Thê Chủ Tà Mị

Chương 96: Nữ hoàng bệ hạ đáng thương

Đối với chuyện trên đường phố xôn xao Vân Tư Vũ một chút cũng không có phát hiện, mà Phong Lăng Hề căn bản không thèm để ý.

Một lúc sau Phong Lăng Hề mới thả môi hắn ra, nhìn hắn đang mở to một đôi mắt tròn trịa, mê hoặc trừng mắt nhìn cô, cái dáng vẻ đần độn kia làm cho Phong Lăng Hề không nhịn được nhếch nhếch môi, dùng sức ôm hắn một hồi lại gặm khóe môi hắn một cái mới kéo hắn rời đi.

Vân Tư Vũ đi mấy bước mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía xe ngựa trên đường phố, nói lầm bầm: “Ta còn chưa thấy mỹ nhân nữa đấy!”

Phong Lăng Hề bây giờ lại không có tâm tình xem mỹ nhân, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: “Rốt cuộc là ở đây xem mỹ nhân hay là về nhà xem ta? Hả?”

Vân Tư Vũ mím mím cái miệng nhỏ, nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, sau đó dứt khoát lôi nàng rời đi.

Phong Lăng Hề hài lòng cười cười, trực tiếp ôm hắn bay đi, đúng vậy, thật sự là bay đi. Nhàn vương điện hạ ngay cả khinh công đều vận dụng.

Rèm vươn cao lại rơi xuống, bất quá là chuyện trong nháy mắt, chỉ là nhìn người kia một chút thì thấy đường đầy bóng người, tất cả ồn ào tựa hồ cũng trong nháy mắt rời xa. Trong mắt Âu Dương Lăng Ca chỉ còn lại bóng dáng kia giống như đã từng quen biết, cái bóng dáng mơ hồ dịu dàng vui vẻ.

“Dừng xe!”

Âu Dương Lăng Ca đột nhiên kêu lớn thành tiếng, trong giọng nói mang theo run rẩy, nghe vào thậm chí có chút cuồng loạn. Mộ Dung Cầm phía trước lập tức nhíu nhíu mày, ghìm chặt ngựa quay đầu lại, mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Phu xe bị Âu Dương Lăng Ca dọa đến theo bản năng ghìm ngựa dừng xe.

Câu hỏi của Mộ Dung Cầm không được trả lời, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Âu Dương Lăng Ca liền nhảy xuống xe thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Tiểu thị trong xe rốt cục phục hồi lại tinh thần vội vàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn về phía Âu Dương Lăng Ca sốt ruột nói: “Công tử, ngài muốn làm gì?”

Âu Dương Lăng Ca giống như không nghe thấy tích cực chạy đi về một phía, sốt ruột đưa tay đẩy binh sĩ đang ngăn cản ở trên ven đường phố ra: “Tránh ra...”

Người binh sĩ kia cũng không dám cản trở hắn, chuyện này làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước, ả ngay cả có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Vị mỹ nhân là đến cầu thân, nam nữ thụ thụ bất thân, người binh sĩ kia nào dám để cho hắn đụng tới chứ? Không dám cản lại cũng không dám chạm vào, cho nên Âu Dương Lăng Ca còn không đẩy nàng ra thì nàng trước hết đã tự mình tránh ra.

Phía sau nàng dân chúng nhìn bộ dáng vội vàng của Âu Dương Lăng Ca, trong lòng hiếu kỳ cũng không khỏi nhường ra một con đường cho hắn. Âu Dương Lăng Ca chạy đến ngõ tối kia lại phát hiện không có bất kỳ ai.

Tiểu thị đã thở hồng hộc đuổi theo lại đây: “Công tử, ngài đang tìm cái gì vậy?”

Âu Dương Lăng Ca hồn bay phách lạc nhìn tại chỗ, nhìn đến cuối ngõ hẻm kia, trong mắt rưng rưng, chẳng lẽ lại là ảo giác của hắn ư?

Mộ Dung Cầm đứng sau lưng hắn, lông mày đã nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi, trầm giọng nói: “Âu Dương công tử...” Đối với chuyện Âu Dương Lăng Ca ở trên đường cái luống cuống như thế trong lòng nàng tự nhiên là bất mãn. Bây giờ Âu Dương Lăng Ca đại biểu cũng không chỉ là chính hắn.

