Ðêm trước khi Tiêu Phong thành hôn với Mẫn Mẫn trong lòng nữ thần y trùng trùng tâm sự, tình cảm của nàng càng lúc càng lộ rõ hơn bao giờ.  Nữ thần y đứng ngồi không yên, nàng không ngừng đi đến bên cửa sổ phòng ngủ của nàng và Vân Anh ngước mắt nhìn vầng trăng tròn đính trên cành cây bạch quả mà ngẩn ngơ, ngơ ngẩn.  

Tối nay Tiêu Phong lại đến tân giả khố như một thói quen, thói quen đó cũng giống như việc người ta ăn, uống.  Chàng đưa tay đẩy cánh cổng sắt, chậm rãi bước qua cổng tiến vào sân.  Tiêu Phong bước từng bước thẫn thờ đến bên giếng nước, xung quanh giếng nước vẫn như ngày nào sình lầy trơn trợt.  Ba năm qua hai người đều ngồi bên giếng nước này dưới tàn cây bạch quả trò chuyện cùng nhau sau những buổi quét sân, lúc nào chàng cũng tìm cách chọc cho nàng cười bằng cách kể một vài mẩu chuyện vui, tặng những món quà cho nàng...  Chàng cũng đã trồng mấy bụi cúc quanh giếng nước vì nàng bảo trong các loài hoa nàng thích nhất là hoa cúc.  

Nhưng bây giờ tân giả khố tiêu điều sau cơn mưa bão.      

Gió thổi tạt vào mặt Tiêu Phong lạnh buốt, âm thanh gào thét bên tai chàng, tối nay chàng lại mang mấy bụi cúc đến, ngồi xuống thành giếng trầm tư nghĩ ngợi... Ngồi thật lâu, quên cả thời gian vẫn thản nhiên trôi xung quanh chàng.  

Tân giả khố vẫn lạnh lùng hoang vắng như bất cứ lúc nào suốt ba năm nay.  Gió lùa bốn phương làm những cành liễu run rẩy tạo nên âm thanh như tiếng mưa rào.  Nữ thần y rời phòng ngủ của nàng men theo hành lang, vừa đi nàng vừa thở dài, một nỗi buồn thâm thúy cứ ngấm mãi ăn sâu vào từng lóng xương đốt tủy trong người nàng.  Nàng vốn không tin chuyện chàng cưới Mẫn Mẫn là vì thể diện như những gì Yên Hồng bảo, và nàng đã không sai, Tân Nguyên và Hiếu Trang đã nói rõ mọi chuyện cho nàng nghe… Làm sao tìm được những ngày vui cũ?  Tất cả đều đã trôi qua như một giấc mộng, huy hoàng nhưng cũng thật thảm thương, đau khổ.

Tiêu Phong nghe tiếng bước chân, âm thanh ngừng một chút rồi vang lên phía sau lưng chàng.  Chàng quay nhìn thì nữ thần y cũng vừa bước từ hành lang xuống sân, bóng nàng ngã dài trên nền đất xám xịt. 

Mặt Tiêu Phong lộ sắc mừng, chàng đứng dậy tiến lại gần nữ thần y.

Nữ thần y sững người nhìn Tiêu Phong, nàng cứ ngỡ sau lần gặp chàng ở Đông Hoa môn, câu nói cuối cùng của chàng, chàng đã quyết tâm cắt đứt mọi liên lạc với nàng rồi.  Hóa ra chàng vẫn tìm đến thăm nàng, chàng vẫn còn yêu nàng nồng nàn như thuở ban đầu.  Nữ thần y cố giữ cho vẻ mặt nàng bình thản, không khóc, nàng nhất định sẽ không khóc đâu.  Người ta hay bảo rằng hạnh phúc có thể vẽ bằng nước mắt và những nụ cười bằng nỗi đau còn nàng bây giờ, chẳng biết nên cười hay nên khóc đây?

Nữ thần y đưa mắt nhìn mấy bụi cúc được Tiêu Phong trồng quanh giếng nước dưới tàn cây bạch quả.  Nàng biết chàng vừa mới trồng mấy bụi hoa này, có mấy bụi hoa quanh giếng nước cũng hay, trong những loài hoa nàng yêu nhất là những đóa hoa vàng xinh đẹp.  Cúc chỉ nở vào mùa thu, như một luật bù trừ, khi mây trời chuyển sang màu xám với không gian ảm đạm thì những đóa cúc vàng rực nắng tưng bừng bung cánh thắp sáng cả một góc trời.  Tình yêu của nàng dành cho chàng cũng đã nở hoa vào một ngày thu như những đóa cúc này.  Nhưng mấy hôm trước dông bão gần như đã hủy hoại toàn bộ những cây cối trong sân, bây giờ có chúng, ít ra nàng có thể ngắm để nguôi ngoai nỗi nhớ chàng.

