Thất Giới Hậu Truyện

Chương 67: Thủ nhận cừu địch (Chính tay đâm địch)

Lúc này, mũi tên ánh sáng sắc bén và kiếm khí Phi Tuyết gặp nhau, hai luồng sức mạnh tính chất trái ngược va chạm rất mạnh, chớp mắt đã kích hóa, dị biến, sản sinh sức mạnh hủy diệt từ điểm gặp nhau tràn khắp bốn phía.

Vụ nổ mạnh kéo dài liên miên, kình khí hủy diệt như sóng lớn ngập trời bao trùm hoàn toàn không gian cả chục trượng lân cận, hình thành một khi vực giết sạch, thỉnh thoảng còn thấy chớp điện lóe lên, tiếng sấm vang trời.

Bốn bề, người quan sát bị ảnh hưởng của vụ nổ chia ra lùi lại, ai nấy trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi khiếp sợ.

Một lúc sau, mây mù giữa trận chiến dần dần tan đi, để lộ Từ Tĩnh đang nắm chặt trường kiếm, khuôn mặt trắng bệch, cả người lơ lửng giữa không gian.

Thanh Trúc cư sĩ không thấy đâu, chỉ thấy một nửa đoạn trúc xanh đang lơ lửng cách Từ Tĩnh chừng ba trượng, thỉnh thoảng lại thấy hơi lay động.

Đứng yên nhìn ngọn trúc xanh đó, Từ Tĩnh ánh mắt ảm đảm nhưng vẫn tràn ngập sát cơ lạnh như băng, tàn khốc lên tiếng:

- Ta nói rồi, phải giết ngươi.

- Tiểu tử, ngươi thật tàn nhẫn, lão phu đúng là đã xem nhẹ ngươi rồi. Bất quá với tâm tình hiện nay, ngươi căn bản không giết được ta.

Trên cây trúc xanh truyền ra tiếng của Thanh Trúc cư sĩ, giọng ngập đầy hận thù.

Chầm chậm tiến đến, Từ Tĩnh toàn thân mờ hiện ánh đỏ, dưới chân xuất hiện một chùm lửa đỏ đỡ lấy thân thể gã xông thẳng đến cây trúc xanh.

- Kẻ giết người chắc chắn sẽ bị người giết! Ngươi giết chết sư đệ của ta, đã định sẵn ngươi không cách gì sống sót rời đi. Chịu chết thôi!

Trường kiếm giơ cao, Từ Tĩnh không lập tức xuất kích mà cơn tức và sát khí từ trong ngực lại chuyển hóa thành một luồng áp lực vô hình phong tỏa chặt chẽ cây trúc xanh ở nguyên tại chỗ.

Phát hiện khó mà né được, Thanh Trúc cư sĩ không khỏi xấu hổ quá thành giận, quát to vang lên:

- Tiểu tử, muốn giết được ta, ngươi cũng đừng mong còn giữ được mạng.

Dứt lời, cây trúc xanh run lên, bề mặt xuất hiện ánh sáng màu xanh lục thẫm hóa thành một đầu quỷ dữ hệt như là Thanh Trúc cư sĩ vậy.

Lạnh lẽo trừng Từ Tĩnh, hồn phách của Thanh Trúc cư sĩ điên cuồng gào thét, thanh âm khủng khiếp khiến người ta run rẩy trong lòng, toàn thân lạnh đến lông tóc dựng đứng.

Từ Tĩnh trong mắt lóe lên sát cơ, lạnh lùng ngạo nghễ mà tự phụ lên tiếng:

- Cô hồn tàn phách, ngươi cho là có thể thoát khỏi tay ta sao?

Tay phải vung lên, trường kiếm ngâm lên như rồng, tiếng kiếm ngâm rung hồn đoạt phách lại còn có ánh đỏ như máu, ngay khi bay ra mũi kiếm kéo dài, hệt như muốn truy lại một thứ gì đó đã từng mất đi vậy.

Tốc độ đó kinh người vô cùng, một kiếm như vậy không gì chống được.

Lập tức, ánh kiếm lóe lên, tiếng kêu thảm vang lên.

