Tung Tử đoán ý của Ôn Tiếu qua nụ cười mỉa lập tức hét lên :

- Thật đó! Các ngươi còn che chở nữa, ta sẽ giết luôn!

Nhuế Vĩ muốn biết Triệu Nhu phạm tội gì nên hỏi :

- Các hạ đã làm gì khiến hai vị đó giận dữ như vậy?

Triệu Nhu biến sắc mặt :

- Các hạ không nên biết làm gì!

Nhuế Vĩ tiếp :

- Thì tại hạ không cần biết! Bây giờ các hạ hãy tả dung mạo của nữ nhân đó cho tại hạ nghe đi!

Triệu Nhu giảo quyệt đáp :

- Chờ hai lão đó đi rồi, tại hạ sẽ nói, chứ bây giờ, tại hạ không thể nào nói được!

Lúc đó, sáu Ma kia đã nối tay thành một xâu rồi. Ôn Tiếu gọi :

- Nối đuôi!

Triệu Nhu vùng chạy.

Nhuế Vĩ không buông.

Triệu Nhu kêu lên :

- Đại ca ơi! Hắn không buông thì tiểu đệ làm sao đây!

Ôn Tiếu thốt :

- Nhuế huynh ơi! Đại địch đang ở trước mặt, hãy buông thất đệ đi!

Nhuế Vĩ thấy bảy người chuẩn bị đánh hai lão già bèn không buông.

Ôn Tiếu không dám đắc tội với chàng, sợ sanh thêm một địch thủ nữa. Ôn Tiếu nghĩ: "Dù có thiếu một người cũng chẳng sao" nên cười lớn, gọi :

- Tung Tử! Lại đây mà giết!

Tung Tử cười lạnh, đáp :

- Các ngươi bày thế trận Thiên Cương đối phó với ta phải không? Ta sợ gì chứ!

Lập tức lão vung tay, đồng thời phóng chân.

Nghe lão nhân nói đến tên thế trận, Ôn Tiếu không dám khinh thường. Y thầm nghĩ :

- "Dù cho quyền pháp của ngươi có là vô địch, ta há sợ sao! Công lực của sáu người khi nào lại kém công lực một người?"

Lúc quyền cước của Tung Tử bay qua, y không nhìn, cứ nhắm ngay mặt lão đánh mạnh một quyền.

Tung Tử biết lợi hại, không dám trực tiếp nghinh đón, nhún chân nhảy lùi lại.

Ôn Tiếu chiếm được tiên cơ, điều động trận thế liền vung tay tả vung tay hữu, tay nào cũng phát huy công lực của cả sáu người.

Nhuế Vĩ lôi Triệu Nhu về một góc, định tiếp tục hỏi.

Tung Tử đánh liền một chưởng qua chàng, đồng thời thời lão thốt :

- Ngươi dám che chở kẻ hái hoa trộm, ta quyết không dung ngươi!

Nhuế Vĩ đã mục kích công lực của lão rồi, nên không dám khinh thường, vội lấy mộc kiếm ra nghinh đón.

Tung Tử như chẳng thấy gì, cứ vung tay.

Nhuế Vĩ kinh hãi, hấp tấp lùi lại. Chàng tránh phần chàng được rồi, song Dục Ma Triệu Nhu lại bị lão giật được.

Trước đó, Triệu Nhu đã bị Nhuế Vĩ chế trụ, bây giờ bị lão bắt, không động đậy được, chỉ còn run giọng gọi :

- Nhuế huynh cứu tại hạ... Nhuế huynh cứu tại hạ! Tại hạ sẽ nói dung mạo của nữ thần đó cho Nhuế huynh nghe.

Thấy bộ tịch của hắn, Tung Tử biết là hắn kêu cứu, nên cười lớn thốt :

- Không ai cứu ngươi được đâu. Ngày nay, ngươi phải đền mạng cho bao nhiêu nữ nhân bị ngươi gian dâm rồi giết chết!

