Thất Ngược Khí Phi

Chương 5: Trừng phạt ác liệt

Đột nhiên có một trận gió lớn mùi hoa quế đánh tới làm dây tóc nàng bung ra, bộ mặt ửng hồng nhưng vẻ mặt lạnh ngưng, mặc dù quỳ trên mặt đất nhưng tư thái lại cao ngạo, tóc dài bù xù đổ từ trên vai xuống, bị gió lớn thổi mạnh, phía sau bay lên, tản mát ra khiến nàng hết sức xinh đẹp. Tiêu Thần Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác được trong lòng có chỗ tối lại, hung hăng giật mình, tầm mắt của hắn không tự chủ được rơi trên người nàng.

Lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá nàng, phát hiện ra nàng giống như lạnh lùng xa cách nhưng tinh thần quật cường lại làm lay động lòng người, như vậy… làm cho hắn rung động.

Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, hai tay nắm chặt, tâm tình không nên loạn như vậy, xoay người bước tới hướng nơi ở của thị thiếp Di Hương, trong lòng nổi lên lửa giận, cần cấp bách tìm người để phát tiết.

********************

Khinh Vân Nhiễm cảm giác được hôm nay mặt trời so với bất cứ lúc nào khác độc ác mãnh liệt, bình thường trông vô cùng đẹp nhưng hôm nay lại làm cho nàng vô cùng thống khổ, đỉnh đầu như có chuông đồng chuông thép đè, nàng tựa như một con cá nhỏ đang phơi nắng dưới mặt trời chói chang, giương miệng, hấp hối giãy dụa trên mặt đất.

Hốc mắt của nàng vì nôn mửa mà ửng hồng, thân thể sau khi ra đầy mồ hôi trở nên yếu ớt không chịu nổi, không có chút khí lực, đột nhiên cảm giác hoa mắt chóng mặt kéo đến mãnh liệt, cả thân thể không tự chủ được mà lay động. Nàng hoảng hốt, cơn ác mộng đêm qua dần dần hiện lên, hắn cười tà mị lạnh lùng, giống như móng vuốt của ma quỷ bóp ở cổ họng nàng, làm cho nàng cảm thấy hít thở không thông…

Không biết qua bao nhiêu lâu, ánh mắt của nàng trở nên vô hồn, cảnh vật trước mắt lúc thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, nàng nửa híp mắt, chợt ngửi thấy mùi hoa quế.

Thân hình suy yếu, mềm oặt nghiêng ngả, lung lay muốn ngã, tựa hồ như muốn té xỉu nhưng lại có một thanh âm lạnh lùng chui vào tai nàng, làm cho nàng thần trí muốn bất tỉnh tỉnh táo lại ngay lập tức.

-Như thế nào, không chịu nổi rồi sao?

Không biết từ khi nào Tiêu Thần Hiên đã đi tới bên cạnh nàng, đừng trước mặt nàng, thay nàng che khuất một chút ánh nắng mặt trời chói chang, hắn híp mắt, lạnh lùng cười với nàng.

Khinh Vân Nhiễm hoảng loạn, ý thức hôn mê biến mất, ngẩng đầu, híp mắt, thản nhiên nói:

-Đa tạ Vương gia quan tâm.

Tiêu Thần Hiên châm chọc khiêu khích:

-Vương phi không cần đa tình, Bổn vương đén chỉ là muốn nói cho ngươi, nếu như ngươi không thể quỳ đủ một ngày một đêm, Bổn vương nhất định không tha.

-Vương gia nếu lo lắng có thể sai người đứng canh ở chỗ này.

Khinh Vân Nhiễm cảm giác được cổ họng khô nứt, nói xong cả câu cảm thấy vô cùng khó chịu.

-Vương phi như thế Bổn vương cảm giác không có chút yên tâm, đã nghĩ rằng muốn giúp Vương phi kia đấy!

Tiêu Thần Hiên cười ôn hòa đến khác lạ.

Giờ phút này đã là giờ tỵ, ý thức của Khinh Vân Nhiễm đã có chút không rõ, đầu cúi xuống không đáp lời, Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi, hô to một tiếng:

-Người đâu?

Tiếng nói vừa dứt, trong viện liền xuất hiện vài hạ nhân, rất nhanh đến đây, trước mắt nàng là một hạ nhân, thần sắc bối rối mang theo một thùng nước chạy tới.

Khinh Vân Nhiễm khép hờ con ngươi mắt, ý thức của nàng lúc này chậm rãi tiêu tán dần,một thùng nước đá dội xuống từ đầu tới chân, nàng cả người run lên, giật mình một cái, ý thức cũng thanh tỉnh, rét lạnh không cách nào ngăn cản dọc suốt thân mình và tứ chi của nàng.