Tiêu Phong và nữ thần y đứng cách nhau vài bước chân.  Nữ thần y nhìn Tiêu Phong trong bộ dạng thật mệt mỏi.  Trong ý nghĩ của nàng lúc nào chàng cũng là một người đàn ông mà ai nấy đều kính nể, nàng cũng như họ kính nể chàng về tài năng, chàng văn võ song toàn, lại cao to như một cây bạch quả mà mấy năm qua nàng là loài cỏ hoang nương bóng.  Một người đàn ông kiêu dũng, chẳng coi trời đất ra gì cả, thế mà bây giờ thê thảm khổ lụy đến thế này, thật sự nếu mà không nhìn tận mặt chắc nàng không thể nào tin được.  Chàng như một con sư tử đã bỏ rừng xanh nên những hống hách ngang tàng đã quỵ ngã một cách tội nghiệp.

Nhưng nàng biết tại sao chàng lại tự hủy mình, bởi vì đã hơn một lần chàng bảo chàng yêu nàng, yêu nàng say đắm, chỉ có tình yêu mới làm cho chàng khổ đau đến quá sức như thế.  Càng cố gắng chịu đựng thì niềm đau lại càng giằng xé nát lòng bấy nhiêu.  Chàng đã từng bảo chàng vốn là một người tự mãn, trên cõi đời này không ai có thể làm chàng đau khổ, trừ nàng, duy chỉ có nàng mới có thể làm chàng đau khổ mà thôi. 

Lòng nữ thần y đau như bị dao sắc cắt thành ngàn mảnh vụn, hai mắt nàng đỏ ửng, nàng cảm thấy mình có lỗi khi mấy năm qua đã làm chàng phải kiệt quệ vì chờ đợi quyết định từ nàng. 

Càng đau đớn hơn, những lần nghe chàng hạ mình van nàng rời đi để chàng có thể chăm sóc nàng.  Những lời hứa buông bỏ tất cả tiền đồ, địa vị chàng đang nắm giữ để được ra đi cùng nàng, chàng không tiếc bất kỳ thứ gì vì nàng là quan trọng nhất, nàng trị giá bằng trăm nghìn lần số tài sản mà chàng đang có, không gì có thể so sánh với nàng được.  Nữ thần y chua xót tự nhủ, lại nhớ tới lần cuối cùng hai người gặp nhau ở Đông Hoa môn, chàng nói nếu được sánh bước bên nàng là hạnh phúc cả đời chàng rồi, chẳng cần gì nữa.  Nếu chẳng may đường đời thiếu mất nàng cuộc sống của chàng sẽ trở thành vô nghĩa.

Nữ thần y chẳng biết mình đã làm gì mà hớp được cả tâm hồn chàng như thế?  Mấy năm qua hai người hầu như ngày nào cũng gặp, chàng thực lòng thực dạ đối đãi nàng, và nàng cũng đã bị tấm chân tình của chàng lay động.  Chàng chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng nàng, với nàng, mỗi lần nghĩ tới chàng là nghĩ tới một người đàn ông với nước da rám nắng, oai vệ, đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp.  Có chàng ở bên, mấy năm qua ở tân giả khố u sầu cũng sáng bừng lên, vui tươi và đầy hy vọng.  Chàng đến thắp sáng con tim nàng.  Ở bên chàng nàng tìm thấy sự ấm cúng, nụ cười của chàng xua tan bao nỗi phiền muộn trên khuôn mặt nàng.  Chàng đã mang tới cho nàng những ngọt ngào, những lời hẹn hò và cả sự quyết tâm sẽ nắm tay nàng suốt đời...

Bấy giờ nữ thần y chuẩn bị đi ngủ nên nàng mặc một bộ y phục khá mỏng, đứng dưới ánh đèn lồng treo trên hành lang, những đường cong của nàng nổi rõ trong bóng đêm, thân hình của nàng khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào dù có năng lực kiềm chế rất lớn cũng phải rung động.

