Hai công công lãnh lệnh, lập tức giải nữ thần y ra khỏi viện thái y.  Nữ thần y theo hai công công đi thật lâu, cuối cùng cũng dừng trước một cánh cổng với tấm biển cũ kỹ đến đỗi không thể nào đọc được hàng chữ ghi trên biển.  

Thời phong kiến bấy giờ cung nữ được chia thành hai thứ bậc.  Một bậc trẻ đẹp chuyên hầu hạ chủ tử.  Khi chủ tử cấp bậc càng cao thì địa vị của những người hầu kẻ hạ này càng cao.  Còn lại đều là các nô tì đã qua tuổi xuân hay không có nhan sắc nên trở thành người của Thượng thiện đội làm công việc trong bộ phận bếp núc, hoặc tệ hơn là đến tân giả khố làm công việc giặt giũ.  Tân giả khố là tên gọi tắt của Tân giả khố đặc lặc a cát, nghĩa là nơi quản lĩnh y phục cho những hạ nhân của Nội vụ phủ quản hạ nô bộc.  Đây cũng chính là nơi các cung nữ khiếp sợ khi nghe nhắc đến.  Cung nữ phạm lỗi nếu không bị xử tử thì bị đày vào nơi này.  Vì là cung nữ vướng tội nên những cung nữ này bị đối xử rất tệ, người trong cung gọi họ là những “mã nô.”  Hằng ngày các “mã nô” ngoài việc nịnh nọt còn tìm cách đút lót cho những người cai quản tân giả khố để đổi lấy một chút bình yên ở nơi chẳng khác nào địa ngục trần gian này.

Nữ thần y vừa đặt chân qua cổng nàng liền cảm giác bốn bề như đang bao trùm bởi bầu không khí ớn lạnh chết chóc.  Lúc bấy giờ trong sân đang có một đám đông nô tì đứng thành một vòng tròn lớn.

Nữ thần y nhìn qua khe hở thấy hai tên lính đang cầm hai khúc trượng đánh một cung nữ đang nằm sấp trên chiếc ghế đẩu dài.  Cung nữ vận y phục trắng viền bạc, khuôn mặt vuông vức với chiếc cằm lệch sang phải.  Hai công công cầm hai khúc trượng dày bảy tấc trút xuống hạ thân cung nữ nọ như mưa.  Cũng trong vòng tròn này một phụ nhân vận y phục tím với thân hình phốp pháp đang ngồi khoanh tay trên một chiếc ghế đẩu khác.  

Sau mười mấy trượng, nữ thần y thấy hạ thân cung nữ áo trắng tứa máu nhưng nàng ta vẫn không la hét mà chỉ nghiêng đầu nhìn phụ nhân nói: 

- Viên ma ma, bà xem thường mạng sống của các nô tì chúng tôi, bà thật nhẫn tâm!

Viên ma ma chưa trả lời, một cung nữ cũng vận y phục trắng viền bạc có cặp mắt mỏng như hai sợi chỉ nói:

- Phàm những nô tì mắc lỗi nhiều lần ở những cung khác mới bị sa thải vào làm việc tại đây, đã thế mi còn không làm tròn trách nhiệm đã giao, mi bị đánh là đáng, nằm đó trách người chi bằng tự trách bản thân mình!

Cung nữ áo trắng nói:

- Ta đã làm tròn nhiệm vụ đã giao.  Tuy rằng cái nhiệm vụ đó vốn không thể nào hoàn thành bởi một mình ta được, nhưng ta đã nhẫn nhịn và đã làm cho đến khi mười đầu ngón tay nứt nẻ, cuối cùng cũng hoàn thành công việc đó.  Nhưng khi ta vừa giặt xong ba mươi thau đồ, vừa đem một thau đi phơi thì có người lén lút làm dơ hai mươi chín thau đồ còn lại.  

Đoạn quay sang mọi người, cung nữ áo trắng tiếp:

- Chính Yên Hồng là người đã lén lút làm dơ những thau đồ còn lại của ta.  Chỉ vì hằng tháng ta không có tiền “hộ thân” đưa cho ả, nên lúc nào trong mắt ả ta cũng là cái gai cần phải nhổ bỏ.  Ta biết Viên ma ma đã lấy một phần tiền “hộ thân” của ả, nên bà ta để mặc cho Yên Hồng làm mưa làm gió!  

Nói tới đây nhìn Viên ma ma, cung nữ áo trắng nói:

- Viên ma ma bà tà ác lắm!  Ta không biết năm xưa khi tiên đế còn sống bà đã làm nương nương rình rang ra sao, nhưng hiện tại bà chỉ là một con phụng hoàng rụng lông, chỉ có thể ở chỗ này diễu võ dương oai với bọn hạ nhân có thân phận thấp kém nhất trong cung, chẳng có một chút gì hay ho!

- Thẩm Vân Anh! – Viên ma ma quát cung nữ áo trắng – Con tiện nhân mi vừa nói gì?  Mi dám chửi lão ma ma ta hết thời à?  Được, nếu đã như mi nghĩ ta tà ác, vậy bây giờ ta tiếp tục tà ác cho mi coi.  