Ngước giếng mùa hè thật lạnh, huống chi là nước giếng đã hóa thành băng.

Khinh Vân Nhiễm sắc mặt trắng bệch không còn chút máu quỳ trên mặt đất lạnh run, hai hàm răng va vào nhau, rất lạnh! Giọt nước theo khuôn mặt nàng chảy xuống, tóc đen ươn ướt, nước thấm vào y phục, đường cong thân hình lộ ra.

Khinh Vân Nhiễm bi phẫn trong lòng, nam nhân đáng chết này, không chỉ có tinh thần vặn vẹo mà quả thực vốn là biến thái cực kỳ, ngay cả đối với một nữ tử cũng có thể hạ độc thủ.

-Cảm giác như thế nào, Vương phi của ta, có phải hay không ta giúp ngươi làm ngươi thanh tỉnh?

Tiêu Thần Hiên lãnh đạm mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo lợi hại như một mũi tên độc đâm vào lồng ngực nàng, làm nàng hít thở không thông.

Khinh Vân Nhiễm rùng mình một cái, khẽ cười nói:

-Tạ ơn Vương gia, đã làm Vương gia phải quan tâm rồi!

Tiêu Thần Hiên khóe miệng cứng đờ, nàng quật cường và cũng không khuất phục làm lửa giận cuồng nhiệt không cách nào ức chế bốc cháy lên, hắn khéo léo nắm cằm của nàng, đánh giá kỹ vẻ mặt lạnh nhạt của nàng:

-Ngươi thật nghĩ như vậy?

-Vương gia muốn ta trả lời như thế nào?

Khinh Vân Nhiễm cười suy yếu, con ngươi mắt như bao trùm một làn mưa, như một bóng ma phóng vào trong mắt hắn, tóc đen ẩm ướt buông rơi.

-Khinh Vân Nhiễm, ngươi tưởng rằng Bổn vương không trị được ngươi?

Tiêu Thần Hiên nghiến răng nghiến lợi kêu lên. Hắn không biết ánh mắt Khinh Vân Nhiễm tan rã, ý thức đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, đối với bất kỳ thanh âm nào bên ngoài cũng chưa từng phản ứng.

Một trận hoa mắt kéo tới, Khinh Vân Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt có một mảng màu đen, cả người không có khí lực, rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngửa đầu hôn mê bất tỉnh.

Có một hạ nhân xem như là can đảm, nuốt nước bọt, run rẩy nói:

-Vương, Vương gia! Vương phi hình như bất tỉnh rồi, không, không bằng…

Nâng mắt lên nhìn thấy con mắt Vương gia âm trầm bạo lệ, tâm lý không khỏi sợ hãi, không thốt nên lời.

Tiêu Thần hiên nhắm mắt, trong lòng không có chút thương xót, buông đầu nàng ra, đem thân thể suy nhược của nàng ném xuống đất, lời nói lạnh như băng:

-Bắt phải tỉnh!

-Vâng, thưa Vương gia.

Ba gã hạ nhân lạnh sống lưng, không dám lỗ mãng, hai người trông coi còn một người đi lấy nước đá.

-Nghe cho rõ, chỉ cần nàng bất tỉnh thêm lần nữa, dùng nước hắt vào bắt nàng tỉnh cho đến khi nàng quỳ đủ một ngày một đêm mới thôi.

Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi ra lệnh tàn khốc xong liền phất tay áo rời đi.

Một trận lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu kéo tới, làm cho Khinh Vân Nhiễm tỉnh lại, nàng quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy người nóng bỏng, đầu đau muốn nứt ra, cổ họng khô khát phảng phất như mấy ngày qua chưa từng được uống một giọt nước nào, ngực khó chịu muốn nôn, không nói nên lời, nàng cố gắng đứng dậy nhưng lại phát hiện tứ chi vô lực, nàng biết chính mình đã nóng rần lên rồi, nhìn thấy một bên có thùng nước cùng người canh giữ, khóe miệng không khỏi cười khổ. Chính mình chung quy là rất ngu ngốc, nghĩ chuyện ngay lúc đó rất đơn giản, không chỉ không cứu được Lan nhi mà con đem chính mình dây dưa vào.

Hai tròng mắt khép lại, nàng lại ngất đi.

Nàng đang bất tỉnh lại có nước lạnh hắt vào làm nàng thức tỉnh.

Không biết qua bao nhiêu lâu ngay cả nước đá cũng không làm nàng tỉnh lại, một hạ nhân phát hiện có điểm khác lạ, chần chừ trong chốc lát liền hướng nơi Vương gia chạy đi.