hề phạm sai lầm gì, cho nên người cũng không có cớ gì mà trách phạt hắn!" Có người khác cũng ra mặt đỡ lời.

Thạch Hạo đã giúp bọn họ thoát vây cho nên những người này sẽ vô cùng biết ân, đặc biệt bên trong có thiên tài tới từ một vài thế gia siêu cấp có gốc gác rất lớn, lúc này bọn họ cũng lên tiếng.

"Ừ, các ngươi nói cũng đúng, vậy thì cứ theo quy củ mà xử trí vậy." Người này cười cười, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ tùy ý, nói: "Hắn vốn là được tuyển vào trong thư viện Thiên Thần, thế nhưng lại tới trễ, cố ý tiến vào chậm với lại còn ngông nghênh sử dụng truyền tống trận, không thể không trách phạt."

"Làm gì có lý do này chứ?" Có người bất bình thay cho Thạch Hạo.

"Các ngươi có biết sử dụng truyền tống trận này để vượt giới thì sẽ tốn biết bao nhiêu thiên tài địa bảo hay không hả? Đó là cái giá trên trời! Thế gian này cũng chỉ có vài tòa mà thôi, chỉ là một tên Thánh Tế cảnh nhỏ nhoi mà lại một thân một mình sử dụng? Đây chính là lãng phí, là mưu sát! Các ngươi có biết, tương lai sau này nếu cần dùng tới truyền tống trận như này thì tác dụng sẽ lớn tới mức nào không, thế nhưng hắn lại sử dụng một cách lãng phí như vầy thì đã làm tăng thêm gánh nặng cho tế đàn năm màu này, đó là tội lớn!"

Vẻ mặt lẫn giọng điệu của người này đầy nghiêm túc, lớn giọng quát lên,

Mọi người tất nhiên hiểu được, hắn là cố ý quy chụp để trách phạt Thạch Hạo.

"Vì lẽ đó, theo như quy củ thì không đáng để ta giết hắn, thế nhưng bắt buộc phải gánh chịu tội lỗi, hắn phải đi vào Cổ quáng Thái cổ để đào quặng một thời gian!" Trong ánh mắt của hắn lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Trong lòng của mọi người đều buông xuôi, bởi vì họ biết, nếu Thạch Hạo tới đó thì chỉ có con đường chết.

Nghe đồn, bên trong Cổ quáng Thái sơ này không biết tồn tại bao nhiêu thi hài, và thời gian chôn vùi bao nhiêu lâu, tất cả đều chết một cách khó hiểu.

Thậm chí có người nói, thời gian chôn vùi của các thi hài này còn phải lâu dài hơn những gì mà người ta nghĩ.

Đã từng có Giáo chủ cùng nhau liên thủ đi vào, kết quả bị một thi thể mặc một bộ đạo bào cổ đại bóp chết tươi, dù là một người cũng không thể chạy thoát.

Lúc đó đã tạo nên sóng lớn vô cùng, nên biết, những người kia đều là các đại nhân vật, ấy vậy mà cũng không phải chết dưới những bảo thuật cuồn cuộn, mà là bị bóp chết tươi ngay tức khắc.

Chuyện này có chút khó tưởng tượng được, khiến người nghe phải trợn tròn xoe cặp mắt.

Nếu như chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi Thánh Tế cảnh đi vào, vậy còn có đường sống nào ư?

"Người không thể làm vậy được, đây không phải là trách phạt mà là hãm hại, ai tiến vào chỗ đó thì cũng đều bỏ mạng cả, dù là Trường Sinh giả xuất thế thì cũng phải kiêng kỵ!"

Có người phản bác, nếu không, chỉ có thể nhìn Thạch Hạo đi chịu chết mà thôi.

"Người của thư viện Thiên Thần nếu biết được thì chắc chắn sẽ tới ngăn cản ngay, như vậy là hại chết một kỳ tài, người hơi quá mức rồi!" Có người lên tiếng can ngăn.

Chính xác, gia tộc của bọn họ đều rất bất phàm, có đại cao thủ tọa trấn cho nên cũng hiểu được chút tình huống, cho nên mới dám tranh luận như vậy.

"Không ngờ các ngươi lại cố chấp như vậy." Người này nở nụ cười nhạt nhòa rồi gật đầu, nói: "Ta, Nguyên Thanh một khi làm việc thì sẽ không hề sợ hãi, hôm nay ta sẽ đưa hắn tới khu vực Cổ quáng Thái sơ thì có làm sao, ta xem ai dám ngăn cản ta?"

