Chớp mắt, thế công ép vào trong và kết giới phóng ra ngoài gặp nhau. Cả hai ma sát ép vào nhau bộc phát hoa lửa rực rỡ cùng với tiếng kêu khác thường điếc tai.

Đó là một cách so sánh sức mạnh tương đối, bà lão xấu xí và Thiên Lân ai có tu vi cao hơn, người đó có hy vọng áp đảo đối phương.

Đương nhiên, chuyện này cũng không tuyệt đối, vì còn có liên quan chặt chẽ đến pháp quyết tấn công phòng thủ của hai bên.

Va chạm kéo dài, hoa lửa biến thành hoa tuyết. Khi kết giới hồn băng của Thiên Lân vỡ nát tầng tầng, thế công của bà lão xấu xí cũng bắt đầu giảm yếu.

Rất nhanh, bóng trượng đầy trời biến mất, Thiên Lân ngạo nghễ giữa trận, ánh mắt có vài phần cao ngạo.

Bà lão xấu xí trong lòng ngầm tức giận, không tin ngay cả một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu cũng không thu thập được, lập tức tiến lên nửa bước, khí thế toàn thân đột nhiên bộc phát, dùng uy thế kinh thế hãi tục lập tức hất Thiên Lân lùi lại một trượng.

Lợi dụng cơ hội này, tay phải bà lão xấu xí giơ cao trượng, quát lạnh một tiếng rồi điên cuồng đánh xuống, một cột sáng trăm trượng đột nhiên xuất hiện mang theo khí chấn động trời đất, ép cho Thiên Lân căn bản không nhúc nhích được.

Phát hiện nguy hiểm, khuôn mặt anh tuấn của Thiên Lân lộ vẻ kinh hoảng.

Thời khắc này, hắn mới đột nhiên ý thức được những trò quỷ nho nhỏ trước kia cũng như sự thông minh trước kia của mình đều vô ích không chỗ sử dụng khi chính thức gặp cường địch.

Chỉ có thực lực cực mạnh mới có thể khiến hắn cao ngạo với bốn phương.

Ngoài ra, thực lực của bà lão xấu xí cũng khiến Thiên Lân kinh ngạc, hắn mơ hồ cảm thấy được tu vi của bà lão xấu xí đã đạt đến cảnh giới Quy Tiên, bản thân mình trước mắt còn chưa cách nào so sánh được.

Thấy vậy, Thiên Lân hoàn toàn không e ngại, sau khi suy nghĩ một chút, thân thể liền dời ngang ba trượng, dùng sức mạnh quỷ thần không dò được rời khỏi khí thế khóa chặt của bà lão xấu xí, chọn phương án lùi lại.

Tình hình này có chút khác thường, theo lý thì tu vi Thiên Lân không bằng bà lão xấu xí, đúng ra không có khả năng thoát khỏi sự khóa chặt bằng ý thức của bà lão xấu xí.

Thế thì làm sao hắn lại làm được như vậy?

Nói đến điểm này thì phải nhắc đến Băng Thần quyết của Thiên Lân.

Hắn nhờ vào công hiệu huyền bí của Băng Thần quyết, dùng khí băng lạnh trên cả vùng Băng Nguyên làm môi giới, mạnh mẽ áp chế việc mở thời không để hoàn thành mục tiêu của mình.

Một trượng đánh xuống, tuyết tung bay lên, mặt đất chấn động mạnh, âm thanh nặng nề vang lên.

Một chiêu này tạo thành hậu quả vượt sức tưởng tượng, băng tuyết trong phương viên vài trăm trượng đều bị vứt tung lên cao vài trượng.

Thiên Lân tình hình tốt hơn, hắn né tránh chính diện tuy chịu ảnh hưởng nhất định, nhưng hắn nhờ có Băng Thần quyết, cơ hồ không xuất hiện tình trạng khó khăn nào.

Bên ngoài, những người quan sát ai nấy tự bố trí đề phòng.

Ông lão trọc, U Vô Thường, Cuồng Đao và Ngọc Kiếm thư sinh tình hình tốt hơn.

