Dứt lời, Thiên Tàm lóe lên xông đến bên cạnh Huyết Linh Nhục Chi, đưa tay nhắm thẳng vào cổ của nó chộp tới.

Ánh mắt hơi động, Huyết Linh Nhục Chi có phần cảnh giác nhưng hoàn toàn không kinh ngạc, toàn thân ánh sáng lóe lên, thân thể chớp mắt hóa thành ngàn vạn phân bố khắp cả khe núi hẹp, khiến người ta khó mà phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Thấy vậy, Thiên Tàm hoàn toàn không để ý đến, thăm dò trong lúc di chuyển rất nhanh để truy tìm dấu vết chân thân của Huyết Linh Nhục Chi. Nhưng kết quả khiến người ta kinh hãi, Thiên Tàm từ trước đến giờ luôn tự phụ về tuyệt kỹ độc môn của mình, mà lần trước đã bị Thiên Lân phá vỡ, lần này khi đối mặt với Huyết Linh Nhục Chi lại mất đi hiệu quả, điều này khiến y quả thật không cách nào tin được. Ảo ảnh trong khe núi sâu mất đi, ngoại trừ Thiên Tàm còn sửng mình lơ lửng giữa không trung, quanh đó đã sớm mất đi dấu vết của Huyết Linh Nhục Chi.

Tức giận hừ một tiếng, Thiên Tàm hận thù nói:

- Đừng vội đắc ý, ngươi sẽ không thoát khỏi bàn tay của ta.

Dứt lời, Thiên Tàm bay lên, đang dự tính rời đi, lại thấy được mây xanh lóe lên giữa không trung, Xà Thần cùng với hai thị nữ đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Có phần bất an, Thiên Tàm khẽ nói:

- Ngươi cũng vì Huyết Linh Nhục Chi mà đến phải không?

Xà Thần khẽ lắc đầu, vẻ kỳ dị nói:

- Ta chỉ tùy tiện đi lại mà thôi, muốn nhìn thấy kết cục của một số người khác.

Thiên Tàm ngạc nhiên hỏi:

- Câu này nghĩa là gì?

Xà Thần đáp:

- Sống chết tùy duyên, định mệnh trời sắp. Không phải mỗi người đều có thể thuận lợi đi đến trọn đời. Cũng giống như ngươi vậy, kỳ vọng một lòng chờ đợi cuối cùng cho dù có thể trở thành hiện thực rồi, nhưng kết quả là như thế nào đây?

Thiên Tàm vẻ mặt kinh hãi, chất vấn:

- Bà có thể nhìn thấu được định mệnh của ta?

Xà Thần điềm nhiên đáp:

- Ta chỉ nhìn thấy kết cục mà thôi.

Nhẹ nhàng bay đi xa, Xà Thần cứ vậy mà rời khỏi nơi đó.

Trên đường truy đuổi, Tân Nguyệt tốc độ kinh người, khi gần đến Huyết Linh Nhục Chi, ánh sáng trước mắt đột nhiên lóe lên, Trương Phàm đột ngột xuất hiện, lập tức ngăn cản được Huyết Linh Nhục Chi. Lúc đó, Huyết Linh Nhục Chi đổi hướng bay thẳng về phía bên trái, lại bị Phong U chạy đến ngăn lại. Quay ngược trở về, Huyết Linh Nhục Chi tiếp tục bỏ chạy, đáng tiếc Ứng Thiên Cừu, Tỏa Hồn và những người khác đều đã vây kín đường đi lại.

Phát hiện không có chỗ nào để đi, Huyết Linh Nhục Chi lập tức dừng lại, không nói không rằng lơ lửng giữa không trung, không thấy bất cứ biểu hiện nào cả. Chung quanh, người cướp đoạt ai nấy suy nghĩ đối sách, tính toán xem phải ra tay thế nào, cùng với sau khi ra tay thì một số chuyện nào có khả năng phát sinh.

Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hoàn toàn không muốn cướp đoạt, nàng chỉ không hy vọng vật này bị địch nhân đoạt mất, vì thế dự tính vào lúc thích hợp sẽ ra tay ngăn cản. Những người khác hoàn toàn không có được khí tiết bình thản của Tân Nguyệt, bọn họ ngầm suy tính, trong lòng xoay chuyển rất nhanh, trong nhất thời không khí tại đó tỏ ra vô cùng khẩn trương.

Đột nhiên, Tỏa Hồn đột phá an bình, vội phát động công kích trước hết. Trương Phàm, Phong U, Ứng Thiên Cừu cùng với những thú lạ của Hắc Ngục sâm lâm đồng thời rống lên giận dữ, không hề sai biệt cùng nhau truy kích. Cứ như vậy, hỗn chiến nổi lên, ngoại trừ Tân Nguyệt, tất cả những người truy kích đều gia nhập vào trận chiến cướp đoạt này.

Nhẹ nhàng lùi lại, Tân Nguyệt quan sát tình hình trận chiến, phát hiện Trương Phàm và Phong U khí tức lúc mạnh lúc yếu, không ngờ đã mang thương tật mà vẫn dự phần. Rất rõ ràng, bọn họ muốn đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi để có thể trị thương, sau lại có thể gia tăng tu vi của mình lên. Còn đối với Ứng Thiên Cừu, Lục Hồn kiếm quyết của hắn bá đạo vô cùng, làn kiếm tung hoành đan xen nhấp nhô bất định khiến cho những thú lạ của Hắc Ngục sâm lâm bị uy hiếp không ít.

Người thú hỗn chiến, những thú lạ của Hắc Ngục sâm lâm cũng thể hiện được thực lực kinh người. Đặc biệt là hai con phi viên, hành động của bọn chúng rất nhanh nhẹn, cánh ở trên lưng mỗi lần múa lên liền có thể bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, ngay cả làn kiếm Lục Hồn của Ứng Thiên Cừu cũng bị chấn vỡ nát. Phương thức công kích của Hắc Sắc Trảo rất quái dị, nó múa móng vuốt giữa không trung nhìn như rối loạn không chút thuyết phục, nhưng trên thực tế chỉ trong chớp mắt, giữa không trung liền xuất hiện tơ màu trắng giăng giăng thành lưới có tính bắt dính rất mạnh. Một khi có người bị nó bắt dính liền sẽ lâm vào tình cảnh khốn nạn. Còn đối với cao thủ của bộ lạc Hồng Vũ, cô ta dùng móng vuốt sắc nhọn làm vũ khí, phối hợp với miệng phun ra lửa đỏ, thường xuyên khiến người ta có cảm giác khó lòng phòng bị.

Ánh kiếm lóe lên, Tỏa Hồn đâm thẳng vào Huyết Linh Nhục Chi. Đây là phương thức đặc biệt của Tỏa Hồn, chỉ cần thân kiếm đâm vào trong cơ thể của Huyết Linh Nhục Chi, nó liền có thể chớp mắt hấp thu sạch sẽ linh khí của Huyết Linh Nhục Chi. Nhưng điều khiến Tỏa Hồn kinh ngạc, lần này nó đánh lén thành công vô cùng, một kiếm liền đâm xuyên qua Huyết Linh Nhục Chi, nhưng nửa điểm linh khí cũng không hề hấp thu được, thật ra chuyện này là như thế nào đây?

Đang lúc suy tư, Tỏa Hồn đột nhiên cảm ứng được nguy hiểm đến gần, lập tức thân kiếm xoay chuyển né qua bên cạnh. Nhưng né được một cũng không tránh được mười. Tỏa Hồn tuy tránh được công kích của Trương Phàm và Phong U, lại bị một kiếm của Ứng Thiên Cừu chém ngay chính giữa, lập tức từ không trung rơi thẳng xuống. Lúc này, Tỏa Hồn rống giận một tiếng, ngay khi kiếm khí đáng sợ của Lục Hồn kiếm quyết xâm nhập, lập tức bị thương không nhẹ.

