Thất Giới Hậu Truyện

Chương 824: Triển chuyển truy tầm - Khó nhọc tìm kiếm - phần 4

Tử Hàn khẽ giọng nói:

- Trong tiếng đàn cầm này có ẩn chứa sát cơ, phỏng chừng ý định của U Linh Quỷ vương muốn thăm dò qua thực lực của huynh. Chỉ cần huynh có thể né tránh được sát cơ trùng trùng là có thể tiến vào trong đình nhỏ.

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Thăm dò như vậy cũng rất khác biệt, ta đây mới gặp chuyện này lần đầu, cũng có mấy phần hứng thú.

Hải Mộng Dao cười hỏi:

- Huynh dự tính ứng phó thế nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Dùng đạo của người trả lại cho người, nếu như ông ta đã dùng âm luật làm trung gian, ta tự nhiên cũng sử dụng âm luật để phá giải.

Hải Mộng Dao hiếu kỳ nói:

- Dùng âm luật? Chuyện này quả thực khiến tỷ rất bất ngờ, tỷ phải xem đệ hóa giản đề bài khó này như thế nào.

Dứt lời, Hải Mộng Dao kéo cánh tay của Tử Hàn bay thẳng vào trong ngôi đình nhỏ giữa hồ.

Thiên Lân đứng yên bên bờ hồ, đợi hai nàng tiến vào trong đình rồi, hắn mới lấy cái chuông đồng trong người ra cầm.

Bật cười điềm đạm, Thiên Lân tung mình bay lên, cái chuông đồng trong tay ném thẳng lên trời, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một cái chuông khổng lồ to chừng vài trượng, tự động xoay tròn giữa không trung, phát xuất những thanh âm ong ong. Kêu khẽ một tiếng, Thiên Lân chuyển mình đến gần, hai tay múa lên rất nhanh đánh vào chuông đồng, khiến nó phát xuất những âm thanh đến điếc tai. Thấy vậy, Hải Mộng Dao và Tử Hàn rất kinh ngạc, không ngờ được trên người Thiên Lân còn có mang theo một cái chuông đồng, có thể làm nhạc cụ để phát xuất những thanh âm đặc biệt.

Trong đình, U Linh Quỷ vương tóc bạc đầy đầu khi thấy được cái chuông đồng thì có phần kinh ngạc, lập tức chuyển đổi khúc nhạc, tiếng đàn cầm trước đó vốn êm ái dễ nghe thoáng cái đã biến thành sắc bén, hệt như kiếm bén đâm vào lòng, khiến cho Thiên Lân có áp lực cực lớn. Cảm giác được sự biến hóa của tiếng đàn cầm, Thiên Lân lập tức thu lại tâm thần, toàn tâm toàn ý thi triển tuyệt kỹ đặc biệt của Âm Huyền chung – Cửu Châu Nộ. Đối với Thiên Lân, hắn đối với âm nhạc cũng chỉ tính là có biết sơ qua, huyền diệu trong đó căn bản không cách nào so với U Linh Quỷ vương. Hắn sở dĩ chọn âm nhạc để phá giải, chính là ỷ vào khúc Cửu Châu Nộ và Âm Huyền chugn mà thôi.

Lần đầu tiên nhờ vào Âm Huyền chung để thi triển Cửu Châu Nộ, Thiên Lân hãy còn thấy mới mẻ. Hai tay vỗ vào trên Âm Huyền chung phát xuất âm thanh to nhỏ không giống nhau. U Linh Quỷ Vương vẻ mặt trầm tĩnh, vừa quan sát động tĩnh của Thiên Lân, vừa vỗ về gảy lên huyền cầm, phát xuất những âm thanh dễ nghe du dương uyển chuyển. Tiếng cầm tuy dễ nghe nhưng lại ẩn chứa sát cơ vô cùng, khi Hải Mộng Dao và Tử Hàn nghe được, bất quá chỉ là dao động của âm thanh có phần khác lạ. Nhưng đối với Thiên Lân, từng nốt nhạc, từng khúc âm thanh đều hệt như bóng đao ánh kiếm vững vàng vây chặt quanh mình của hắn.