Bạch Phát Kim Đồng và Thôi Linh Cô tình hình khó chịu, cả hai đều bị luồng kình khí đáng sợ hất bay đi vài chục trượng.

Bà lão xấu xí ngạc nhiên từ xa nhìn lại, bà làm sao cũng không ngờ được Thiên Lân lại dễ dàng né tránh được, điều này quả thực ngoài dự đoán của mọi người.

Bà vốn cho rằng một chiêu này tuy không giết được Thiên Lân, ít ra cũng khiến hắn bị trọng thương.

Nhưng hiện tại, Thiên Lân lại bình an vô sự, như vậy làm sao không khiến bà ta vừa sợ lại vừa giận đây?

Bắn thân mình lên không, Thiên Lân thuận theo phương hướng dòng khí khuếch tán, vừa nhanh chóng dờ ra ngoài, vừa hạ thấp được chấn động phải chịu.

Thiên Lân trong lòng hiểu rõ, tu vi của bà lão xấu xí vượt khỏi mình, vì thế hắn cũng không cậy mạnh, quyết đoán chọn cách bỏ chạy.

U Vô Thường phát hiện động thái của Thiên Lân trước hết, lập tức quát lạnh:

- Muốn chạy, không dễ dàng …

Còn đang nói đã lóe lên biến mất, chớp mắt đã vượt qua không gian vài trăm trượng ngăn ngay trước mặt Thiên Lân.

Ánh mắt lạnh lại, Thiên Lân lập tức dừng, trầm giọng nói:

- Thuấn gian di động, đây quả thật là thân pháp hiếm thấy.

U Vô Thường hừ giọng nói:

- Nhãn quang của ngươi cũng rất tốt, đáng tiếc ngươi chọn sai rồi.

Thiên Lân cười cười, vừa tự phụ vừa lạnh lùng ngạo nghễ, ánh mắt quét qua những người đi đến, đang muốn mở miệng nói, ai ngờ thiếu niên áo trắng trong lòng từ từ tỉnh táo lại.

Cúi đầu, Thiên Lân nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của thiếu niên áo trắng còn mơ mơ hồ hồ, một lúc sau mới dần dần trong suốt trở lại.

Hai môi hơi mấp máy, thiếu niên áo trắng hỏi lại:

- Ngươi là ai, cũng đến bắt ta sao?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Đừng lo lắng, ta không giống những người kia, trước đây ta cứu ngươi đi, bây giờ bọn họ muốn bắt ta dừng ở đây.

Thiếu niên áo trắng quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên thấy những người trước kia đang tụ tập thành đoàn, mắt hổ trừng trừng nhìn Thiên Lân và bản thân mình.

Phát hiện rồi, thiếu niên áo trắng thái độ tốt hơn, nhỏ giọng nói:

- Đa tạ ngươi, nhưng xem ra tình hình này ngươi cũng không cứu được ta rồi.

Thiên Lân nghiêm mặt trả lời:

- Chớ có đầu hàng, nếu như ta cứu ngươi, hẳn có lòng tin đưa ngươi rời đi, nếu không hà tất phải cứu ngươi chi?

Thiếu niên áo trắng nhìn hắn, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Ngươi nói đúng, chỉ cần còn sống thì không được bỏ đi hy vọng. Ta gọi là Dực Thiên Tường, ngươi là ai?

Thiên Lân thân thiện cười đáp:

- Ta tên Thiên Lân, năm nay mười tám tuổi, từ nhỏ đến lớn sống ở Băng Nguyên.

Dực Thiên Tường nhìn nụ cười mỉm thân thiện, trong lòng dao động, cảm kích nói:

- Ta cũng mười tám, từ nhỏ đến lớn ở Tu Di sơn. Thiên Lân, ta muốn biết vì sao ngươi lại muốn cứu ta vậy?

Phát hiện được khác thường trong mắt hắn, Thiên Lân thẳng thắn đáp:

- Ta cứu ngươi thật ra có hai lý do, thứ nhất là có một cảm giác thân thiết không rõ với ngươi, thứ hai là muốn biết vì sao những người này lại muốn bắt ngươi, bọn họ thật ra muốn mưu cầu điều gì đây?