Phải nói họa vô đơn chí, Tỏa Hồn lần này liền có nhận thức được chuyện này rõ ràng.

Sau khi bị một kiếm của Ứng Thiên Cừu chém trúng, vừa hay rơi xuống trên mình của một con nhện khổng lồ, còn chưa biết rõ chuyện như thế nào, đã bị vô số tơ nhện bọc lấy chặt chẽ. Phát hiện tình hình không ổn, Tỏa Hồn bắt đầu giãy dụa phản kích, nhưng nó lại chưa từng ngờ được, con thú lạ từ Hắc Ngục sâm lâm chạy ra trông có vẻ tầm thường xấu xí, nhưng thủ đoạn lại vô cùng kinh khiếp. Những sợi tơ nhện quấn quít quanh người của Tỏa Hồn không những có tính bắt dính rất mạnh, còn có tính xâm thực, có thể thông qua bề mặt của thân kiếm Tỏa Hồn để trực tiếp tạo thành thương tổn rất lớn với nguyên thần của Tỏa Hồn. Giằng co vài lần, Tỏa Hồn không những không thoát khỏi lực dính của tơ nhện, ngược lại còn bị con nhện nuốt thẳng qua miệng vào trong bụng.

Kết quả như vậy ngoài tính toán của Tỏa Hồn. Nó sau khi bị nuốt vào trong người con nhện rồi, toàn thân liền bị ngâm vào dịch ruột non của nhện, thân kiếm vốn cứng rắn vô cùng không ngờ lại xuất hiện dấu vết mềm hóa. Phát hiện được hoàn cảnh bất lợi cho bản thân, Tỏa Hồn cũng không kềm nén được nữa, bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này.

Do Tỏa Hồn chính là thân được Thiên Luyện, tuyệt đối khác biệt với linh dị tầm thường, tuy ở trong dịch ruột non có tính ăn mòn rất mạnh của nhện, nhưng nó vẫn có năng lực hoạt động nhất định. Vì thế, Tỏa Hồn bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nơi này, sau khi đã hiểu đại khái được tình hình, thân kiếm đột nhiên xông lên, dùng mũi kiếm sắc bén để đấu đá lung tung trong cơ thể con nhện khổng lồ, đặc biệt phá hủy cơ quan nội tạng của nó, trực tiếp đưa con nhện xui xẻo kia vào chỗ chết.

Từ bên ngoài nhìn vào, con nhện đó sau khi nuốt lấy Tỏa Hồn rồi, chỉ trong chốc lát thì thân thể to lớn liền xuất hiện run rẩy kịch liệt, gào thét điên cuồng, điều này khiến cho Hắc Sắc Quỷ Trảo và con nhện còn lại cảm thấy khiếp sợ. Nhưng mọi thứ đều đã quá trễ, khi Tỏa Hồn kiếm từ trong cơ thể con nhện bay ra thì hình thể to lớn kinh người của con nhện cũng đã sớm đầm đìa máu, nằm dài trên mặt đất hấp hối.

Vào lúc đó, Trương Phàm, Phong U, Ứng Thiên Cừu ba người vì đoạt lấy Huyết Nhục Linh Chi, không thể né tránh khỏi hai con vượn bay, một con chim khổng lồ, liền phát sinh xung đột thù hận lẫn nhau, ai cũng không hề khách khí.

Trong đó, Trương Phàm và Phong U ứng phó với hai con vượn bay, tình thế có phần bất lợi.

Vượn bay hung mãnh ngoài dự liệu, động tác lại nhanh nhẹn, sức lực đáng sợ, lại thêm đầu óc thông minh khiến cho Trương Phàm và Phong U vốn dĩ đã bị thương ứng phó có phần rất bất lực.

