Hắn đã bừa bãi thành thói quen, căn bản không xem Lưu Đan vào trong mắt, nếu không khi nhìn thấy Tần Mục đi sau lưng Lưu Đan thì hắn đã nên hiểu được Tần Mục quen biết Lưu Đan. Ở trong lòng của hắn, nếu không phải vì Lưu Đan, một công tử gia như hắn cần gì phải cực khổ đi làm, Lưu Đan chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà hắn chưa lấy được tới tay mà thôi.
Tần Mục mỉm cười còn chưa nói chuyện, Lưu Đan nghe xong câu “tên nhà quê” trong lòng phi thường khó chịu, lạnh băng nói:
- Kim quản lý, thỉnh chú ý thân phận của anh.
Kim Dương chưa từng nghe qua ngữ khí lạnh lẽo như vậy của Lưu Đan, không thể tin được nhìn nàng, nghi ngờ hỏi:
- Tiểu Đan, cô đang nói chuyện với tôi?
Trong lòng Lưu Đan tức giận, Kim Dương cũng dám gọi nàng là “tiểu Đan”? Để cho Tần Mục nghe được còn không biết sẽ nghĩ lung tung thế nào đâu. Nàng không nhìn Tần Mục, chỉ sợ thấy được gương mặt tức giận của hắn, trong giọng nói băng sương mang theo một tia run rẩy:
- Kim quản lý, chúng ta lập tức phải họp, tôi nghĩ anh hẳn nên quay về chỗ ngồi của mình đi.
Kim Dương nhìn Lưu Đan, lại nhìn Tần Mục, giống như hiểu được chút gì đó, cười lạnh nói:
- Tốt, tốt lắm, Lưu Đan, cô dám lưng tôi đi tìm đàn ông khác, bản thân tôi muốn xem cô lại có trò xiếc gì.
Nói xong xoay người đẩy cửa đi vào, nhìn bộ dạng rõ ràng vô cùng tức giận.
- Vào đi thôi.
Thanh âm của Tần Mục vẫn thật ôn nhu, cô gái này đơn thương độc mã bị ném vào trong trường thí luyện trước mặt, tất cả nguyên nhân đều vì chính mình, Tần Mục tự nhiên sẽ không vì những lời bậy bạ của Kim Dương mà hoài nghi nàng. Lưu Đan cảm động gật đầu, đứng thẳng người kiên định đẩy cửa.
Hơn hai mươi nhân vật cấp quản lý, có nữ có nam, nhìn thấy Lưu Đan đi vào liền đứng thẳng lên. Kim Dương bĩu môi, nhắm mắt lại, đặt chân gác lên bàn hội nghị, bộ dạng như không liên quan gì tới mình.
Tần Mục đi theo sau lưng Lưu Đan, chứng kiến bộ dáng ngang ngược của Kim Dương, khóe môi lộ ra tia trào phúng.
Lưu Đan cau mày đi tới vị trí tổng giám đốc trên bàn hội nghị, nàng không ngồi xuống mà trực tiếp chống tay lên bàn khom người nói:
- Trước khi hội nghị bắt đầu, tôi muốn tuyên bố điều động nhân sự với mọi người một chút.
Nàng kiên định nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng trên người Kim Dương, gằn từng chữ:
- Trải qua quyết định của chủ tịch cùng của tôi, quản lý bộ nhân sự Kim Dương, hiện tại giải trừ chức vụ, lập tức đi xuống bộ vận chuyển chuyên vận tống văn kiện đến các hộ khách!
- Hoa!
Các cao quản đều là nhân tinh, hậu trường của Kim Dương mọi người đều biết, cho nên khiến cho hắn không chút kiêng kỵ gì trong Hồng Đô. Đột nhiên nghe được Lưu Đan tuyên bố giáng chức xử lý Kim Dương, đều hiện lên vẻ mặt không tin, không ngừng thấp giọng nghị luận.
Kim Dương tự nhiên không nghĩ đến Lưu Đan đột nhiên tuôn ra câu nói như vậy, hắn chậm rãi mở mắt, cực độ khinh thường nói:
- Lưu Đan, cô suy nghĩ kỹ càng, cô muốn giáng chức của tôi?
- Kim tiên sinh, mời anh chú ý cách dùng từ. Tôi là tổng giám đốc Hồng Đô, cũng được chủ tịch hoàn toàn trao quyền, có được quyền bổ nhiệm cùng miễn nhiệm đối với hết thảy nhân viên. Tốt lắm, mời anh bỏ chân xuống bàn, sau đó đi ra ngoài, đến chỗ anh cần làm việc báo tin.
Lưu Đan cảm giác được thân ảnh cao lớn cùng ánh mắt quan tâm của Tần Mục sau lưng, khiến dũng khí trong lòng nàng đầy đủ hơn rất nhiều.
- Ba!
Kim Dương hung hăng vỗ bàn, trong ánh mắt bắn ra hàn quang, nhìn chằm chằm Lưu Đan, hung tợn nói:
- Lưu Đan, cô có ý tứ gì? Có còn muốn mở cửa Hồng Đô nữa hay không?