Tiêu Phong đắm đuối nhìn nữ thần y, chàng chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như nàng, nàng đẹp lu mờ núi non, một vẻ đẹp không giống bất kỳ ai, chàng không ngừng tự nhủ do tiền định của số mệnh mà chàng gặp nàng trên Thiên sơn, một người con gái bé nhỏ như đoá hoa tuyết liên trắng trong và tinh khiết.  Nàng là hiện thân của sự xinh đẹp, thùy mị.  Giữa cái lạnh đến tê người của mùa đông năm đó mà má nàng cứ hồng rực lên, cặp môi đỏ như tô son, hai mắt nàng long lanh, bên dưới hàng lông mi dày và cong, mày để tự nhiên, nàng đã nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ngơ ngác vừa trẻ trung lại vừa đăm đắm hoang hoải một nỗi niềm...

Nhưng bây giờ diện mạo xinh đẹp đó của nàng đã không dành cho chàng nữa rồi, chàng không còn có cơ hội gì nữa rồi.  Trái tim Tiêu Phong căng đầy một thứ tình cảm khó thể diễn tả bằng lời, một nỗi mất mát, một nỗi ngậm ngùi, bi ai, lại còn thêm đớn đau.  Nỗi thương nhớ và mơ tưởng về nàng, mấy ngày vừa qua chàng cố ép mình chôn chặt tận đáy lòng nhưng lại không ngừng bị khơi dậy, khêu lên.

Nữ thần y cũng nhìn Tiêu Phong đăm đăm, nhìn chàng không chớp, nàng đâu phải gỗ đá mà không rung động trước những chăm chút của chàng trong suốt ba năm?  

Hai dòng lệ chuẩn bị tuôn trào trong mắt nữ thần y khô đi, hóa thành hai ngọn lửa hừng hực. Mang theo một sức mạnh nóng bỏng, cuồn cuộn cháy thẳng về phía Tiêu Phong.

Tiêu Phong vươn tay kéo nữ thần y về phía chàng, nhìn nàng với ánh nhìn như muốn đốt cháy toàn bộ mọi thứ trên đời này, cuồng nhiệt.  Chàng áp đôi môi mạnh mẽ nóng bỏng của chàng lên môi nàng.  

Nụ hôn ấy đánh mạnh vào tim nữ thần y, mạnh đến nỗi nàng thấy bao nhiêu vùng vẫy, chống đối, vì những gì Tân Nguyên và Hiếu Trang đã nói với nàng đều tan chảy.  Nàng chầm chậm nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nhiều nữa.

Thật lâu sau hai đôi môi vẫn chưa tách rời nhau ra, thêm một lúc lâu nữa, nữ thần y lấy hết dũng khí tách môi nàng khỏi môi Tiêu Phong.  Nàng cũng bước ra khỏi vòng tay ấm áp của chàng nhưng Tiêu Phong nắm lấy tay nàng nói:

- Không!  Không!  Đừng rời khỏi ta!  Ta không muốn buông nàng ra!  Ta sẽ không buông nàng ra! Hôm đó ta thật ngu ngốc khi đã đưa được nàng ra khỏi hoàng cung rồi nhưng lại để nàng quay trở về, lần này thì không, ta muốn bắt nàng mang đi!

Tiêu Phong dùng bàn tay không bị thương của chàng nắm chặt tay nữ thần y.  Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt sâu thẳm đã dằn vặt tinh thần chàng trong suốt sáu năm.

Thái độ của Tiêu Phong làm nữ thần y khổ sở vô cùng, tim nàng đập mạnh hơn bao giờ trong khi chàng tiếp tục nói với nàng:

- Lúc trước, có lần nàng hỏi ta yêu nàng tới mức độ nào?  Lúc đó ta không thể trả lời nàng vì ta không thể so sánh nàng với bất kỳ thứ gì trên đời này để định ra một mức độ nhất định nhưng bây giờ ta biết, ta yêu nàng hơn cả bản thân ta.

Nữ thần y càng nghe những lời chân tình thổ lộ của Tiêu Phong tâm hồn nàng càng xốn xang day dứt, lệ trong mắt nàng bắt đầu rơi xuống.