Âu Dương Lăng Ca phục hồi lại tinh thần, đau buồn mất mát trong mắt muốn che giấu cũng che giấu được, chỉ có thể rủ mắt nói: “Đi thôi.”

Chỉ là buông mắt xuống này lại phát hiện một miếng kim bài nhỏ rơi trên đất. Âu Dương Lăng Ca vội vàng nhặt lên trong lòng lần nữa kích động lên, nói như vậy đó không phải là ảo giác của hắn, vừa nãy nơi này đúng là có người.

Đây đều là Nhàn vương điện hạ sai mà! Hôn hôn còn thích táy máy tay chân, làm cho kim bài nhỏ Vân Tư Vũ giấu ở trên người bị làm rớt xuống đất, đây chính là tiền đó!

Vân Tư Vũ cho Vân Vũ Dương một cái đã đau lòng thật lâu, nếu như biết vô ích rơi mất một cái, phỏng đoán lại phải đau lòng. Bất quá, Nhàn vương quân đại nhân chắc chắn sẽ không biết kim bài này rơi mất ở trên đường cái đâu.

Âu Dương Lăng Ca nắm kim bài, không nhịn được hỏi những dân chúng xung quanh kia: “Vừa nãy là ai ở đây?”

Một đám người cùng nhau lắc đầu, bọn họ một lòng nghĩ thầm xem mỹ nhân làm sao xem phía sau chứ? Mỹ nhân này rốt cuộc là nhìn thấy cái gì? Sao lại phản ứng lớn như vậy?

“Âu Dương công tử!” Giọng nói của Mộ Dung Cầm đã mang tới một phần ác liệt, lại làm cho Âu Dương Lăng Ca điên khùng giảm xuống, mặt mũi của nước Phượng Thiên đều muốn mất hết.

Nàng thật sự không hiểu, Âu Dương Lăng Ca trong ngày thường dịu dàng hiểu biết đại thế sao lại đột nhiên thất thường như thế.

Âu Dương Lăng Ca thấy Mộ Dung Cầm đã sắp nổi giận hơn, chỉ đành phải cẩn thận mỗi bước đi trở lại trên xe ngựa.

Tiểu thị theo leo lên xe ngựa thì thấy Âu Dương Lăng Ca cuộn mình tựa ở trên thành xe, đang sững sờ nhìn kim bài trong tay, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Công tử...” Cẩn thận dè dặt kêu một tiếng nhưng không có được đáp lại, tiểu thị cũng không dám lại mở miệng.

Âu Dương Lăng Ca khẽ vuốt miếng kim bài này, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì sắc mặt đột nhiên trắng bệt, mạnh mẽ cắn môi.

Hắn hoảng hốt nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, cái người nghi là Phượng Lăng Tịch kia trong ngực tựa hồ còn ôm một người, biết chuyện này làm cho Âu Dương Lăng Ca có chút hoảng hốt, có chút không biết làm sao. Phượng Lăng Tịch mất tích bốn năm, bốn năm có thể thay đổi rất nhiều thứ. Huống chi, nàng còn là rời đi khi bọn họ cắt đứt sau đó.

Phượng Lăng Tịch có thể đã yêu người khác, nghĩ đến chuyện này làm cho Âu Dương Lăng Ca khó có thể tiếp thu, lắc lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa. Bây giờ quan trọng nhất chính là tìm được Phượng Lăng Tịch trước.

* * *

Vì vậy trong tửu lâu ở trên con phố này, Ninh vương điện hạ mắt thấy trò hay đầu đường.

“Điện hạ, Âu Dương Lăng Ca này chẳng lẽ biết Nhàn vương điện hạ?”

Hoàng Vũ Mặc bưng ly rượu, lại liếc nhìn xe ngựa rời khỏi, hừ mỉa một tiếng đứng dậy nói: “Tiến cung.” Nàng nhìn thấy trò hay đương nhiên phải chia sẻ với Hoàng tỷ.

Sau khi đội ngũ đưa dâu rời đi thì trong đám người mới có người nhỏ giọng thầm thì nói: “Mới vừa nãy ta giống như nhìn thấy Nhàn vương điện hạ và Nhàn vương quân ở chỗ đó.”

Bất quá nghe nói Nhàn vương điện hạ không phải dễ trêu chọc, cho nên nàng mới không ngốc đến mức nói ra đây!