Dực Thiên Tường giật mình cười, cảm giác thân thiết, nhiều xa lạ lại có gì đó hướng về quá khứ.

Một đời của hắn, từ lâu nay có ai tốt với hắn đâu?

Bật cười buồn bã, Dực Thiên Tường nghiêm túc đáp:

- Thiên Lân, nếu như ngươi biết được nguyên do, ngươi có giống bọn họ muốn bắt giữ ta hay không?

Bốn bề, mọi người đều nhìn Thiên Lân, muốn biết hắn trả lời thế nào.

Thiên Lân suy nghĩ một lúc, trầm ngâm nói:

- Theo phân tích lời nói của ngươi, trên người ngươi phần nhiều ẩn chứa bí ẩn nào đó, đây chính là nguyên nhân những người kia muốn bắt lấy ngươi. Còn đối với ta, đáp lời thế nào khôgn quan trọng, quan trọng chính là ngươi đối với ta có tin tưởng hay không thôi.

Dực Thiên Tường trầm ngâm một lúc lâu, nhẹ giọng nói:

- Điều này như đánh cuộc, đúng không?

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Đúng thế, đây là đánh cuộc, đánh cuộc cuộc đời của ngươi sau này.

Dực Thiên Tường trầm ngâm, hắn chầm chậm liếc xung quanh, ánh mắt toát ra vẻ mơ hồ thất vọng.

Đánh cuộc vào thời khắc này quả thật có thể quyết định cuộc đời sau này chăng?

Nếu như cửa này không qua được, còn có tương lai chăng?

Bật cười khổ sở, Dực Thiên Tường thôi nhìn, quay lại hướng mắt nhìn vào mắt Thiên Lân, vẻ nghiêm túc mà kiên định đáp:

- Được, ta tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi không khiến cho ta thất vọng.

Thiên Lân không hề cười, ngược lại vẻ mặt trầm trọng nói:

- Cứu ngươi là đúng hay sai, ta cũng không biết được. Thế chúng ta hãy cùng nhau đánh cuộc mệnh vận này, xem thử chọn lựa của chúng ta cuối cùng như thế nào đây.

Dực Thiên Tường trầm giọng đáp:

- Được, có lời này của ngươi, cho dù thua ta cũng không hề hối hận.

Thiên Lân nghiêm mặt đáp:

- Nếu đã đánh cuộc, thế thì phải dũng cảm đối mặt với nó, không được dễ dàng buông bỏ. Bây giờ, hãy để chúng ta cùng nhau đối mặt, xem thử những người này có thể giữ ta lại không!

Hào khí can vân, đấu chí dâng trào.

Thời khắc này, trên người Thiên Lân ngập đầy mùi vị của một kẻ dũng.

Dực Thiên Tường cảm nhận được hào khí của hắn, tán thưởng:

- Nói hay lắm, uy vũ không khuất phục được, tráng chí bay lên. Bây giờ ta cho ngươi biết, bọn họ bắt ta đều bởi vì muốn thu được một loại sức mạnh vốn thuộc về ta.

Thiên Lân cau mày kinh ngạc nói:

- Sức mạnh thuộc về ngươi?

Dựa Thiên Tường gật đầu nhè nhẹ, vừa muốn mở miệng đáp, bà lão xấu xí lại xen vào:

- Tiểu tử, nếu muốn kéo dài thời gian, còn không mau mau ngoan ngoãn chịu trói.

Lúc nói chuyện, chỉ thấy cây trượng trong tay bà lão xấu xí rung lên, sau đó ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, một con rắn to lớn vài trượng đột nhiên xuất hiện, miệng phun ra lửa sáng bắn thẳng về phía Thiên Lân.

Đồng thời, bà lão xấu xí lóe lên đã xông đến, xuất hiện bên cạnh Dực Thiên Tường đưa tay bắt lấy hắn.

- Bà lão già, ngươi muốn một mình độc chiếm nhưng không đơn giản như vậy.

Múa thương xuất động, ông lão trọc nghiêng mình bắn tới, từ mặt bên triển khai cuộc chiến cướp đoạt.

