Thê Chủ Tà Mị

Chương 117: Ám sát Nữ hoàng bệ hạ

Mấy ngày nay tâm tình của Hoàng Ngọc Ngạn ổn định rất nhiều, bất quá vẫn không dám đối mặt với Phong Lăng Hề. Lúc này Nữ hoàng bệ hạ cũng không có đi quan tâm hắn miễn cho ngày càng rắc rối.

Sau đó lại nghe nói chuyện ngoài ý muốn trên người Vân Dật thì Nữ hoàng bệ hạ cũng bày tỏ tiếc nuối an ủi Tô Văn một phen. Lại còn muốn đi khuyên lơn Vân Dật vài câu, chuyện này thật sự làm cho người ta được sủng ái mà lo sợ.

Bất quá cũng không có ai suy nghĩ nhiều, dù sao Tô Văn vẫn chính là người tâm phúc bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ. Vốn nên là hài tử đầu tiên của Chính quân thì cứ như vậy mất đi, Nữ hoàng bệ hạ đương nhiên phải khuyên lơn một hồi; mà Vân Dật không chỉ là Chính quân của Tô Văn còn là trưởng tử của Vân Vũ Dương. Bây giờ gặp phải đả kích như vậy, Nữ hoàng bệ hạ an ủi hai câu cũng nói còn nghe được.

Bất quá nam nữ khác biệt mà Vân Dật hiện tại lại là một bộ dạng có bệnh tự nhiên không thích hợp gặp vua. Nữ hoàng bệ hạ chỉ là đứng ngoài xe ngựa của hắn an ủi hai câu rồi ban thưởng một ít đồ.

Kỳ thật chuyện này đã đủ làm cho người ta lo sợ mặt mày tái mét nhưng mà Nữ hoàng bệ hạ dường như không chút nào cảm giác mình là người có địa vị cao lại đầu hàng nhường nhịn trước người có địa vị thấp như vậy có cái gì không ổn.

Thưởng xong đồ thì nên đi rồi đúng không? Một mực Nữ hoàng bệ hạ còn không muốn đi mà bắt đầu than thở cuộc sống.

Phong Lăng Hề đứng bên cạnh nàng nhịn xuống kích động muốn đạp nàng, liếc mắt một cái, nàng rốt cuộc có biết cái gì gọi là tốt quá hoá dở hay không.

Cô thật lo lắng, coi như có người lòng mang ý đồ xấu cũng sẽ bị hành động kỳ quái như thế của nàng làm cho sợ đến mức không dám ra tay.

Nữ hoàng bệ hạ tự mình tới đón tiếp, phía sau tự nhiên đi theo không ít đại thần. Vân Vũ Dương cũng ở trong nhóm người đó, sắc mặt của bà vẫn khó coi. Chuyện của Vân Dật và Vân Thiển hai ngày trước bà đã nhận được tin tức, Tô Văn đã báo chuyện cho bà biết từ đầu đến đuôi.

Hai đứa con trai của bà huynh đệ tương tàn, bây giờ Vân Dật mất đi hài tử không nói còn hoàn toàn mất đi tư cách làm phụ thân. Một mực một người khác cũng là con trai của bà, bà có thể làm thế nào? Còn có thể giết Vân Thiển đền mạng sao?

Vân Thiển bây giờ cũng đã sống dở chết dở, hơn nữa còn không biết Tô Văn nghĩ như thế nào khi xảy ra chuyện như vậy. Mặc dù là Tô Văn muốn trừng phạt Vân Thiển thì bà cũng không thể nói gì được.

Liễu Sâm sau khi biết chuyện này trực tiếp lại tức đến ngất đi. Sau khi tỉnh lại nghĩ tới chuyện này thì rơi nước mắt, nói thẳng gia môn bất hạnh.

Hai đứa con trai đều là hắn sinh, bây giờ lại làm đến trình độ như vậy. Nếu là lúc đầu để cho Vân Thiển tiến vào cung có lẽ là cũng sẽ không làm ra chuyện như bây giờ vậy.

Hắn nghĩ như vậy cũng không sai, thế nhưng Vân Vũ Dương lại không cho là như vậy. Vân Thiển nếu như ở trong cung xằng bậy kết quả chỉ có thể càng bết bát hơn.

Những chuyện sốt ruột này Vân Vũ Dương càng nghĩ càng căm tức, một mực còn có chuyện càng làm người tức giận.

Nữ hoàng bệ hạ chỉ ở chỗ này cảm thán cuộc sống, mà bênh cạnh xe ngựa Vân Dật đột nhiên có người nhảy xuống.