Thanh Trúc cư sĩ còn không kịp né tránh liền bị một kiếm đó đâm xuyên quan, hồn phách tan rã, biến mất trong gió lạnh với lòng đầy bất cam và oán khí.

Chuyến hành trình đi Băng Nguyên đối với Thanh Trúc cư sĩ là vì một loại mục đích khác. Nhưng kết quả phải chết nơi đất khách quê người, điều này trước đây lão có khả năng dự đoán được chăng?

Thanh Trúc cư sĩ vốn mạnh hơn hẳn thực lực của Từ Tĩnh, nhưng thế sự khó dự liệu, ai cho rằng thực lực mạnh hơn nhất định sẽ thắng đây?

Xoay người lại, Từ Tĩnh lạnh lùng nhìn những người quan sát, toàn thân toát ra khí thế kiên định không sợ, lạnh lẽo nói:

- Băng Nguyên là một nơi an bình, nếu các vị đi qua Băng Nguyên, chúng ta hoàn toàn không can thiệp. Nhưng ai muốn sinh sự ở Băng Nguyên, phá vỡ sự an tĩnh nơi này, Đằng Long cốc ta tuyệt đối sẽ không cho phép!

Huyền Vũ và Tuyết Xuân nhanh chóng đến gần, hai người cảnh giác nhìn người quan sát, đề phòng bọn họ gây bất lợi cho Từ Tĩnh.

Cuồng Đao nhìn Từ Tĩnh, lạnh lùng nói:

- Tiểu Tử, nói chuyện không nên lớn tiếng như vậy. Lần này ngươi giết được Thanh Trúc cư sĩ hoàn toàn nhờ vận khí. Nếu lập lại lần nữa, người chết chắc chắn là ngươi.

Từ Tĩnh hừ lạnh nói:

- Người chết không có lần thứ hai, nếu ngươi không phục, hãy đến Đằng Long cốc một chuyến, đến lúc đó chắc chắn không để cho ngươi phải thất vọng.

Cuồng Đao hừ giận một tiếng, đứng yên nhìn Từ Tĩnh một lúc, quát to:

- Nếu ngươi không bị thương, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi!

Từ Tĩnh phản bác lại:

- Dù bị thương ta cũng không sợ ngươi!

Cuồng Đao giận dữ, mắt mở tròn vừa mới muốn mở miệng liền bị Ngọc Kiếm thư sinh bên cạnh ngăn lại.

- Chớ có nổi giận, với thân phận Cuồng Đao của ngươi, nếu lúc này ra tay thì không ra gì, có ảnh hưởng không nhỏ đến uy danh của ngươi.

Quay sang, Ngọc Kiếm thư sinh đưa mắt cho Từ Tĩnh, khuyên giải:

- Người tu đạo cứ theo tự nhiên, ngươi cũng không cần phải cố chấp quá. Bây giờ hay ngươi hãy quay về trước đi, người trong động còn chút hơi thở, cũng không nên chậm trễ lỡ thời cơ cứu người.

Từ Tĩnh nghe vậy mặt đỡ hơn, nhẹ giọng nói:

- Đa tạ các hạ có ý nhắc nhở, không biết các hạ xưng hô thế nào?

Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên trả lời:

- Ta là Sở Văn Tân, người ta gọi là Ngọc Kiếm thư sinh đến từ Trừ Ma liên minh.

Từ Tĩnh biến sắc, vội vàng đổi giọng nói:

- Té ra là Sở đại hiệp của Trừ Ma liên minh, thật thất kính.

Cách đó không xa, Thôi Linh Cô hừ giọng nói:

- Mặt trắng nhỏ với nhau sẽ có quan hệ, đi đến nơi nào cung đều có người nịnh nọt.

U Vô Thường cười ha hả nói:

- Tên mặt trắng này không hề quan hệ gì, quan trọng là danh vọng của Trừ Ma liên minh. Trò hay đã xong, đi cũng …

Nói rồi lóe lên liền biến mất không thấy bóng dáng.

