Công công còn muốn nói vài lời, nhưng lại chần chờ ngập ngừng.

Lo lắng nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Duật ngày càng trở nên gầy yếu, thoạt nhìn tiều tụy phi thường, tóc mai gần hai bên má rối bù, trông thật nhếch nhác, chật vật.

Hơn mười ngày chưa để ý đến khuôn mặt, mà ngay cả cơm canh cũng không màng đến, mấy ngày liên tiếp, thần thái phấn chấn lúc trước biến mất không chút dấu vết, công công luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Duật không khỏi cảm thấy đau lòng.

Trước kia Hoàng Thượng, không phải là cái dạng này .

Bất luận làm chuyện gì cũng luôn tràn đầy tự tin, ngạo thị quần hùng.

Chính là từ khi Bạt Thác công tử lâm vào hôn mê, Hoàng Thượng trở nên có chút bất đồng, tự tin trong dĩ vãng bắt đầu rạn nứt, xen vào một chút yếu đuối, theo thời gian Bạt Thác công tử hôn mê càng lâu, Hoàng Thượng giống như là mất đi hồn phách, mỗi ngày lưu luyến ở trong phòng Bạt Thác công tử .

Cùng Bạt Thác công tử nói chuyện, kể ra những chuyện cũ cùng với những hối hận.

Mỗi lần nghe thấy, hắn luôn vì những lời của hoàng thượng không tự giác mà rơi lệ.

Ai nói Hoàng Thượng là người tàn khốc vô tình? Hắn theo hầu hạ Hoàng thượng bao nhiêu lâu, Hoàng Thượng si tình hơn so với bất kỳ kẻ nào, người mà Hoàng Thượng đã nhận định, cả đời sẽ không thay đổi.

“Ngươi để cho trẫm một mình yên lặng một chút.”

Công công do dự.

“Để cho trẫm yên lặng một chút!” Hắn dùng lực đập mạnh xuống bàn, phiền lòng rống to.

“Vâng…..”

Công công hoảng sợ, không dám chọc giận hắn, đành phải lo lắng nhìn hắn vài lần, rồi sau đó đẩy cửa rời đi.

Trong thư phòng không người, công công vừa đi, Hoàng Phủ Duật lập tức loan hạ thắt lưng mãnh liệt ho khan.

Gương mặt nóng lên.

Bị bệnh, hắn biết chứ, nhưng hắn không muốn trị.

Quên đi, cứ như vậy chết đi.

Bạt Thác Vô Nhược không có dấu hiệu tỉnh lại, như vậy, để cho hắn đến bầu bạn cùng y.

Hắn đã đáp ứng y, bên cạnh hắn chỉ có thể có một mình y, hắn đáp ứng y bồi ở bên cạnh y, một khi đã như vậy, để cho hai người bọn họ gặp mặt dưới hoàng tuyền, thực hiện ước định.

Hoàng Phủ Duật gục xuống bàn, ý thức dần dần mơ hồ.

Không có Bạt Thác Vô Nhược ở bên cạnh, quyền thế cũng không có cách nào hấp dẫn hắn, thiếu y, ngực giống như bị người ta hung hăng đào thành một cái động, trống rỗng, không cảm giác.

Thời điểm nào thì trở nên yếu đuối như thế?

Thời điểm nào thì trở nên bất lực?

Tại sao ***g ngực của hắn, lại giống như phá thành một cái động?

Để cho hắn chết đi…… Để cho hắn như vậy giải thoát đi……

Đang lúc mông mông lung lung như vậy, có một đạo thanh âm nhu hòa quen thuộc vang lên bên tai hắn.

‘Hoàng Phủ Duật.’

Ai?

Là ai?

Nghe thấy thanh âm kia, cả trái tim hắn đều bị nhéo đau.

‘Hoàng Phủ Duật.’

Ngươi là ai? Kêu trẫm làm cái gì?

‘Chờ ta.’

Chờ ngươi? Tại sao phải chờ ngươi? Ngươi đang nơi nào? Ngươi rốt cuộc là ai?

‘Chờ ta.’ người nọ lại nói.

‘Đừng chết, đừng buông hy vọng.’

Đừng buông…… hy vọng?

‘Xin ngươi chờ ta, ta sẽ trở về .’

‘Bởi vì ── ta yêu ngươi, mặc kệ đường xá xa xôi, mặc kệ bao nhiêu gian khổ, vì ngươi, cho dù có thiên tân vạn khổ, ta nhất định cũng sẽ trở về , cho nên…… Xin ngươi chờ ta.’

── xin ngươi chờ ta.

Bỗng nhiên, trước mắt một mảnh ánh sáng, làm cho hắn chói đến mức mở mắt không ra, hắn đành phải tạm thời nhắm mắt lại.

Một lát sau, hắn lại mở mắt ra, cảnh sắc đột nhiên biến đổi, khuôn mặt các vị thái y xuất hiện ở trước mắt.