Dịch: Mika

Rất nhiều năm sau, Ninh Vũ vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó.

A Sùng mặc bộ quần áo màu hồng phấn đậm mà Ninh Vũ cảm thấy cực kỳ hút mắt ấy, đứng ở đầu đường Bangkok huyên náo nóng ẩm, cười hỏi mình:

“Tôi muốn dẫn em bỏ trốn, em bằng lòng theo tôi không?”

Thật ra cũng chẳng thể nào không khắc sâu ấn tượng về ngày hôm đó, dẫu sao trong cuộc đời Ninh Vũ, cái tên A Sùng chính là một ấn ký.

Ninh Vũ vốn là người có thói quen hay phân loại ký ức.

Nhưng trong cung điện ký ức của cậu, những chuyện có liên quan đến A Sùng nhiều đến nỗi cậu căn bản không nghĩ đến chuyện phân loại, sau khi nhìn một vòng quanh toàn bộ cung điện trong đầu, cậu luôn cảm thấy khắp nơi đều là bóng dáng A Sùng.

Nếu như phải đặt tên cho chuyến du lịch lần đó, Ninh Vũ cảm thấy quả thực có thể dùng honeymoon (tuần trăng mật) để phân loại đặt tên.

A Sùng dường như đã cưỡng ép kéo cậu vào một ảo cảnh đẹp đẽ, đoạn ký ức kia tốt đẹp tới mức không chân thực.

Nhưng may mắn lần này Ninh Vũ đã ghi nhớ rõ ràng mỗi một cảnh tượng, cho nên bây giờ, chúng ta có thể cùng vào tham quan cung điện ký ức của cậu, đến xem đoạn hồi ức ấm áp lấp lánh ánh vàng trong cuộc đời Ninh Vũ.

Ngày đó sau khi tụ họp với hướng dẫn viên Ami, bọn họ theo đoàn xe đi tới Pattaya.

Lúc tới nơi đã là chạng vạng, xe đỗ lại ở một nhà hàng, lịch trình tiếp theo mà đoàn du lịch sắp xếp chính là ăn cơm, trở về khách sạn, sau đó ngày hôm sau ra biển.

A Sùng và Ninh Vũ xách hành lý, nói với hướng dẫn viên Ami rằng bọn họ đi cùng đoàn tới đây là được rồi, không tiếp tục theo đoàn nữa.

Ami sợ hết hồn, không hiểu hai anh đẹp trai này muốn làm gì, hỏi có phải cảm thấy có chỗ nào phục vụ không tốt hay không, còn nói không thể lấy lại tiền.

A Sùng cười ha ha trả lời cô: “Không đâu, chỉ có điều chúng tôi thật sự đang đi hưởng tuần trăng mật, nếu đi cùng đoàn thì thời gian ngủ ít quá, chúng tôi không đủ thời gian ngủ-với-nhau, vậy thì tuần trăng mật này còn ý nghĩa gì nữa!”

Nói xong còn ngại chưa đủ, anh kéo Ninh Vũ lại hôn lên gò má đối phương.

Ninh Vũ bị mấy từ ngủ-với-nhau mà A Sùng nhấn mạnh và nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng kia làm mặt đỏ bừng lên, cậu không quen làm ra mấy cử chỉ thân mật trước mặt người ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích với Ami: “Chúng tôi không lấy lại tiền, coi như là tiền vé ngồi xe của mọi người tới nơi này, vậy tạm biệt ở đây nhé.”

Ami mặt đầy ngây ngốc nhìn hai người đi xa, trong lòng hiện lên một hàng dấu ba chấm, trong đầu nghĩ mấy nghìn nhân dân tệ để đáp một chuyến xe… Suy nghĩ của người có tiền thật sự khó đoán.

A Sùng dẫn cậu tới quán ăn chị ba mở ở Pattaya, Ninh Vũ vốn cho rằng bọn họ sẽ ăn cơm ở đây, kết quả phát hiện A Sùng chỉ tới đây để lấy xe.

Hỏi anh sao không ăn ở đây, kết quả A Sùng trả lời cậu một câu: “Em không cảm thấy đồ ăn ở đây không ngon hay sao, lại còn đắt nữa! Tôi dẫn em đi ăn một bữa hoành tráng, chúng ta không ăn cơm ở quán ăn hắc ám* này!” (* từ gốc là hắc điếm)

Mặc dù cũng đã quen nghe anh và chị ba nói móc nhau, nhưng lời này anh lại nói ngay trước mặt trưởng tiệm mà chị ba mời đến.

Cũng không biết người nọ nghe có hiểu tiếng Trung hay không, nhưng Ninh Vũ luôn cảm thấy nếu nghe hiểu được thì khá là lúng túng…

Nhưng lúc người nọ đưa chìa khóa xe tới lại cực kỳ cung kính, còn nói một câu: “Ông chủ đừng nói đùa, nào có ai nói tiệm của mình là quán ăn hắc ám chứ.”

A Sùng biếng nhác đáp lời anh ta: “Thì khó ăn thật mà, ông chủ cũng không muốn ăn cơm mấy người làm, về ngẫm lại đi nhé.”

Cũng chính khi đó Ninh Vũ mới biết trong mấy quán ăn này đều có cổ phần của A Sùng, anh là ông chủ một nửa.

