Thất Giới Hậu Truyện

Chương 36: Cố nhân tương phùng (Người cũ gặp nhau)

Cử động cơ thể một lúc, Thiên Lân kinh ngạc la lên:

- Chúng ta quay về …

Vừa nói được bốn chữ, Thiên Lân liền ý thức thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.

Thiện Từ hơi chững chạc hơn, liếc những đệ tử đang thủ giữ ở lối vào Đằng Long phủ, phát hiện bọn chúng bị tiếng nói của Thiên Lân gây chú ý, vội vàng lớn giọng nói:

- Đúng thế, chúng ta phải quay về thôi, để cho mọi người không lo lắng nữa.

Nói rồi kéo Thiên Lân bay mình về phía cửa động.

Rời khỏi động rồi, Thiên Lân liếc nhìn lòng bàn tay, phát hiện hình ảnh khối ngọc tùy theo suy nghĩ mà xuất hiện, trong lòng lập tức vui mừng, nhỏ giọng hỏi Thiện Từ:

- Kiếm kia của ngươi còn chăng?

Thiện Từ đáp:

- Trong cơ thể ta, rất nghe lời. Ngươi hẳn cũng vậy rồi.

Thiên Lân cười lên tiếng:

- Đúng, hơn nữa còn rất thú vị. Được rồi, sau khi đi rồi, những chuyện vừa rồi chúng ta cũng không nên cho ai biết, kể cả sư phụ của ngươi.

Thiện Từ cân nhắc một lúc, sau đó gật đầu đáp:

- Được, đây là bí mật giữa hai chúng ta, tuyệt đối không cho người thứ ba biết được!

Thiên Lân đồng ý nói:

- Được, ai cũng không cho biết.

Dứt lời liền tăng tốc, chớp mắt đã đến cửa cốc.

Lúc này, thời gian nửa canh giờ quy định còn một chút.

Trên đài người tham gia còn đang cố tranh thủ thời gian để khôi phục, bá tính dưới đài lại lẳng lặng chờ đợi.

Thiên Lân và Thiện Từ thấy cảnh tượng này lập tức cười tươi hớn hở, bỏ hết lo lắng trong lòng, không nhanh không chậm đi vào trong đám đông.

Lúc này, Thiên Lân vô tình ngửng đầu, phát hiện tình hình bất ngờ.

Té ra sau khi hai đứa bỏ đi rồi, trên đài lại có thêm hai người lạ lẫm, chuyện này là như thế nào đây?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Yên lặng nhìn về xa xa, Triệu Ngọc Thanh đè nén kích động trong lòng, đứng lên chầm chậm đi ra giữa trường.

Không hề mở miệng, không có lý do, ông cứ thế đột nhiên đứng dậy, lập tức khiến mọi người chú ý.

Trên đài, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt mơ hồ, không hiểu hành động này của Triệu Ngọc Thanh là do buồn bực muốn đứng lên đi lại, hay còn có nguyên nhân khác nữa.

Hàn Hạc và Điền Lỗi ánh mắt hơi lấp lánh, đưa mắt cho nhau, vẻ mặt xuất hiện nét kích động.

Tuyết Sơn thánh tăng mất đi nụ cười, khuôn mặt đầy đặn mơ hồ xuất hiện một vẻ quái dị, như cười mà không cười, phảng phất phát hiện được điều gì đó.

Dưới đài, Lý Phong thấy sư phụ đột nhiên đứng lên, trong lòng lập tức nghi hoặc, vội vàng kêu gọi ba vị sư huynh và hai vị sư đệ kế bên, sau đó phi thân lên đài, cung kính hỏi:

- Sư phụ, người có phải có chuyện gì muốn bọn đệ tử đi làm chăng?

Triệu Ngọc Thanh không để ý đến ông, ánh mắt nhìn về bầu trời xa xa, hơi lộ vẻ kích động lên tiếng:

- Kêu bọn họ lên đây, ta có chuyện muốn nói.

Lý Phong vâng một tiếng, xoay người xuốn đài, trong lòng lại ngầm nói: “Kỳ quái, sư phụ sao lại có vẻ như vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy.”

Đứng giữa sân trường, Triệu Ngọc Thanh yên lặng bất động. Ông biết mọi người đều nhìn về phía mình, nhưng ông lại không hề giải thích gì cả.

Giây lát, Lý Phong dẫn ba sư huynh và hai sư đệ lên đài, sáu người trong lòng đầy hiếu kỳ nhưng không dám mở miệng, ngoan ngoãn đứng phía sau Triệu Ngọc Thanh.

Ở cách đó không xa, Hàn Hạc và Điền Lỗi đứng lên, chầm chậm đến bên Triệu Ngọc Thanh, Điền Lỗi cất tiếng:

- Sư huynh, phải cô ấy không?

Triệu Ngọc Thanh nhè nhẹ gật đầu, giọng nặng nề đáp:

- Đúng cô ấy. Đã năm trăm năm rồi, cô ấy cuối cùng cũng quay về Đằng Long cốc.

Năm trăm năm, đây là gì mà lâu quá vậy?