Thì ra trong bọn Thất Tình Ma, Triệu Nhu là kẻ có phẩm hạnh bại hoại nhất.

Chẳng những hắn háo sắc mà hắn lại còn háo sát, phàm nữ nhân nào bị hắn xâm phạm tiết hạnh, sau đó lại bị hắn giết luôn. Tội ác của hắn, làm cho người oán trời hờn. Hành tung của hắn thần bí, nên tại Trung Nguyên không ai phát tác.

Một hôm, đến Giang Lăng, hắn hiếp dâm con gái của tên Tri phủ tại địa phương này bất ngờ bị Tung Tử bắt gặp. Nhờ đêm tối, có gió lộng, hắn may mắn chạy thoát.

Tung Tử biết được hắn là một trong Thất Tình Ma nên theo dõi hắn đến đây.

Nhưng gặp lúc Thất Tình Ma xuất ngoại tìm cừu nhân, lão phải ở đây chờ đợi đến bây giờ.

Triệu Nhu kêu cứu, mồm mấp máy, Tung Tử chỉ thấy chứ không nghe, tát mạnh mấy bạt tay vào mặt hắn. Máu tươi từ miệng hắn rỉ ra, lòng thòng.

Nhuế Vĩ sợ hắn chết đột ngột, bèn vung kiếm lướt tới, chém mạnh. Chàng hiểu, võ công của Tung Tử rất cao siêu, nếu dùng kiếm pháp thường thì không thể nào bức lão thoái hậu được. Cho nên chàng bắt buộc phải sử dụng ngay chiêu "Vô Địch Kiếm".

Tung Tử biết chiêu kiếm đó, không dám nghinh tiếp, lập tức lùi lại, bỏ rơi Triệu Nhu.

Nhuế Vĩ vọt lên, giành lại hắn liền, đồng thời hỏi gấp :

- Nàng ấy dung mạo như thế nào? Nói mau!

Triệu Nhu giảo quyệt biết là hiện tại sáu huynh đệ đã mất đấu lực rồi, người duy nhất cứu hắn là Nhuế Vĩ thôi. Mà miếng mồi câu Nhuế Vĩ là người thiếu nữ trong tay Nhất Đăng thần ni. Do đó, hắn phải lợi dụng trường hợp, dụ dẫn cho Nhuế Vĩ đánh đuổi hai lão nhân đi. Hắn đáp :

- Nàng ấy... nàng ấy... có dung mạo...

Bên kia, Tung Tử hét :

- Tiểu tử! Sư phụ của ngươi có phải là Du Bách Long chăng?

Nhuế Vĩ gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục tra gạn Triệu Nhu :

- Sao? Dung mạo nàng như thế nào?

Triệu Nhu cố ý dài dòng :

- Giống... giống...

Tung Tử tiếp tục hét :

- Tiểu tử thúi! Ngươi là đồ đệ của Du Bách Long thì không được vô lễ với ta đó nhé!

Lão đánh luôn ba quyền.

Muốn giải phá ba chiêu quyền đó, Nhuế Vĩ không thể không buông Triệu Nhu. Nhưng khi nào chàng chịu buông! Chàng đang nóng lòng muốn biết Cao Mạt Dã hạ lạc nơi đâu, nàng ra sao trong mấy ngày nay! Chàng liền sử dụng "Bất Phá Kiếm" chống trả.

Ba chiêu quyền của Tung Tử thành vô dụng trước chiêu kiếm tuyệt vời đó.

Tung Tử lại hét :

- Hay cho tiểu tử! Thì ra Du Bách Long đã truyền cho ngươi toàn bộ sở học của lão!

Nhuế Vĩ tiếp tục hỏi Triệu Nhu :

- Nàng ấy có gương mặt giống cái gì?

Triệu Nhu đáp lấp lửng :

- Giống... để xem giống cái gì đây... giống...

Tung Tử lại hét :

- Cho dù ngươi là đồ đệ của Du Bách Long đi nữa, nếu ngươi cứ che chở cho tên dâm tặc, ta sẽ không khách khí, ngươi đừng trách ta hạ thủ không nương tay!