Lên xe Ninh Vũ còn đang trong cơn khiếp sợ, oán hờn một câu: “… Anh nhiều tiền như vậy, có cảm giác nếu chỉ dựa vào một mình em thì giai đoạn hiện tại không nuôi nổi anh… Phải có thêm ba em nữa mới đủ…”

“Cũng bình thường thôi mà!” A Sùng cười: “Tôi rất dễ nuôi, khi trước lúc em bắt đầu nấu cơm còn chưa thành thạo, khó ăn như vậy, tôi cũng đâu nói gì!”

Đúng vậy, anh không nói gì, anh chỉ chê không thèm ăn thôi.

Ninh Vũ bĩu môi: “… Trước kia còn giả bộ là quỷ nghèo.

Bây giờ lại để lộ của cải gia sản ra cho em xem rồi?”

A Sùng khởi động con xe độ đồ cổ bảo bối của mình, cười đáp lời: “Ai dà, sợ em tự ti đó mà.

Người trẻ tuổi phải cố gắng phấn đấu nhé, chờ em kiếm nhiều tiền tới bao nuôi tôi!”

Ninh Vũ hơi lo lắng về tay của A Sùng, nói vài câu lại quan sát một lát, lải nhải mấy câu, A Sùng chê cậu ở bên cạnh cứ lẩm bẩm lầm bầm, bèn mở loa rất lớn tiếng.

A Sùng vẫn mở nhạc của Châu Kiệt Luân cho Ninh Vũ nghe, nghe một lúc cả hai người đều im lặng lại.

Ninh Vũ vươn tay ra ngoài cửa sổ đón gió, nghe Châu Kiệt Luân hát: Tôi dùng mấy dòng chữ hình dung em là ai đối với tôi.

Cậu quay đầu ngắm góc nghiêng gương mặt A Sùng, phát hiện A Sùng lại nghiêng đầu nhìn mình, còn nháy mắt với mình.

Lúc này Ninh Vũ bị kéo trở về ký ức mùa hè năm ấy, mùa hè mang nỗi tâm tình tựa như hiện tại đó.

Mặc dù khi ấy là ban ngày, bây giờ là chạng vạng tối, nhưng tất cả dường như chẳng hề thay đổi.

Thật giống như trở lại điểm bắt đầu, nhưng lại là một khởi đầu mới.

Cậu cười nói: “Lúc anh mở bài hát này cho em nghe lần đầu tiên… Khi đó em cũng đã rất thích anh rồi.”

A Sùng không nhìn Ninh Vũ.

Anh đáp rất khẽ, hòa vào lời ca, nhưng Ninh Vũ vẫn nghe thấy được.

A Sùng nói: “Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy.”

A Sùng dẫn Ninh Vũ đến một tiệm ăn gia đình không quá đông khách ăn hải sản.

Hình như A Sùng rất thân quen với ông chủ, lúc người nọ chào hỏi A Sùng đã hỏi anh: “Hôm nay lại là hai người tới?” Giọng điệu rất kinh ngạc.

A Sùng buông tay, chỉ vào Ninh Vũ nói: “Giới thiệu cho anh vợ tôi, chúng tôi tới hưởng tuần trăng mật.”

Ông chủ kia sửng sốt, nhưng nhìn vẻ mặt của A Sùng thì biết anh không nói đùa, bèn cười lớn đáp: “Vậy tặng cậu chai rượu, tân hôn vui vẻ!”

Nói xong người này đi tới vỗ lên vai Ninh Vũ, tự giới thiệu mình tên là Anderson.

Ninh Vũ không định phản bác gì cả, gượng cười nhận lấy lời chúc phúc lâm thời của ông chủ, nói cảm ơn cảm ơn, sau đó nhận lấy chai rượu đối phương lấy ra.

Bạn của A Sùng cũng rất khéo miệng, nói đôi ba câu đã bắt đầu đùa giỡn làm như đang mời rượu trong hôn lễ thật vậy.

Đi chơi với A Sùng, Ninh Vũ thật sự đã được mở mang đầu óc không ít, về mọi phương diện luôn.

Lúc ăn hải sản, A Sùng chỉ vào mấy con hàu sống trong đĩa nói với Ninh Vũ: “Em biết không, hàu thay đổi giới tính mỗi năm.

Bây giờ thực ra chưa phải mùa tốt nhất để ăn món này, nhưng chất lượng hàu của nhà Anderson không tệ, được gọi là ngọc trai đen, em nhìn hoa văn này đi.”

A Sùng cầm một con lên cho Ninh Vũ nhìn, múc một ít hành tím rải lên con hàu, sau đó vắt thêm chút chanh, đưa cho Ninh Vũ: “Nếm thử xem.”

Ninh Vũ không thích ăn đồ sống lắm, hơi do dự.

A Sùng cười than thở: “Em thử đi, ăn ngon hay không cũng phải ăn rồi mới biết được.”

Ninh Vũ cho rằng sẽ là mùi vị mà mình rất ghét, kết quả nếm thử thấy cũng không tệ.

Cũng không tả rõ được, A Sùng nói mùi vị này có tầng lớp, Ninh Vũ cảm thấy giống như những con sóng ngoài biển khơi đánh vào bờ vậy, tầng tầng lớp lớp, như đang khiêu vũ trên đầu lưỡi.

Lúc khui rượu A Sùng mắng Anderson keo kiệt, chỉ tặng có một chai Prosecco.

Anh giảng giải cho Ninh Vũ sơ qua về phân loại rượu, rượu gì phối hợp với thức ăn nào thì hợp.

Lúc anh nói, Ninh Vũ quá nửa không nghe lọt, chỉ cảm thấy gương mặt A Sùng rất anh tuấn, rất đẹp trai.