Nữ hoàng bệ hạ nghe nói Phong Lăng Hề và mỹ nhân đến từ nước Phượng Thiên có khả năng có quan hệ thì trong nháy mắt thấy hứng thú, vội vội vàng vàng chạy tới phủ Nhàn vương, muốn hỏi thăm tin tức trực tiếp. Nàng cũng quyết định tốt rốt cuộc muốn xử trí mỹ nhân kia như thế nào đây!

Mặt mũi Khởi Vân tràn đầy khó xử, Vương gia và Vương Quân vừa mới trở về phòng, bây giờ chỉ sợ có chút không tiện.

Thấy hắn ra sức khước từ, Nữ hoàng bệ hạ không nhịn được tự mình chạy đi tìm người. Khởi Vân nhìn bóng lưng nàng vội vàng há miệng nhưng cuối cùng vẫn là không có ý nói ra. Ban ngày Nhàn vương điện hạ cũng có thể làm ra những chuyện thiếu nhi không thích hợp biết.

* * *

Trong phòng, quần áo ném một chỗ, màn khép kín không ngừng lay động, hơi thở đè nén thở dốc kèm theo tiếng rên rỉ vang vọng ở trong phòng, ngay cả trong không khí cũng nhiều hơn một phần nóng ẩm.

Nữ hoàng bệ hạ lỗ mãng xông tới há hốc mồm, quay đầu lại liếc nhìn bên ngoài đang ban ngày, khóe miệng hơi co giật. Phong Lăng Hề so với nàng Nữ hoàng này còn...

“Cút!”

Trong giọng nói bên trong vang lên tức giận, Nữ hoàng bệ hạ biết mình xông vào gặp đại họa, không thể làm gì khác hơn là đành phải ủy khuất lăn ra, thuận tiện đóng kỹ cửa mình đã đạp mở cửa ra.

Sau đó nhìn thấy xa xa Khởi Vân đang chờ ở trong sân, Nữ hoàng bệ hạ hừ lạnh một tiếng vung một ống tay áo, bày tỏ tức giận của mình, mới ngẩng đầu từ bên cạnh hắn đi tới.

Khởi Vân không khỏi che miệng cười trộm, sau đó cũng xoay người rời khỏi, trong lòng còn đang suy nghĩ một lúc phải chuẩn bị món gì ăn ngon để lấy lòng tiểu công tử.

Hết cách rồi, từ khi Khởi Vân nỗ lực cướp bánh bao nhỏ từ trong tay Dạ Tinh đi thì bánh bao nhỏ rất không thích hắn.

Vân Tư Vũ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong mắt rưng rưng nước mông lung, kinh ngạc mà nhìn người phía trước một hồi lâu, mới rõ ràng là xảy ra chuyện gì, không khỏi mặt mũi tràn đầy đau thương tức giận. Nữ hoàng bệ hạ thật sự là quá không hiểu lễ nghi!

Cũng còn may là hắn buông màn xuống, bằng không chẳng phải là bị xem sạch sẽ sao?

Vân Tư Vũ đưa tay đã nắm lấy một cái gối che lên trên mặt, ô ô hai tiếng, hắn không muốn ra ngoài gặp người.

Nhìn xem bộ dáng đà điểu của hắn, lửa giận của Phong Lăng Hề bị quấy rầy chuyện tốt trong nháy mắt tiêu tan, duỗi tay lấy cái gối trên mặt hắn ra, vén mấy sợi tóc bị mồ hôi ướt nhẹp dính ở trên mặt hắn ra. Sau đó khẽ hôn khắp nơi ở trên mặt hắn, cuối cùng dừng lại ở trên môi, trao đổi một cái hôn thật dài thật ướt át mới tiếp tục xuống phía dưới, ở trên cổ tay hắn mút mấy cái tạo ra một đám dâu tây. Sau đó tiếp tục xuống phía dưới, hai tay đã ở bên hông nhạy cảm của hắn mà vuốt ve.

Vân Tư Vũ không nhịn được rên rỉ lên tiếng, uốn éo người, nhưng mà hai tay của Phong Lăng Hề đặt ở bên hông hắn hơi dùng sức cho nên cố định hắn lại, làm cho hắn không nhúc nhích được.