Nhuế Vĩ thấy lão chận lời lúc Triệu Nhu sắp sửa nói, bèn nổi giận thốt :

- Tại hạ đã kính nhượng tiên sanh là bậc tiền bối, thì tiên sanh không nên quấy phá công việc của tại hạ.

Hiện tại Nhuế Vĩ đã thức ngộ hai lão nhân là Tung Tẩu và Á Tẩu trong nhóm Thất Tàng Tẩu.

Tung Tẩu thấy Nhuế Vĩ nổi giận, cho rằng chàng mượn oai sư phụ mà lên mặt. Lão tức giận, vả lại trong số Thất Tàn Tẩu, chính lão ghét kẻ ác như cừu địch, vừa giận Nhuế Vĩ, lão cũng vừa giận Triệu Nhu, lão rút một thanh kiếm nơi mình bọn Lục Ma, hét lớn :

- Ngươi dám che chở cho hắn, ta cho ngươi chết luôn.

Dĩ nhiên, lão sử dụng chiêu tuyệt học của "Hải Uyên kiếm pháp".

Á Tẩu cũng rút một thanh kiếm cầm tay.

Tung Tẩu hỏi :

- Ngươi muốn trợ giúp ta?

Á Tẩu gật đầu.

Tung Tẩu cười lớn :

- Dù tiểu tử đó biết hai chiêu kiếm, song hắn vẫn là hậu sanh, ta lại đi thua một gã hậu sanh sao?

Á Tẩu ra dấu tay.

Tung Tẩu cười lạnh, tiếp :

- Ngươi nói rằng công phu của hắn rất thâm hậu?

Á Tẩu gật đầu.

Tung Tẩu cười vang :

- Công phu của hắn càng thâm hậu, ta lại càng khinh thường!

Lão gọi :

- Tiểu tử! Xuất chiêu đi!

Chính lão phát động thanh kiếm trước. Đương nhiên chiêu kiếm có oai lực bất phàm.

Nhuế Vĩ điểm huyệt Triệu Nhu rồi mới vung mộc kiếm ra. Chiêu đó là chiêu "Bất Phá Kiếm".

Tung Tẩu nghĩ thầm :

- "Chiêu này nếu do Du Bách Long đánh ra thì còn có thể là bất phá, chứ hắn làm gì có công lực bằng sư phu hắn!"

Nhưng lão lầm. Kình lực do Nhuế Vĩ phát huy, mãnh liệt có phần hơn Du Bách Long. Tung Tẩu kinh hãi, kêu lên :

- Quả nhiên tiểu tử lợi hại thật!

Lập tức lão vận dụng toàn lực, điều động vững chắc.

Trong lúc đó, Á Tẩu bước tới.

Tung Tẩu nổi giận, hét lên :

- Ngươi chờ một chút, không được phá trước chiêu "Sát Nhân Kiếm" của ta!

Nhuế Vĩ biết là lão sử dụng kiếm pháp cực kinh hãi, ngưng thần định ý, không dám sao lãng.

Tung Tẩu thấy chàng bất động, gọi :

- Sao ngươi khựng lại đó?

Nhuế Vĩ vẫn bất động. Chàng dè dặt, còn Tung Tẩu trái lại cho rằng chàng khích tướng chiêu kiếm không đáng cho chàng phá, nên chàng thủ một chiêu kiếm rất thông thường.

Bất giác, lão tức khí, vũ lộng cánh tay, vung kiếm tạo thành một vầng kiếm quang, lão điều động vầng kiếm quang bay qua, áp đảo Nhuế Vĩ.

Nhuế Vĩ hét lớn một tiếng, phát xuất chiêu "Bất Phá Kiếm".

Lão nhân cả mừng, đinh ninh chiêu "Sát Nhân Kiếm" của lão sẽ đánh vỡ chiêu Bất Phá.

