Ngô Cúc không biết Tần Mục có những suy nghĩ này, nghe Tần Mục nói lời trêu chọc bản thân mình, nàng thò tay vuốt tóc trên trán của mình, nhỏ giọng nói ra:
- Ai mà thèm kết hôn với anh chứ!
Tần Mục biết rõ đây là do Ngô Cúc thẹn thùng mà thôi, nhưng lại không biết nguyên nhân thực sự, hắn cũng không dây dưa vấn đề này, chỉ vào thôn Tây Sơn và chỉ vào nơi sẽ xây khách sạn.
- Thấy không, tiền của em sẽ tiêu vào chỗ đó, cũng không phải là bán bánh nướng đâu.
Con mắt Ngô Cúc lóe sáng, lôi kéo Tần Mục chạy qua bên kia, nói cái gì cũng muốn Tần Mục nói cho nàng nghe ý kiến của hắn. Tâm tình của Tần Mục buông lỏng một ít, cũng vui vẻ nói cho nàng nghe những chuyện khách sạn chuyên nghiệp, cùng đi với Ngô Cúc tới chỗ đó.
Trùng hợp cha của Hứa Lục và hắn đã tới đây. Cha hắn cầm tảng đá ngồi chồm hổm trên mặt đất, còn không biết vẽ vẽ cái gì, thấy Tần Mục đi tới, Hứa Lục đứng lên chào hỏi.
- Nếu coi trọng phương hướng này, cũng không thể loạn, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy.
Hứa Lão Đa chỉ vào một đống chủ loạn thất bát tao trên mặt đất, nhìn qua Tần Mục chăm chú nói ra.
Tần Mục cười cười, Hứa Lão Đa vẫn nghiên cứu phong thủy. Với tư cách cán bộ thời đại mới, Tần Mục không kiêng kỵ những chuyện này, liền lắc đầu nói những chuyện này Hứa Lão Đa quan tâm là tốt rồi, hắn sẽ mang những nhà đầu tư lớn tới đây kinh doanh.
Hứa Lão Đa nghe được thì cao hứng, lại kéo Hứa Lục đi vẽ.
- Vật chất đi lên, tinh thần văn minh cũng tăng lên.
Tần Mục chắp tay sau lưng, dường như đang nói với Ngô Cúc, cũng như đang nói với mình. Ngô Cúc không có quản hắn nói cái gì, có thể ném khách sạn Phú Quý Môn đi theo bên cạnh Tần Mục, đây là dũng khí lớn nhất của Ngô Cúc lớn.
Hai người đi chung quanh, Ngô Cúc cảm thấy hơi mệt, tìm tảng đá ngồi xuống, nói:
- Hắn, cũng bị điều đi.
Tần Mục nghe không hiểu "Hắn" là ai, nhưng mà suy nghĩ môt chút là hiểu được, hắn chính là cha Ngô Cúc, Vương Trường Canh, trưởng phòng nông nghiệp huyện kiêm phó chủ tịch huyện. Bạch Quang Lượng vừa mới đạt thành hiệp nghị với đồng minh này, đã truyền tin này ra, xem ra Quý Thu thế công quá mạnh mẽ, rất có đẩy Bạch Quang Lượng vào thế bị xa lánh.
Cấp trên lại ra tay với thường ủy Vương Trường Canh, phía dưới lại lung lạc bí thư trấn Hà Tử La Vạn Hữu, cao thấp đều động, thế công của Quý Thu càng ngày càng lăng lệ ác liệt, có vững vàng đoán được khí phách của Bạch Quang Lượng. Tần Mục suy nghĩ, có thể là tranh đấu trong thành phố bên kia đang gay cấn, nhưng mà hắn không có nghĩ sâu, đây không phải phạm vi suy nghĩ của mình, giữ vững vị trí thôn Tây Sơn và thành quả chính là điểm hắn cần làm nhất hiện tại.
Đợi đến lúc chiến lược đả kích của Quý Thu có thành quả nhất định, Tần Mục hắn muốn an ổn ở thôn Tây Sơn, chuyện này là không có khả năng.
Ngô Cúc thấy Tần Mục cúi đầu không nói, trong nội tâm có chút không vui, hỏi:
- Như thế nào? Có phải gặp chuyện hay không?
Tần Mục lắc đầu, dùng chân đá cục đá nhỏ, giống như muốn đá văng phiền muộn trong lòng của mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuy đã buổi chiều nhưng mặt trời vẫn ở trên cao, liền hỏi:
- Điều đi nơi nào?
- Vào trong thành phố, hình như tiến vào cục hồ sơ.
Ngô Cúc không quá hiểu về cấu trúc của quan trường, phụ thân có thể thăng chức nàng vẫn có chút cao hứng. Trong lòng Tần Mục cảm thấy chấn động, Vương Trường Canh, dựa theo tuổi của hắn tiến vào cục hồ sơ chính là giải pháp duy nhất, cũng là bước chân chính trị cuối cùng của hắn.
