Cuối cùng Bạch Quang Lượng hoàn toàn dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện, cũng không giống như thượng cấp đối đãi với hạ cấp, nói cho Tần Mục, Bạch Nhược Hàm mới tìm bạn trai, có lẽ thời điểm qua lễ mừng năm mới sẽ kết hôn, với chuyện Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm không thể đi cùng nhau có nhiều tiếc nuối.
Tần Mục cầm điện thoại ngu ngơ, Bạch Nhược Hàm muốn kết hôn? Nữ bác sĩ phong độ nhẹ nhàng, trên miệng mang theo nụ cười xuất trần lại sắp kết hôn?Bạch Nhược Hàm tư thái nhẹ nhàng uyển chuyển sắp kết hôn?
Tần Mục nghe tin tức như thế không biết ngày nào đó sẽ tới, trong đầu đầy hình ảnh và ánh mắt u oán của Bạch Nhược Hàm, nhìn thấy hắn lại xoay đầu đi mất.
Thẳng tới khi quay lại Miếu Trấn, Tần Mục cảm xúc tốt một ít, mang toàn bộ tinh lực đặt vào công việc.
Vài ngày sau trong huyện gọi điện thoại tới, muốn Tần Mục đi trong huyện họp. Tần Mục để điện thoại xuống và lâm vào trầm tư, chuyện này chỉ sợ là hội nghị Quý Thu tuyên án, cũng là nhằm vào Bạch Quang Lượng. Trong trí nhớ Tần Mục thì thời gian Liên Bang Xô Viết giải thể còn có hai tháng nẵ, Bạch Quang Lượng sợ là không gánh được.
Hội nghị lần này cũng không phải triệu tập toàn bộ hương trấn, trình diện chỉ có Tần Mục, trấn Hà Tử Quách Tự Tại cùng bí thư Dược Mã Hương, trưởng làng Kim Tiểu Lượng. Tần Mục hút điếu thuốc, con mắt nheo lại.
Bạch Quang Lượng đã già hơn, hơn năm mươi tuổi mà mái tóc đã bạc một nửa, cộng thêm một bên mái tóc màu xám này cũng tăng vẻ u sầu. Nhìn thấy Tần Mục thì Bạch Quang Lượng có chút lắc đầu, sau đó ngồi ở vị trí của mình, bưng chén trà lên.
Quý Thu thì rạng rỡ, hắn trong khoảng thời gian này không những thành công đi vào trong mắt lãnh đạo thành phố, hơn nữa bởi vì khảu hiệu cải cách và thành công của Miếu Trấn, thôn Tây Sơn, cho nên bí thư thị ủy cũng điểm danh thành phố đưa ra báo cáo kinh nghiệm ở huyện Tây Bình, quả nhiên là tiền đồ vô lượng.
- Các đồng chí, sau lần này chủ yếu là thảo luận lộ tuyến cải cách Miếu Trấn, trấn Hà Tử bên này, làm thế nào tăng nhanh quá trình cải cách và kiến thiết huyện Tây Bình trở thành huyện tiên tiến, huyện điển hình.
Quý Thu vừa ngồi, trực tiếp tiến vào chủ đề chính. Khóe mắt của hắn nhìn qua mọi người, không có ai dám nhìn thẳng, giọng nói lớn hơn:
- Chúng ta đều biết rõ cải cách là phải cởi mở, tôi vãn cường điệu công nghiệp, công nghiệp, công nghiệp! Chỉ có công nghiệp mới có thể kéo kinh tế huyện lên. Lão đại ca Liên Bang Xô Viết có thể khiêu chiến nước Mỹ, đó là vì sao, vì quân sự của người ta mạnh!
Quý Thu nói những lời này rất có dụng ý, trực chỉ bản thảo của Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục.
- Trong chúng ta có một ít đồng chí có đầu óc còn dừng lại ở những năm bảy mươi tám mươi, tư tưởng còn phong bế, như vậy thật không tốt, không dùng ánh mắt lâu dài nhìn vấn đề, chẳng có sai lầm, còn có thể mang xấu cho cán bộ mới.
Quý Thu châm điếu thuốc, cầm chén trà lên uống một ngụm.
Bạch Quang Lượng chậm rãi nhìn qua, nhìn Tần Mục. Cái nhìn này bao bao phẫn nộ, phản bội và nghi hoặc. Quách Tự Tại cùng Kim Tiểu Lượng cũng nghiêng đầu nhìn qua Tần Mục.
Tần Mục có chút lắc đầu. Quý Thu nói những lời này trực tiếp xé rách quan hệ của Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục một đường nhỏ.
Quý Thu giấu miệng sau chén trà, lặng yên không phát tiếng cười của mình lên. Bạch Quang Lượng giờ phút này như chim sợ cành cong, nghe có tiếng gió là đa nghi, không biết vì cái gì mà cấp trên chậm chạp không động Bạch Quang Lượng, chuyện này vẫn làm hắn buồn bực.