Ngờ đâu, khi song phương sắp chạm kiếm, Nhuế Vĩ bỗng dừng tay lại.

Tung Tẩu kinh ngạc hết sức, chưa biết chàng có dụng ý gì, từ chiêu "Bất Phá", chàng phát xuất chiêu "Hồng Thủy"!

Tung Tẩu biến sắc, kêu lớn :

- "Hồng Thủy Kiếm"!

Lão nhảy lùi lại, trố mắt nhìn Nhuế Vĩ :

- "Hồng Thủy Kiếm" phải không?

Á Tẩu xúc động phi thường. Lão ngơ ngác không hiểu sao cả. Du Bách Long và Vô Mục Tẩu lại có chung một đồ đệ sao? Lão ra dấu tay.

Tung Tẩu hỏi :

- Thật sự lão ấy là sư phụ của ngươi?

Nhuế Vĩ gật đầu :

- Một ngày giáo huấn là ngàn thuở sư tôn!

Tàn Tý Tẩu dạy chàng "Đại Ngu Kiếm", rồi Vô Mục Tẩu dạy chàng "Hồng Thủy Kiếm". Một sự kiện trên chỗ tưởng tượng của Tung Tẩu. Lão thở dài thốt :

- Tiểu tử tốt phúc lắm đó! Ngươi đã lãnh hội bốn chiêu của kiếm pháp Hải Uyên thì Tung Tẩu này không còn là đối thủ của ngươi nữa! Vậy thì Triệu Nhu kia tùy ngươi xử lý, nhưng ta cho ngươi biết, hắn đã gây nhiều tội ác, hắn không còn tư cách giành một chỗ đứng trên cõi đời này!

Nhuế Vĩ thốt mấy lời cảm tạ. Chàng quay sang Triệu Nhu, hỏi :

- Bây giờ thì các hạ không cần phải nói loanh quanh nữa. Nàng ấy có dung mạo như thế nào?

Ôn Tiếu chợt thốt :

- Nhuế huynh khỏi cần phải hỏi. Tên vị cô nương đó, Nhất Đăng thần ni có nói cho bọn tại hạ biết. Nàng tên là Cao Mạt Dã.

Nhuế Vĩ mừng đến sa nước mắt.

- Dã nhi! Dã nhi! Nàng được sư phụ mang đi! Ngu ca yên tâm rồi!

Chàng thầm nghĩ như vậy, nhưng không khỏi bồi hồi, nhớ nhung! Chàng tự hỏi biết đến bao giờ mới gặp lại nhau. Nếu trong vòng hai năm cả hai không gặp lại nhau thì cầm chắc như thiên thu sinh quyết! Nhuế Vĩ đẩy Triệu Nhu qua cho Tung Tẩu.

Triệu Nhu lại kêu lên :

- Nhuế huynh! Nhuế huynh! Thần ni còn bảo tại hạ nói với Nhuế huynh một điều, Nhuế huynh hãy cứu tại hạ, tại hạ sẽ nói cho nghe!

Nhuế Vĩ lắc đầu :

- Các hạ giảo hoạt lắm! Tại hạ nghĩ nên hỏi nơi đại ca của các hạ là hơn!

Tung Tẩu cười lớn :

- Tiểu dâm tặc còn kêu la cái gì nữa! Nếu còn léo nhéo, ta sẽ đập chết đấy!

Triệu Nhu lại kêu van :

- Đại ca ơi! Cứu tiểu đệ với. Đại ca! Đại ca ơi!

Tung Tẩu nổi giận toan đánh.

Bỗng có tiếng hét la vang dội từ bốn phía vọng đến. Tung Tẩu không nghe được, song biết là có biến vì khoảng đất chuyển rung rinh.

Nhuế Vĩ kêu lên :

- Quân binh Đột Quyết!

Chàng đoán là anh em họ Nguyên khích chúng sao đó, nên chúng kéo đến đây.