Bên cạch xe ngựa Vân Dật tự nhiên là Vân Thiển, hai người cùng là phu lang của Tô Văn lại cũng là bệnh nhân tự nhiên là đi chung với nhau. Dù sao rèm xe ngựa vừa để xuống ai cũng không nhìn thấy ai, cũng không cần kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt. Thật sự đi như vậy cũng là tiện cho Tô Văn trông bọn họ, miễn cho lại gây ra chuyện gì nữa.

Lúc này Vân Thiển không hề giống như người ốm yếu, một cơn gió dường như xông tới phía Nữ hoàng bệ hạ, ánh bạc chói mắt, nhìn chăm chú lại mới phát hiện là trong tay hắn nắm chủy thủ.

Dường như hiểu được Vân Thiển là muốn làm cái gì, Vân Vũ Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, vừa vội vừa giận mà quát: "Mau ngăn cản hắn!"

Đáng tiếc không kịp rồi!

Hai chiếc xe ngựa cách quá gần, mà thị vệ không biết lúc nào thì đều cách Nữ hoàng bệ hạ một khoảng cách, thêm vào trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng muốn chờ cứu giá thì đã chậm.

Vốn là cũng không có ai đi để ý một chút khoảng cách kia, bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ đều có ám vệ, cho nên thị vệ bình thường sẽ không phải quá gấp. Thế nhưng hiện tại đột nhiên có người ám sát ám vệ bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ lại hoàn toàn không có phản ứng, hoặc là căn bản cũng không có ám vệ?

Lập tức một đám người đều đổi sắc mặt, sắc mặt Tô Văn đặc biệt là khó coi. Vũ Văn Khỉ bỏ lại nói chuyện với nàng nhào tới về phía Nữ hoàng bệ hạ, đáng tiếc cũng đã chậm một bước.

Hoàng Vũ Hiên nhìn chủy thủ đâm tới né một hồi, bất quá vẫn bị đâm trúng cánh tay. Nàng mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng lại không nghĩ rằng Vân Thiển sẽ trở nên mạnh bạo như thế hoàn toàn không giống như là người chỉ biết sơ qua võ công.

Vân Thiển đỏ mắt, giương cao chủy thủ lại muốn đâm tới về phía Hoàng Vũ Hiên. Hoàng Vũ Hiên lần này đúng là tránh thoát, bất quá lại tức giận quát: "Phong Lăng Hề, ngươi cứ nhìn ta chết đi à?"

Hoàng Vũ Mặc đã nóng nảy đến độ muốn không để ý "bệnh nặng" lao ra, trong lòng thẳng mắng Phong Lăng Hề khốn kiếp.

Nữ hoàng bệ hạ rống một tiếng thật to làm cho không ít người nghĩ đến: 'Nhàn vương điện hạ không phải bên phe Nữ hoàng bệ hạ ư, chuyện này cũng khó trách thị vệ sẽ thư giãn, nhưng mà Nhàn vương điện hạ đi đâu?'

Phong Lăng Hề suy đoán Mộ Dung Cầm muốn lợi dụng Vân Thiển bức Vân Vũ Dương đi vào khuôn phép. Cô không biết Mộ Dung Cầm định làm gì cho nên tặng một cơ hội tốt cho nàng. Nếu như nàng trúng kế tự nhiên là tốt nhất, không trúng kế cũng không có tổn thất gì.

Bất quá, hiển nhiên Mộ Dung Cầm có chút nóng nảy.

Vốn là Phong Lăng Hề vẫn đi theo Hoàng Vũ Hiên chỉ là vì bảo vệ nàng, ai biết Nữ hoàng bệ hạ đợi một hồi đều không có động tĩnh gì, vì vậy nhận định là Phong Lăng Hề quá đáng sợ. Vì vậy ghét bỏ Nhàn vương điện hạ vướng bận trừng nàng bỏ đi rồi.

Cho nên phải chịu nỗi khổ da thịt này.

Phong Lăng Hề đương nhiên sẽ không nhìn Hoàng Vũ Hiên đi tìm cái chết. Bất quá vì để cho tội danh danh này xứng với hiện thực mà thôi, đương nhiên Hoàng Vũ Hiên dám chê cô vướng bận tự nhiên cũng nên dạy dỗ một hồi thật tốt.

Vân Thiển không có lần nữa đâm trúng Hoàng Vũ Hiên nhưng bị bắt được cánh tay không thể động đậy. Phong Lăng Hề híp mắt nhìn kỹ hắn, bộ dáng của Vân Thiển như vậy rất giống như trúng cổ độc.

