Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 7: Cừu man

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

Đứng ở cửa căn phòng gỗ nhìn ra xa, ở phía trước hàng ngàn dặm, là một con sông lớn cuồn cuộn chảy màu xanh biếc.

Sông rộng khoảng gần trăm mét, có một cái cầu treo bắc ngang, đầu cầu có một con đường mòn đi vào khu rừng, không biết là dẫn đến đâu. Phía đó có sừng sững vài tiễn tháp làm bằng đất sét và gỗ cây, trên thân cầu cách bờ 10m có bắc hai sợi dây.

Phía sau là một dãy núi cao như tấm bình phong, hai đỉnh núi như hai cánh tay nhô hẳn lên, nhenj nhàng ôm trọn lấy một mảng đất bằng vài chục dặm. Thế núi hiểm hóc, dưới bóng cây Tham Thiên cao hàng chục mét dày chi chit bụi cây gai có gai độc, kể cả con chuột cũng không lọt qua.

Trước có nước biếc, sau có non xanh, chỉ một mảng đất xanh tươi mầu mỡ bé nhỏ này mà cây cỏ tốt tươi, lại có hai khe suổi nhỏ chảy qua, đúng là phong thủy bảo địa an cư lạc nghiệp. Ngay trong khu mà căn nhà bằng gỗ Vật Khất nằm tọa lạc đã có hàng trăm nóc nhà trong sự bao vây của rừng rập, giữa các căn nhà còn có những mảnh đất trồng hoa trồng mầu, đâu đó có mấy chú chó đang lùa đàn gia súc.

Thiếu niên vừa nãy đưa đồ ăn quần áo cho Vật Khất đag ngồi xổm trước một bụi hoa hồng trước nhà, hì hụi đào gốc hoa, nghe thấy có động tĩnh liền vội nhét rễ cây hoa vào túi da thủ ở ngang bụng, cười ha ha vẫy tay chào.

“Hồng hoa đằng, chuyên trị các loại nội thương và đường huyết của phụ nữ. Hì, xem ra huynh đệ không cần phải dùng đâu”

Vật Khất cảm kích gật đầu, hỏi: “Xin hỏi quý tính đại danh của tiểu huynh đệ? Vật Khất đa tạ ơn cứu mạng”

nguồn

Người đó ngớ ra, hắn chợt phá lên cười: “Vật Khất? Cái tên nghe hay thế. Quý tính đại danh? Nói dễ nghe lắm. Tên cúng cơm của ta là Cẩu tể tử, đại danh thì chưa có! Đợi khi thành niên 16 tuổi thì tộc lão mới đặt cho”

Đến gần Vật Khất, đập cho Vật Khất một cái, Cẩu tể tử kéo hắn vầ phía thôn trang phía trước, đi qua cái cầu treo.

Cẩu tể tử vừa đi vừa nói không ngớ và thiên dạ lí về công hiệu thần kì của mấy cân dạ quang hổ huyết mà cha hắn tống và người Vật Khất. Với hắn, huyệt dịch của dạ quang hổ có thể cải tử hoàn sinh, có thể trị mọi thứ bệnh, là thần dược trên thế gian này.

Vật Khất chỉ có thể cười ha ha nghe Cẩu tể tử nói, hắn quan sát xung quanh và phán đoán.

Nơi đây mực nước không cao, mà nói trắng ra là thấp. Nhưng con người nơi đây là cao lớn cường tráng, hắn nhìn mấy người phụ nữ đến bờ sông lấy nước, thùng nước phải cao đến 1m.

Nhà nào cũng thường xuyên phòng bị đao thương cung tiễn, một lũ trẻ con đang tập võ với nhau. Ước lượng mấy đao thương mà bọn trẻ con cầm trên tay, ít nhất cũng phải 50 60 cân, mà chúng cùng lắm mới chỉ 8 tuổi, thế mà múa kiếm lại vô cùng nhà nghề.

Linh cơ khởi động, Vật Khất âm thầm vận “Thủy nguyên thiên” mật pháp, sử dụng “Tiên thiên chân thủy linh chính” dồn vào hai mắt, lập tức hai mắt của hắn tràn lên một tầng lam quang nhạt. Ánh mắt quan sát những đứa trẻ đó, Vật Khất kinh ngạc phát hiện, huyệt khí của những đứa trẻ này rất sung mãn, trong cơ thể chúng có một trực khí không hề yếu đang cuộn chảy.

Về cơ bản, những đứa trẻ này đều có thể là đệ tử tinh nhuệ của thâu thiên hoán nhật môn tham lang tổ, trực khí trong cơ thể ít nhất cũng phải là 3 đến 5 năm khổ luyện.

Hít thở sâu Vật Khất lại nhận ra, thiên địa linh khí trong không khí đặc đến kinh người.