Sau khi mọi người biết được tên của hắn thì đều hít vào ngụm khí lạnh, đây là một nhân vật hung ác, tuy rằng đã sống rất nhiều năm thế nhưng cũng không tính là già.

Nếu như lấy tính từ Thái cổ tới hiện lại làm trục thời gian thì người này vẫn tính là 'thanh niên trai tráng'.

Nguyên Thanh, một cao thủ với đại danh sáng lóa, khi còn rất trẻ đã tu ra tiên khí, sau khi tích lũy vô số năm thì thực lực tăng mạnh, kinh khủng vô cùng!

Người ở nơi này há hốc miệng lưỡi, không hề nói được lời nào.

Người này luôn luôn ngang ngược ngông cuồng, cơ bản sẽ không vì những lời khuyên can của đám tiểu bối mà thay đổi ý định.

"Chỉ là một tên Thánh Tế cảnh mà thôi, cũng không phải là chuyện trọng yếu gì mà lại sử dụng một lần truyền tống trận cổ này, đây chính là phá hoại quy tắc, cần phải trách phạt!"

Nguyên Thanh vung lên ống tay áo rồi đánh bay những thiên tài này ra ngoài.

Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, chỉ trong chớp mắt thì những người này đã rời khỏi mấy vạn dặm, những người này đều căm giận thế nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

"Đi thôi, chúng ta hãy về gia tộc của mình rồi cố gắng giúp hắn một tay, đừng có qua loa làm gì." Có người nói.

Ý tứ rất rõ ràng, bọn họ biết hi vọng kia quá xa vời, dù sao Nguyên Thanh kia cũng không phải là hạng người bình thường, không có bao nhiêu người muốn đắc tội với hắn, cũng không đáng vì một tên tu sĩ nhỏ nhoi ngoại lai mà không nể mặt với hắn.

"Nếu như vị huynh đài mà chúng ta kết bạn đã tu ra ba luồng tiên khí thì thiên phú chắc chắn siêu tuyệt, nhanh chóng thông báo tới thư viện Thiên Thần, nói không chừng có thể chuyển biến tất cả, sẽ được người tới bảo vệ." Có người nói.

Tiếp đó, từng người nhanh chóng rời đi.

Nơi đây trở nên yên tĩnh, Nguyên Thanh nhìn Thạch Hạo rồi hờ hững cười, nói: "Ta làm việc luôn thẳng thắn, lúc này, ngươi tốt nhất tới dạo chơi Cổ quáng Thái sơ một lần đi!"

Hắn nhìn về phương xa rồi vỗ tay một cái, ngay lập tức một sinh linh ba đầu sáu tay xuất hiện

"Mang hắn tới khu Cổ quáng."

Thạch Hạo trước sau chẳng hề giải thích lời nào, hiện tại thực lực của hắn không bằng người ta, cãi cọ cũng chỉ khiến bản thân tức thêm mà thôi.

Thạch Hạo xoay người rời đi cùng sinh linh ba đầu sáu tay này.

"Được người nhờ vả, áp chế ngươi mười năm!" Khi bóng lưng của Thạch Hạo biến mất thì Nguyên Thanh âm trầm nói thế.

"Xin lỗi, mười năm sau nếu như ngươi còn sống thì lại áp chế tiếp!" Hắn bổ sung như vậy.

Mười năm, đối với một thiên tài đang quật khởi một cách nhanh chóng thì vô cùng quan trọng, chỉ cần chậm một bước thì sẽ bị người cạnh tranh bỏ xa một khoảng lớn.

Nếu như ở chỗ khác thì không đáng nhắc tới, thế nhưng ở trong thư viện Thiên Thần thì lại cực kỳ trọng yếu.

Hết thảy những đạo thư, tiên dược ở nơi đó đều tranh giành bằng thực lực, đặc biệt là những động phủ của tiên gia, mỗi lần mở ra thì tiêu chuẩn đều có hạn cả.

Nên biết, nếu bế quan ở những địa phương này thì đạt được chỗ tốt rất lớn, có thể tẩm bổ tiên khí, rèn đúc thánh cốt, tái tạo huyết nhục, không ngừng lột xác.

Nhưng, cạnh tranh lại càng kịch liệt hơn!

Tiến vào thư viện Thiên Thần, nếu muốn chiến được những hoàn cảnh tu luyện tốt nhất thì đều phải cạnh tranh giành giật lẫn nhau.