Cổ độc này chỉ sợ là lúc Vân Thiển bị bắt thì đã gieo xuống. Lúc đầu Vân Thiển là chuẩn bị tiến cung, Võ vương thế nữ là muốn cho Vân Thiển lấy mạng Hoàng Vũ Hiên. Bất quá sau đó Vân Thiển tiến vào phủ Chiến thiên tướng quân, mất đi cơ hội đến gần Nữ hoàng bệ hạ. Quân cờ này vẫn không có người hỏi thăm, mãi đến tận bây giờ mới có thể lợi dụng.

Cũng khó trách Mộ Dung Cầm dám dễ dàng động thủ, nàng là chắc chắc không có ai sẽ nghĩ chuyện Vân Thiển ám sát sẽ có liên quan gì đến nàng. Mặc dù hoài nghi cũng không tìm được chứng cứ, việc này không dính dáng đến trên người nàng.

Mà Vân Thiển chỉ cần có ý đồ ám sát Nữ hoàng bệ hạ, mặc kệ có thành không hay không thì không thoát khỏi liên quan đến Vân Vũ Dương.

Phong Lăng Hề cười cười, vốn cô cho rằng Mộ Dung Cầm sẽ lợi dụng Vân Thiển làm cho Vân Vũ Dương một ít phiền toái nhỏ cho bà áp lực. Cô đứng ở bên cạnh Hoàng Vũ Hiên cũng thuần túy là vì để phòng ngừa vạn nhất.

Thế nhưng bây giờ xem ra phiền phức này cũng không phải lớn một cách bình thường, ám sát Nữ hoàng bệ hạ đúng là có không ít người sẽ bị liên lụy. Mà cô không ngại đổ thêm dầu vào lửa.

Phong Lăng Hề nhếch môi cười, tà khí nghiêm nghị. Sau đó mọi người trơ mắt nhìn một người lớn sống sờ sờ hóa thành một chùm sương máu biến mất không còn tăm tích, cái gì cũng không có để lại.

Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ, Nhàn vương điện hạ làm chuyện một lần so với một lần đều làm cho người sợ hãi, bọn họ dường như chưa bao giờ nhìn thấu qua nàng.

Con ngươi của Mộ Dung Cầm co rút nhanh một hồi, toàn thân không tự chủ căng thẳng, đó là phải ứng theo bản năng lúc gặp phải nguy hiểm.

Mãi cho đến khi Hoàng Vũ Hiên hừ lạnh một tiếng mới làm cho mọi người phục hồi lại tinh thần. Mộ Dung Cầm cũng thanh tĩnh lại, sau lưng lạnh lẽo chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Phong Lăng Hề kia nháy mắt lộ ra nguy hiểm lại làm cho nàng cảm thấy không thể chiến thắng.

Sau khi tỉnh táo lại nàng không khỏi nhìn thêm Phong Lăng Hề một chút. Phong Lăng Hề đột nhiên ra tay tàn nhẫn như thế chỉ là trùng hợp ư? Còn có nàng trước đây biến mất cũng giống như là đang làm cho người cơ hội.

Trong lòng Mộ Dung Cầm có chút bất an nhưng mà vừa cảm thấy Phong Lăng Hề sẽ không liệu sự như thần như vậy, hơn nữa nếu như nàng ta thật sự biết quyết định của nàng nên ngăn cản nàng mới đúng, mà không phải theo kế hoạch của nàng. Vân Vũ Dương bây giờ nếu như phản loạn, đối với nước Hoàng Vũ không có ích lợi gì.

Ám sát Nữ hoàng bệ hạ không phải việc nhỏ, bởi vì một mình Vân Thiển nên phủ Trấn quốc tướng quân và phủ Chiến thiên tướng quân đều phải chịu liên lụy. Mặc dù Nữ hoàng bệ hạ thông cảm không có bắt toàn bộ người vào thiên lao nhưng cũng tạm thời hạn chế người trong phủ ra vào, giống như là giam lỏng.

Vân Vũ Dương và Tô Văn cũng tạm thời ở nhà nghỉ ngơi, chờ trước tiên điều tra mọi chuyện rõ ràng lại nói.

Tô Văn là chính trực không sợ gian tà. Mặc dù sắc mặt âm trầm nhưng đối với quyết định của Nữ hoàng bệ hạ không hề dị nghị.

Trong lòng Vân Vũ Dương lại rất lo lắng, việc này muốn tra làm sao đây? Vân Thiển đã không còn, biến mất hoàn toàn như vậy một chút manh mối cũng không có để lại, căn bản không thể nào tra được.