“Khui như vậy dễ kiểm soát hơn một chút…” A Sùng ra hiệu, đưa rượu cho Ninh Vũ: “Đừng xoay đầu chai, dùng sức ở thân chai, đúng, mở ra…”

Bang… chai rượu được mở ra.

Ninh Vũ không nhìn bọt rượu đang bắn ra trên tay, cậu đang nhìn đôi mắt A Sùng lóe lên ánh sáng khi chai rượu vừa được khui ra.

A Sùng cười, tự nhủ: “Tôi rất thích nghe tiếng khui rượu! Cảm thấy rất dễ nghe, không biết tại sao nữa.”

Ninh Vũ rót rượu cho A Sùng, tiếp lời anh: “Em thích nhìn anh, cảm thấy rất đẹp, cũng không biết tại sao.”

A Sùng à một tiếng, nháy mắt với cậu: “Chẳng lẽ không phải vì ngoại hình của tôi đẹp trai à?”

Ninh Vũ cười: “Hình như là vậy thật.”

Trong tiệm rất yên tĩnh, khách chỉ có vài bàn.

Ninh Vũ nhìn A Sùng, lần đầu tiên có cảm giác mình đang yêu đương.

Nhưng cũng không giống lắm… Lại cảm thấy giống như hai người đã chung sống, tựa như vừa khéo vào một ngày kỷ niệm, cùng ra ngoài ăn bữa tối mà thôi.

Khi nói chuyện với cậu, A Sùng vẫn dùng giọng điệu đó.

Nhưng A Sùng bắt đầu dẫn Ninh Vũ đi làm quen với những người bạn của anh, bắt đầu kể cho Ninh Vũ nghe nhiều chuyện liên quan đến bản thân mình hơn.

Bọn họ chung sống dường như có thêm một chút ăn ý, so với trước kia thân mật hơn một chút, mặc dù không nói rõ ra, thế nhưng bầu không khí ấy khiến Ninh Vũ rất hưởng thụ, cậu cảm nhận được rằng A Sùng đang mở lòng cho cậu bước vào.

“Sau này đi học có kỳ nghỉ phải theo tôi ra ngoài chơi nhiều vào, tôi thích chơi, em cũng phải đi chơi với tôi.” A Sùng nói: “Cũng không miễn cưỡng em phải có cùng sở thích với tôi, nhưng ra ngoài nhiều cũng tốt với em.”

Ninh Vũ thích nghe A Sùng nói “sau này”.

Đi cùng anh dĩ nhiên là đi đâu cũng được.

Ninh Vũ gật đầu: “Nhưng em quả thực không thích ra ngoài lắm, em ra ngoài… thích nhất là khâu ngồi xe.”

A Sùng liếc cậu, cười: “Vậy vinh hạnh cho tôi quá, em không thích ra ngoài lại ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm tôi, thật là hiếm có, thật là cảm động, bạn trai Ninh ạ!”

Ninh Vũ nghịch cái dĩa: “Em chỉ thích ra ngoài với anh, một mình một người sẽ không muốn đi chơi.”

A Sùng suy nghĩ một lát mới nói: “Người ta ra ngoài chơi có hai loại khái niệm là du lịch và du ngoạn, trong tiếng Trung, ý nghĩa của hai từ này cũng không giống nhau.

Cái em ghét chắc là loại thứ hai, nhưng du lịch thì khác.

Du lịch cốt lõi là khám phá, trong quá trình còn có thể hưởng thụ cảm giác xa lạ, mới mẻ.

Mỗi người đều nên đi du lịch một lần để trải nghiệm một bản thân khác và phong cảnh khác, hiểu chưa?”

Ninh Vũ gật đầu: “Giống như những gì anh nói, tương tự như vậy, du lịch tinh thần cũng có ích cho thân thể và tinh thần, ví dụ như đọc sách nhiều hơn.

Sau này anh dẫn em đi chơi, em đọc sách cho anh nghe, chúng ta trao đổi ngang bằng, em không chiếm lợi của anh.”

Bọn họ dường như đang trao đổi những thứ quý giá mà bản thân mình có cho đối phương.

A Sùng bật cười, đang định nói gì đó, kết quả Anderson ngâm nga đi tới, trên tay còn cầm giá cắm nến, nói là để bọn họ ăn tối dưới ánh nến.

Mấy người cười đùa mấy câu, A Sùng hỏi Ninh Vũ còn ăn nữa không, Ninh Vũ lắc đầu, A Sùng đứng lên, dẫn Ninh Vũ đến quầy bar trong tiệm.

“Tay tàn rồi, không thể pha cầu vồng thiên đường cho em nữa.” A Sùng lấy một khối băng hình cầu ra, hỏi Ninh Vũ: “Uống Whisky được không?”

Anderson xen miệng vào: “Tôi cũng biết pha cầu vồng thiên đường! Để tôi tới!”

“Anh biến đi giùm.” A Sùng cười mắng anh ta, lại dặn Anderson: “Chúng tôi uống Whisky.

Anh đừng uống, chờ lát nữa làm phiền đưa chúng tôi tới khách sạn.”

Ninh Vũ vẫn luôn nắm tay A Sùng.

Cũng không biết có phải do uống chút rượu vào rồi hay không, cậu luôn cảm thấy hôm nay tay A Sùng rất mềm, nắm rất thích.

Bọn họ uống hơi ngà ngà say cũng không ham uống nữa, trở về khách sạn quấn quýt nhau một đêm.

Phòng khách sạn là một căn phòng có tầm nhìn thẳng ra biển, điều kiện rất tốt, quả thực là phòng tiêu chuẩn dành cho tuần trăng mật.