“Đạo đắc kinh” bao la vạn tượng, huyền diệu vô cùng. Cái gọi là thiên địa linh khí cũng là trọng điểm của “Đạo đắc kinh”. Thiên địa linh khí là căn cơ của mọi kẻ khổ luyện, nồng độ của thiên địa linh khí càng cao thì tốc độ luyện tập càng nhanh, càng có lợi cho khổ luyện.

Thiên địa linh khí trên địa cầu sớm đã bị ngành công nghiệp hủy hoại gần hết, dường như đã trở thanh hoang mạc linh khí.

Mà hai sơn thôn này, mảnh đất bằng bé xíu này lại có nồng độ linh khí cao, thậm chí còn được như thủy hoài hạ đẳng Động thiên phúc địa mà Đạo đức kinh miêu tả. Chẳng lẽ trẻ con nơi đây đều có tu vi đầy mình, chẳng nhẽ Cẩu tể tử bên cạnh mình đây có thể lớn tới mức khổng lồ thế này.

Nơi thiên địa linh cơ sung mãn, kể cả là rau củ cũng sẽ tốt tươi hơn nơi khác, huống chi là con người!

Có vẻ như Cẩu tể tử khá có danh tiếng trong thôn, trên đường có không ít người chào hỏi hắn.

Người lớn tuổi thì gọi hắn là Cẩu tể tử, người sàn sàn tuổi thì gọi hắn là Cẩu ca, nhỏ hơn chút thì gọi hắn là Cẩu đại thúc, đặc biệt là mấy cô gái có chút nhan sắc trong thôn, càng e lệ giữ khoảng cách, đỏ mặt chào hắn.

Nơi đây đất đai màu mỡ, thiên địa linh khí sung mãn, phong thủy đẹp, là nơi nuôi được người. Tuy đàn ông thì cao lớn thô kệch như Cẩu tể tử, nhưng các thiếu nữ thì xinh đẹp ưa nhìn.

Vật Khất nhìn những thiếu nữ đó, bất giác có chút dao động, vẻ đẹp tự nhiên như vậy hắn hiếm khi được nhìn thấy.

Có linh nhãn mật pháp, Vật Khất lắc đầu. Hiện không phải là lúc quan tâm đến mấy thiếu nữ này xinh hay xấu, mà quan trọng phải tìm hiểu xem mình đang ở đâu.

Theo Cẩu tể tử đến cổng thôn, cũng chính là bên cầu treo cuối cùng của tận cùng câu phao. Vật Khất nhìn thấy mấy người già tay mang trượng, đang mang theo một đám người ẩu đả mấy người nằm vật dưới đất.

Thể hình mấy người đó cũng tương đương Cẩu tể tử, đều là hảo hán có sức vóc, ẩu đả là chuyện thường. Nhưng mấy người mang trượng kia, già đến mức lưng còng gập cả xuống rồi, thế mà thân thủ mẫn tiệp không thua thanh niên, khí thế thật đáng sợ.

Khi mà Vật Khất và Cẩu tể tử đến chỗ đám đông thì họ dường như đã trút được nỗi tức giận trong lòng, một người già ho hắng, dậm trượng xuống nặng trịnh rồi nói vài câu.

Mấy thanh niên cường tráng lôi mấy người trên đất đứng dậy một cách thô bạo, tay dùng chùy sượt qua cổ họ sắc lẹm.

Máu tươi bắn ra, mấy người đó co giật phát ra những tiếng kêu thảm thiết khó nghe, mọi người trong thôn vội mang dây thừng, treo cổ mấy người đó lên.

Ngoài mấy người đang kêu gào, còn có mấy người đang bị thương, dưới tiễn tháp còn treo cổ hơn 30 thi thể.

Trong số những thi thể này, có cái chưa được mấy ngày, có cái đã thành xác khô, quần áo của họ bị lột sạch, để lộ làn da đen ngòm, và những vết xăm xanh đỏ, những vết xăm đó trông hết sức thần bí, có các loại mãnh thú và độc trùng, còn có rất nhiều hình kì dị trông như là hoa cỏ gì đó.

Nhìn mấy người đang giãy giụa trên dây thừng, mọi người đều cười ha ha, tiếng cười của họ không hề có chút thù hận nào, mà chỉ có sự thanh thản vui vẻ khiến người ta khó hiểu mà thôi.

Vật Khất kinh ngạc đứng đó quan sát cảnh tượng này, chợt nghe thấy Cẩu Tể Tử vui vẻ gọi to: “Lũ man di này lại tìm đến thôn chúng tôi gây chuyện, đây chẳng phải là không công cho chúng tôi sao?”

Hàng chục người ở đầu cầu cùng hướng về phía này, đặc biệt là mấy người già tay mang lưỡi lê, tất cả đều đổ dồn vào Vật Khất.