Bật cười lạnh lùng, Thiên Lân đưa mắt ra dấu cẩn thận cho Dực Thiên Tường, sau đó mang thân thể hắn dời ngang sáu thước, tay phải đột nhiên đẩy ra trước, lòng bàn tay lóe lên ánh trắng, không gian vài chục trượng quanh đó ngưng đọng lại, cả con rắn lớn, bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu cũng bị đông kết bên trong.

Lợi dụng lúc này, Thiên Lân nhanh chóng di động, lóe lên liền đến bên cạnh Bạch Phát Kim Đồng và Thôi Linh Cô, phát động tiếng công hai người.

U Vô Thường thấy hơi bất ngờ, không hiểu nổi vì sao Thiên Lân lại không nắm cơ hội bỏ chạy, ngược lại làm như vậy.

Bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu vừa kinh hãi vừa sợ, tuy lập tức phá vỡ được băng đóng của Thiên Lân, nhưng vận dụng khí băng lạnh xảo diệu như vậy, đời họ chưa từng thấy bao giờ.

Gầm lên một tiếng giận dữ, Bạch Phát Kim Đồng hai tay múa lên, chân nguyên còn sót lại hóa thành một chưởng lực mạnh mẽ xuất hiện bốn phía Thiên Lân.

Thôi Linh Cô vẻ mặt nghi hoặc, vừa nhanh chóng lùi lại, vừa suy đoán ý đồ của Thiên Lân.

Thiên Lân vẻ mặt tươi cười, ánh mắt toát ra mấy phần lạnh lùng tàn khốc, trong khi Bạch Phát Kim Đồng điên cuồng công kích, thân thể đột nhiên phân thành chín, trong đó tám phân thân hình thành một vòng sáng sắc trắng, dùng tốc độ nhanh kinh người trói chặt Bạch Phát Kim Đồng ở tại chỗ, khiến hắn khó mà di động được.

Chỉ còn lại một phân thân từ trên cao hạ xuống, tay phải ấn thẳng vào ngay chính giữa đỉnh đầu của Bạch Phát Kim Đồng.

Cảnh tượng đó khiến người ta kinh ngạc, Bạch Phát Kim Đồng khi phát hiện được, miệng giận dữ gào thét, hai tay đột nhiên đẩy mạnh lên trên, chưởng lực điên cuồng đón gió gào thét hóa thành hai luồng Cự Linh thần chưởng lấp lánh ý đồ muốn đánh tan Thiên Lân.

Bật cười âm hiểm, Thiên Lân thân thể chuyển động, thân thể đang vuông góc với mặt đất chuyển thành song song, nhưng hai lòng bàn tay vẫn ép vào đầu Bạch Phát Kim Đồng như cũ, không hề buông bỏ chút nào.

Ngoài ra, tay phải Thiên Lân còn mờ hiện một vùng sương ánh sáng màu đen ngòm, khiến cho Bạch Phát Kim Đồng kêu lên thê thảm điên cuồng, thân thể run rẩy kịch liệt, hào quang toàn thân tán loạn, xuất hiện hiện tượng kinh mạch hỗn loạn, chân nguyên tan biến.

Thấy vậy, U Vô Thường trong lòng thoáng động, lợi dụng lúc Thiên Lân đối phó với Bạch Phát Kim Đồng, thân thể loáng lên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, chụp thẳng lấy Dực Thiên Tường.

Ở không xa, bà lão xấu xí thu lại cây trượng, cùng với ông lão trọc đầu đồng thời bắn mình đi, tiếp tục truy đuổi theo bóng dáng của Dực Thiên Tường.

Như vậy, ba người đồng thời đến gần, cuộc chiến chiếm đoạt lại bùng phát kịch liệt lần nữa.

Thu tay phải lại, Thiên Lân đảo tròn mắt, một nụ cười thông minh ẩn núp trong mắt hắn.

Trước đây, hắn đã dự đoán được cảnh này, vì thế khi ba người đến gần, hắn đã sớm trước một bước thu tay thối lùi, né tránh tập kích của địch nhân, lại không hề bỏ chạy.