Nàng đương nhiên tin lời chàng, nàng cũng tin lời chàng đã nói với nàng bên ngoài bốn bức tường đỏ của hoàng cung này đúng là một bầu trời tự do dành cho hai người, một nơi có núi có sông, có ruộng vườn và đồng hoa... nàng có thể tưởng tượng được một ngôi nhà tre nhỏ nhắn nhưng thật ấm cúng nhòe nhoẹt dưới làn nước mắt đọng trên mi nàng...

Nhưng lời của Tân Nguyên cứ văng vẳng bên tai nàng...  Cái viễn cảnh hai người hạnh phúc bên nhau, so với tình thế phức tạp trước mắt.  Tân Nguyên nói phải, việc hai người dứt áo ra đi chỉ là hoang đường không tưởng mà thôi, chẳng khác nào dùng gàu cố vớt vầng trăng trong nước.  Mặt nữ thần y giàn giụa nước mắt, thấm đẫm cả cổ áo nàng, tinh thần nàng như bị một sợi xích sắt vô hình quấn lấy và cột chặt nàng.  Nàng phải làm theo lời của Tân Nguyên, nếu chàng vì nàng mà từ quan, chẳng những người trong thiên hạ chịu khổ đau, mà sau khi chàng trao trả binh quyền cho Ngao Bái, Ngao Bái chắc chắn bố trí thiên la địa võng vây giết chàng cho bằng được, làm gì để chàng tiếp tục sống trên đời này? 

Ánh mắt Tiêu Phong càng lúc càng nhìn nữ thần y dữ dội như muốn nói với nàng rằng đêm nay là cơ hội cuối cùng của hai người để rời khỏi nơi này. 

Nữ thần y không dám nhìn vào đôi mắt hút hồn đó của Tiêu Phong, nàng rút tay về bưng đôi tay lên ôm mặt, tâm tình nàng rối loạn.  Mấy năm ở bên chàng trong tân giả khố nàng cũng không rõ bắt đầu từ ngày nào phút nào lòng nàng đã tỏa nắng với chàng, chỉ biết thứ tình cảm đối với chàng không phải là xúc động nhất thời.

Tối nay trăng rất sáng, ánh trăng mùa thu phủ đầy khoảnh sân tân giả khố, nghiêng nghiêng chiếu lên vai hai người.

Tiêu Phong không chờ đợi được nữa, chỉ còn vài canh giờ nữa là trời sáng rồi, chàng lại dang tay ôm lấy nữ thần y, siết nàng vào lòng, ghì chặt nàng.  Nữ thần y vùi đầu nàng vào ngực Tiêu Phong, lòng ngực chàng thấm đẫm những giọt nước mắt của nàng, mãi chẳng khô được vì nàng cứ khóc rưng rức.  Đêm nay những vòng ôm này, ngày mai rồi sẽ mất.  Ngày mai chàng là người đàn ông thuộc về người con gái khác.  Chàng sẽ có sự ràng buộc, một cuộc sống riêng, với người vợ đẹp trong một căn phủ giàu sang. 

Trong sân này hoa cúc vẫn nở nhưng chàng sẽ không đến nữa.  Một khu vườn hoa khác giữ chân chàng lại, với một người con gái là người cùng chàng chăm sóc cho những nụ mầm bé xíu, sẽ bung cánh tỏa hương sắc. 

Nữ thần y nghĩ tới Mẫn Mẫn.  Trong tình thế hiện tại Hiếu Trang đang muốn kết nối với bộ tộc của Mẫn Mẫn, vì nếu triều đình và bộ tộc của Mẫn Mẫn kết giao thì đó sẽ là điều lợi cho triều đình.  Cuộc hôn sự này, chàng không thể không chấp nhận, sự việc tiến triển theo đà này chàng vốn không hề có sự chọn lựa nào.  Hiếu Trang nhất định tác thành Mẫn Mẫn cho chàng dù chàng không bằng lòng cũng chẳng thể phản đối được.  

Nữ thần y nhớ rõ Hiếu Trang nói xong thở một hơi dài thườn thượt, sau đó Tân Nguyên bảo với nàng rằng Mẫn Mẫn thật ra cũng không phải là một cô gái may mắn gì, tuy người người đều rung động vì sắc đẹp của cô ta, và từ nhỏ, Mẫn Mẫn được sống trong cảnh giàu sang phú quý được mọi người chiều chuộng và bao bọc, không ai dám làm trái ý, tương lai còn được người chồng tài trí song toàn mà người người có nằm chiêm bao cũng không mơ thấy nổi, tuy vậy Mẫn Mẫn nào biết rằng bản thân cô ta cũng chỉ là con cờ để triều đình lợi dụng mà thôi, cuộc hôn nhân với bộ tộc Lâm Đan chính là để đổi lấy lợi ích chính trị cho triều đình...