Đối mặt với tình hình này, Thiên Lân không chỗ né tránh, chỉ có cố gắng phản kích, một lòng một dạ thi triển tuyệt kỹ thượng cổ thất truyền là Cửu Châu Nộ. Âm Huyền chung chính là một nhạc cụ thượng cổ, bên trong có khắc khúc nhạc Cửu Châu Nộ, nhiều năm trước giờ vẫn chưa hề bị người phát giác ra, Thiên Lân là người đầu tiên biết được khúc nhạc Cửu Châu Nộ. Bộ tuyệt kỹ này do bởi chưa từng xuất hiện ở nhân gian, uy lực của nó không người nào biết được. Nhưng trên thực tế, Cửu Châu Nộ trên Âm Huyền Chung và TruyệnFULL.vn Phú của Thiên Chi Đô Cửu Thiên huyền cầm cùng nhau nổi danh, hai cái đều có đặc điểm khác nhau, các trước nặng về uy lực, cái sau lại chú ý đến huyền bí. Bên hồ, tiếng đàn và âm chuông cùng đan xen vào nhau thành một khối, sức âm sát tới lui qua lại, khơi dậy một trận phong ba bão táp đáng sợ, khiến cho nước hồ nổi sóng cuồn cuộn, vô số bọt sóng nổi tung giữa không trung, hình thành các dạng các kiểu hình vẽ.

Thấy vậy, Tử Hàn rất kinh hãi, vọt miệng nói:

- Sức âm sát thật đáng sợ, không ngờ được Thiên Lân lại tinh thông tuyệt kỹ như vậy.

Hải Mộng Dao ánh mắt kỳ dị, chăm chú nhìn Thiên Lân giữa không trung, trầm giọng nói:

- Âm sát tuyệt kỹ của Thiên Lân thi triển thật đáng sợ, không biết đệ ấy học được từ đâu.

U Linh Quỷ vương vẻ mặt nặng nề, hai tay lên xuống có hứng thú, tiếng đàn cầm cuồn cuộn như kiếm bén bắn ra, bay thẳng đến Thiên Lân. Giữa không trung, Thiên Lân trong não vẫn thoáng hiện khúc nhạc Cửu Nộ Châu, tập trung sức chú ý hoàn toàn chiếu theo khúc nhạc để làm, căn bản không có tâm tình nghĩ đến những chuyện khác. Do đây là lần đầu Thiên Lân thi triển Cửu Châu Nộ, còn vô cùng bở ngỡ, căn bản chưa phát huy được uy lực vốn có của Cửu Châu Nộ, điều này khiến cho U Linh Quỷ vương chiếm hẳn thế thượng phong, tận toàn lực áp chế được Thiên Lân. Nhưng Cửu Châu Nộ dù sao cũng là tuyệt học có một không hai, Thiên Lân tuy mới bở ngỡ, nhưng theo thời gian đưa đẩy, hắn càng lúc càng tỏ ra thành thạo, nhanh chóng ổn định được thế cục, bắt đầu triển khai phản kích. Thấy vậy, U Linh Quỷ vương tự nhiên cũng hết sức phản kích, điều này chắc chắn khiến cho Thiên Lân đối mặt với áp lực cực lớn, nhưng cũng nhờ vậy mà có được lợi ích phi phàm, trong giao chiến dần dần lĩnh ngộ được chân truyền của Cửu Châu Nộ.

Thời gian trôi qua theo so tài, khi nước trong hồ bay lên giữa không trung hình thành các hình các dạng cột nước, vùng xoáy, bọt sóng, cuộc so tài giữa Thiên Lân và U Linh Quỷ vương đã chuẩn bị kết thúc. Lúc này Thiên Lân đã thi triển được ba lượt Cửu Châu Nộ, sớm đã quen thuộc rất nhiều, khi ứng phó cũng tỏ ra có phần nhẹ nhàng, không câu nệ nặng nề nhiều như trước kia nữa. Phát hiện được chuyển biến của Thiên Lân, U Linh Quỷ vương đúng lúc thu hồi lại tiếng đàn cầm, trận so tài đến lúc này thì dừng lại. Nước hồ giữa không trung rơi ào ào xuống, giống hệt như một trận mưa lớn đột ngột, thêm mấy phần mới mẻ cho Quỷ vực âm lạnh.

Bật cười khẽ, Thiên Lân thu lại Âm Huyền chung, tung mình bay đến trong ngôi đình nhỏ, nở nụ cười mỉm đối mặt với cái nhìn chăm chú của U Linh Quỷ vương.

Khẽ gật đầu, U Linh Quỷ vương cười nói:

- Không tệ, cũng giống như cha ngươi đa tài đa nghệ. Ngồi xuống đi.