* * *

Trong tẩm cung của Nữ hoàng bệ hạ, Nữ hoàng bệ hạ nâng cánh tay bị thương nước mắt lưng tròng: "Lăng Hề, ngươi là cố ý phải không?"

Phong Lăng Hề ngồi nghiêng qua cửa sổ trên giường mềm, thờ ơ không hợp tác. Ninh vương điện hạ hung dữ trừng mắt nàng, giống như gặp phải kẻ thù giết phụ thân.

Một hồi lâu, Phong Lăng Hề mới thâm sâu mở miệng nói: "Vân Vũ Dương không dựa dẫm được, ngươi vẫn là thu binh quyền lại đi!"

Hoàng Vũ Hiên liếc nàng một cái: "Bây giờ ta chẳng lẽ không phải là đang làm chuyện này hả?"

Nước Phượng Thiên rục rịch, Hoàng Vũ Hiên cũng không muốn giữ lại một Tướng quân bất cứ lúc nào cũng có thể phản loạn làm cho người ta lợi dụng.

"Bất quá Lăng Hề, ngươi xác định ngươi không có việc công trả thù riêng ư?" Nàng đúng là biết rõ Phong Lăng Hề vẫn nhìn không vừa mắt Vân Vũ Dương.

Phong Lăng Hề cười nhạo nói: "Cái gì là công? Cái gì là tư? Ta giúp ngươi đó cũng là tư."

"Cũng đúng, bất quá Tô Văn thì sao?"

"Ngươi đồng ý giữ lại thì giữ lại, bất quá Tô Văn đánh trận vẫn được, chuyện khác... ta vẫn cảm thấy Vũ Văn Khỉ đáng tin cậy hơn một chút."

Nữ hoàng bệ hạ cười nói: "Chẳng ai là hoàn mỹ, vì là quân người, suy nghĩ không phải là làm sao có thể lợi dụng người đến bảo vệ giang sơn của mình hay sao? Chỉ cần còn có giá trị lợi dụng là có thể lợi dụng."

Đừng tưởng rằng Nữ hoàng bệ hạ là người hiền lành, đều nói quân vương vô tình. Hoàng Vũ Hiên thật sự cũng là người lãnh khốc, bất quá là thật lòng đối với Phong Lăng Hề và người thân thôi.

Một lát sau Nữ hoàng bệ hạ lại thở dài nói: "Hiện tại vào lúc này tổn thất một mình Vân Vũ Dương đã đủ rồi. Nếu như lại không còn Tô Văn đối với nước Hoàng Vũ mà nói là đả kích rất mạnh mẽ."

Kỳ thật nếu như không phải là bởi vì có Phong Lăng Hề giúp nàng thì lúc này nàng sẽ không mạo hiểm loại trừ Vân Vũ Dương, nói cho cùng vẫn là Phong Lăng Hề cho nàng sức lực.

Phong Lăng Hề liếc nàng một cái: "Ngươi không cần giải thích với ta, Tô Văn thắng ở trung thành, lãnh binh cũng rất có thiên phú, xác thực có thể dùng. Bất quá Tô tướng quân trải qua đả kích lần này sẽ tránh mỹ nhân như rắn rết, Nữ hoàng bệ hạ cần phải thông cảm nhiều hơn, không cần ban thưởng nhiều mỹ nhân như vậy mới tốt."

Hoàng Vũ Hiên nhíu nhíu mày, sau đó nghĩ cẩn thận cái gì nhếch khóe miệng hỏi: "Ngươi sẽ không phải cho nàng đoạn tử tuyệt tôn chứ?"

Vân Dật bây giờ đã không thể mang thai, hai vị Thị quân khác đi theo Tô Văn thời gian cũng không ngắn bụng vẫn không có tiếng động, đột nhiên mang thai thì khả năng không lớn.

Phong Lăng Hề nhíu mày: "Nói lời này là thế nào, ta lại không có hạ thuốc cho nàng, chuyện hài tử như vậy phải chú ý duyên phận. Tô tướng quân hiển nhiên không có duyên với hài tử, bảo vệ mấy nam nhân lâu như vậy thật vất vả có một hài tử còn để mất đi. Ngươi xem bánh bao nhỏ nhà ta đều đã lớn như vậy, Tô tướng quân vẫn là thành thân cùng một ngày với ta đấy!"

Nữ hoàng bệ hạ không nói gì, chuyện đó chẳng lẽ không phải là do ngươi làm chuyện tốt hả?