Nữ thần y bỏ tay xuống ngẩng nhìn Tiêu Phong.  Chàng đã buông nàng ra, áp bàn tay chàng lên một bên má ướt đẫm nước mắt của nàng, hôn lên môi nàng thì thầm:  

- Chỉ có nàng chiếm trọn trái tim đau khổ của ta.  Ta không muốn cưới Mẫn Mẫn chút nào...

Nữ thần y không để Tiêu Phong nói hết lời, cướp lời chàng:

- Ngài phải về thành hôn với Mẫn Mẫn cách cách thôi, ngài hãy trở về ráng ngủ một giấc để sáng mai có tinh thần làm lễ thành hôn, những nguyên do vì sao ngài phải làm vậy Tân Nguyên cách cách đã nói với tiểu nữ cả rồi, chẳng cần giải thích với tiểu nữ làm gì, ngài về đi trời sắp sáng rồi.

Tiêu Phong lại hôn nữ thần y lần nữa và lắc đầu:

- Không!  Ta sẽ không thành hôn với người con gái nào, nếu có, người mặc lễ phục trong buổi sáng ngày mai chỉ có nàng thôi!

Lời nói quả quyết và nụ hôn nồng nhiệt của Tiêu Phong thoắt chốc gần như đánh ngã tuyến phòng thủ cuối cùng của nữ thần y.  Nhưng nàng vẫn còn đủ tỉnh táo bước khỏi tầm tay chàng, nữ thần y lùi một bước, nàng đã hứa với Tân Nguyên và Hiếu Trang phải thuyết phục chàng đi về.  

Nhưng nữ thần y tiếp tục khóc sướt mướt, muốn nói mà không thốt thành tiếng được, chỉ có thể lặp đi lặp lại:

- Ngài về đi… về đi...

Hai người đứng cách nhau hơn một sải tay, Tiêu Phong liền tiến lên phía trước nhưng nữ thần y tiếp tục lùi bước.   

- Ta không về.

Tiêu Phong nói, giọng tha thiết.

- Ngài phải về, ngài không thể ở lại đây, thứ ngài cần tiểu nữ không thể đáp ứng cho ngài chỉ có Mẫn Mẫn cách cách có thể cho ngài những gì ngài cần.

Tiêu Phong lại tiến lên một bước, nữ thần y vội đưa hai tay lên ngực chàng, chặn lại.

- Đừng, xin đừng.  

Nữ thần y nói rồi bước lùi.  Nàng sợ nàng không cách nào chịu đựng được nếu chàng chạm vào nàng lần nữa, nàng sẽ bị quật ngã mất thôi.

Nữ thần y dứt lời quay đầu bước nhanh trên hành lang hướng về phòng ngủ của nàng và Vân Anh.

Tiêu Phong đuổi theo nữ thần y, vòng ra phía trước mặt chắn đường nàng:

- Nàng đừng đi.  

- Có những việc chúng ta có thể buông thả mình, nhưng có những việc chúng ta hoàn toàn không thể buông thả mình!

Nữ thần y nói, giọng cứng rắn nhưng mắt nàng không kiềm được nhìn Tiêu Phong đắm đuối, lệ vẫn rơi trên khuôn mặt trắng xanh của nàng. 

Lời của nữ thần y có hiệu quả tức thì, Tiêu Phong đứng lặng, vẻ mặt khổ sở, đôi mắt chàng như con hổ bị thuần phục.

Sau khi nữ thần y lặp lại lời của Hiếu Trang xong vòng qua Tiêu Phong tiếp tục bước đi, nàng đi nhanh như trốn chạy, đến cửa phòng ngủ của nàng nữ thần y nhanh chóng bước vào trong phòng và đóng sập hai cánh cửa phòng, sau đó ngồi bệt xuống sàn nhà ôm đầu khóc như mưa.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

- Nhất định còn có cách cứu vãn tình hình.

Giọng Tiêu Phong vang lên bên ngoài phòng.