Tung Tẩu chưa nếm mùi khổ như Nhuế Vĩ nên không ngán, hét to :

- Nếu là bọn Đột Quyết thì ta lại gặp dịp đại khai sát giới!

Triệu Nhu sợ hơn ai hết.

Tung Tẩu cười lạnh :

- Ngươi sớm muộn gì cũng phải chết, còn run rẩy làm gì nữa!

Lão đánh ra một chưởng.

Triệu Nhu bị tung ra, rớt ngoài mấy trượng xa, nằm bất động luôn. Huyệt đạo của hắn chưa được giải, nếu binh Đột Quyết đến là hắn bị ngựa đạp nát xác!

Đúng là quân binh Đột Quyết. Trong phút chốc, chúng đến gần.

Lạc Ma Chung Hàn vốn tính nhát, nằm tại chỗ, răng chạm cạch cạch, giọng run run :

- Chung... Chung Hàn này... hôm nay phải... đi chầu Diêm Vương là cái chắc.

Ái Ma Mạt Bi khóc lên :

- Chết! Chết! Chúng ta chết với bọn Đột Quyết rồi!

Nộ Ma Ngô Phần cũng không kém sợ hãi song hắn căm hờn Tung Tẩu, gằn mạnh :

- Bọn ta có chết thành quỷ cũng bắt hồn các ngươi cho kỳ được! Tại hai người các ngươi gây nên tình trạng này cho bọn ta, thành thử không làm sao chống trả với bọn Đột Quyết.

Chẳng rõ tại sao mà cả bọn Thất Tình Ma đều sợ binh Đột Quyết quá chừng.

Có một nguyên nhân nào đó, chứ chẳng riêng gì vì số đông.

Tung Tẩu tuy không nghe, song nhìn vào thần sắc hắn, cũng đoán được ý, lão cảm thấy hối hận ít nhiều.

Ôn Tiếu thở dài :

- Đại trượng phu nếu chết thì phải chết sao cho oanh oanh liệt liệt, chứ bị bọn Đột Quyết sát hại vô lý như thế này thì quả thật uổng một kiếp đời! Thế nào nhắm mắt cho được!

Nhuế Vĩ nổi máu anh hùng, hét lớn :

- Nếu Nhuế Vĩ này còn một hơi thở là quyết bảo vệ các vị với hơi thở đó!

Ôn Tiếu cảm kích vô cùng gọi :

- Nhuế huynh...

Vừa lúc đó, bọn binh kỵ Đột Quyết đã đến nơi.

Tung Tẩu lướt ra, vung kiếm ngay. Hơn mười con ngựa bị lão chặt chân, ngựa ngã, kỵ sĩ cũng nhào theo luôn. Lão vung kiếm lượt nữa, bọn kỵ sĩ đó bị chặt đứt đầu, chết cách thảm thiết.

Nhưng lớp trước bị hạ, lớp sau tràn tới như nước cuốn ào ào.

Một lão làm sao ngăn chặn nổi biển người. Rồi Á Tẩu cũng vào cuộc luôn với Tung Tẩu. Cả hai thi nhau chém, chém chân ngựa, chém đầu người.

Phần Nhuế Vĩ thì thỉnh thoảng mới có một vài kỵ binh lọt qua vòng sát hại của hai lão nhân vào gần chàng. Tên nào vào gần là tên đó bị chàng vung một kiếm quét ngang nát đầu ngã xuống.

Vì chàng không dám rời bọn Thất Tình Ma nên phần đất tung hoành thu hẹp, số người ngựa bị chàng giết ít hơn số nạn nhân của hai lão già.

Cả ba chém giết mãi, thây người, thây ngựa chất đống chung quanh, tạo nên một bức tường thành, bao tròn, ngăn chặn bọn kỵ binh kế tiếp sáp cận, chúng phải kéo xác chết dồn lại, tạo thành lối đi xông vào.

Nhuế Vĩ nhìn ra, không thấy xác Triệu Nhu đâu cả, độ chừng xác hắn bị ngựa Đột Quyết giẫm nát rồi.

