Tần Mục gật gật đầu, chuyện này đã tra ra mánh khóe. Cho dù vì chuyện sản nghiệp màu mà trở mặt với mình, hay là có kẻ khác sai sử sau lưng, nếu Tần Mục không trả mối thù này, vậy hắn đừng nói leo lên trên, cho dù ngồi ở vị trí hiện tại cũng không ngồi yên.
Lưu Đại Hữu cười nói Tần Mục có phải thấy con gái nhà người ta lớn lên xinh đẹp, cho nên sinh ra tâm tư hay không. Tần Mục cười mắng Lưu Đại Hữu không nên đùa như thế, còn bảo hắn lúc đó không mang hắn về nhà của mình, còn phải đưa tới khách sạn, bằng không cũng đâu xảy ra chuyện này. Hai người cười lên ha hả.
Chuyện của Tần Mục chọc lên tòa án, lại lập án điều tra, cộng thêm Tần Mục đang nằm viện, công tác của hắn bị đặt xuống. Một khi tra ra Tần Mục có vấn đề, vậy thì có người lên thay hắn. Tần Mục xin nhờ Lưu Đại Hữu phóng ra tiếng gió, nói Tần Mục không ngã, thù này nhất định phải báo.
Lưu Đại Hữu nghe xong cũng có chút buồn bực, loại này phong cách này thật sự không dính nổi lên người Tần Mục. Tên thanh niên trẻ tuổi này trước nay làm việc đại khí, bố cục cũng lấy dân làm gốc, bộ dáng có chỗ dựa rất mạnh. Nhưng mà gióng trống khua chiêng như thế, cho dù chuyện này tra ra rõ ràng, cũng không thiếu rơi xuống thanh danh thiên vị.
Hắn về đến nhà hỏi Trương Thúy mới biết được, Tần Mục có ý cho Lưu Đại Hữu tổ chức đả kích mạnh, chuyên môn nhằm vào những kẻ hủ bại ở Miếu Trấn, dọn dẹp trướng ngại giúp Tần Mục. Tần Mục hiện tại chỉ bằng miệng không cách nào làm sáng tỏ chuyện của mình, bên kia cố ý tố hắn tội cưỡng gian, nhưng nếu không ai nhận việc thì hắn mang tội này là cái chắc. Làm "Chuyện tốt" sẽ bị ghét, hiện tại chính yếu nhất chính là tìm được nguyên cáo, bảo nàng cải biến khẩu cung của mình.
Sau khi nghe vợ nói thế Lưu Đại Hữu xem như triệt để hiểu rõ, quan hệ giữa mình và Tần Mục chặt chẽ, đây là chuyện trong huyện đã công nhận, chính mình chơi một tay như thế kỳ thật có tác dụng xao sơn chấn hổ, bày ra bộ dáng giúp Tần Mục báo thù tư thái, làm thế sẽ trấn áp một ít người có tư tâm với vị trí của hắn. Chơi chiêu này Lưu Đại Hữu rất có tâm đắc, hắn ở trong cục hình sự cũng thường dùng chiêu này, hắn vỗ đùi hô Tần Mục không nói rõ ràng làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung.
Trương Thúy liếc hắn, nói ra:
- Cũng chính là do anh không hiểu cách làm quan, tiểu Tần người ta cấp bậc kém anh, không nói mơ hồ một chút cho anh cân nhắc không được, chẳng lẽ còn hiển nhiên nói cho anh biết: Lưu Đại Hữu, giúp tôi gõ đám ranh con đó? Anh lớn đầu như vậy nhưng chẳng khác đầu heo là mấy.
Lưu Đại Hữu cười ha ha, ôm vợ thảo luận chuyện Tần Mục ngày đó có phải thật sự làm chuyện xấu hay không. Trương Thúy đánh Lưu Đại Hữu vài cái nói hắn thật gian xảo, có phải muốn tìm kích thích bên ngoài hay không. Lưu Đại Hữu cười lớn ôm vợ vào giường, chuyện sau đó không thể nói cho ai biết.
Ngày hôm sau Lưu Đại Hữu nằm trên giường nghe vợ chỉ điểm vài câu, báo cáo huyện ủy, ban thanh tra kỷ luật, tổ chức một hồi đả kích ở huyện Tây Bình, gọi là hành động "Tam đánh", thành lập tiểu đội chỉ huy chuyên môn, dùng thủ đoạn lôi đình truy quét những kẻ phạm tội, hung ác đánh hàng giả, đánh bạc và buôn lậu.
Lưu Đại Hữu tự mình dẫn đội tới nông thôn, chuyên tấn công Miếu Trấn, liên tục một tuần chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, làm gương tốt cho đám thủ hạ cấp dưới. Trong hoạt động đả kích lần này thu hoạch thành quả đáng mừng, một lần hành động quét tan bảy nơi làm hàng giả ở một hương bốn trấn, thu được thuốc giả, rượu giả và gương giả các loại, phá ba ổ đánh bạc, bắt được mười tên tội phạm truy nã, ủng hộ sĩ khí cục công an không ít.
