Trên mặt hồ, mây khí cứ luôn biến hóa, nhưng phạm vi không lớn.

Song quan sát cẩn thận, Lâm Phàm và Linh Hoa phát hiện, đóa hoa song sinh một đế sau khi nở rộ không lâu liền bắt đầu héo tàn, chỉ một lúc đã tiến vào giai đoạn héo rũ.

Lúc này, hai đóa hoa hướng về hai hướng khác nhau nở rộ đang phát sinh biến hóa rất lớn, bọn chúng cực lực giãy dụa cánh hoa, trong lúc rơi xuống giữa hai đóa hoa chỉ có một lần hướng vào nhau mà thôi.

Ngay sát na đó, giữa hai bông hoa như ngóng nhìn nhau, tựa hồ có quá nhiều chua chát, đáng tiếc chỉ trong chớp mắt làm sao có thể nói hết mọi chuyện được?

Ánh xanh lam lóe lên, cảnh tượng biến mất hết. Mặt hồ khôi phục lại nguyên dạng, Lâm Phàm và Linh Hoa trong sát na xuất thần đã đi về phía bên kia hồ nước.

Tỉnh táo lại, Lâm Phàm nhìn quanh, kinh hãi la lên:

- Kỳ quái, sao lại như thế này?

Té ra, chỉ một lát sau hồ nước sau lưng hắn đã biến mất thần bí, chỉ còn lại một vùng trống rỗng, phía trước mặt có một kết giới ba màu đang hiện ra cảnh tượng kỳ dị.

Linh Hoa bị tiếng nói của Lâm Phàm thức tỉnh, sau khi phát hiện mọi việc liền cau mày nói:

- Sư huynh, thật ra chúng ta đang ở nơi nào vậy, vì sao lại quỷ dị như vậy?

Lâm Phàm trầm ngâm nói:

- Nơi này hệt như một vùng đất kỳ diệu chuyển đổi thời gian và không gian, dung hợp rất nhiều thời không lộn xộn bên trong, mỗi một nơi đều có cảnh tượng khác nhau. Bây giờ muội nhìn xem, kết giới trước mặt có ba hình ảnh vặn vẹo, đó chính là Tuyết Vực Tam Yêu, nhưng vì sao hình bóng bọn họ lại vặn vẹo như vậy?

Linh Hoa nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy được trên mặt kết giới xuất hiện hình chiếu của Tam Yêu, cảm thấy có chút kỳ diệu.

Suy nghĩ một lát, Linh Hoa trả lời:

- Nơi này kỳ kỳ quái quái, muội cũng không tìm hiểu được ra, hay là chúng ta cẩn thận tiến đến thăm dò một lượt, xem thử có thể tìm ra được manh mối nào không.

Lâm Phàm cũng đồng ý với nàng, cả hai cùng đề cao cảnh giác, sau khi bố trí một lưới sáng phòng ngự, chầm chậm tiếp cận với kết giới kia.

Kết giới lần này càng cứng rắn và quái dị hơn so với kết giới trước đó.

Lâm Phàm và Linh Hoa sau khi quan sát phân tích một lúc, lại không nghĩ ra được biện pháp có thể đi xuyên qua kết giới.

Ngưng quan sát, Linh Hoa hơi tức giận lên tiếng:

- Đáng ghét, kết giới này quá mạnh mẽ, thật ra đằng sau ẩn chứa cái gì đây?

Lâm Phàm thu tay quan sát, giọng trầm trọng nói:

- Tuyết Vực Tam Yêu vì sao có thể đi xuyên qua được, lẽ nào bọn chúng quả thật mạnh mẽ hơn chúng ta?

Linh Hoa không vui đáp:

- Bọn chúng là yêu quái, chúng ta là người, tự nhiên có chỗ khác biệt.

Lâm Phàm sửng người, nhưng sau đó liền tỉnh ngộ lại, bỗng hiểu ra:

- Đúng thế, bọn chúng là yêu quái, đây có phải là nguyên nhân bọn chúng có thể đi xuyên qua được tầng kết giới này không?