Một lúc lâu, bọn kỵ binh thưa dần rồi dứt hẳn. Đến lượt bộ binh lướt tới thay thế. Bọn này đông hơn, lại dùng toàn là khí giới dài như thương, mác.

Đối địch với bọn này, hai lão nhân và Nhuế Vĩ dùng kiếm nên bất lợi hơn trước, thành thử họ cũng giết được địch, song ngược lại họ bắt đầu thọ thương.

Dần dần, thương thế càng phút càng nhiều, tuy họ giết người càng phút càng nhiều, song bộ binh cũng càng phút càng nhiều hơn, vòng vây càng phút càng dày đặc điệp điệp trùng trùng.

Sức người có hạn, nếu đánh mãi, cuối cùng hai lão nhân và Nhuế Vĩ cũng phải đuối sức không thể duy trì được nữa.

Bọn Ôn Tiếu mãi khuyên chàng đừng chiếu cố đến họ làm gì nữa, cứ lo thoát thân, song Nhuế Vĩ khi nào lại chịu bỏ họ.

Tung Tẩu thấy không thể nào hạ sát hằng vạn binh Đột Quyết, nếu đánh giết mãi, sau rồi cả bọn lão cũng khó thoát chết với chúng. Lão nghĩ, phần lão có chết cũng chẳng sao, nhưng nếu Nhuế Vĩ chết đi thì thực là đáng tiếc. Bởi chàng đã biết đến bốn chiêu kiếm Hải Uyên, mà tuyệt học đó nếu thất truyền thì võ thuật Trung Nguyên phải thiệt thòi lớn. Lão cho rằng phải mở một con đường máu chạy đi, để bảo toàn sinh mạng cho Nhuế Vĩ. Lão gọi Nhuế Vĩ cho biết ý kiến đó.

Nhuế Vĩ không tán đồng, vì chạy đi như vậy là phải bỏ sáu Ma, chàng đâu có nỡ!

Tung Tẩu lại đề nghị, mỗi người mang đi hai Ma, như vậy là lưỡng toàn. Rồi không đợi chàng chấp nhận hay không, lão và Á Tẩu, mỗi người dùng tay tả ôm hai Ma, chừa tay hữu để bức thoái binh Đột Quyết.

Nhuế Vĩ không biết làm sao hơn đành bế hai Ma như họ.

Hai lão nhân chạy trước, Nhuế Vĩ theo sau, họ mở con đường máu xuyên qua vòng vây, vất vả lắm mới chạy ra khỏi được. Tuy nhiên, họ thọ thương nhiều vết, nặng có, nhẹ có.

Hai lão nhân thở phào, cho là thoát nạn, riêng Nhuế Vĩ không mừng, biết sẽ còn Đột Quyết binh ào tới vây lại như cũ. Rồi họ chạy đi.

Quả nhiên, trong phút chốc, một rừng người hiện ra trước mắt, cả ba bị bao vây trở lại. Họ phải vất vả một phen nữa mới thoát khỏi vòng vây thứ hai này.

Nhưng qua khỏi vòng vây thứ hai, họ lại gặp đợt binh Đột Quyết thứ ba, rồi thứ tư.

Hai lão nhân sức cùng lực kiệt ngã xuống, bốn Ma do họ đèo theo tự nhiên cũng ngã xuống. Trong thoáng mắt, cả sáu người đều bị binh Đột Quyết chém nát xác.

Nhuế Vĩ từ phía sau xa xa trông thấy song làm gì lướt tới cứu kịp, vì giữa họ có hàng trăm binh ngăn trở. Vả lại chính chàng cũng không hi vọng thoát chết kia mà!

Song trong tình thế này, sự cường kiên đó chỉ giúp chàng duy trì thêm mấy phút, để rồi cũng ngã gục như hai lão nhân. Chết sớm, chết muộn, vẫn phải chết, có lợi, có ích gì? Trừ ra một nhiệm màu xuất hiện.

