Trong mật thất của Bái Hỏa Giáo, Thánh Sơn, Trung Nguyên

Giáo chủ Bái Hỏa Giáo Vương Hi Cương cầm trong tay thánh chỉ của Minh Thành tổ Chu Lệ, cười như đười ươi giữ ống

- Ha ha, cuối cùng cẩu hoàng đế cũng phải nhờ đến Thánh Hỏa Giáo chúng ta, quả thật là Hỏa Thần phù hộ, hỏa thần phù hộ, ha ha ha...

Kêu gào xong, Vương Hi Cương liền triệu tập 4 vị trưởng lão cùng các đường chủ, đàn chủ đến phòng nghị sự. Đợi mọi người đến đầy đủ, họ Vương mới nói

- Các vị, hoàng đế Chu Lệ chuẩn bị nam chinh Giao Chỉ, nhưng lại ái ngại vũ khí của nhà Hồ, muốn mượn hỏa đồng, hỏa châu của chúng ta để đối phó với người Giao chỉ. Y đồng ý nếu chúng ta cung cấp hỏa đồng cùng hỏa châu cho triều đình sẽ cho phép Thánh Hỏa giáo mở rộng vào Trung Nguyên, thu nạp tín đồ, lớn mạnh giáo phái. Ý của các vị ra sao?

- Thật sự là tốt quá, thật sự là tốt quá rồi – mấy tên trưởng lão cùng các đường chủ, đàn chủ vui vẻ cười nói

Vương Hi Cương gật gù nói tiếp

- Để cho chắc ăn, Thiên trưởng lão, Địa trưởng lão trấn giữ tổng đàn, Huyền, Hoàng 2 vị trưởng lão mang theo Hỏa Đường, Độc Đường, Thứ Đường, Thích Đường theo hoàng đế chinh phạt giao Chỉ.

- Tuân mệnh giáo chủ!

---------------

Hội An, sở nghiên cứu quân khí Z111

- Hey, gọi tớ có việc gì vậy? – Minh tiến cười nói với Bùi Minh Văn

- Bọn tôi mới nghiên cứu ra vũ khí kiểu mới, thích hợp với cảnh sát các ông

- Well, thứ gì vậy? – Minh Tiến hào hứng hỏi, “vũ khí mới” – 3 từ này thật sự quá hấp dẫn rồi

- Mặc cái này vào trước – Bùi Minh Văn đưa cho Minh Tiến một chiếc áo giáp hơi dầy

- Cái này là...

- Áo giáp chống đạn, hợp kim gốm sứ loại siêu cứng, là phế phẩm khi bọn tôi chế tạo lưỡi dao, rác thải tái chế

- ... – Minh Tiến không nói gì, mặc áo giáp chống đạn vào

- Sợi cacbon t-10, độ cứng chỉ thua kim cương, chịu va đập...- Văn cười rõ đểu khi thấy Tiến mặc giáp vào, cầm khẩu Hổ Mây chĩa thẳng vào người hắn

- Nè... nè... đừng có ...

- Đoàng!!!... Đoàng!!!... Đoàng!!!... – Chữ đùa chưa kịp bay ra khỏi miệng, Văn đã nổ súng – thế nào, không tệ chứ

- Hơi đau một chút – Tiến cởi áo giáp ra, xoa xoa ngực, đem giáp choàng lên người Văn

- Ủa mặc giáp cho tôi làm gì vậy – Bùi Minh Văn máu lên não bị chậm – nè ... nè... đừng đùa

- Troll tôi này – Bùi Minh Văn cầm lấy khẩu súng lục Hổ Mây bắn nốt 3 viên đạn còn lại

Một lát sau, 2 tên xoa xoa ngực đi đến khu vực thử súng. Văn đưa cho Tiến một khẩu súng trường, nói

- Súng shotgun LV 1404, bắn đạn ghém, tầm sát thương 50-70m, thích hợp chiến đấu trên đường phố, dễ ngộ thương, quân đội chê không sử dụng

- quân đội chê rồi ông đưa tôi, tôi là bãi rác hả – Tiến càu nhàu

- Ôi thôi thôi, cái này hợp với cảnh sát bọn ông còn gì, không lẽ ông định dùng súng lục đối phó với phần tử khủng bố...

Phần tử khủng bố là từ dùng để chỉ lực lượng Việt Gian cùng đám cẩm y vệ nhà Minh, theo luật pháp, trong thời kỳ chiến tranh, tất cả các phần tử và các hành vi khủng bố đều có thể bị tử hình không cần xét xử.