Linh Hoa chần chừ đáp:

- Chuyện này không nói rõ được, có khả năng là như vậy, cũng có khả năng do chúng ta chưa tìm được phương pháp.

Lâm Phàm suy nghĩ trầm giọng nói:

- Chỉ cần bền chí, chuyện bọn chúng có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được như vậy.

Cảm nhận được sự tự tin của hắn, Linh Hoa cười nói:

- Sư huynh nói đúng, chúng ta nhất định không thua bọn chúng.

Nhìn nhau bật cười, cả hai bỏ hết tạp niệm, bắt đầu chuyên tâm cố gắng suy nghĩ biện pháp.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh sau khi tiếp nhận được tin Phi Hiệp truyền về, vội vàng sai người gọi Đại đệ tử Trương Trọng Quang và Nhị đệ tử Tiễn Vân Ha đến, rồi bảo hai người:

- Tình hình có biến hóa, Tuyết Vực Tam Yêu đột nhiên xuất hiện ở băng cốc, đã đi xuyên qua được một tầng kết giới thần bí, ta dự tính sai hai con đến đó hỗ trợ Tân Nguyệt.

Trương Trọng Quang kinh ngạc nói:

- Kết giới thần bí? Chuyện này là thế nào?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Chuyện này trên đường hãy hỏi Phi Hiệp, bây giờ hai con nhớ kỹ một điểm, chuyến này phải vô cùng cẩn thận không được lỗ mãng. Đi đi.

Trương Trọng Quang và Tiễn Vân hạc vừa nghe không tiện nói nhiều, cùng với Phi Hiệp rời đi.

Trên đường đi, Phi HIệp đem mọi chuyện kể qua một lượt, hai người nghe rồi hơi mơ hồ, không hiểu rõ Tân Nguyệt vì sao lại khẩn trương như vậy.

Hỏi Phi Hiệp, hắn cũng không biết, ba người đành gia tăng tốc độ chạy thẳng đến băng cốc.

Ước chừng hết hai khắc thời gian, ba người đến trên không trung băng cốc, sau khi quan sát tình hình bốn phía liền âm thầm hạ xuống mặt đất.

Đi quanh một vòng, ba người quay lại đến bên dấu chân khổng lồ, Phi Hiệp chỉ về phía trước nói:

- Hai vị sư bá, Lâm Phàm và Linh Hoa biến mất ở chỗ đó. Khi con muốn đuổi theo thì Tân Nguyệt lại hết sức ngăn cản. Bây giờ Tân Nguyệt không biết đi nơi nào, chúng ta phải làm thế nào?

Trương Trọng Quang trầm tư một lát, nhẹ giọng nói:

- Tân Nguyệt ngăn cản hẳn có nguyên nhân, chúng ta trước hết quan sát cẩn thận một lượt, nếu không thấy khác thường mới tính làm chuyện khác.

Tiễn Vân Hạc không có ý kiến, ba người liền đi một vòng quanh băng cốc, Trương Trọng Quang nhanh chóng tìm được chút khí tức lưu lại của Tân Nguyệt.

Gọi hai người kia đến, Trương Trọng Quang vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Nơi này có hai luồng khí tức, một là của Tân Nguyệt, một lại quái dị hơn, ta nghĩ Tân Nguyệt phần lớn đã gặp chuyện rồi mới rời đi.

Tiễn Vân Hạc trầm ngâm nói:

- Nói như vậy, tình hình nơi này phức tạp hơn chúng ta nghĩ, chúng ta phải thương lượng cho tốt để …

Còn đang nói, Trương Trọng Quang đột nhiên ngửng đầu nhìn về xa xa, miệng phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.

- Chính là khí tức của Tân Nguyệt, còn có Thiên Lân cũng ở đó, bọn họ …

Còn chưa nói xong, trên không trung băng cốc lóe lên bóng người, Tân Nguyệt và Thiên Lân liền đột nhiên xuất hiện.