Hai Ma được chàng đèo theo, là Tiếu Ma Ôn Tiếu và Ái Ma Chương Si. Cả hai khuyên chàng bỏ họ lại đó.

Nhuế Vĩ cương quyết bảo vệ họ đến cùng, nếu có phải chết thì cùng chết chung một chỗ.

Vừa lúc đó, một bóng ngựa từ xa vẹt bọn kỵ binh lướt tới. Kỵ sĩ đến nơi, không nói không rằng đâm thẳng ngọn thương vào mình Nhuế Vĩ.

Vì xông xáo luôn qua mấy vòng vây, Nhuế Vĩ mệt đừ, đầu choáng váng, mắt hoa lên, không nhận ngay ra được kỵ sĩ chính là Lý Trào, chàng chỉ thấy một vệt sáng chớp lên trước mặt, vội khoát tay chụp, may trúng ngọn thương. Chàng giật.

Chàng đâu còn khí lực nhiều mà giật mạnh! Nhưng kỵ sĩ nhào xuống ngựa.

Nhân rơi xuống, Lý Trào mượn đà lăn tròn đến cạnh chàng bảo khẽ :

- Vờ đoạt ngựa của tại hạ, Nhuế huynh thoát chạy đi!

Nhuế Vĩ xúc động vô cùng, không còn đắn đo lâu, cấp tốc mang luôn Ôn Tiếu và Chương Si nhảy tót lên mình ngựa.

Đặt hai Ma nằm xuống, chàng có hai tay rỗi rảnh, lại có ngựa cỡi, khỏi mặt đất, chàng cảm thấy tinh thần vụt lên, thúc ngựa chạy đi. Lần này, chàng xuyên qua vòng vây dễ dàng.

Ngựa chạy đi rất lâu, Nhuế Vĩ không thấy binh Đột Quyết ngăn chận nữa.

Chàng biết đã ra khỏi phạm vi bao vây của địch rồi, bèn cho ngựa chạy luôn, đến lúc gặp ngọn suối trong mới dừng lại.

Xuống ngựa, đến bên bờ suối, chàng vốc nước uống, rửa mặt mày. Bây giờ, chàng tuy còn mệt song tâm trí tỉnh táo như cũ. Chàng bật cười khan, cho rằng được sống sót là một may mắn lớn.

Ôn Tiếu và Chương Si cũng được chàng cho nước uống, rửa mặt mày. Họ cảm kích chàng vô cùng. Bây giờ Nhuế Vĩ mới hỏi :

- Nhất Đăng thần ni đã nhờ các vị nói gì với tại hạ?

Ôn Tiếu đáp :

- Bà nói, nếu Nhuế huynh muốn gặp lại Cao Mạt Dã thì phải làm cho bà một việc. Không làm được việc đó, thì vĩnh viễn đừng gặp lại Cao tiểu thơ.

Nhuế Vĩ hỏi :

- Bà ấy muốn tại hạ làm việc gì?

Ôn Tiếu đáp :

- Bà buộc Nhuế huynh phải học trọn bộ "Hải Uyên kiếm pháp". Sau đó, Nhuế huynh đến Điểm Thương sơn tại vùng Thiểm Tây, đất Đại Lý tìm bà. Nếu không học được trọn bộ kiếm pháp đó, dù có đi tìm bà, bà cũng không cho Nhuế huynh hội diện với Cao Mạt Dã. Hơn thế, bà còn làm hại đến Nhuế huynh nữa là khác.

Nhuế Vĩ kêu lên :

- Học toàn bộ "Hải Uyên kiếm pháp"! Cái đó... làm sao được!

Ôn Tiếu hỏi gấp :

- Sao lại không làm được?

Nhuế Vĩ thở dài :

- Bởi vì có hai vị tiền bối biết hai chiêu của "Hải Uyên kiếm pháp"! Mà hai vị đó thì đã chết rồi!

Chương Si kinh hãi :

- Ai?