Thiên Lân cũng không khách khí ngồi đối diện với U Linh Quỷ vương, Hải Mộng Dao và Tử Hàn phân ra ngồi ở hai bên.

Nhìn cả ba người, U Linh Quỷ vương nở nụ cười lạ lùng nói:

- Duyên có trước sau, phúc không khác nhau, cung hỉ các vị.

Thiên Lân nghi hoặc hỏi lại:

- Câu này có ý gì đây?

U Linh Quỷ vương trả lời:

- Ta đã nói rất rõ ràng minh bạch, ngươi tự mình nghĩ thêm nhiều hơn sẽ hiểu được. Hôm nay mọi người đến đây, chính là định mệnh đã sắp sẵn, ta đã chờ đợi ngày này hơn hai mươi năm rồi.

Tử Hàn hỏi tiếp:

- Ông nói là hai mươi năm trước ông biết hôm nay chúng ta sẽ đến đây tìm ông?

U Linh Quỷ vương cười cười, không trả lời mà nói:

- Chuyện đó hoàn toàn không phải mục đích chuyến đi này của các vị, hay là chúng ta bàn đến chuyện chính yếu đi.

Thiên Lân lên tiếng:

- Chúng ta chuyến này đến đây là có chuyện muốn hỏi cho rõ ràng, chính là muốn biết cụ thể về tung tích liên quan đến thần khí thời không Đại Luân Hồi bàn.

U Linh Quỷ vương trầm ngâm trả lời:

- Các vị sao lại muốn đến đây để hỏi ta chuyện này?

Hải Mộng Dao đáp:

- Trước đây, chúng ta tìm được Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, chính ông ấy chỉ điểm cho chúng ta đến đây tìm ông.

Tử Hàn nói:

- Nghe rằng ông thông hiểu chuyện thiên hạ, vì thế chúng ta liền đi thỉnh giáo.

U Linh Quỷ vương đáp:

- Chuyện Đại Luân Hồi bàn thì đúng thực là ta có biết được một số chuyện, cũng có thể nói cho các vị, bất quá có một điều kiện.

Thiên Lân nói:

- Điều kiện gì thì ông cứ nói ra.

U Linh Quỷ vương nhìn Thiên Lân, lại nghiêng đầu nhìn Hải Mộng Dao một lúc, trầm giọng nói:

- Ta muốn nhờ sử dụng tinh túy của Vạn Niên Thần Hỏa là Vĩnh Minh đăng một chuyện.

Thiên Lân nghe vậy biến sắc, trầm ngâm không đáp.

Hải Mộng Dao hỏi lại:

- Cần dùng bao nhiêu lâu?

U Linh Quỷ vương đáp:

- Chỉ trong chốc lát là được, ta chỉ muốn nhờ đến sức mạnh của đèn thần để giải quyết một tâm nguyện nho nhỏ của ta mà thôi.

Hải Mộng Dao lập tức lấy Vĩnh Minh đăng ra, đặt trước mặt của U Linh Quỷ vương. Nhìn ngọn đèn thần trong truyền thuyết, U Linh Quỷ vương vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm rất lâu rồi mới từ từ đưa tay cầm lấy ngọn đèn thần. Thời khắc đó, U Linh Quỷ vương toàn thân chấn động, một luồng khí đen nhạt đến không thể nhìn thấy từ trong người ông ta tuôn ra, sau đó, ánh vàng kim rực hẳn, một luồng khí thần thánh bao trùm toàn thân của ông, khiến cho người ta cảm giác như biến hình khác đi.

Ánh vàng kim lóe lên, U Linh Quỷ vương đặt đèn thần trở lại, mỉm cười lên tiếng:

- Hai mươi năm chờ đợi, cuối cùng cũng đã kết thúc được ý niệm trần thế, từ này không còn gì nuối tiếc.

Hải Mộng Dao thu lại Vĩnh Minh đăng, cười nói:

- Cung hỷ Quỷ vương tu thành chính quả, vượt qua khỏi vòng luân hồi.

U Linh Quỷ vương cười đáp:

- Điều này phải cảm tạ các vị, nếu như không có sức mạnh của đèn thần, ta sợ là còn phải tu luyện vài trăm đến vài ngàn năm nữa mới được.

Thiên Lân nói:

- Bây giờ tâm nguyện của ông đã hoàn thành rồi, có thể nói đến chuyện Đại Luân Hồi bàn được không?