- Ta không thể cưới ai khác ngoài nàng, ta không thể sống chung với người ta không có một chút cảm tình, ta không thể như nàng tự dối lòng, nàng có biết đau khổ nhất trên thế gian này là điều gì không?  Là khi chính bản thân mình lừa dối cảm giác trong lòng mình.  Ta biết nàng yêu ta, tại sao nàng lại để người khác chia rẽ chúng ta như thế?  Để cho cuộc đời chúng ta trở thành tấn bi kịch, nàng đành lòng thủ diễn vai trò trong vở kịch đó sao?  Ta van nàng, hãy mở cửa ra, đừng để hai người chúng ta cả đời này phải sống trong đau khổ.  Tại sao nàng không cùng ta làm chủ hạnh phúc của mình?

Nữ thần y bịt đôi tai để không phải nghe lời Tiêu Phong nhưng nàng vẫn nghe được nên hai dòng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống má nàng.

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Tiêu Phong lại nói:

- Ta hiểu nàng bị thái hoàng thái hậu thuyết phục nên dù cuộc sống có phũ phàng đến mấy thì nàng vẫn quyết tâm chịu đựng, nhưng trên đời này, không gì là không thể, nàng hãy tin ta, chúng ta hãy sống theo ý muốn của mình sau đó tìm cách khác giúp triều đình.  Không lẽ nàng muốn mãi sống trong những ngày tháng nghịch lý với lòng sao?  Đến một ngày nào đó nàng sẽ không còn đủ sức chịu đựng.  Nàng hãy nghe lời ta mở cửa ra, đừng nên nghe theo thái hoàng thái hậu và Tân Nguyên lẩn tránh ta nữa!

Nữ thần y nghe những lời của Tiêu Phong, lòng nàng có cảm giác như trăm ngày mũi kim đâm vào, nhưng nàng vẫn ngồi bệt trên sàn nhà, chôn đầu trong đôi tay, không mở cửa ra.  Nàng biết chàng vốn không có cách gì giúp đỡ Hiếu Trang, ngoài bản danh sách có tên Trịnh Chi Long.  Chẳng phải ba năm qua chàng đã bất lực trước vấn đề thanh trừ nha phiến sao, và chàng cũng chẳng có cách gì đối phó tam mệnh đại thần vì nếu có chàng đã không chờ đến ngày hôm nay.

Khi này Vân Anh vẫn còn chưa ngủ, rời giường đi đến quỳ trên sàn nhà ôm lấy nữ thần y.

- Tỉ tìm mọi cách giúp muội thuyết phục ngài ấy đi về đi - Nữ thần y nói.

Vân Anh gật đầu.

Tiêu Phong vẫn gõ cửa bên ngoài phòng, giọng chàng van cầu:

- Nàng hãy mở cửa ra, để ta đưa nàng rời khỏi hoàng cung, van nàng đấy, ta không muốn hai người chúng ta trở thành thảm kịch do cuộc hôn nhân này đem lại để rồi nhận lấy đau khổ về mình... 

Tiêu Phong nói thật nhiều, thật nhiều lý lẽ với nữ thần y, chàng dùng mọi ngôn từ chàng có thể nghĩ ra cố gắng thuyết phục nữ thần y.  Chàng hỏi nàng đành lòng sao?  Từ chối một cánh đồng cỏ xanh trời biếc, từ chối một cuộc sống thanh bình yên ổn để từ nay về sau chỉ có thể ngửa mặt ngắm mảnh trời giới hạn hình vuông?

- Ngài về đi – Vân Anh mở cửa bước ra ngoài hành lang nói với Tiêu Phong - Muội ấy nói từ đây về sau ngài đừng tới tìm muội ấy nữa.

Tiêu Phong lắc đầu, chàng quyết không về, trong lòng nữ thần y có chàng, chàng biết rõ ràng nên chàng không cam lòng đi về.

Vân Anh cũng không nhịn được nước mắt tuôn như suối khi nàng ngó thấy khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Phong, trông chàng xơ xác thảm hại quá thể.  Vân Anh sụt sịt một lúc mới nói thêm lời được: 

- Ngài hãy về đi, ngài hãy nhớ bản thân mình là ai, ngài có thân phận gì, ngài mang họ Tế Nhĩ Ha Lãng nên từ khi chào đời đã thân bất do kỷ rồi, ngài không thể không phò trợ triều đình.  Ngài đừng biến mình thành người bất trung bất hiếu, ngài hãy nghĩ đến tổ tiên của ngài, thân phụ, danh tiếng mấy mươi đời trung liệt trong phút chốc bị hủy hoại dưới tay ngài, chỉ cần cuộc hôn nhân ngày mai có thể thanh trừ nha phiến muội ấy nói muội ấy đã mãn nguyện rồi.