----------------

Lúc này, ở Okinawa, quân Nanzan thừa thắng xông lên, đuổi theo sát nút tàn quân của Hokuzan và Chuzan. Chiến hạm Liên Việt cũng theo đường biển đánh phá các làng mạc, thành trì ven biển, khủng bố tinh thần của dân chúng và võ sỹ Okinawa...

Trung tuần tháng 10 năm 1404, Hokuzan cùng Chuzan đã thống nhất lại thành Vương quốc Kyu-ryu do Sho Shisho làm Hoàng đế. Sho vừa lên ngôi đã vội gửi sứ thần cầu viện Đại Minh và Satsuma. Là hàng xóm làng giếng, là mẫu quốc lâu năm của đảo Okinawa, nhà Shizuma xứ Satsuma nhanh chóng gửi 500 samurai, 5000 túc khinh cùng 10 chiếc thuyền chiến đến Okinawa, chuẩn bị ngăn cản những kẻ từ bên ngoài tham dự vào chính trị của vương quốc phụ thuộc này.

Nhưng thật không may, đoàn tàu của quân Satsuma bị tàu Bà Triệu chặn lại ở ngoài khơi. Sau 4 loạt pháo thị uy, các samurai cùng túc khinh lập tức dương cờ đầu hàng, xin được rút về Satsuma. Cái gì mà tinh thần võ sỹ đạo, tinh thần samurai, đặt nó sang 1 bên đi. Nếu chết trôi ở trên biển trong khi quân địch cũng không giết được 1 người nào thì đó mới là sự sỷ nhục của các samurai thiện chiến này đó.

Tàu Bà Triệu hộ tống đoàn chiến hạm của Satsuma về tận cảng Buzen, sau đó ung dung rời đi trong sự khiếp sợ của quân Nhật.

Không có sự giúp đỡ của bên ngoài, đầu tháng 11 năm 1404, quân Nanzan đánh đến tận thủ đô của Kyu-ryu. Hoàng đế Sho shisho mổ bụng tự sát. Vua Ouoouso trở thành hoàng đế duy nhất của Okinawa, đóng đô ở lâu đài Shurijo. Dưới sự đốc thúc của vua Ouoouso, một bến cảng quân sự bắt đầu được xây dựng ở vịnh Kinbu. Để lại 200 lính thủy đánh bộ cùng vài viên quan ngoại giao, Huỳnh Đức Bình lại dẫn mọi người hướng thẳng về Kyoto, nơi ở của thiên hoàng và shogun nhà Ashikaga...

----------

Đoàn tàu chiến của quân Liên Việt bị chặn lại ở cửa Miyo, ngoài cửa vịnh Renbu, cách Kyoto hơn 20km. Từ trên chiến thuyền, các thủy thủ cũng như thành viên hội Liên Việt có thể nhìn thấy tòa lâu đài đồ sộ Sabuki, nơi ở của tướng quân Ashikaga Yoshimochi và hoàng cung Kyoto, nơi ở của thiên hoàng Go-Komatsu, còn được gọi là Hậu Tiểu Tùng Thiên Hoàng.

Khó chịu với hành vi vây quanh của các chiến thuyền của Nhật, Huỳnh Đức Bình nói với Jame hạ lệnh cho các chiến hạm thay nhau nã pháo. Tiếng pháo nổ ầm ầm vang lên không dứt, đánh cho nước biển văng tung tóe. Sau 2 phút nã pháo thị uy, Huỳnh Đức Bình sai sứ giả đến nói với các tàu Nhật, nếu không rút lui quân Liên Việt sẽ nổ pháo đánh chìm các chiến thuyền này. Đồng thời yêu cầu được tiếp kiến Thiên hoàng Go Komatsu và Mạc Phủ Ashikaga, nếu yêu cầu này không được đáp ứng, phe Liên Việt sẽ sử dụng vũ lực để “bảo vệ quyền lợi và danh dự” của mình.

Sáng ngày 10-11-1404, Hạm đội Liên Việt được phép đổ bộ xuống cảng Renbu tiến hành các hoạt động thương mại, đồng thời Huỳnh Đức Bình cũng được triệu tập đến hoàng cung của Thiên hoàng Go-Komatsu để gặp mặt.