Nếu như người đứng ở thứ hạng càng cao thì thu hoạch càng phong phú, như vậy sẽ càng nhanh lớn mạnh, mà ban đầu bị ép ở dưới cùng thì sau này chắc chắn sẽ rất yếu kém.

"Những thiên tài vừa mới tiến vào thư viện Thiên Thần, người mạnh nhất sẽ nhận được tư cách gột rửa ở trong Hoàng Huyết trì, nhận được lợi ích vô cùng to lớn, thế nhưng ngươi đã tới muộn, và rồi lại áp chế ngươi mười năm thì ta xem ngươi làm cách nào để bứt phá!"

Lời nói đầy lạnh lẽo của Nguyên Thanh vang lên.

Hắn biết, thư viện Thiên Thần muốn bồi dưỡng nên vài hạt giống hiếm có, cũng không phải là đối xử bình đẳng mọi người như nhau, nếu như thời gian bị kéo dài thì chênh lệch sẽ càng kinh người hơn!

"Thiên địa đã thay đổi, có một vài pháp môn, thần thông muốn tu luyện thành công thì không chỉ cần có thiên phú để tu hành, mà còn phải có lượng lớn tài nguyên tiên đạo!"

Những lời này đều theo gió tản đi cả!

Vô Lượng Thiên, bên trong một khu thần thổ, bảo quang ngút trời, ráng lành vạn tia.

Từ xa nhìn lại thì nơi đó cuồn cuộn long khí, tiên vụ ngập tràn, cảnh tượng kinh người không cách nào diễn tả hết, vừa nhìn đã biết là nơi động phủ của tiên nhân rồi.

Gần đây mọi người đều biết, thư viện Thiên Thần đã được xây dựng ở Vô Lượng Thiên, đây là một việc trọng đại và đã gợi nên náo động không hề nhỏ.

Nên biết, những việc liên quan tới thư viện Thiên Thần thì đều đã lưu truyền khắp nơi cả, nhiều năm trước đã có người biết được rồi.

Cửu Thiên thập Địa, rất nhiều đại nhân vật liên hợp hòng kiến tạo một tòa thư viện, bên trong sẽ để một lượng lớn kinh thư cùng với bí pháp tuyệt thế, thậm chí có cả bí thuật tiên đạo.

Đây là kết quả mà khắp nơi hợp lại, muốn bồi dưỡng nên chí tôn vô địch!

Vì thế bọn họ đã tốn rất nhiều tâm lực, thu gom các loại kinh thư, còn có các loại Hoàng huyết để xây nên tiên trì, còn có cả động phủ của Trường Sinh giả.

Đương nhiên, còn có vài người mạnh mẽ nhất trong cửu Thiên thập Địa sẽ tới đây giảng đạo.

Tất cả những việc này đều được bố trí hợp lý cả, chỉ thiếu mỗi việc thông báo mở ra thư viện Thiên Thần mà thôi.

Mà, thư viện lần này sẽ được xây dựng ở Vô Lượng Thiên, đương nhiên đây cũng xem như là một việc trọng đại chấn động khắp đất trời.

Gần đây, trong thánh thổ mà thư viện Thiên Thần xây dựng có không ít cao thủ ghé thăm, không cách nào yên tĩnh được.

Một vài thế lực, gia tộc cổ xưa... trong Vô Lượng Thiên đều nghĩ mọi biện pháp hòng đưa một ít đệ tử của mình vào trong, muốn thư viện ưu tiên cho tộc của mình.

Đáng tiếc, thư viện Thiên Thần rất nghiêm, đệ tử được tuyển chọn sớm đã định, không hề du di cho bất kỳ ai.

"Hả, bọn họ xuất quan rồi, những gợn sóng tinh khí sinh mệnh thật là mạnh!"

Bên trong thư viện Thiên Thần có người hâm mộ, nhìn về linh sơn nơi xa, nơi đó có huyết quang dựng thẳng, có gợn sóng tinh khí chập chờn.

Bọn họ biết, người có tư cách tiến vào Hoàng Huyết trì đã công hành viên mãn và đi ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết, người này đã đạt được lợi ích vô cùng lớn.

"Đáng tiếc, vốn còn có một người nữa chắc chắn suất này, thế nhưng lại vô duyên với thư viện Thiên Thần, đã bỏ lỡ rồi."

Những người này đều gật đầu, ai cũng biết đó là Thạch Hạo, với tư chất của hắn thì sau khi tới đây chắc chắn sẽ có một vị trí vô cùng trọng yếu.