- Quý bí thư, tôi có chuyện muốn nói.
Ngồi ở bên cạnh Quý Thu, Hầu Cửu Châu xin chỉ thị. Từ khi lên làm phó bí thư, Hầu Cửu Châu vẫn muốn tìm cơ hội đuổi Tần Mục đi, thế nhưng mà Quý Thu vừa lộ ra một ít tin tức, Tần Mục tạm thời còn không động đậy được. Hắn không rõ Quý Thu nghĩ như thế nào, chuyện lớn như thế mà cấp trên không động tới Bạch Quang Lượng, tối thiểu nhất cũng phải tìm kẻ chết thay, nếu không tinh thần chấp hành chỉ thị của huyện ủy sẽ rung động.
Quý Thu gật gật đầu, hắn làm sao không biết tâm tư của Hầu Cửu Châu. Tuổi trẻ tài cao, cộng thêm có cha là viện trưởng viện kiểm sát thành phố viện, gia tộc tại ở trong thành phố xem như giàu có, tự nhiên dưỡng thành tính tình Hầu Cửu Châu coi trời bằng vung. Trong mắt Quý Thu, Hầu Cửu Châu mặc dù có chút tài năng, nhưng so sánh với Tần Mục vẫn còn xa mới đủ, hắn nhớ mãi không quên chuyện Tần Mục hạ gục hắn trên bàn rượu, đây là thế hệ không có lòng dạ rộng rãi, nếu không có gia tộc trông nom, hắn không thể đi xa trên quan trường được.
Trái lại Tần Mục, hắn từ trưởng thôn một sơn thôn nghèo khó lại như điều gặp gió, trong vòng một năm nhảy liền mấy cấp, mặc dù có cấp lãnh đạo ra mặt, nhưng không ai không thể phủ nhận thôn Tây Sơn, Miếu Trấn là một tay hắn cải biến, đang tiến lên con đường cải cách rất chính xác. Cái khác không nói, Quý Thu cũng biết rõ chuyện nhãn hiệu một nhà máy rượu ở Miếu Trấn đã có tiếng tăm trong thành phố, bí thư thị ủy còn thường dùng chuyện này khích lệ Quý Thu, có thể thấy được ảnh hưởng không nhỏ.
Quý Thu cho Hầu Cửu Châu nói, tên này quả nhiên trực tiếp mang đầu mâu chỉ vào Tần Mục, dùng lời lẽ trống rỗng trực tiếp nói phát biểu của Tần Mục là "Nói chuyện giật gân", đáng phê phán, dùng một loạt lời nói "Không bắt được trọng điểm văn bản tổ chức giao cho", "Làm theo ý mình" "Tùy ý làm bậy", còn mơ hồ mang theo chuyện Tần Mục không công tác, đặt tinh lực lên người nữ nhân.
Con mắt Tần Mục híp lại, hắn nhìn qua tân phó bí thư mới lên này. Hắn cúi đầu xuống, ghi chép gì đó lên quyển sổ trước mặt, thần sắc trên mặt không chút xao động.
- Tôi đề nghị huyện ủy huỷ bỏ chức vụ chủ tịch trấn Miếu Trấn của đồng chí Tần Mục, răn đe người sau!
Trong lòng Hầu Cửu Châu vô cùng sảng khoái, trên bàn rượu thua một ván, hắn vẫn muốn đòi lại trên công việc, cơn tức này đã nghẹn Hầu Cửu Châu lão từ lâu, mỗi lần nhớ tới thì đỏ mặt tía tai, ba mươi năm qua chưa từng có người nào dám làm thế với hắn, đi vào huyện Tây Bình phá địa phương ngày đầu tiên, đã bị Tần Mục chơi, sao có thể không phẫn hận? Hôm nay bắt được cơ hội, hắn không thể nào không nhục nhã Tần Mục, như vậy quá có lỗi với mình a!
Hào khí trên huyện quá áp lực, Khổng Kiến Quốc, Lưu Đại Hữu thân cận với Tần Mục đều nhìn qua Tần Mục, sau đó cúi đầu thở dài. Hầu Cửu Châu hoàn toàn đứng ở tinh thần văn bản chỉ thị mà phê phán Tần Mục, hai người bọn họ cũng không thể nói gì hơn, trong nội tâm có chút kỳ quái, Tần Mục là nhân vật tám mặt lung linh, làm thế nào bơi ngược dùng, tổn hại tinh thần cấp trên?
Quý Thu ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Tần chủ tịch trấn, anh có gì nói không?
Trên hội nghị này đột nhiên biến thành phê phán Tần Mục, người cầm đầu chủ yếu biến thành Hầu Cửu Châu.
Quý Thu giữ gìn Tần Mục! Trong lòng mọi người điều hiểu rõ chuyện này, dựa theo tính tình của Quý Thu, đuổi một chủ tịch trấn hắn không cần trưng cầu ý của người đó làm gì, cho dù nói ra lời này cũng chỉ là nói mà thôi