Ninh Vũ đảo mắt nhìn lướt qua, trong đầu nghĩ mình và A Sùng đều không thích chụp hình, dường như hơi đáng tiếc.

Cậu vừa mới buông túi xuống, A Sùng đã dán vào lưng cậu, hôn lên.

Từ sau khi hai người làm rõ mối quan hệ mập mờ, đây hình như là lần đầu tiên A Sùng chủ động trong chuyện ấy.

Ý nghĩ này khiến Ninh Vũ rất hưng phấn.

Trong phòng chỉ mở đèn tường lờ mờ, bọn họ ở cạnh giường đứt quãng hôn môi, Ninh Vũ bị mùi hương trên người A Sùng hun đến cả người mềm nhũn, hôn rồi hôn rồi quấn lên người anh.

A Sùng kéo Ninh Vũ ra một chút, trêu chọc cậu: “Muốn rồi à?”

Ninh Vũ ừ một tiếng.

“Còn chờ tôi cởi giúp em nữa sao?” A Sùng sờ lên mi mắt Ninh Vũ: “Phiền em ngoan ngoãn nằm xuống.”

Ngày hôm sau A Sùng dẫn Ninh Vũ đi đảo Phuket.

Dường như A Sùng ở đâu cũng có bạn, có lẽ là nhờ vào việc anh làm hướng dẫn viên du lịch? Có lẽ cũng vì khác biệt, Ninh Vũ luôn cảm thấy ai anh cũng biết, người nào anh cũng quen.

Đi du lịch cùng A Sùng, ngoài ngắm phong cảnh, ăn ăn uống uống ra, Ninh Vũ học được cách đối nhân xử thế nhiều hơn.

A Sùng có kiến thức sâu rộng, trong quá trình Ninh Vũ cũng học được không ít kiến thức du lịch thực dụng đáng tin.

A Sùng dường như vĩnh viễn đều mang đến cho người ta những niềm vui bất ngờ, cuộc sống của anh luôn tươi trẻ, bất định nhưng lại khiến người ta hướng tới, anh sống xuất sắc lại tùy ý, có ai không hâm mộ chứ.

Vậy mà người như thế lại bằng lòng để cậu dẫn dắt, gọi mình là bạn trai.

Ban đầu cảm thấy đó là một xưng hô rất kỳ quái, nghe lâu lại cảm thấy có một cảm giác thân mật lạ kỳ.

“Có lúc anh không giống bạn trai em.” Ninh Vũ từng nói: “Giống… ba em hơn, dạy em nhiều như vậy.”

Lúc nói ra khỏi miệng có hơi hối hận, lời này cứ là lạ.

Nhưng cảm giác được người lớn dẫn dắt đó là thật, dù sao cũng chưa từng có ai dạy Ninh Vũ những chuyện này, ba cậu cũng chưa từng.

Cậu cảm kích, cảm động, luôn cảm thấy tìm được trên người A Sùng một vài thứ mà trước kia mình thiếu sót.

“Có thể, buổi tối lúc làm có thể gọi tôi như vậy, tôi không ngại đâu.” A Sùng khẽ nhéo vành tai Ninh Vũ, cười: “Dạy em thì em chăm chú nghe vào, cho dù sau này không đến với nhau, đối với em cũng không có gì xấu.”

Ninh Vũ lập tức đen mặt: “… Anh thật biết chọc giận em.”

A Sùng gật đầu: “Có cảm giác nguy cơ mới phải, như thế em sẽ có cảm giác cấp bách với chồng em, một mực lo lắng đề phòng là tốt nhất!”

Ninh Vũ: “… Anh như bây giờ em cũng đã có cảm giác cấp bách lắm rồi!”

A Sùng cười ha ha, Ninh Vũ xụ mặt bóc một cục thạch hoa quả nhét vào trong miệng A Sùng, chặn cái miệng bỏ bùa người ta này lại.

A Sùng nuốt cục thạch hoa quả kia, kéo Ninh Vũ lên ca-nô.

A Sùng tới lái, Ninh Vũ ngồi bên cạnh.

Lần này Ninh Vũ không say sóng nữa.

Hải vực này không quá đông người, phong cảnh rất đẹp, Ninh Vũ cảm thấy giờ phút này dường như mình cũng được tự do, thân thể nhẹ nhõm, rất thư thái.

Chơi một lúc, Ninh Vũ nằm ngửa bên chân A Sùng, nói: “Anh Sùng, mỗi lần cách anh rất gần, em cảm thấy… Em đều giống như một bức tượng sáp đến gần ngọn lửa.” Cậu dừng lại, nhắm mắt, cảm thụ gió biển: “Giống như đang tan ra.”

Cả ngày toàn đưa ra mấy ví dụ kỳ quái.

A Sùng dùng một tay gỡ kính râm xuống, ném vào trong ngực Ninh Vũ, lời ít ý nhiều đưa ra tổng kết: “Phiên dịch ra là chó nhỏ lại phát tình rồi phải không?”

Ninh Vũ bực bội cười một tiếng, hét to về phía bầu trời trong xanh lóa mắt trên đỉnh đầu: “Đúng vậy! Em giống như thực sự đang bỏ trốn cùng anh vậy!”

Vừa đúng lúc lái đến nơi, A Sùng dừng ca-nô lại.

Trên chiếc ca-nô dừng ở bên cạnh bọn họ có một bé trai đen gầy, A Sùng huýt sáo với nó, nói một câu tiếng Thái: “Long, vợ anh muốn ăn xoài, ném một quả qua đây!”