Viên ma ma nói đoạn ngẩng lên nhìn hai tên lính.

- Hai đứa tụi bây đánh nó thêm năm mươi trượng nữa cho ta! 

Viên ma ma nói.

Nữ thần y mím môi.  Hình ảnh ở cung Khôn Ninh hiện về trong đầu nàng.  Khi lần đầu nàng gặp Hiếu Trang nàng cũng đã bị Tô ma ma dụng hình thế này, nên nàng rất hiểu nỗi đau khi bị “trượng giày” tựa hồ muôn ngàn lưỡi dao cắt vào da thịt đau đớn thế nào. 

Quả thật sau hai mươi trượng cung nữ tên Vân Anh đau đến lả người.  Yên Hồng không chờ Viên ma ma bảo, liền đi lấy một thau nước dội cho Vân Anh tỉnh lại.  

Đòn roi tiếp tục giáng xuống, máu trên mình Vân Anh tiếp tục chảy ra.  Mà máu càng chảy nhiều thì thân thể càng lạnh.  Đến trượng thứ bốn mươi Vân Anh lại mất dần ý thức.

Hai tên lính đánh thêm mười trượng nữa lôi Vân Anh xềnh xệch về phòng của nàng. 

- Chào viên ma ma.

Đến khi này hai công công lãnh nhiệm vụ giải nữ thần y đến tân giả khố mới bước lại trước mặt Viên ma ma nói. 

Viên ma ma nghe qua lý do vì sao nữ thần y bị đày tới nơi này làm việc, cười ha hả kêu lên: 

- Trời ạ, mi có điên hay không vậy?  Dám mở miệng cãi lại cách cách con nhà Túc Vũ thân vương.  May mà có Tân Nguyên cách cách ở đó kịp thời nghĩ ra cách này cứu mi. 

Nữ thần y im lặng.  Viên ma ma cười thêm một hồi nữa đứng dậy nói:

- Nể tình con nhỏ mới tới này làm ta chết cười, ta cho các người ăn cơm chiều sớm hơn một chút, đi nào, tất cả hãy đi ăn cơm rồi tiếp tục làm công việc nhanh lên.

Nói xong thủng thẳng đứng dậy bước lên hành lang, Yên Hồng chạy đến dìu Viên ma ma.  Nữ thần y cũng gia nhập đám cung nữ bước lên hành lang. 

Tối đó nữ thần y không ngủ được, nàng nằm trên giường nhìn ánh đèn lập lòe treo trên chiếc tủ đặt ở cuối giường.  Gió không ngừng ùa vào căn phòng cuốn tấm rèm cửa sổ bay phần phật làm nàng càng thêm khó ngủ.  Trong phòng còn có ba cung nữ nữa nhưng nữ thần y được sắp ngủ chung giường với Vân Anh, hai người đắp chung một tấm chăn, gọi là chăn nhưng đó chỉ là mấy cái áo rách được nối lại và vá nhiều chỗ thôi.  Lúc nữ thần y ăn cơm chiều xong nàng bước vào căn phòng này thì thấy Vân Anh nằm sấp trên giường, nàng bèn bước lại định bắt chuyện với Vân Anh nhưng Vân Anh không nhìn mặt nàng.  

Khoảng nửa đêm, nữ thần y thấy Vân Anh đang nằm bên nàng bỗng ngồi dậy mò mẫm xuống giường.  Soạt, một mảnh lụa vứt lên thành gỗ trên trần nhà.  Nữ thần y ngồi bật dậy hốt hoảng gọi lớn, sau đó vội phóng xuống giường chạy đến bên Vân Anh.  Tiếng thét của nữ thần y làm chấn động cả căn phòng nhưng không một nô tì nào thức dậy giúp nàng ngăn cản Vân Anh trèo lên trên ghế với lấy sợi dây trên trần nhà.  

Nữ thần y bèn giật sợi dây ném xuống sàn nhà, Vân Anh leo xuống ghế nói:  

- Mi khỏi cần khuyên ta làm gì cứ để ta chết đi!

Vân Anh nói xong nước mắt tuôn ra như suối. 

Ngay sau đó, nàng lại cúi xuống sàn nhà lượm một mảnh bát vỡ đưa vào bụng.  

Nữ thần y thấy Vân Anh định tự rạch bụng để quyên sinh, níu lấy cổ tay đang cầm mảnh sành của Vân Anh nói:

- Thân thể là do cha mẹ cho chúng ta, xin tỉ đừng vì mấy thau đồ mà gây thương hại đến thân thể mình!

Nữ thần y giằng co một hồi cũng lấy được mảnh sành trên tay Vân Anh, vội ném mảnh sành ra cửa sổ sợ Vân Anh giật lại.

Vân Anh tự tử bằng mảnh sành không được, lách qua nữ thần y chạy bổ đến cánh cửa định đập đầu vào cửa. 

- Ôi không! 

Nữ thần y lại kêu lên, một lần nữa lao theo níu lấy cánh tay Vân Anh.  Vân Anh tìm cách vùng ra khiến hai cô gái ngã sõng soài trên đất.