Thật ra người phụ nữ Triệu Ngọc Thanh nói là ám chỉ ai đây?

Lúc này, bầu trời xa xăm xuất hiện một đám mây trắng lưu động, có tốc độ rất nhanh bay lại phía này, loáng cái đã đến trước mắt.

Trong không khí, một luồng khí tức lạnh lẽo cao ngạo bao trùm bốn phía, khiến mọi người đều hơi chấn động.

Hàng người sau lưng Triệu Ngọc Thanh, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Giang Thanh Tuyết đều cảm ứng được sự mạnh mẽ của luồng khí tức đó, không khỏi đột ngột đứng dậy, chân nguyên trong cơ thể lưu động rất nhanh, toàn lực chống cự lại khí thế đó.

Tuyết Sơn thánh tăng thấy vậy, nhẹ giọng niệm Phật pháp, nhắc nhở:

- Ba vị không cần phải khẩn trương như vậy, người đến là khách, hoàn toàn không như suy nghĩ của các vị.

Ba người nghe vậy ngẩn ra, dường như nghi hoặc nhưng lại không tiện hỏi nhiều, không khỏi vừa ngồi xuống vừa chăm chú quan sát.

Trên tầng không Đằng Long cốc, cụm mây trắng trôi đến lúc này đột nhiên tan đi, để lộ một phụ nữ trung niên xinh đẹp phong tư trác tuyệt và một thiếu nữ như ngọc như ngà chừng mười tuổi.

Người phụ nữ xinh đẹp đó vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như mộng như ảo đang nhìn về phía mấy người Triệu Ngọc Thanh ở trên đài cao, có mấy phần phức tạp.

Triệu Ngọc Thanh hơi kích động, Hàn Hạc và Điền Lỗi thân thể càng run rẩy hơn.

Cả sáu đệ tử mở tròn mắt hoang mang, không hiểu người phụ nữ trung niên xinh đẹp này là ai.

Tuyết Sơn thánh tăng hơi hơi lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:

- Rối ren định mệnh, khởi đầu từ nơi nào mà lại quay về nơi nào. Vài trăm năm đau thương, cuối cùng vẫn còn không thoát được chữ tình. Ai, đây chính là thế tục.

Giang Thanh Tuyết đầy nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi:

- Thánh tăng tiền bối, lời người ám chỉ điều gì, vãn bối không hiểu được.

Tuyết Sơn thánh tăng không hề giải thích, điềm nhiên trả lời:

- Cô sẽ lập tức hiểu ngay thôi.

Cách chỉ vài trượng, hệt như cả một đời người.

Triệu Ngọc Thanh nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, vẻ mặt hiện ra nụ cười khổ sở.

Phía sau, Điền Lỗi là xúc động nhất, giọng đầy đau thương nói:

- Sư muội, đã năm trăm năm rồi, muội vẫn còn không chịu gọi chúng ta một tiếng sư huynh sao?

Chữ sư muội khiến phần lớn mọi người đều kinh ngạc ngây người.

Người phụ nữ xinh đẹp trước mắt chính là sư muội của Triệu Ngọc Thanh, đã từng là môn hạ của Đằng Long cốc?

Còn nữa, ngày đó thật ra phát sinh chuyện thế nào đây?

Vì sao bọn họ như thể xa lạ, năm trăm năm nay chưa từng gặp gỡ nhau?

Bất ngờ xuất hiện trên vẻ mặt nặng nề trầm trọng của sáu huynh đệ, bọn họ không khỏi biến hẳn sắc mặt, đồng thanh hỏi:

- Tam sư thúc, người ấy quả thật là ngũ sư thúc năm nào chăng?

Điền Lỗi trầm ngâm gật đầu, cay đắng đáp:

- Đúng là bà ấy, đã năm trăm năm rồi, bà ấy tuy hơi biến đổi, nhưng bọn ta không nhìn lầm được. Năm đó khi bà ấy bỏ đi, bọn các con còn chưa nhập môn, vì thế không một người nào đã từng gặp qua.

Sáu sư huynh đệ nghe vậy, vội vàng cung kính lên tiếng:

- Đệ tử bái kiến sư thúc.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp không hề cử động, vẫn đứng yên nhìn Triệu Ngọc Thanh, ánh mắt đầy vẻ quật cường.

Triệu Ngọc Thanh hiểu rất rõ tính cách của sư muội này, biết nàng tranh cường hiếu thắng, cũng không dễ dàng nhận thua, cũng tuyệt đối không mở miệng nhận lỗi trước, vì thế chầm chậm nói:

- Sư muội, hoan nghênh muội quay về, chúng ta vẫn luôn chờ đợi muội.

Người phụ nữ xinh đẹp vẻ mặt hơi động đậy, hơi khó khăn lên tiếng:

- Sư huynh, muội …

Triệu Ngọc Thanh biết nàng khó mà mở miệng, cắt ngang lời:

- Quay về là tốt rồi, thế nào cũng không cần phải nói thêm.

Bên cạnh, Hàn Hạc lên tiếng:

- Sư muội, xuống đây đi.