“Đệch.” Ninh Vũ tức giận bật cười: “Em không muốn ăn! Chính anh muốn ăn còn nói em muốn ăn!”

Thằng bé tên là Long kia ném một quả chuối tiêu sang, cười lớn tiếng hỏi: “Chỉ có chuối tiêu.

Anh Sùng, anh dẫn người tới rồi?”

A Sùng gật đầu: “Vừa mới nói là vợ.”

Ninh Vũ không chú ý đến xưng hô đó, ngồi dậy nhô đầu ra, lên tiếng chào hỏi người ta.

Thằng bé kia cười hì hì, đánh giá một câu: “Trắng thật đấy.” Nói xong nhảy vào nước đi lặn với khách du lịch.

A Sùng ăn xong quả chuối tiêu lớn chừng bàn tay kia, tiến tới hôn Ninh Vũ.

Hôn một cái, đuôi mắt A Sùng thoáng thấy ở trên chiếc thuyền kế bên chiếc thuyền bên cạnh có một cô gái đang cầm điện thoại chụp bọn họ.

A Sùng dứt khoát áp Ninh Vũ lên mạn thuyền, từng bước một hôn người bị hôn đến không biết trời đâu đất đâu ở trong ngực đến chỗ cửa, dùng tư thế đó cùng Ninh Vũ ngã vào trong biển.

Bọn họ ngã xuống dòng nước xanh lam trong suốt, ôm thật chặt đối phương, ở dưới biển hôn môi, mãi đến khi trong phổi không còn đủ dưỡng khí mới trồi lên mặt nước.

Cả người Ninh Vũ quấn trên người anh, cười như một đứa trẻ, nhìn qua rất sảng khoái.

A Sùng bị cậu ôm một lúc bỗng phát hiện mình có phản ứng.

Rất kỳ quái, chung sống với Ninh Vũ càng lâu, anh lại càng thích thân thể của cậu.

A Sùng phát hiện mỗi lần mình nhìn thấy miệng Ninh Vũ, nhìn thấy thân thể của Ninh Vũ, anh đều sẽ có rất nhiều ý nghĩ vô cùng hạ lưu.

Da dán sát vào da, cách nước biển vẫn sẽ cảm thấy thân thể nóng ran.

Hình như là một loại yêu thích đến từ bản năng nguyên thủy nhỉ.

Cái này có tính là rất thích không? A Sùng thỉnh thoảng lại thất thần suy nghĩ như vậy.

Hình như so với con người đơn thuần này, mình có hơi dung tục.

Nhưng muốn anh nói ra nhiều triết lý liên quan đến tình yêu giống như Ninh Vũ… Anh cũng không nói ra được.

Thật ra anh và Ninh Vũ có rất nhiều điểm khác biệt, đề tài nói chuyện khi ở cạnh nhau cũng chẳng có chiều sâu, dường như không được tính là soulmate theo ý nghĩa truyền thống.

Nhưng ai nói ở bên nhau nhất định phải là soulmate? Mọi người chẳng qua chỉ là mượn một bờ vai, dựa vào nhau một chút mà thôi.

Em bằng lòng, tôi cũng thế, chẳng cần đợi đến trời già đất tận, người ta lẽ ra nên nắm bắt lấy giây phút hiện tại, một giây này trôi qua, lại nỗ lực vì một giây kế tiếp.

Nhìn mà xem, trời xanh, biển cũng xanh, giờ phút này Ninh Vũ mà anh thích cũng xanh, sáng ngời lấp lánh, bọn họ trẻ tuổi, bọn họ có bí mật, có quá khứ riêng của mình, nhưng giờ phút này bọn họ ôm nhau, chạm vào nhau, đây chính là những ký ức đẹp nhất.

Nhìn xem, ánh mắt Ninh Vũ giống như chị ba, tiếng đọc sách của Ninh Vũ vào buổi tối giống như sư phụ, giọng nói an ủi của Ninh Vũ như người mẹ chưa được gặp mấy lần của mình… Không gặp mặt làm sao biết là giống ư? Quan tâm làm gì, chính là giống.

Nhìn xem, lúc Ninh Vũ cười lên rất thân thiết, gương mặt sáng ngời nhìn sang, em ấy thật thân thiết, có thể đóng vai những nhân vật khác nhau, giống như hòn đảo trong vùng biển này vậy.

A Sùng xoa vành tai Ninh Vũ, lại cúi đầu hôn lên trán đối phương.

Ninh Vũ nhìn người một nhà bơi lội chơi đùa cách đó không xa, đột nhiên nhăn nhăn nhó nhó nói với A Sùng: “Anh Sùng, anh nhìn phao bơi của đứa bé kia kìa… Đẹp thật đấy.”

A Sùng cười: “Có lời phiền em nói thẳng, đừng vòng vo.”

Được rồi.

Ninh Vũ cười, hơi ngượng ngùng hỏi: “Anh Sùng, em có thể cho anh một gia đình không?”

Cho tôi một gia đình?

Có lẽ do thân thể trôi nổi trên mặt biển, A Sùng nghe thấy lời này cũng có một loại cảm giác lâng lâng.

Anh hỏi: “Loại gia đình nào?”

Ninh Vũ nói: “Có lẽ là… nơi mà khi mệt mỏi anh có thể trở về.

Giống như… anh ra ngoài đi làm, em cũng đang đi học, sau đó anh nhắn cho em một tin nói muốn ăn món gì, em tan học sẽ đi mua ngay, buổi tối làm cơm, chúng ta ăn cùng nhau… Là loại này nhỉ?”