- Sao tỉ dại dột quá vậy? 

Nữ thần y nói.

Bọn cung nữ vẫn nằm trên giường cố dỗ giấc ngủ bỏ mặc Vân Anh đau khổ nằm trên đất thổn thức.   

- Muội biết trong lòng tỉ rất oán hận Yên Hồng – Nữ thần y tiếp – Tỉ muốn chết phứt đi cho xong chuyện nhưng muội nói tỉ nghe, cái chết của tỉ vô dụng thôi, bởi trong hoàng cung này chỉ thiếu tình người không hề thiếu oan hồn.  Nếu tỉ không muốn làm người thân của tỉ buồn, kẻ thù sung sướng, việc trước tiên tỉ phải làm là phải nhẫn nhịn.  Muội không biết tỉ có nghe qua câu cố thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã hay chưa?  Nhưng Mạnh Tử nói chỉ cần chúng ta nhẫn nhịn, qua được nỗi khổ này mai này sợ gì không có cơ hội phục thù?

Vân Anh vẫn còn lắc đầu khóc lóc trông thật thiểu não.  Nữ thần y nói:

- Muội xem năm nay tỉ cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi.  Chờ thêm vài năm nữa là tỉ có thể rời khỏi nơi này, vài năm thời gian trôi qua nhanh lắm, tỉ sẽ lại được trở về quê nhà thôi.  Nhưng nếu bây giờ tỉ chết sẽ không còn cơ hội báo hiếu cho cha mẹ của mình cũng chẳng còn cơ hội phục thù Yên Hồng! 

Nữ thần y khuyên Vân Anh thêm vài lời nữa, cho tới khi bọn cung nữ mắng hai người làm họ thức giấc và dọa sẽ đi gọi Viên ma ma, Vân Anh không muốn nữ thần y liên lụy mới đồng ý trở lại giường. 

Sáng hôm sau nữ thần y nhận công việc đầu tiên của nàng.  Nhiệm vụ hằng ngày của nàng ở tân giả khố là sáng giặt mười hai thau đồ, trưa mang đi phơi, chiều tối thì mang đồ vào nhà kho gấp cho ngay ngắn để trong đó cho cung nữ thượng y quán đến lấy. 

Ngày đầu tiên nữ thần y nhận việc, Yên Hồng đến gần nàng bảo:

- Mi có biết nơi này chỗ nào cũng tai vách mạch rừng không?  Những gì mi nói với Vân Anh tối qua ta đều đã nghe.  Mi thích lo chuyện bao đồng lắm đúng không?  Chi bằng mi để dành hơi sức làm việc của mi đi.  Nếu mi làm không xong mi sẽ bị Viên ma ma bỏ đói.  Mi khôn hồn thì nghe lời ta mà làm việc cho ra trò! 

Yên Hồng nói xong nghênh ngang bỏ đi, nữ thần y bỏ mặc ánh nhìn của đám cung nữ xung quanh nàng, lặng lẽ cúi xuống bưng mấy thau đồ tới gần giếng nước và bắt đầu giặt đồ.  Nữ thần y làm việc khá nhanh.  Chưa đầy một buổi nàng đã giặt xong mười hai thau đồ, nhưng Yên Hồng không để nàng ngơi tay chút nào, trong khi nữ thần y phơi thau đồ này Yên Hồng tìm đủ mọi cách làm bẩn những thau đồ còn lại.  Nữ thần y đành vừa giặt vừa phơi đồ, thì Yên Hồng lại làm dơ mấy sợi dây trên những cây sào treo áo quần, vì vậy cho nên nữ thần y làm không ngơi nghỉ thì vẫn không thể làm kịp.  Kết quả nàng bị Viên ma ma bỏ đói và nhốt trong kho chứa y phục, ba ngày ba đêm nàng cũng không được uống nước, chỉ có thể chờ đợi nước mưa. 

Đêm thứ ba nữ thần y đang nằm ngủ trong kho chứa y phục chợt một cơn gió len vào khe cửa đánh thức giấc ngủ của nàng.  Bấy giờ đang là nửa đêm, ngoài trời mưa rả rích như những tiếng thở dài nghe thật buồn, vết thương trên đầu nàng lại tái phát làm nàng lên cơn sốt.  Hôm qua Vân Anh có lén mang đồ ăn nước uống đến nhưng bị Yên Hồng phát giác nên Vân Anh cũng bị Viên ma ma nhốt vào kho chứa y phục khác.  Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, nữ thần y cố đứng dậy để đến bên cửa sổ tìm nước uống nhưng nàng vừa mới đứng lên, chưa kịp cất bước đi, đã ngã sóng soài trên đất.  Miệng nữ thần y khô đắng, nàng bèn lê thân mình bằng cả hai tay về phía cửa sổ để hứng nước mưa, nhưng khi nàng đến được cửa sổ rồi không làm sao có đủ sức để đứng dậy mở hai cánh cửa, nàng nằm trên đất gọi “nước... nước..." trong vô vọng.  Chỉ có màn đêm dày đặc và tiếng mưa rơi rả rích ngoài trời đáp lại lời khẩn cầu của nàng.