Ứng Thiên Cừu nghênh chiến với con chim khổng lồ của bộ lạc Hồng Vũ, Lục Hồn kiếm quyết của hắn tung hoành khắp nơi, làn kiếm dày đặc tầng tầng kéo dài ép cho con chim khổng lồ phải né tránh khắp nơi, ổn định chiếm được thế thượng phong.

Bên ngoài, Tân Nguyệt tỉ mỉ quan sát trận chiến, có phần không hiểu tại sao Huyết Nhục Linh Chi đột nhiên lại biến mất, cảm thấy rất kinh hãi với thực lực mạnh mẽ của vượn bay.

Theo Tân Nguyệt hiểu được, Trương Phàm và Phong U chính là cao thủ hàng đầu của Cửu Hư nhất mạch và Cửu U nhất mạch, thực lực hai người mạnh đến kinh thế hãi tục, tuy nói có bị thương nhưng muốn đối phó với vượn bay yêu thú thì lẽ ra phải nhẹ nhàng vô cùng, ai ngờ kết quả lại bị ép cho phải liên tục thối lui.

Tình hình như vậy khiến người ta khó mà nghĩ ra được, tự nhiên cũng khiến Tân Nguyệt chú ý cao độ.

Giữa chiến trường, Phong U hơi tức giận, gần đây mọi chuyện đều bất lợi khiến hắn oán hận đầy bụng, có một loại suy nghĩ muốn phát tiết ra. Trước đây, Phong U vô cùng khinh thường vượn bay, cho là bất quá cũng chỉ là một thứ súc sinh mà thôi, thêm một đôi cánh có gì khác biệt hơn đâu. Nhưng sau khi chân chính tiếp xúc, Phong U mới bất ngờ phát hiện, vượn bay coi ra tầm thường không ngờ lại có thực lực hơn hẳn người ta, điều này khiến Phong U thiếu chút nữa đã bị ăn quả đắng, trong lòng lập tức giận dữ vô cùng. Thu lại sự khinh thường, Phong U bắt đầu chuyên tâm đối phó. Toàn thân xuất hiện một lượng khí thể rất lớn, hình thành một đám mây đen tản ra khắp nơi.

Cảm ứng được khí tức trên người Phong U có phần quỷ dị, vượn bay lập tức kêu ta một tiếng quái lạ, lùi lại vài trượng, trong mắt toát ra vẻ gì đó mà Phong U nhìn không hiểu.

Bật cười lạnh, Phong U nói:

- Thế nào, ngươi sợ rồi sao?

Vượn bay ánh mắt nhấp nháy, dùng thanh âm cứng ngắc trả lời:

- Ngươi đến từ thế giới hắc ám.

Phong U hừ giọng đáp:

- Xem ra thứ súc sinh nhà ngươi còn có vài phần nhãn lực, ta phải khiến ngươi được biết uy lực của Địa Ngục sứ giả ta.

Ánh âm u lóe lên, bóng người ép gần, Phong U hệt như u linh không một tiếng động ép gần đến vượn bay trong vòng ba thước. Đối mặt với công kích của Phong U, vượn bay không hề chọn cách né tránh mà đứng yên bất động, cứ để cho thân hình Phong U đến gần bản thân. Hành động như vậy ngược đời quái dị, Phong U hơi kinh ngạc nhưng không hề do dự chút nào. Chớp mắt, bóng hình Phong U chụp lên người vượn bay, hóa thành một loại sức mạnh có thuộc tính màu đen xâm nhập vào trong cơ thể của vượn bay, dự tính dùng loại phương thức này để phá hủy kinh mạch của vượn bay, dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.

Nhưng có điều khiến cho Phong U kinh hãi, đó là sức mạnh có thuộc tính hắc ám do y phát ra sau khi thẩm thấu vào trong cơ thể của vượn bay rồi, chớp mắt đã bị một luồng sức mạnh kỳ quái nuốt mất, tiếp đó chuyển hóa thành sức mạnh của vượn bay, điều này khiến cho Phong U không bù được cái đã mất.