Kể xong Ninh Vũ cũng tự bật cười: “Em cũng không biết mình đang nói gì nữa… Thật ra em cũng không rõ lắm cái gì là gia đình, anh coi như em đang đánh rắm đi.”

Vậy thì quả rắm này của em cũng vang quá rồi đấy.

A Sùng nâng mặt Ninh Vũ, giọng đầy nghiêm túc: “Em hỏi lại tôi một lần nữa đi.”

Ninh Vũ không phản ứng kịp: “A? Cái gì?”

A Sùng không nói, chỉ thấy anh cười.

Trái tim Ninh Vũ bỗng dưng đập loạn, ngón tay chìm dưới nước vô thức cuộn tròn lại.

“Em hỏi…” Giọng Ninh Vũ rất dè dặt: “Em có thể cho anh một gia đình không?”

A Sùng gật đầu rất dứt khoát, đáp: “Có thể.

Phiền em sau này chăm sóc tôi thật tốt, mỗi ngày em tung được mặt số 1, em đều là gia đình của tôi.”

Tại sao lại ở địa điểm kỳ quái như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, mơ hồ đã đồng ý và giao phó rồi? Mắt Ninh Vũ thoáng chốc đỏ bừng, cậu bắt đầu cảm thấy địa điểm này thật không trang trọng, hỏi ra cũng quá tùy tiện, không có cách nào ghi chép lại cũng chẳng có cách gì kỷ niệm, thế này…

A Sùng cười.

Anh lại bị Ninh Vũ bị hạnh phúc làm choáng váng đầu óc kéo vào trong nước, cùng đối phương trao đổi một nụ hôn mang theo vị mặn của biển cả.

Sau khi rời khỏi Phuket, bọn họ trở lại Bangkok.

Vốn cho rằng sẽ trực tiếp về nhà, bởi vì ba ngày sau Ninh Vũ còn phải đi học.

Kết quả A Sùng lái xe dẫn Ninh Vũ đến một… nơi gần giống làng du lịch nhưng lại không quá giống, nhìn qua rất giống khu nhà giàu.

“Tuần trăng mật kết thúc ở đây.” A Sùng đẩy mở cổng sắt, gật đầu với người phục vụ ở bên cạnh, lại nói: “Trang viên của bạn tôi, tương đối tư nhân, sửa sang lại không tệ, trồng rất nhiều cây xanh, ngắm mặt trời lặn rất đẹp… Vào thôi.”

Nếu như bắt Ninh Vũ hình dung cảm quan đầu tiên đối với trang viên này thì… Đó chính là bên ngoài có cảm giác rất Tây rất Âu, nhưng bài trí trong phòng dường như hơi có tâm hồn thiếu nữ quá?

Ôi, tại sao trên tường phải treo nhiều tranh sơn dầu dòng tâm thức với gam màu hồng macaron thế, cả chiếc nơ bướm kết từ lụa mỏng màu hồng phấn trên tay vịn cầu thang kia cũng hơi quá rồi!

A Sùng hiển nhiên cũng hơi không thích ứng được phong cách bên trong, bọn họ trầm mặc lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra, sau đó đồng loạt hóa đá.

Ninh Vũ: “… Anh Sùng, anh có đưa ra yêu cầu kỳ quái gì với bạn mình không đó?”

A Sùng: “… Tôi chỉ nói với anh ta là sẽ dẫn vợ tới ở lại một đêm.”

Căn phòng ở trước mắt bọn họ, dõi mắt nhìn lại tất cả đều là đồ trang trí màu đỏ sậm, trên giường bày đầy cánh hoa hồng màu đỏ thẫm, trên cánh hoa còn có nến thơm, bày ra một hình trái tim đầy quê mùa… Trên đất cũng toàn là nến và hoa, tuyệt nhất là trên đầu giường còn dán chữ “song hỷ” (囍)…

Ninh Vũ chỉ chữ “song hỷ” kia hỏi: “Bạn anh định cho anh một hôn lễ kiểu Trung…? Tri kỷ thế còn gì.”

Hai người nhìn “lãng mạn” đầy đất khó mà chống đỡ, thở ngắn than dài, cái giường này ngủ kiểu gì, ham muốn và hứng thú bay sạch, nhìn một cái đã héo.

Ninh Vũ chỉ có thể vào phòng tắm tìm một cái máy sấy tóc tới thổi tắt toàn bộ nến, lại gạt hết long nhãn đậu phộng gì đó được nhét vào dưới chăn đi, cánh hoa hồng cũng gạt sạch, thu dọn xong đã muộn lắm rồi, vừa mệt lại buồn ngủ, cũng không còn tâm tư làm gì khác, rửa mặt xong là ngủ.

Đi chơi thật ra cũng rất mệt mỏi, huống chi chơi nhiều ngày như thế.

Đêm hôm ấy bọn họ ngủ rất ngon, ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời lên cao ba sào mới bị đói tỉnh.

A Sùng không mở mắt ra nổi, nằm ở trên lưng Ninh Vũ nói tôi đói quá, muốn ăn mì.

Ninh Vũ ngáp đi xuống phòng bếp xem thử, nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, cậu làm mỳ ý sốt kem, bưng trở về trên giường ngồi, đút A Sùng ăn một miếng, mình ăn một miếng, còn chưa ăn xong lại hôn một cái, hôn rồi hôn rồi thân thể lại quấn quýt vào nhau.