Khí thế hung hăng, chiêu thức của Quý Thu rất sắc bén.
Ngô Cúc lúc này đã cúi đầu xuống, chân nhỏ của nàng lắc lắc, không có chú ý tới biểu lộ của Tần Mục, chỉ nói ra theo suy nghĩ của mình.
- Hắn đi, em không muốn đi cùng. Hiện tại huyện Tây Bình em đã là người cô đơn, đành phải tìm anh nương tựa!
Tần Mục không nói lời nào, trong nội tâm bắt đầu hạch toán xu thế của huyện Tây Bình. Ngô Cúc nhìn thấy hắn không nói lời nào, cho rằng nhớ tới ngày đó Tần Mục đáp ứng nàng, nghe theo chủ ý của nàng, trên mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói ra:
- Em biết rõ tiền đồ của anh rộng lớn, thế nhưng mà, thế nhưng mà, thế nhưng mà em vẫn muốn ở bên cạnh anh, chuyện này không được sao?
Tâm tư của Tần Mục không có ở chỗ này, cũng không nghe rõ lời của Ngô Cúc nói, mờ mịt nhìn qua nàng, hỏi:
- Cái gì? Em nói cái gì?
Nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của Tần Mục, Ngô Cúc cũng có chút tức giận. Nàng lúc này cắn môi dưới của mình, cũng không biết phát tiết tính tình thế nào, nàng đứng lên đi vài bước tới gần Tần Mục, mở tay ôm eo Tần Mục, kiễng mũi chân hô lên má của Tần Mục.
- Em muốn làm tình nhân của anh, được không?
Ngô Cúc tức giận nói ra:
- Không ép em nói trực tiếp anh không chịu được à?
Tần Mục bị Ngô Cúc gan lớn như thế nên nhay dựng lên, tuy không khí năm 90 đã bắt đầu tiếp nhận sự vật bên ngoài, nhưng mà nghe thổ lộ lớn mật của phụ nữ, vẫn làm cho Tần Mục có chút không thích ứng, hắn cười nói:
- Anh hiện tại chưa đủ tuổi kết hôn. Tìm tình nhân? Anh hiện tại chưa có lá gan này!
Ngô Cúc liếc hắn, oán hận nói ra:
- Sao anh gan nhỏ như thế? Con của bí thư huyện ủy còn bị anh chơi trong tay, còn dám nói mình nhát gan? Nếu anh nhát gan, trên đời này chẳng có người nào lớn gan.
Tần Mục nghe Ngô Cúc nói như thế, chính mình khẩu thị tâm phi như vây, Tần Mục có chút khinh bỉ chính mình, đừng nói năm đó chính hắn có tình nhân, cho dù không có thì hôm nay thịt mở đưa tới miệng mà không muốn, vậy chẳng khác gì làm ra vẻ
- Như vậy đi, em xác định muốn làm tình nhân của anh?
Hứa Lão Đa cùng Hứa Lục cách bọn họ rất xa, không nghe hai người nói chuyện, Tần Mục ho khan một tiếng, hỏi lại
Ngô Cúc u oán trừng Tần Mục, nói ra:
- Anh còn muốn hỏi cái gì, dứt khoát nói ra một lần đi.
Tần Mục khoát khoát tay, chỉ vào thôn Tây Sơn và tràn ngập hướng tới:
- Không bằng chúng ta làm ước định, lúc nào kiến thiết xong thôn Tây Sơn này, trong túi mọi người đều có tiền, cho dù em không đi theo anh, anh cũng cứng rắn mang đại công thần của thôn Tây Sơn như em mang về nhà, như thế nào đây?
Ngô Cúc nghe lời nói của Tần Mục thì trong lòng cảm động, từ nơi Tần Mục chỉ nhìn qua chung quanh. Chỉ thấy đồng ruộng xanh mơn mởn, nông dân vất vả làm việc tay chân lấm bùn, lại nhìn qua mọi người làm việc khí thế ngất trời, trong lòng Ngô Cúc cảm thấy như nhớ lại nơi quê mình khi còn bé, trong nội tâm tựu cảm thấy ấm áp. Trở về nơi quen thuộc của mình, lại có nam nhân ưa thích ở cạnh, còn có truy cầu và tưởng tượng gì hơn đây? Nàng chậm rãi giơ tay lên, nhìn qua Tần Mục, khóe môi nhếch lên tràn ngập nhu tình mật ý, ôn nhu nói:
- Nếu anh đã nói chắc chắn như vậy, chúng ta vỗ tay ba cái đi!
Tần Mục ngạc nhiên nhìn qua ánh mắt kiên định của Ngô Cúc, chậm rãi bật cười, lại vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Ngô Cúc ba cái, nói:
- Một lời đã định.