Phi Hiệp thấy vậy, vội vàng hỏi:

- Các ngươi chạy đi đâu? Sau khi ta đi rồi, nơi này có phát sinh thêm biến hóa nào không?

Tân Nguyệt thi lễ với hai vị sư bá, rồi mở miệng đáp:

- Trước đây, Thiên Lân đã phát giác trong băng cốc này có ẩn chứa một cao thủ. Sau khi Phi Hiệp sư huynh rời đi rồi, người đó đã xuất hiện gặp con. Từ miệng người đó, con biết được thân phận của lão không ngờ chính là tông chủ của Thiên Tàn tông, cũng đến đây vì dấu chân khổng lồ.

Tiễn Vân Hạc vẻ mặt kinh biến, bất ngờ nói:

- Thiên Tàn tông chủ? Đó là một cao thủ tà phái có danh.Tông chủ đời trước Thiên Tàn lão tổ đã từng hô mây gọi gió mấy trăm năm, mãi đến hai mươi năm trước mới chết trong tay của Lục Vân, kết thúc thần thoại vài trăm năm nay của lão. Bây giờ, tông chủ thế hệ mới lại xuất hiện ở nhân gian, hơn nữa còn ở Băng Nguyên, điều này không phải là chuyện thường được.

Thiên Lân hơi kỳ quái, hỏi tới:

- Thiên Tàn lão tổ rất lợi hại chăng?

Tiễn Vân Hạc cười khổ đáp:

- Nào chỉ lợi hại, lão bình sinh bản tính tàn bạo, giết người như ma, tu vi có thể nói là nhân vật số một số hai trên thiên hạ, khiến cho người ta có cảm giác như ôn thần, vừa thấy đều thối lui ba bước.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Lợi hại như vậy sao lão lại chết trong tay của Lục Vân?

Tiễn Vân Hạc cười cười, chăm chú nói:

- Theo truyền ngôn của Tu Chân giới, Lục Vân có thể nói là danh chấn thiên hạ, cả đời chưa từng thất bại, được xưng tụng là thần trong Thất giới, tung hoành nhân gian, Hải vực, Thất giới vô địch, là sự tồn tại thần thánh cùng với trời đất. Cuộc đời người này truyền kỳ đặc sắc, trong một năm đã trải qua vài chục trận đại chiến, bao gồm cả đối thủ mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, nhưng lại chưa từng bị thất bại bao giờ. Truyền thuyết nói người này là Nghịch Thiên chi tử (kẻ nghịch trời), có sức mạnh hủy diệt trời đất, đã từng dùng sức ngăn cơn phong ba, tiêu diệt Quỷ vực, Ma vực, Vân Chi Pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới, hiệu xưng là đệ nhất kỳ tài ngàn đời nay.

Thiên Lân nghe vậy kinh ngạc vô cùng, nghi hoặc nói:

- Quả thật có truyền kỳ như vậy chăng?

Tiễn Vân Hạc thấy hắn không tin, nghiêm mặt nói:

- Chuyện này truyền ra cả thiên hạ đều biết, sau này con sẽ biết thôi. Ngoài ra, một minh một phái hiện nay đều có quan hệ với Lục Vân. Chủ nhân của thiên hạ đệ nhất đại pháp Dịch viên chính là sư đệ của Lục Vân, mà minh chủ của Trừ Ma liên minh là do Lục Vân chọn lựa.

Sắc mặt tái hẳn, Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Nhân vật như vậy tương lai nhất định phải gặp, nếu không nhất định sẽ tiếc nuối.

Trương Trọng Quang chuyển sang chuyện khác:

- Chuyện đó sau này mới nói tiếp, hiện nay chúng ta phải thương lượng xem, trước mắt phải làm thế nào.