Người khác có phải như vậy hay không Ninh Vũ không biết, dù sao tuần trăng mật của cậu và A Sùng quả thật có hơn phân nửa thời gian đều trôi qua trên giường.

Chờ mặc xong quần áo định ra sân ngó một chút đã là chạng vạng tối.

Thật ra thì sân có thể coi như một vườn cây trái.

Trong vườn trồng vài loại rau củ cây trái đẹp mắt, nuôi ong, còn làm một cái giá trồng hoa đằng, nhìn qua xanh um tươi tốt, dùng để hóng mát, bên trong còn có ghế dựa bằng gỗ.

Ninh Vũ theo A Sùng đi tới bên một cái hồ nhỏ, phát hiện trong hồ còn trồng súng nia, nhìn qua có thể thấy là môi trường vô cùng tốt.

A Sùng cầm công cụ lên, nói dẫn Ninh Vũ đi lấy mật ong.

Ninh Vũ chưa từng làm việc này, sợ không làm tốt, ở ngay bên cạnh nhìn A Sùng lấy mật, bản thân cầm chậu nhỏ đón lấy.

Mật ong lấy ra ngửi cũng thấy ngọt ngào, A Sùng đi chân trần, cùng Ninh Vũ trở về bãi cỏ bên hồ, tùy ý nằm xuống nhìn nắng chiều.

Mở một chai rượu đỏ, bọn họ đều không câu nệ, trực tiếp uống từ miệng chai, anh một ngụm em một ngụm, Ninh Vũ cười nói: “Sao cứ giống như đang uống Nhị Oa Đầu.”

Tóc A Sùng có hơi loạn.

Anh cười, tùy ý cầm khối mật ong vừa mới lấy lên ăn.

Giống hệt như trước kia, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại buông thả mê người.

Ninh Vũ nhìn anh không chớp mắt.

A Sùng: “Bạn trai Ninh sắp phải đi học rồi.”

Ninh Vũ gật đầu: “Ừ.”

“Phải học tập thật giỏi nha.”

Ninh Vũ cũng không khiêm tốn: “Thành tích của em vẫn luôn rất tốt.”

A Sùng cầm một miếng bánh mì nướng mềm trong giỏ, bôi mật ong dính trên ngón tay lên bánh mì, ăn rất tùy ý.

Anh mở miệng nói cũng rất hững hờ: “À, quên nói với em một chuyện, tôi nghỉ việc rồi.”

Ninh Vũ hơi bất ngờ: “Muốn đổi công việc à?”

A Sùng gật đầu, lại cầm một khối mật ong: “Định đi Chiang Mai làm việc ấy mà, chị ba muốn mở tiệm mới ở bên đó.”

Hô hấp của Ninh Vũ căng thẳng: “Vậy…”

A Sùng cười ngắt lời cậu: “Cho dù ở Chiang Mai cũng không thể ngày ngày gặp mặt được, em phải đi học mà.

Có muốn tung trước đồng xu cho một tháng tới luôn không?”

Ninh Vũ uống một hớp rượu suýt nữa thì sặc, không biết sao đang yên đang lành lại nhắc đến vụ này.

Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt của A Sùng hơi là lạ, thật giống như… một lời mời gọi kỳ quái nào đó.

Ánh mắt kia rất dễ khiến người ta lâng lâng bay bổng.

Ninh Vũ nhấp môi, móc đồng xu đáng chết kia từ trong túi ra, tự mình tố khổ: “Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc tử hình trước đám đông.”

Cậu ném ra, bắt lấy.

Là số một.

A Sùng huýt sáo: “Chúc mừng em có được tôi một ngày.”

Ninh Vũ cười, lại tung lần nữa.

Hình hoa cúc.

Quả nhiên vận may không tốt lắm.

Ninh Vũ mím môi: “Được rồi, đây là số mệnh.

Có điều một ngày này em sẽ cố gắng…”

Nhưng A Sùng cắt lời cậu: “Vận may của em tốt thật đấy, lại là số 1.” Nói xong, A Sùng nhìn đóa hoa cúc trên đồng tiền xu kia, tiếp tục nói điêu y như thật: “Chậc chậc chậc, vận may tốt thật đấy.”

Ninh Vũ sửng sốt một giây, không hiểu nổi là mình mù hay A Sùng mù, cậu nhìn đồng xu hai lần lại nhìn A Sùng hai lượt, vừa mới định nói gì đó, A Sùng đã giục cậu: “Làm gì, tiếp tục tung đi, nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi có số 1 chắc?”

Ninh Vũ cố kìm nén nhịp tim đập, lúc tung đồng xu kia lên một lần nữa, tay cũng hơi run run.

Vẫn là hình vẽ.

Ninh Vũ nhìn bông hoa cúc trong lòng bàn tay, lại len lén ngẩng đầu lên, nhìn A Sùng.

A Sùng liếm mật ong trên đầu ngón tay, a một tiếng: “Lại là số 1, chúc mừng nhé.”

Vì vậy dưới nắng chiều, bọn họ lặp đi lặp lại trò chơi tung đồng xu nhàm chán kia.

Lúc tung được hơn hai mươi lần, tay Ninh Vũ đã hơi mỏi, nhưng động tác của cậu càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng không kìm được khóe miệng khẽ cong lên.

Cuối cùng vẫn không nhịn nổi ham muốn được voi đòi tiên, lúc ấy Ninh Vũ mới nói: “Có thể đổi đơn vị đo lường từ một ngày thành một tháng không, em có thể tung đến khi trời già đất tận luôn!”