Vật Khất thận trọng hướng về những lão nhân đó thận trọng khom người ra hiệu cúi chào.

“Tiểu tử Vật Khất, cùng sư tôn và đồng môn gặp đại nạn, may mắn được các vị cứu giúp, tiểu tử cảm kích vô cùng!”

Không cần mấy người đó nói, Vật Khất đã quỳ xuống, cung kính dập đầu.

Ơn cứu mạng, dập đầu 3 cái là còn ít, Vật Khất cảm kích những thôn dân này đã cứu hắn, cho hắn cơ hội báo thù cho Ngô Vọng và Lạc Tiểu Bạch.

Nếu không phải là vì thân vô trọng vật, đến quần áo cũng bị thái hư đại na di trận xé nát thì Vật Khất nhất định sẽ trọng tạ họ.

Trong số đó có một người trông già cả nhất, người khô quắt chỉ còn da bọc xương, gương mặt toàn nám cười, ông run run lại chỗ Vật Khất đỡ hắn đứng dậy.

“Đều là con dân Đại Yến, sao phải nói những lời thừa đó? Ồ, tiểu huynh đệ các ngươi đi du hiệp săn man di sao?”

Vật Khất thuận theo câu chuyện đáp: “Lão có con mắt thật tinh anh, đúng là như vậy”

Mọi người sau lưng ông lão ấy xôn xao, họ nói nhỏ với nhau gì đó, dường như đang chửi bới lũ người man di còn nợ một món nợ máu.

Có được sự thông tuệ của Lạc Tiểu Bạch, Vật Khất nhanh chóng nhận ra, hắn cắn răng thề thốt theo mấy đại hán kia: “Sư tôn, đồng môn của tiểu tử đều chết dưới tay chúng, thù này hận này không đội trời chung. Tiểu tử lần này quay về nhất định sẽ khổ luyện báo thù này, bảo thù rửa hận cho sư tôn và các vị đồng môn!”

Các đại hán đang nói đến bọn man di nào đó, còn đối tượng trong lời thề của Vật Khất lại là Diệu Nguyên đạo quân của Thanh Thành.

Chỉ có điều, hai bên lại nói hoàn toàn ăn khớp nhau, mấy ông lão gật đầu tán thưởng: “Đàn ông con trai phải vậy chứ, nếu đến huyết cừu sư môn mà không báo thì thật đáng bỏ đi”

Ông lão vừa đợ Vật Khất đứng dậy liền đập mạnh vào ngực hắn lắc đầu nói: “Tiếc là, tiểu huynh đệ à, người cậu yếu quá, không phải là đối thủ của những tên man di kia”

Than thở vài câu, ông lão ân cần nói: “Thôn Mông chúng tôi có bí quyết tổ truyền, dùng gân và xương thú nấu với hơn chục loại thảo dược, có thể khiến gân cốt chắc khỏe. Khi nào đi ta tặng cậu 100 viên cao dược đã bào chế sẵn, đảm bảo trông cậu sẽ phổng phao hơn!”

Nghe ông lão nói vậy Vật Khất không biết nên khóc hay nên cười.

Thể hình hắn trên địa cầu đã là cơ thể mĩ nam chuẩn rồi, tuy có hơi gầy, nhưng gầy mà không yếu, gân cốt khỏe mạnh đáng gờm.

Được truyền thụ “Đạo đắc kinh”, hắn biết, thực lực và bề ngoài không tương xứng nhau, nhưng ông lão có lòng tốt như vậy, hắn chỉ có thể lại cúi bái, tạ ơn hảo ý của người ta.

Vật Khất tự hứa trong lòng, sau này phải tu luyện thành người, rồi quay lại thôn này tạ lễ những thôn dân này.

Đúng lúc này, con sông trong khu rừng chợt bắn lên một hỏa cầu màu lục to khoảng nắm tay, nhắm trung vào đại hán đang đứng ở đầu cầu.

Cả người đại hán đó chợt biến thành một ngọn lửa màu bích lục, cơ thể lăn mấy vòng trên đất rồi hóa thành tro bụi.

Các vị tộc lão kinh ngạc, các thôn dân trên tiễn tháp hô hoán lên: “Man di tập kích, chúng đông lắm!”

Tiếng tù và chói tai vang lên khắp thôn bản, từ khu rừng xông ra một đám mặc áo da thú xăm trổ đầy mình.

Dã nhân dẫn đầu có một hắc khí đặc quánh bao lấy người, một hỏa cầu màu lục đang thấp thoáng hình thành từ vầng hắc khí đó.

Hằn học chỉ về phía thôn làng, dã nhân đó cao giọng ra lệnh : “Đàn ông giết sạch, đàn bà cướp sạch, ăn thịt hết trẻ con! Các con, xông lên!”