Đối với thành quả đạt được ỏ huyện Tây Bình, chính quyền thị ủy và cục công an thành phố phát điện mừng, khẳng định cách làm của huyện cục, khích lệ hành động "Tốc độ nhanh, làm việc ổn, đả kích mạnh". Trong đó điện mừng thị ủy còn nhắc lấy tên của Lưu Đại Hữu, tán thưởng hắn chiến đấu hăng hái, là danh dự của các bộ cấp dưới, thành phố triệu tập hội nghị các huyện học tập tấm gương Lưu Đại Hữu.
Lưu Đại Hữu vui thích đi bệnh viện báo tin vui cho Tần Mục, hắn ở Miếu Trấn bên kia cả ngày ngồi trong cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan, giữ cửa khẩu một ngày ở đó. Cho dù cán bộ ở thị trấn nhìn thấy đại hán mặc đồng phục công an ngồi giữ cửa cũng sợ hãi, càng không cần nói dân chúng bình thường. Lưu Đan cũng không dám nói gì, nàng đã sớm bị cảnh cáo, bảo nàng cẩn thận ứng phó Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu là bạn bè Tần Mục bị hãm hại, có gió thổi cỏ lay là sẽ bắt nàng ngay. Cho nên Lưu phó cục trưởng xuống nông thôn một tháng, việc khác do cảnh sát cấp dưới đi làm, chính hắn thì ngồi ở trước cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan chỉ huy. Một tuần sau Lưu Đan cả ngày bị Lưu Đại Hữu trừng mắt liếc xéo, lại không nói lời gì, trong tâm căng thẳng như dây đàn.
Băng bó trên đầu Tần Mục đã lấy xuống, ngược lại không có di chứng gì. Hắn ngồi ở trên giường bệnh nghe Lưu Đại Hữu nói chuyện đã xảy ra, ngón tay theo thói quen gõ lên thành giường, chậm rãi nói:
- Hiện tại đã tới thời điểm rồi.
Lưu Đại Hữu lần này thì hiểu ý của hắn, bảo Tần Mục nghỉ ngơi cho tốt, chính mình đi tới trại tạm giam của huyện. Bởi vì chuyện nháo sự thôn Tây Sơn còn chưa giải quyết xong, những người kia còn đang bị giam giữ, cho nên Lưu Đại Hữu trực tiếp đi tới tìm. Nếu như dùng tư hình, vậy náo lên thành phố thì Lưu Đại Hữu cũng không tốt, hơn nữa lời nói của người trong trại giam muốn đưa ra ngoài quá khó khăn.
Lại đi qua vài cánh cửa khóa, Lưu Đại Hữu nhanh chóng gặp Tôn Đại Thành. Tiểu tử này trong Miếu Trấn cũng có chút danh khí, thời điểm thẩm vấn cũng gặp mặt Lưu Đại Hữu, thấy Lưu Đại Hữu tiến vào, cười khổ nói:
- Lưu cục trưởng, có mang thuốc không? Tôi ở đây nín hỏng rồi!
Lưu Đại Hữu gật gật đầu, bảo công an sau lưng rời khỏi, nói chuyện trong phòng chỉ còn hắn và Tôn Đại Thành, sau đó từ trong túi móc gói thuốc lá ném qua, ngồi đối diện Tôn Đại Thành, cười nói:
- Tôi nói Tôn lão bản, anh cũng xem như nhân vật ở Miếu Trấn, tại sao không cẩn thận gãy ở đây?
Tôn Đại Thành rút một điếu thuốc ra, sau đó chậm rãi rít một hơi, nói:
- Lưu phó cục, xem lời của ngài nói tôi thấy không đúng, nếu mấy ngày nữa tuyên án nhiều lắm tôi chỉ bị phán một năm nửa năm là đi ra ngoài, tại sao lại nói gãy ở đây chứ?
Lưu Đại Hữu nghe xong, đã biết rõ Tôn Hữu Lợi không nghe thấy tình hình bên ngoài, cho nên Tôn Đại Thành hết sức bảo trì bình thản. Những chuyện này cục trưởng hình sự như hắn quá tinh thông, không cần lão bà đề điểm cái gì cả, nghe Tôn Đại Thành nói thế thì cười lạnh.
- Còn không gãy sao? Kẻ sai khiến lưu manh vu hãm cán bộ quốc gia, còn có ý định đả thương cán bộ quốc gia, tôi thấy anh không mười năm tám năm là không ra được rồi.
Cánh tay Tôn Đại Thành cầm thuốc khẽ run rẩy, không có tránh né ánh mắt Lưu Đại Hữu. Hắn chậm rãi rút điếu thuốc ra, nói:
- Lưu phó cục, ngài đừng có lừa tôi, tôi vẫn ở nơi này, một bước còn chưa rời khỏi bao giờ, nếu ngài vu oan tôi, tôi sẽ kêu oan ở tòa án đấy.