Cuồng Đao thấy lão đi rồi cũng lập tức đi theo, nhưng trước khi đi cũng trừng Từ Tĩnh một cái, rõ ràng trong lòng vẫn còn nổi giận.

Thôi Linh Cô thấy vậy hơi chần chừ một chút rồi cũng đi theo.

Liếc theo ba người đã đi, Ngọc Kiếm thư sinh nói với bọn ba người Từ Tĩnh:

- Không cần đa lễ, ta chuyến này là tìm hiểu mục đích của những người này, đợi sau khi nắm vững được tình hình, nếu thấy có ảnh hưởng đối với Băng Nguyên, ta sẽ nghĩ cách thông tri cho các ngươi. Những người này tu vi tinh thâm, lại thêm lai lịch thần bí, các ngươi từ nay về sau không thể tùy tiện trêu vào. Được rồi, bây giờ ta đi đây, nếu không đi theo để mất dấu khó mà tìm người được.

Nói rồi xoay người lóe lên, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Huyền Vũ kinh ngạc nói:

- Thật lợi hại, pháp quyết người đó mới thi triển rời đi không biết có phải là Không Gian Khiêu Dược trong truyền thuyết không?

Từ Tĩnh trầm ngâm đáp:

- Điều này ta cũng không nói chính xác được, nhưng tu vi người này đúng là huyền diệu. Nghe nói đất Trung Thổ rộng lớn vô cùng, có vô số kỳ nhân dị sĩ, xem ra Trừ Ma liên minh này đúng thật là nơi tàng long ngọa hổ.

Tuyết Xuân lên tiếng:

- Điều đó tự nhiên thôi, nếu không làm sao có thể hiệu xưng là liên minh hàng đầu của Trung Thổ đây?

Gật đầu nhè nhẹ, Từ Tĩnh nói:

- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, trước hết hãy mang Trương Triêu quay về, cần phải cứu tỉnh hắn mới được.

Tuyết Xuân nghe vậy lập tức quay vào động, Huyền Vũ lại quan tâm hỏi:

- Từ sư huynh, huynh thế nào, có bị nặng lắm không?

Từ Tĩnh cười khổ đáp:

- Ta bị thương không nhẹ, nhưng còn cố gắng được. Ngươi hãy đỡ lấy Nạp Tây Mộc, chúng ta quay về chịu tội với cốc chủ.

Huyền Vũ vẻ mặt hơi biến, muốn tranh biện điều gì, nhưng cuối cùng phải nhịn lại, theo lời đỡ lấy thi thể cùng Tuyết Xuân theo Từ Tĩnh rời đi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong Tuyết Lang cốc, khi Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Lang Vương mấy người còn đang kinh hãi vì biến hóa đáng sợ của Thiên Tàm, Thiên Lân ở trong ngọn núi băng, dưới Cửu Trọng Thiên động huyệt đang trải qua một cuộc khảo nghiệm nghiêm trọng.

Trước đây, Thiên Lân dùng Băng Thần quyết bao quanh một khu vực hoạt động khoảng chừng phương viên vài trượng trong động huyệt.

Sau đó, hắn quan sát cẩn thận một lúc, vừa hay đó chính là lối vào của tầng huyệt động thứ chín.

Chiếu theo suy đoán trước đây, đường từ tầng thứ tám vào tầng thứ chín hẳn phải có hai đường, kết quả Thiên Lân cũng chứng thực được điểm này.

Hơn nữa, hai đường vào này cách nhau ba trượng, ở giữa có một khối đá nhô lên, khiến cho hai lối vào vừa hay hình thành điểm mắt của Thái Cực đồ.

Đứng trước một lối vào, Thiên Lân quan sát lối vào này, cảm thấy hệt như một cái giếng, miệng giếng có một tầng sương mù đỏ rực, khiến người ta cảm thấy nhiệt độ cực cao.

Thiên Lân đưa tay thử thăm dò, liền thấy nóng bỏng tay nhưng lại có một tầng kết giới mềm dẻo che giữa miệng giếng.

Hơi tăng lực lên, Thiên Lân thử thăm dò cường độ của kết giới, liền phát hiện vô cùng cứng cỏi, không dễ dàng phá vỡ được.