U Linh Quỷ vương cười trả lời:

- Không cần gấp, tìm kiếm cần phải có quá trình, khả năng rất lớn là ngươi phí thời gian trắc trở tìm tới tìm lui, kết quả lại không biết được gì. Nhưng mà ngay khi ngươi thất vọng, chuyện lại xuất hiện dấu hiệu chuyển biến.

Thiên Lân cau mày nói:

- Câu này của ông có ý gì, có phải ám chỉ chuyến này ta đi uổng phí khí lực.

U Linh Quỷ vương cười trả lời:

- Quanh co tới lui, đời người phải trải qua. Trả giá càng cao, thì đẹp càng nhiều. Cũng như chuyến đi này của ngươi hung hiểm quỷ dị, đi tìm khắp nơi, nhưng cuối cùng thì sao? Ngươi không phải cũng vì chút đẹp đẽ trong lòng của mình sao, không phải cũng vì muốn thu về món tình cảm thuộc về mình sao.

Thiên Lân khổ sở đáp:

- Đây chính là nuối tiếc trong đời ta, ta nhất định phải bổ túc vào phần khuyết thiếu này.

U Linh Quỷ vương nói:

- Có nuối tiếc thì ngươi mới biết quý trọng. Có thiếu thốn, ngươi mới càng kiên cường đi tiếp. Liên quan đến thần khí thời không, ta biết nó đang ở trong tay của người nào, cũng biết được tin tức mới nhất có liên quan đến nó. Nhưng có tìm được hay không, thì phải trông vào số phận của ngươi thôi.

Thiên Lân đáp:

- Chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng sẽ không bỏ qua.

U Linh Quỷ vương cười đáp:

- Dũng khí đáng khen, ngươi đã cố chấp như vậy, chắc chắn sẽ hoàn thành tâm nguyện.

Hải Mộng Dao nói:

- Chuyện này còn phải cần được Quỷ vương cho biết tung tích của Đại Luân Hồi bàn mới được.

U Linh Quỷ vương cười nhẹ trả lời:

- Theo ta biết được, Đại Luân Hồi bàn trước giờ vẫn do người tộc Thiên Hoa canh giữ, hai mươi năm trước có người đã từng tìm được tung tích của nó.

Thiên Lân mừng rỡ nói :

- Ai vậy?

U Linh Quỷ vương đáp :

- Người có được Đại Luân Hồi bàn tên là Nạp Tuyết Thiên Hoa, chính là người canh giữ thần khí. Còn người hai mươi năm trước tìm được thần khí này lại là Yêu Hoàng Liệt Thiên vang danh thiên hạ.

Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

- Yêu Hoàng Liệt Thiên, ông ấy tìm Đại Luân Hồi bàn để làm gì?

U Linh Quỷ vương lắc đầu trả lời:

- Tình hình cụ thể thì ta không biết được, các vị muốn đi tìm Đại Luân Hồi bàn thì phải Yêu vực một chuyến, Liệt Thiên chính là người cuối cùng nhìn thấy được Đại Luân Hồi bàn.

Tử Hàn cảm xúc nói:

- Vì vật này, Thiên Lân đã từ Băng Nguyên tìm đến trung thổ, trước thì Dịch viên, sau lại đi Trừ Ma liên minh, tiếp đến tìm kiếm Ma Thần tông chủ hỏi han, bây giờ lại đến Quỷ vực, ai ngờ được còn phải đi đến Yêu vực, thật ra thì thần khí thời không này ở đâu, sao mà khó tìm đến như vậy?

U Linh Quỷ vương đáp:

- Hạnh phúc không dễ có được mới là xinh đẹp nhất, cũng khiến cho người ta phải quý trọng nhất. Đi đi, trạm tiếp theo của quý vị chính là Yêu vực, đó cũng là chỗ các vị phải đi qua.

Dứt lời, U Linh Quỷ vương đứng lên, nhẹ nhàng bay đi, biến mất vào trong màn sương nước trên mặt hồ.

Hải Mộng Dao nói:

- Đi thôi, chúng ta trước tiên quay về nhân gian, sau đó mới suy xét đến chuyện đi vào Yêu vực.

Thiên Lân và Tử Hàn không bàn gì thêm, lập tức đi theo Hải Mộng Dao rời khỏi nơi đó.

Khó nhọc tìm kiếm, Thiên Lân thẳng đường truy tìm tung tích của Đại Luân Hồi bàn, cuối cùng hắn có được như ý nguyện, trạm kế tiếp ở Yêu vực trong hành trình đi tìm thì bọn họ sẽ gặp phải những chuyện thế nào đây?