Tân Nguyệt liếc về phía kết giới, nhỏ nhẹ nói:

- Lâm Phàm và Linh Hoa đã tiến vào một lúc rồi, chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm kiếm bọn họ về lại.

Phi Hiệp nghe vậy, tự đứng ra nói:

- Chuyện này cứ giao cho ta làm đi.

Tân Nguyệt không nói, ánh mắt nhìn Thiên Lân, tỏ vẻ muốn biết ý kiến của hắn.

Phát hiện ánh mắt của Tân Nguyệt, Thiên Lân đang kinh ngạc tỉnh táo lại, hơi suy tư một lát liền trầm ngâm nói:

- Nơi này vô cùng quỷ dị, ẩn chứa hung hiểm chưa từng biết. Để cho an toàn, ta dự tính cùng với Tân Nguyệt tiến vào trong, những người còn lại chờ đợi ở ngoài. Nếu lâu quá không thấy bọn ta ra ngoài, thế thì tất nhiên phát sinh biến cố, đến lúc đó các vị mới suy nghĩ biện pháp.

Phi Hiệp nói:

- Ta đi cùng các ngươi, thêm một người cũng có thêm phần sức mạnh.

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Đây không phải đất lành, người càng đông càng nguy hiểm.

Tiễn Vân Hạc nói:

- Thiên Lân nói không sai, nơi này chưa từng có người đi qua, không nên quá nhiều người tiến vào.

Phi Hiệp hơi không tình nguyện, chần chừ nói:

- Nhưng là …

Tân Nguyệt hiểu hắn muốn nói gì, lạnh lùng cắt ngang:

- Không cần phải lo lắng, nếu như cần ngươi thì sẽ có cơ hội. Bây giờ các vị trước hết canh giữ bên ngoài, Thiên Tàn tông chủ đó rất có khả năng còn ẩn núp quanh đây, các vị phải cẩn thận đề phòng.

Trương Trọng Quang ba người vẻ mặt hơi biến, tiềm thức lưu ý bốn phía, nhưng lại không hề có phát hiện nào cả.

Quay lại, Trương Trọng Quang nói:

- Mọi chuyện cứ theo lời của các con, con phải nhớ cẩn thận một chút.

Tân Nguyệt và Thiên Lân vâng một tiếng, sau đó từ biệt ba người, liền phi thân bay lên, loáng cái đã chạm vào tầng kết giới vô hình kia, chớp mắt liền biến mất không còn thấy.

Đưa mắt tiễn hai người rời đi, Phi Hiệp hỏi:

- Nhị sư bá, người vì sao nói giúp bọn họ, không để cho con cùng tiến vào?

Tiễn Vẫn Hạc cười nói:

- Cái đó ta vì tốt cho con thôi, luận tu vi con còn kém xa bọn chúng.

Phi Hiệp không nói, mơ hồ không phục nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.

Cáo biệt ba người rồi, Tân Nguyệt và Thiên Lân bay thẳng về kết giới.

Sau khi đi xuyên qua rồi, hai người đều có cảm nhận.

Theo như Tân Nguyệt, kết giới này dường như không phải để ngăn cản người tiến vào mà chỉ để che khuất.

Theo Thiên Lân, khí tức của kết giới này rất cổ quái, dường như ẩn chứa gì đó, nhưng hắn nhất thời không cách nào hiểu rõ được.

Ngay khi đi xuyên qua rồi, hai người xuất hiện trong thế giới màu xanh nhạt, đồng thời có tình cảm khác thường giống hệt nhau.

Bọn họ từ nhỏ sinh trưởng ở Băng Nguyên, chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, vừa thấy liền không tránh khỏi có cảm giác mới lạ.

Lẳng lặng quan sát, Thiên Lân nhẹ giọng nói:

- Cảnh tượng nơi này hư thật khó phân, khiến cho người ta cảm thấy mê hoặc.

Tân Nguyệt hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Hư thật khó phân? Lẽ nào ngươi cho rằng mọi thứ đều là ảo ảnh?