A Sùng liếc cậu, lại kể câu chuyện cười khô khan nhạt nhẽo không có gì đáng cười kia: “Em có biết chuyện gì một người có thể làm, hai người lại không thể làm không…”

Lúc này Ninh Vũ như hươu con chạy loạn, vô cùng đắc ý, cậu trực tiếp ngắt lời A Sùng, đáp lời: “Anh có biết có một thành ngữ gọi là chỉ hươu nói ngựa không?”

A Sùng cười, giọng rất nhẹ: “Cho em trước một tháng rồi, không nên tham lam quá, đã nhiều lắm rồi.

Chầm chậm mà đi thôi, tôi cũng sẽ không chạy mất.”

A Sùng mút mật ong trên tay, đứng lên.

Ninh Vũ ngửa đầu nhìn anh.

Sau lưng A Sùng là ánh nắng chiều.

Ngắm mặt trời lặn ở đây thật sự rất đẹp, đẹp như trên bờ biển vậy, có lẽ là vì cách xa đô thành, cho nên dõi mắt nhìn ra tầm mắt rất rộng.

Ánh chiều tà rực rỡ ấy rọi chiếu lên mặt, lên trên người A Sùng một luồng ánh sáng ấm áp, giống như được mạ lên vậy, khiến gương mặt A Sùng nhìn rất đỗi dịu dàng.

A Sùng cúi đầu, từ tốn nói với cậu: “Ninh Vũ, em có biết Bangkok còn được gọi là thành phố thiên thần không?”

Ninh Vũ gật đầu.

“Tôi vẫn luôn ở đó.” A Sùng hơi nghiêng đầu, nói: “Nhưng nơi này chẳng có thiên thần, nếu tôi đi cùng với em, em phải cho tôi một thiên thần.”.

ngôn tình hoàn

Thật ra thì giây phút ấy… trong lòng Ninh Vũ đã nghĩ rằng: Đó chẳng phải là anh sao, hình như em nhìn thấy được lông vũ của anh rồi.

Giống như giây tiếp theo anh sẽ bay đi mất vậy.

Ninh Vũ gật đầu, đáp: “Em cho anh, vậy anh cũng phải cho em thật nhiều số 1, cho em cơ hội.”

A Sùng gật đầu: “Được chứ.

Ninh phải chăm sóc tôi thật tốt đấy.” Anh dừng lại: “Còn cả mèo của tôi nữa.”

Ninh Vũ suy nghĩ một lát, vui vẻ gật đầu, nói rất nhanh: “Hai con mèo em đều sẽ nuôi thật tốt, nhất là con lớn, em có kinh nghiệm rồi, tính khí tốt không cần tiền, biết nấu cơm rửa chén viết code còn mua thạch hoa quả cho anh nữa!”

A Sùng bị chọc cười, anh vừa định nói, Ninh Vũ đã bật cười, sau đó trong tầm mắt bọn họ… chợt có một con bướm bay tới.

Màu trắng, là một con rất nhỏ.

Không biết có phải do bị mật ong trên người A Sùng hấp dẫn không, lại bắt đầu… bay vòng quanh anh.

Con bướm, ráng chiều, ánh hoàng hôn, A Sùng, những từ ngữ này ghép chung lại một chỗ, hình ảnh bắt đầu trở nên hơi không chân thực.

Ninh Vũ bị cảnh tượng ấy làm rung động, khoảnh khắc đó cậu cảm thấy A Sùng có lẽ đã bỏ bùa tất cả vạn vật sinh linh rồi.

Bọn họ đều uống rượu, nhìn sang như vậy, cậu cảm thấy bầu trời say, mình cũng say, hình ảnh này cũng giống như bị nhiễm cơn say rồi, trong bầu không khí còn mùi hương ngọt ngào của mật ong, dinh dính lại nóng bỏng.

Đôi mắt A Sùng sáng rực lên, anh ra hiệu Ninh Vũ đừng lên tiếng, cằm khẽ gật về phía con bướm kia, ý bảo Ninh Vũ bắt về ngắm chơi.

Sau đó Ninh Vũ nhớ lại giây phút ấy, cậu biết, mỗi một động tác của mình đều là ông trời bảo mình làm vậy.

Cậu đứng lên, nhìn vào đôi mắt ánh lên ráng chiều muôn trượng của A Sùng.

Ở trong đó có thiên thần, có ký ức của một thành phố, còn có hai cái bóng của mình.

Ninh Vũ nghe thấy tiếng tim mình đập, vô cùng rõ ràng.

Con bướm kia bay quanh A Sùng, lượn vòng vòng, hôn lên ngón tay dính mật ngọt của anh, lại bay lên trên, cuối cùng bay đến bên môi A Sùng.

Cánh bướm run run, A Sùng cười, hôn lên con bướm ấy.

Thịch.

Tiếng tim đập vang lên.

Ninh Vũ đột nhiên đưa tay vững vàng bắt lấy hai cánh tay A Sùng, con bướm kia bị người đột nhiên xông tới dọa sợ bay về phía xa.

A Sùng nhướng mày, cười với Ninh Vũ ở trước mặt.

Bọn họ đối mặt dưới ráng chiều.

“Làm gì thế, bảo em bắt bướm mà.” A Sùng khẽ cười: “Em ngốc ghê, nó bay đi mất rồi.”

Ninh Vũ đi xuống nắm lấy bàn tay A Sùng, mười ngón đan xen, nắm thật chặt.

“Không.” Ánh mắt Ninh Vũ sáng bừng: “Em bắt được con bướm của em rồi.”

——END——.