Nhuế Vĩ đáp :

- Tung Tẩu và Á Tẩu, hai vị vừa tiếp trợ chúng ta thoát khỏi vòng vây của bọn Đột Quyết.

Chương Si lo lắng :

- Thế thì làm sao? Làm sao Nhuế huynh gặp lại Cao tiểu thơ?

Nhuế Vĩ chợt cao giọng, cương quyết thốt :

- Dù không học được hai chiêu kiếm đó, hay nói đúng hơn, dù không học được trọn bộ "Hải Uyên kiếm pháp", tại hạ cũng phải đến Điểm Thương sơn.

Trên thế gian này không một mãnh lực nào ngăn chặn tại hạ gặp mặt Dã nhi!

Ôn Tiếu lắc đầu thốt :

- Không được đâu, Nhuế huynh! Võ công của Nhất Đăng thần ni cầm như võ công đệ nhất trong thiên hạ, mà cái tánh khí của bà ta rất tàn khốc, lạnh lùng, chẳng khi nào bà để cho Nhuế huynh gặp Cao tiểu thơ một cách dễ dàng đâu!

Chương Si chớp mắt :

- Nhuế huynh không nên đi Điểm Thương là hơn! Nhuế huynh đánh không thắng bà ấy đâu, chọc giận bà là có hại lớn!

Nhuế Vĩ cười khổ :

- Bà có làm gì tại hạ cũng không quan hệ. Chỉ cần bà cho tại hạ thấy mặt Dã nhi một lần là đủ rồi, dù bà đòi cái chết, tại hạ cũng sẵn sàng chịu chết!

Chương Si lẩm nhẩm :

- Nhuế huynh yêu Cao tiểu thơ đến thế à?

Nhuế Vĩ cao giọng :

- Chẳng rõ cái đó có phải là yêu cao độ chăng, có điều bảo tại hạ vĩnh viễn không gặp lại nàng, thì thực tại hạ không chịu nổi!

Chàng thở dài.

Ôn Tiếu trầm ngâm một lúc, rồi thốt :

- "Hải Uyên kiếm pháp" gồm tám chiêu mà Nhuế huynh học được sáu chiêu chỉ còn hai chiêu nữa. Song chủ nhân của hai chiêu sau cùng đã bất hạnh chết rồi, Nhuế huynh làm sao học được mà đòi có toàn bộ kiếm pháp! Tại hạ tưởng Nhất Đăng thần ni cũng phải xét điểm đó mà không quá cố chấp!

Nhuế Vĩ cho là có lý, gật đầu, đáp :

- Tại hạ hiện giờ thì chỉ biết bốn chiêu, còn hai chiêu nữa, sẽ cố gắng học.

Khi nào xong sáu chiêu, tại hạ sẽ đến Điểm Thương sơn, trình bày với Thần ni như Ôn Tiếu vừa nói.

Chương Si cũng đồng lập luận như họ.

Nhuế Vĩ tiếp :

- Bây giờ tại hạ xin cáo từ hai vị để đi Lăng Đông.

Ôn Tiếu hỏi :

- Đến đó, Nhuế huynh có chắc là học được hai chiêu kiếm chăng?

Nhuế Vĩ gật đầu.

Chương Si giục :

- Vậy thì Nhuế huynh đi gấp đi! Từ đây đến Lăng Đông đường xa diệu vợi, phải mất mấy tháng hành trình. Đừng điên trí mà sai ước hội Trung Thu.

Ôn Tiếu tiếp :

- Phần bọn tại hạ bất quá trong vài hôm là khôi phục công lực như thường.

Nhuế huynh khỏi phải lo nghĩ.

Nhuế Vĩ vòng tay chào :

- Vậy là tại hạ xin vô phép đi trước!

Chàng quay mình đi.

Ôn Tiếu chợt gọi :

- Nhuế huynh! Thất đệ vô lễ với Nhuế huynh...

Nhuế Vĩ không quay đầu, hoành tay khoát ngược :

- Hãy để yên cho người chết.