“Hôm nay có gia sư đến dạy phải không mẹ?”

“Ừ!”

Cậu ta dù không nhảy dựng lên, hay không la hét lên ầm ì, nhưng trong lòng hết sức vui sướng. Tâm can cậu đang dậy sóng lên. Cậu nhanh chóng lên trên phòng để làm chuyện mà cậu cũng không biết mình tại sao lại làm vậy.

“Mình nên mặc bộ nào ta?”

Bảo Khang tự độc thoại một mình. Hết lấy bộ này mặc thử, tới bộ kia. Cậu dùng đôi mắt nghệ thuật của mình ngắm mình trong gương. Hôm nay cậu ta thật khó tính trong việc lựa chọn đồ. Bình thường tay với ngay bộ nào thì măc bộ ấy, chẳng cần quan sát, suy tính. Cậu ta muốn mình đẹp hơn trong mắt Minh Huy? Cái vấn đề này thì có vẻ vô cùng nữ tính.

Cuối cùng cũng chọn được một bộ phù hợp, cậu nhanh chóng đi tắm. Cũng như mọi khi, khoảng nửa tiếng là thời gian cậu dùng để tắm. Có khi còn ngủ quên trong đó luôn. Vừa hát vừa tắm là một thói quen vô cùng bình thường của cậu, cũng giống như nhiều người. Đây là một hành động không có gì xấu hổ.

Vừa bước ra, người cậu thật sáng chói và tỏa nắng mặc dù trời đã gần tối. Hương thơm từ người cậu thật ngào ngạt, mái tóc còn ướt trông thật trẻ con. Cậu bước xuống nhà ăn cơm với phong thái rất ư là vui vẻ, ung dung, thảnh thơi.

Minh Huy ở nhà cơm nước cũng đã xong. Anh ta mau chóng thay đồ để còn kịp giờ dạy. Anh ta vẫn trung thành với phong cách lịch lãm nhưng giản dị: áo phông trắng kẻ ca rô đen, quần Jeans bó sát trông thật quyến rũ. Dáng vẻ anh ta phải nói là chuẩn không cần chỉnh. Người ta thường nói người đẹp vì lụa, còn trường hợp này là lụa đẹp vì người. Trông giống như một hot boy Hàn Quốc chính hiệu!

“Con đi đâu thế?” Mẹ Minh Huy hỏi.

Anh ta dừng lại, trong lòng do dự đưa ra câu trả lời, ngập ngập ngừng ngừng:

“Dạ, con, con ra ngoài có chút việc ạ!”

“Giờ này mà có việc gì thế con?”

Anh ta đứng hình, nhưng may mắn anh ta kịp thời nghĩ ra một lí do vô cùng thỏa đáng:

“Dạ, con đi học Ngoại ngữ ở trung tâm mẹ ạ!”

Bà ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì thì ba anh từ đâu bước ra, lại gần anh ta, vỗ vai anh:

“Tốt lắm con trai! Bây giờ ngoại ngữ rất là quan trọng. Tuy con chỉ là giáo viên dạy Toán nhưng biết ngoại ngữ cũng rất có lợi cho sự nghiệp giáo dục của con. Hơn nữa, con còn phải tiếp quản công ty của ba.”

“Chẳng phải ba nói khi nào con mắc lỗi lầm thì mới bắt con về công ty sao?”

“Đúng vậy. Con nghĩ mình sẽ không mắc lỗi gì chứ? Chưa thể nói trước điều gì đâu con trai à. Ba vẫn muốn con thật sớm phạm phải một lỗi gì đó. Thôi, con đi đi, kẻo trễ.”

“Dạ!”

Minh Huy cười, trong lòng vừa mừng vì đã thoát được cảnh lâm nguy chết người, vừa cảm thấy day dứt vì đã nói dối ba mẹ.

Bên này, Bảo Khang cảm thấy thời gian trôi rất lâu.

“Giờ này sao anh ta chưa đến nữa?” Bảo Khang tự hỏi mình, rồi cứ đi ra đi vô phòng, không khỏi nhìn xuống phía dưới trước cổng nhà. Đang coi giờ thì tiếng chuông cửa làm cậu giật mình. Chắc là anh ấy! Cậu chạy một hơi xuống mở cửa cho Minh Huy.

“Sao tới trễ quá vậy?” Khang hỏi gấp.

“Tại anh có chút chuyện.”

“Vào nhà đi thầy! À không, anh.”

Bảo Khang lẽo đẽo đi theo sau Minh Huy vào nhà. Cậu để ý tới vẻ ngoài của anh ta, trong lòng thốt lên rằng sao anh ấy đẹp trai quá. Còn Minh Huy thì lúc nãy đã nghe được mùi nước hoa phảng phất từ cậu, đúng mùi anh ta thích.

“Ba mẹ em đâu hết rồi?”

”Ba mẹ em đi chơi hết rồi.”

“Ừ. Chúng ta bắt đầu học thôi.”

Minh Huy cùng Bảo Khang say sưa được một lúc lâu. Khang hết sức chăm chú vào bài vở nhưng có đôi lúc lại lén nhìn trộm thầy Minh Huy đang giảng bài.

“Này! Chỉ tập trung vào bài tập thôi, không được nhìn anh như thế đấy nhé! Anh biết anh đẹp trai rồi.”

Bảo Khang mắt chữ o, miệng chữ o ngơ ngơ nhìn Huy: “Vâng, thầy đẹp trai.”

Xong rồi hai người tiếp tục chuyện học. Được dăm ba phút: “Thầy, sao thầy nhìn em chăm chăm vậy? Em biết em dễ thương rồi, lần sau chỉ tập trung vào việc dạy thôi đấy nhé!”

Bảo Khang làm một hơi khiến Minh Huy hết đường biện minh. Quả thật Khang không vừa chút nào đâu. Cậu còn biết lấy gậy ông đập lưng ông nữa mà. Chẳng phải cái nội dung cậu vừa nói na ná giống lời Huy nói lúc nãy sao?

Hai người cùng nhau mỉm cười rồi lại chăm chú vào việc học.

“Chúng ta dừng lại tại đây!”

Lời nói bất thình lình của Huy làm Khang giật mình bất cẩn làm rơi cây viết.

“Ây da!”

Sự cố hi hữu đã xảy ra. Một vây viết rơi hai người lượm nên kết quả là trán cả hai cùng sưng một cục rất ư là nhỏ.

“Em xin lỗi anh!”

“À, không sao!”

Bảo Khang dùng tay xoa trán Minh Huy. Hai người nhìn nhau cười đỏ mặt luôn.

“Thôi anh về!”

“Để em tiễn.”

Bảo Khang đưa Minh Huy xuống dưới nhà: “Thầy, à mà anh, hay để em đưa anh về nha?”

Minh Huy anh ta hết sức bất ngờ trước lời đề nghị của Bảo Khang: “Sao lại muốn đưa anh về nhà chứ?”

“Em sợ anh bị người ta bắt cóc.” Lời này Bảo Khang nói không toan tính mà xuất phát từ tự nhiên.

“Khờ quá! Anh lớn như vậy ai mà bắt cóc được. Anh đi về một mình được.”

Bảo Khang đứng đó nhìn Minh Huy đi khỏi tầm ngắm một hồi lâu rồi mới đóng cửa trở vào nhà. Lúc này biểu cảm hết sức hạnh phúc chẳng hiểu vì sao.