Thiên Lân dời đến bên kia, chỉ thấy lối vào này sương tuyết tràn ngập, khí lạnh trùng trùng kết thành băng cứng ở bên bờ cửa vào nêu rõ thuộc tính của nó.

Thiên Lân mỉm cười tiến lên, cũng đưa tay thử thăm dò, kết quả vẫn như vậy, có kết giới phong ấn, chỉ có khí nóng đã chuyển thành khí băng lạnh thấu xương, vẫn không dễ dàng phá vỡ như trước.

Thu tay lại, Thiên Lân đứng yên nhìn cửa vào, lẩm bẩm:

- Liệt hỏa huyền băng, hai nghi Âm Dương, trong đây phong ấn thứ gì đây?

Trầm tư một lúc, Thiên Lân không nghĩ ra kết quả, lập tức bỏ hết tạp niệm, quyết định phá vỡ kết giới tiến vào thăm dò.

Dù sao bản thân hắn thời gian có hạn, chậm trễ quá lâu sẽ khiến mấy người Tân Nguyệt bên ngoài lo lắng.

Có quyết định như vậy, Thiên Lân không nói thêm lời nào bắt tay làm liền, nhưng lửa đỏ và băng lạnh phải chọn lựa bên nào đây?

Chần chừ một lúc, Thiên Lân lên tiếng:

- Cứ vậy cũng tốt, dù sao thì Băng Thần quyết cũng thần diệu vô cùng, ta thử thăm dò xem thế nào.

Đã có chủ ý, Thiên Lân thân thể bay lên, đầu dưới chân trên bắn thẳng xuống lối vào đó.

Lúc này, quanh thân Thiên Lân hào quang lóe lên, làn sáng màu trắng tinh tầng tầng lưu động cùng với quầng sáng màu lam nhạt đặc thù của Băng Thần quyết, liên tục không ngừng truyền vào trong hai tay của hắn, hóa thành hai cột sáng màu lam nhạt nối thẳng vào mặt trên kết giới.

Treo mình lơ lửng trên không, Thiên Lân khuôn mặt toát ra chút kinh ngạc.

Hắn vốn cho rằng Băng Thần quyết vừa dùng sẽ dễ dàng phá vỡ kết giới, nhưng ai ngờ kết quả lại khác hẳn suy nghĩ.

Bỏ hết tạp niệm, Thiên Lân phân tích tình hình kết giới, phát hiện tầng kết giới này nhìn qua như là kết giới băng lạnh, nhưng trên thực tế lại thuộc về Huyền Âm kết giới trong loại Âm Dương kết giới, vì thế Băng Thần quyết tuy thần diệu vô cùng lại cũng không cách gì phá giải được.

Hiểu rõ được tình hình, Thiên Lân lập tức đổi pháp quyết, thi triển pháp quyết “Huyền Thiên Vô Cực”, khí lạnh quanh người thu lại, ánh trắng chuyển thành ánh sáng xanh đen ép thẳng đến cửa vào.

Lần này, Thiên Lân cảm thấy sức bài xích của kết giới có thay đổi, trong lòng không khỏi vui mừng.

Nhưng sau đó, Thiên Lân lại ngẩn ra. Bản thân hắn rõ ràng đã chuyển đổi pháp quyết nhưng vì sao lại chưa được đây?

Trong lúc suy nghĩ, Thiên Lân phân tích toàn diện tình hình cửa vào, nhanh chóng tìm được chìa khóa.

Nguyên lai kết giới ở lối vào này đã không còn là Huyền Âm kết giới đơn thuần, mà có dung hợp khí huyền băng vào trong, hình thành một loại kết giới biến đổi.

Cứ như thế, chỉ đơn độc dùng Băng Thần quyết hoặc Huyền Thiên Vô Cực pháp quyết đều không thể phá vỡ được.

Nắm vững điều này rồi, Thiên Lân lại đổi pháp quyết, đồng thời vận hành Băng Thần quyết và Huyền Thiên Vô Cực pháp quyết, toàn thân lóe lên ánh sáng ngũ sắc và ánh sáng đen lạnh.