Tiêu Phong vẫn lắc đầu, nhưng chàng chưa nói lời nào, Vân Anh gằn giọng thêm lời:

- Nếu ngài không chịu đi về, muội ấy nói muội ấy sẽ thực hiện lời đã hứa với thái hoàng thái hậu trong cung Khôn Ninh, muội ấy sẽ chết ở đây, để cho tất cả mọi chuyện giữa hai người theo hơi thở của muội ấy mà dừng lại hết.  Đến chừng đó ngài sẽ ân hận, khổ sở gấp trăm ngàn lần bây giờ, ngài sẽ ân hận suốt đời!

Vân Anh thành công khuyên được Tiêu Phong đi về, nàng vừa dứt lời, Tiêu Phong toát mồ hôi đầy đầu, tay chân chàng run lẩy bẩy và chàng cũng ngừng không gõ cửa nữa.

Vân Anh thấy gương mặt Tiêu Phong xanh xám, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất nhẫn, nhưng Vân Anh vẫn còn đủ sự sáng suốt lặp lại lời nữ thần y đã nói với nàng thêm một lần. 

Một hồi sau nữ thần y ở trong phòng nghe tiếng chân Tiêu Phong rời đi, xa dần trên hành lang.  

Vân Anh trở vào phòng ôm lấy nữ thần y.  Vân Anh cũng ngồi trên sàn nhà lắng nghe tiếng chân của Tiêu Phong càng lúc càng xa.  Nàng có cảm tưởng như mỗi tiếng động của bước chân chàng là tiếng đập trái tim chàng, càng lúc càng yếu dần.  Chưa có mối chân tình nào khiến nàng xúc động đến thế này. Lúc nãy Vân Anh nghe những lời lẽ chân tình của Tiêu Phong nói với nữ thần y, từng chữ một tỏ lộ mối tình thâm sâu của chàng, Vân Anh càng thấm thía hơn trong cuộc sống này chàng không thể nào thiếu nữ thần y.  Nữ thần y gần như là hơi thở là nhịp đập của trái tim chàng.  Tại sao ông Trời để hai người yêu nhau rồi phải biệt ly?  Tại sao số mạng lại trêu chọc hai người đến thế?  Vân Anh nhắm mắt để mặc hai dòng nước mắt chảy dài xuống má nàng.  

Tiêu Phong đi một lúc lâu nữ thần y vẫn chưa trấn tĩnh được, nàng cũng không còn đủ sức lực để ngồi nữa, nếu không có Vân Anh ôm lấy nàng giữ hai vai nàng cho nàng ngồi vững nàng đã đổ ập xuống sàn gạch lạnh cóng.  

Nữ thần y nhắm nghiền đôi mắt, nhưng nàng vẫn không ngăn được chuyện cũ sống dậy trong nàng, từng kỷ niệm hiện ra trong đầu nàng... Nàng nhớ buổi gặp chàng trên Thiên sơn... Lần đầu tiên hai người ôm nhau… Chàng và nàng đã có khoảng thời gian vui sống trong gian nhà tre trên Thiên sơn... Sự chăm sóc của chàng ở tân giả khố dành cho nàng đến sự chao đảo rung động của nàng dành cho chàng... Bây giờ tất cả đã thành dĩ vãng.

Từng cảnh từng cảnh của hai người hiện rõ trong đầu nữ thần y, tiếng nói của chàng cũng vang lên trong đầu nàng, chàng nói chàng sẽ thay Tần Thiên Nhân chăm sóc nàng cả đời, chỉ cần nàng gật đầu, cho chàng cơ hội chàng sẽ thực hiện những lời nói đó ngay tức thì, để chúng không còn là những gì nàng thường thấy trong mơ.  Chàng sẽ đưa nàng về lại vùng thảo nguyên, nơi có đồi cỏ xanh kéo tận ngút ngàn, tiếng chim hót trên trời, tiếng suối chảy róc rách, tiếng lá khua trong gió nghe lao xao...  Một nơi thanh bình với một gia đình ấm êm dưới bầu trời trong xanh…  

(còn tiếp)