Lúc hắn đi tới phòng khách, muốn từ biệt Tần Mục thì phát hiện Tần Mục đã mặc áo ngoài, sắc mặt nghiêm trọng đứng ở cửa ngoài. Nhìn thấy Lưu Đại Hữu đi ra, Tần Mục cũng không nói chuyện, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Lưu Đại Hữu sững sờ sau đó trong lòng kêu nguy hiểm, thì ra Tần Mục cũng nhận được tin tức, nhìn qua Tần Mục phi thường xem trọng chuyện này.
Trên đường đi sắc mặt Tần Mục tái nhợt, lại không thấy nổi giận, cũng không nói gì. Lưu Đại Hữu quen thuộc hắn thì biết rõ Tần Mục đang nghĩ cách mắng chửi người, nhưng mà chưa tới lúc bộc phát thôi.
Trên đường Phổ Đà bị người ta vây khốn, nam tử trần truồng quỳ ở trên đường, mặt mũi chảy máu và nước mắt. Nữ tử trong ngực của hắn im ắng khóc lóc, tư tưởng giống như ngừng lại, chỉ còn lại cái xác không hồn.
Ngồi xổm trước mặt nam nhân là một gả phóng viên của ban tổ chức. Phóng viên này lịch duyệt phong phú, từ biểu lộ của nữ nhân này, từ vết ngấn trên da thịt thì hắn đã suy đoán được nữ nhân này bị một đám người hiếp dâm. Hắn mang theo biểu lộ trầm thống, cầm microphone đưa tới trước mặt nam tử trần truồng, giọng khàn khàn hỏi:
- Xin hỏi, anh là ai, tại sao lại lam chuyện như vậy?
Càng là loại tình huống này cũng không thể nào là bệnh tâm thần, chỉ có người gặp biến cố trọng đại mới dùng phương pháp cực đoan này.
Nam tử trần truồng nhìn qua nữ tử trong ngực của mình, giọng nói trầm thấp, nhưng mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng:
- Tôi là người phương bắc, đây là người yêu của chúng tôi, chúng tôi...
Hắn mang chuyện này nói rõ đầu đuôi cho phóng viên nghe, hơn nữa cường điệu nói hắn tiến vào trong hộp đêm Nhất Dạ Khuynh Thành này. Hắn chỉ đi vào WC một lúc, bạn gái của hắn bị người ta rót thuốc, bị người ta kéo đến bãi đỗ xe. Trong đó nhân viên an ninh của hộp đêm đi qua vài lần nhưng đều cho rằng không có trông thấy, tên cầm đầu còn cầm danh thiếp đưa cho hắn xem, nói nếu như cảm thấy không phục có thể tùy thời tìm hắn.
Nam phóng viên nghe xong càng tức sùi bọt mép. Camera phía sau ghi chép lại hình ảnh chân thật, màn ảnh run nhè nhẹ, người quay phim cũng không bình tĩnh.
- Tôi không tin trên đời này không có thiên lý, tôi biết rõ khả năng thời gian tương lai tôi có thể bị ném vào bệnh viện tâm thần hoặc là trại giam, nhưng mà tôi không thể nén giận, tôi không thể bảo vệ tốt bạn gái, nếu ngay cả kêu oan cho nàng cũng không dám, tôi còn là nam nhân sao?
Nam tử trần truồng eo thẳng tắp. Cô gái trong ngực của hắn khóc cạn nước mắt, con mắt thóang chuyển động, trên mặt có một tia sinh cơ.
Vòng tròn càng lúc càng lớn, hơn 10m bên ngoài đều không thể đi đi lại lại. Thời điểm này tiếng xe cảnh sát vang lên, trong xe cảnh sát có mấy người đi ra tách quần chúng ra ngoài, muốn đi vào bên trong.
Một ngươi đi đầu mặc âu phục thẳng, hơi có chút dỉnh đạt, mặc dù không có biểu lộ gì, nhưng khóe mắt ngẫu nhiên run run, tỏ vẻ hắn có chút không kiên nhẫn cùng nôn nóng. Hắn đi vào trong vòng tròn, nhìn thấy nam tử trần truồng và phóng viên cùng quay phim, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, phẫn nộ quát:
- Ảnh hưởng tới trật tự bình thường trên đường Phổ Đà lộ, lại gây ảnh hưởng thuần phong, đây chính là bệnh tâm thần! Lập tức thông tri bệnh viện tâm thần cho người tới bắt đi.
Nam tử trần truồng biểu lộ tuyệt vọng và thê thảm, nhưng sống lưng ưỡn ra càng thẳng.
Phóng viên ban tổ chức nhìn thấy người này quan khí mười phần, căn bản không có lên tiếng hỏi tiền căn hậu quả đã đưa ra kết luận ngay, lập tức đứng lên tự giới thiệu mình và cầm microphone đưa tới lãnh đạo kia.
- Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tại thành phố Quảng Châu có chức vụ gì, có quyền lực gì quyết định chuyện này?
Phóng viên vươn microphone ra và đi thẳng vào vấn đề bén nhọn.
Một người bên cạnh lãnh đạo thò tay đẩy microphone ra, mấy người khác vây quanh phóng viên và quay phim, vây quanh bọn họ lại. Quân chúng bên ngoài nhìn thấy chuyện này, giống như lãnh đạo đang tiếp thu phỏng vấn, ai ngờ lãnh đạo này nói chuyện hung ác:
- Bảo bọn họ cút đi, đây chính là sợ thiên hạ không loạn mà. Nếu các người không có việc gì, đi phỏng vấn đám ngôi sao ca nhạc hay minh tinh điện ảnh đi, đừng cả ngày đưa ánh mắt nhắm ngay chính phủ chúng tôi, các người đang phạm sai lầm, các ngươi đang ảnh hưởng đoàn kết.
Tên phóng viên không sợ chút nào, lập tức tiếp lời:
- Dân chúng đang hỏi người cầm quyền, chúng tôi cho rằng chuyện này có nhiều chuyện kỳ quặc, hy vọng lãnh đạo có thể cho quần chúng một câu trả lời tin phục.
Lãnh đạo cười lạnh nói:
- Nếu tới Quảng Châu du lịch, chúng tôi hoan nghênh, nếu tới chọc rắc rối, coi chừng các người không thể rời khỏi Quảng Châu.
Hắn nói xong câu đó đầu cúi thấp, mấy người vây quanh phóng viên và quây phim đẩy ra ngoài.
Vừa đi vài bước, có hai người từ bên ngoài chui vào. Một người trong đó nhanh chóng cởi âu phục của mình ra, không nói hai lời choàng lên người nam tử trần truồng, hắn giọng nói trầm trọng:
- Có oan khuất gì trực tiếp tìm cục công an báo án, làm gì dùng biện pháp này tự trà đạp mình chứ? Nữ nhân gặp chuyện không may, nam nhân phải thẳng eo lên, phải làm cho nữ nhân thấy bầu trời đã sụp đổ còn khôi phục được.
Giọng nói âm vang, chữ chữ mang lực!
Quần chúng chung quanh xì xào lúc này không nói lời nào, thực toàn bộ tập trung vào nam nhân nói chuyện. Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, tuổi trẻ tuấn tú trên mặt tràn ngập sát cơ vô hạn, hắn vỗ vỗ tay gật đầu với người sau lưng. Người sau lưng cởi áo khoác xuống hông.
Ai cũng thấy rõ ràng, bên dưới áo khoác chính là đồng phục cảnh sát.
Nam nhân đi đầu đứng lên, lại từ từ đi tới trước mặt phóng viên và quay phim, âm thanh kiên định nói ra:
- Tôi là chủ nhiệm bốn khu khai phát thành phố Quảng Châu, chủ nhiệm Tần Mục, vị này chính là cục trưởng công an Lưu Đại Hữu. Hai người chúng tôi trịnh trọng hứa hẹn, nếu chuyện này không có dấu chấm tròn hoàn mỹ, cho quần chúng câu trả lời thỏa mãn, hai người chúng tôi từ chức.
Lặng ngắt như tờ, vòng vây mười mét bây giờ im lặng, nghe được lời này của Tần Mục mang theo phẫn uất và áp lực, tân nhiệm xử lý khu khai phát thời khắc này đứng trên đầu sóng ngọn gió, lựa chọn không phải trốn tránh, cũng không phải che đậy, mà là chính khí bàng bạc ở trước mặt người qua đường lập quân lệnh trạng.
Sắc mặt lãnh đạo kia từ khi nhìn thấy Tần Mục liền từ hồng nhuận phơn phớt biến thành đỏ bừng, lại từ đỏ ửng biến thành tái nhợt, đợi đến lúc Tần Mục nói xong cam đoan thì hắn hừ lạnh nói:
- Tần chủ nhiệm, chuyện này xảy ra ở khu Kim Dương, không dính dáng tới khu khai phát của anh. Trong thành phố có quy định, vượt qua khu phá án cần chỉ thị của cấp trên, không biết Tần bí thư có ý kiến gì không?
Hắn đang bất chấp giá nào, người, tuyệt đối không thể để cho Tần Mục mang đi, đây không phải chuyện nho. Mặt khác trước đừng nói, chuyện này một khi trải rộng ra thì chuyện ma túy trong hộp đêm đủ khiến hắn rơi đài rồi. Huống chi Lưu Đại Hữu vừa được đưa xuống dưới, hắn đang kìm nén bực bội đấy, cho dù là án nhỏ không chuẩn hắn còn làm lớn ra, khi đó nguy hiểm càng lớn.