Điền Lỗi nói:

- Đúng thế, xuống đây đi, năm trăm năm rồi, muội lại không muốn gặp chúng ta sao?

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nghẹn ngào, kích động nói:

- Sư huynh … muội … muội…

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Mọi thứ quá khứ đã qua rồi, muội bây giờ đã trở về, hẳn nhiên đã nói rõ mọi thứ rồi.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhè nhẹ gật đầu, có vẻ hơi áy náy, chầm chậm cùng bé gái nhẹ nhàng hạ xuống.

Vội vàng bước lên, sáu người vẻ mặt nghiêm trang chính thức thi lễ bái kiến sư thúc.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp hai mắt hơi động đậy, muốn lên tiếng nói gì đó, lại bị Triệu Ngọc Thanh ngăn lại:

- Đó là chút tâm ý của bọn chúng, muội chớ nên phụ lại.

Người phụ nữ trung niên vừa nghe vậy, cũng không nói thêm gì, đành thản nhiên tiếp nhận.

Sau đó, Hàn Hạc và Điền Lỗi tiếng đến hỏi han, sư huynh muội đã năm trăm năm chưa từng gặp lại, sự đau thương và kích động đó tự nhiên có thể khiến người ta cảm xúc.

Đợi mọi người hoàn tất xong hết, Triệu Ngọc Thanh tiến lên nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, cảm xúc nói:

- Sư muội, muội đã thay đổi.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp khổ sở đáp:

- Vài trăm năm rồi, ai có thể không thay đổi được đây? Huynh không phải cũng biến đổi rồi chăng?

Triệu Ngọc Thanh khẽ thở dài nói:

- Đúng thế, vài trăm năm rồi, thật là dài đằng đẳng.

Lý Phong đi đến sau lưng Triệu Ngọc Thanh, nhỏ nhẹ nói:

- Sư phụ, mọi người còn đang chờ đợi.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy lập tức tỉnh lại, nhẹ giọng nói:

- Được, ta biết rồi, các con hãy xuống trước đi.

Dứt lời xoay người dẫn phụ nữ trung niên xinh đẹp đến trước mặt Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết.

- Ta giới thiệu với mọi người, đây là tiểu sư muội của ta Phương Mộng Như. Vị này là …

Mỉm cười gật đầu, phụ nữ trung niên xinh đẹp Phương Mộng Như chào hỏi mọi người.

Trong đó, bà và Tuyết Sơn thánh tăng vốn đã quen biết nhau.

Sau lễ nghĩa khách sáo, mọi người lại ngồi xuống, Phương Mộng Như ngồi trên vị trí Điền Lỗi trước đó, bé gái đứng ở phía sau.

Do vòng tỉ thí sắp sửa còn chừng một lúc, mọi người liền thừ dịp hàn huyên với nhau.

Đương nhiên, chủ đề chính là Phương Mộng Như, nên hai phái và Tuyết Sơn thánh tăng, Giang Thanh Tuyết đều không biết phải nói điều gì.

Lúc này, Hàn Hạc hỏi:

- Sư muội, đã nhiều năm rồi, muội có khỏe mạnh chăng?

Phương Mộng Như hơi cay đắng, hỏi ngược lại:

- Ba vị sư huynh có khỏe được chăng?

Hàn Hạc trầm ngâm, chỉ một câu hỏi đơn giản lại không thể dễ dàng đáp rõ được.

Hay có lẽ đã năm trăm năm qua rồi, một chút dĩ vãng hẳn cũng nên quên đi, chỉ có điều có thể quên được chăng?

Điền Lỗi tu luyện pháp quyết dương cương, tính cách thẳng thắn, cất lời nói:

- Sư muội, đã năm trăm năm rồi, chúng ta đều luôn chờ đợi muội quay về, chờ đợi suốt cả năm trăm năm!

Phương Mộng Như cơ mặt run rẩy, nhỏ nhẹ nói:

- Xin lỗi, sư huynh.

Triệu Ngọc Thanh thấy tình hình như vậy, trong lòng có một nỗi đau thương không tả thành lời, nhưng thân là cốc chủ, lại đang có mặt người ngoài, ông làm sao có thể dễ dàng lộ ra ngoài được?

Vì thế, ông đành phải chuyển chủ đề lên tiếng:

- Mọi thứ quá khứ hãy để cho nó trôi qua đi, bây giờ sư muội quay về đoàn tụ với chúng ta, đây chính là chuyện đáng mừng nhất, mọi người hãy nói chuyện vui vẻ thôi.

Hàn Hạc gật đầu nói:

- Sư huynh nói có lý, chúng ta không nói những chuyện này. Sư muội, lần này muội dẫn về một bé gái thiên bẩm không tồi, là môn hạ của muội chăng?

Phương Mộng Như liếc đứa bé gái, trong mắt toát ra vẻ phức tạp, nhẹ giọng than:

- Đứa bé này tên là Vũ Điệp, do đồ tôn của muội sinh ra, từ nhỏ đã được muội nuôi dưỡng. Nói cho ngay thiên phú của nó đúng là hơn người, nhưng một khi nghĩ đến mẹ nó, muội lại đau lòng.