“Hề...” Giọng nói của Vân Tư Vũ rất oan ức, không mang theo dằn vặt người như vậy nhưng chỉ châm lửa không dập tắt lửa tính là chuyện gì đây!

Trong lòng Vân Tư Vũ không khỏi càng thêm bất mãn với Nữ hoàng bệ hạ. Nếu không là nàng đột nhiên xông tới, Phong Lăng Hề cũng sẽ không dừng lại.

Phong Lăng Hề trêu chọc đủ rồi đưa tay ôm hắn xoay người một cái, vị trí của hai người trong nháy mắt đổi chỗ, đuôi mắt hơi nhíu nhìn hắn nói: “Ta mệt mỏi...”

Vì vậy, Nhàn vương điện hạ ngài đây là muốn bãi công à? Nhưng mà vì sao làm ra một bộ dáng quyến rũ người như vậy chứ?

Hiển nhiên Nhàn vương quân đại nhân định lực không tốt lắm. Vốn là đã bị Phong Lăng Hề trêu chọc không chịu được. Hiện tại đang bị nàng cố ý mê hoặc một chút, đâu còn có thể rụt rè chứ? Lại nói cái rụt rè kia, Nhàn vương quân đại nhân cũng không có à!

Vì vậy Vân Tư Vũ lấy được tự do không chút khách khí nhào tới.

Rốt cục hai người đều thỏa mãn, Vân Tư Vũ tách ra nằm ở trong ngực Phong Lăng Hề rầm rì nói: “Sao nàng lại lười như vậy?”

Phong Lăng Hề hôn lên trán của hắn, đưa tay xoa bóp ở trên eo của hắn cười nói: “Đây không phải là lười, đây gọi là tình thú có hiểu hay không?”

Cô xưa nay không phủ nhận mình lười biếng, thế nhưng đối với việc này có vẻ như cô vẫn là rất chịu khó chứ? Bất quá tiểu mèo hoang nhà cô nếu như oán giận như vậy, cô có thể lý giải là hắn không quá thỏa mãn hay không, có phải cô nên không ngừng cố gắng hơn hay không đây?

Nếu như Vân Tư Vũ biết suy nghĩ trong lòng nàng nhất định sẽ rống to, ‘không được!’

Dựa theo tính hình của Nhàn vương điện hạ đúng là rất chịu khó, cũng may nhờ Vân Tư Vũ luyện võ từ nhỏ, bằng không chỉ sợ thật sự sẽ không chịu nổi. Cho nên nói, cái gì chuyên sủng cũng không phải ai cũng có phúc hưởng thụ.

Gò má của Vân Tư Vũ vẫn còn đỏ ửng chôn ở trong cổ nàng cọ cọ, ngáp một cái nói lầm bầm: “Mệt mỏi...”

Phong Lăng Hề dùng cằm nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu của hắn, dịu dàng nói: “Mệt mỏi thì ngủ một chút đi.”

“Ừm...” Vân Tư Vũ lầm bầm một tiếng đã đi gặp Chu công.

* * *

Mặc kệ nước Hoàng Vũ và nước Phượng Thiên trong lòng âm thầm có ý tưởng gì thì trên mặt hai nước quan hệ vẫn tương đối thân thiện. Cho nên Hoàng Vũ Hiên đối với Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca đến cũng khá là coi trọng, chí ít không thể ở trên lễ tiết làm cho người ta tìm ra nhược điểm.

Vì vậy, ba ngày sau ở trong cung cử hành yến tiệc tẩy trần cho Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca.

Vốn là Phong Lăng Hề đối với tiệc rượu như vậy không có hứng thú, cô cảm thấy còn không bằng ở nhà trêu chọc bánh bao nhỏ, ôm một tiểu mèo hoang. Nhưng Nữ hoàng bệ hạ lại bắt cô nhất định phải đi.

Nhàn vương điện hạ còn tưởng rằng không có chuyện gì là không đạt được. Thế nhưng thật sự Nữ hoàng bệ hạ chỉ muốn cho cô gặp Âu Dương Lăng Ca, vẫn luôn muốn biết Phong Lăng Hề và Âu Dương Lăng Ca có quan hệ gì thì nàng mới có quyết định xử trí Âu Dương Lăng Ca như thế nào.

Không thể không nói, Nữ hoàng bệ hạ thật sự là nhọc lòng nhỉ!