Tần Mục khẽ lắc đầu, Kim Dương thật sự ngang ngược đã quen, chỉ nói một câu như vậy đã bộc lộ ra sự vô tri của hắn. Nghĩ đến đây Tần Mục thầm suy nghĩ, cha của Kim Dương rốt cục là người như thế nào, lại dạy dỗ ra một đứa con thượng hạng như vậy. Người hơi có chút đầu óc đều có thể nhìn ra, Hồng Đô có thể có được tòa cao ốc như vậy trong khu khai phát sau lưng khẳng định phải có năng lượng tương đối lớn, cho dù có người có thể động tới nó, cha của Kim Dương cũng tuyệt đối không có tư cách này.
Lưu Đan từng ở Tây Bình huyện, hiểu được lực lượng của quan chức, giờ phút này nghe được Kim Dương uy hiếp, trong lòng cũng có chút chột dạ. Kim Dương chứng kiến bộ dạng bất an của Lưu Đan, không khỏi cười ha hả, lại ngồi lên ghế bắt chéo chân gác lên bàn, châm điếu thuốc đắc ý hút mạnh.
Tần Mục thản nhiên cười một tiếng, bên trong phòng họp im lặng liền có vẻ dị thường cao ngất. Hắn không để ý ánh mắt kinh dị của mọi người nhìn mình, chậm rãi nói:
- Kim Dương tiên sinh, lời nói của Lưu tổng giám đốc tôi nghĩ anh đã nghe rõ ràng, hiện tại công ty cần mở hội nghị cao tầng, mời anh rời đi!
Lời nói của Tần Mục lại làm mọi người nghị luận, thanh niên thanh tú kia rốt cục có thân phận gì lại dám phát biểu trong hội nghị cao tầng của Hồng Đô.
- Hừ, một tên nhà quê không xứng nói chuyện với tôi.
Kim Dương phun ngụm khói, khinh thường vươn tay về hướng mọi người nói:
- Ngồi xuống ngồi xuống, hiện tại họp!
Thế nhưng hắn không hề để ý tới lời nói của Lưu Đan cùng Tần Mục, giống như hắn mới là chúa tể của Hồng Đô.
Tần Mục không tiếp tục nói chuyện, đi tới cạnh điện thoại trong phòng họp, nhìn thoáng qua số điện thoại dán trên tường, cầm điện thoại bấm dãy số, sau đó nói vào điện thoại:
- Mời tìm Lôi Chấn!
Giờ phút này Lôi Chấn mới an bài xong nhân viên tiếp tân mới dưới đại sảnh, nghe được thông tri gọi mình đi lên phòng họp tầng mười tám, đầu đầy mờ mịt hắn vội vàng chạy lên, lại phát hiện vẻ mặt tổng giám đốc xanh mét đang đứng, không khí trong phòng họp thật quỷ dị.
Tần Mục đi tới cửa, đem cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, không chút cảm tình nói:
- Kim Dương tiên sinh, anh cần chính mình đi ra ngoài hay để bảo an đưa anh ra. Xin nhớ kỹ, hiện tại anh còn là công nhân của công ty, mời tuân thủ chế độ điều lệ!
Nhìn vẻ cao lớn thô kệch của Lôi Chấn, sắc mặt Kim Dương vô cùng khó xem, nếu hắn bị một bảo an thô lỗ lôi kéo ra công ty, vậy da mặt Kim đại thiếu làm sao chịu đựng? Hắn chậm rãi đứng lên, trong cổ họng hàm chứa tiếng cười áp lực, rốt cục khi hắn đứng thẳng liền bật cười thật phóng túng, chỉ vào Tần Mục cùng Lưu Đan nói:
- Các ngươi đừng nên hối hận!
Ánh mắt Tần Mục trong trẻo nhìn thẳng vào hắn, lắc đầu nói:
- Lưu tổng giám đốc sẽ không hối hận, anh cũng không có tư cách để cho nàng hối hận!
Lưu Đan nghe được câu nói của Tần Mục, trong lòng thả lỏng, gật gật đầu đưa tay làm ra tư thế như mời rời khỏi.
Sắc mặt Kim Dương dữ tợn, cắn chặt hàm răng quát:
- Tốt lắm, tốt lắm! Chư vị đang ngồi, loại phá công ty như Hồng Đô này còn ở lại có ý nghĩa gì, đều đi thôi! Tôi cam đoan, không qua ba ngày bọn hắn phải đóng cửa!
Trong giọng nói mang theo hương vị uy hiếp không chút nào che giấu.
- Tổng giám đốc, năng lực của tôi thật sự khó thể đảm nhiệm chức vụ hiện tại, tôi từ chức.
Một quản lý bụng phệ nói.
- Tôi từ chức.
- Tôi cũng từ chức.
- Con dâu tôi sinh con, tôi cần chiếu cố nàng.
Một nữ quản lý nói.
- Con tôi cần ra ngoại quốc định cư, xin lỗi tổng giám đốc.