-------------

So với hoạt động quân sự kiêm ngoại giao kiêm ngoại thương của Bình thì hoạt động quân sự thuần túy của Hàn Thần diễn ra thuận lợi hơn nhiều. 10 ngàn quân Chiêm và 2000 quân Liên Việt đổ bộ lên đảo Palawan của vương quốc Mã Lai, bắt đầu quá trình xâm chiếm và khai thác thuộc địa. Đám thổ dân trên đảo sử dụng những vũ khí thô sơ như rìu đá, giáo đá, búa đá tấn công quân Chăm, kết quả là 300 người bị giết, gần 3000 người bị bắt sống. Tiếp đó, 3000 tên bị bắt này dưới đòn roi và nắm đấm của quân Chiêm, bắt đầu chặt cây mở đường, dẫn đường cho quân Liên Việt làm cỏ hết làng này đến xóm khác trên đảo Palawan. Chỉ trong tháng 10, toàn bộ thổ dân trên đảo đã bị tập trung lại tại khu tập trung dân cư, hơn 1 nửa được đưa đến Đại Việt tham gia kiến thiết đất nước, còn lại bắt đầu chặt cây làm nhà, mở đường, chuẩn bị đón dân Đại Việt đến “chung sống”. Theo chính sách của hội Liên Việt, thổ dân sẽ bị đưa đến Đại Việt, còn ở Đại Việt cũng sẽ tổ chức di dân đến các vùng đất mới tiến hành khai thác thuộc địa. Bởi vậy ở Đại Việt đang khuyến khích sinh để, gia tăng dân số...

Khi chiến sự ở Nhật kết thúc cũng là lúc Hàn Thần dẫn theo 2000 liên quân Chiêm – Việt đổ bộ lên vùng Miri, vương quốc Malaka, với tư cách là lính đánh thuê phục vụ cho vua Salamita, một hoàng tử của Srivijaya đã tách ra khỏi vương quốc này. Vương quốc Malaka non trẻ lúc này đang thiếu quân đội, bị bao vây và cô lập bởi 3 đế quốc lớn: Ayutthaya của Xiêm, Majapahit và Srivijaya. ( * )

--------

Kyoto, Nhật Bản

Gia Bảo, Huỳnh Văn Nam dẫn đầu một đám chán nản dắt díu nhau trở về bến cảng, trong đó đặc biệt nhất là Xích Tử, dáng đi thất thểu, trông như linh hồn xuất khiếu, gương mặt tái ngắt, chân bước lảo đảo trở về trong ánh mắt tò mò của mọi người.

- Hey, honey, sao bọn họ trông lạ thế? Sáng nay rõ ràng là bọn họ phấn khởi lắm mà – Đường Cố Nguyệt ngây thơ hỏi Thu Sinh

Thu Sinh lập tức đi tìm 1 tên “sói biển” (biệt danh của lính thủy đánh bộ) và cuối cùng, mặt hắn đỏ bừng chạy về báo cáo bà xã...

- Haha... hihi... – Tiếng cười vang lên khắp bến cảng, khiến cho mấy chục tên đi thăm phố Geisha đang trốn trong phòng chỉ muốn úp mặt xuống gối tự tử...

Chuyện là thế này...

Sáng hôm nay, đám Gia Bảo dẫn đầu 10 tên “sói biển” đi thăm phố geisha, vào một gian nhà có vẻ sang trọng, gọi mấy tên geisha đến phục vụ, và kết quả là 10 ... thằng đàn ông, mặt đánh phấn trắng xóa, cầm đàn vừa hát vừa nhảy vừa đọc thơ... bằng tiếng Nhật...

Đáng sợ nhất là tên Xích Tử, tên này định tách ra ăn mảnh, may mắn lại gặp được một geisha khá là xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, môi chúm chím, lập tức lôi kéo tay của “nàng” vào một căn phòng nhỏ... Sau một hồi môi chạm môi, ngực chạm ngực, Xích Tử mới cảm thấy có gì đó không đúng... Ngực hơi nhỏ... có lẽ là “nàng” còn chưa phát triển hết, nhưng cái gì ở dưới chân “nàng” đang dựng đứng vậy ta...

Đó, thiếu văn hóa thật đáng sợ, bọn họ không biết rằng giai đoạn này, geisha nhật chủ yếu là hokan, tức là geisha nam, người Nhật cho rằng, giữa Nam với Nữ chỉ là quan hệ xác thịt, nhằm duy trì nòi giống (vì thế địa vị của phụ nữ ở Nhật mới thấp như vậy) còn quan hệ giữa Nam với Nam mới là tình yêu (khởi nguồn đam mỹ là đây)

--------

Mạc phủ Ashikaga ngồi trong đại sảnh, bàn tay thò vào trong ngực của người thiếu niên thị đồng, ánh mắt thâm thúy khẽ đánh giá Huỳnh Đức Bình và 2 tùy viên ngoại giao của hội Liên Việt. Thiếu niên thị đồng lúc này đôi má hơi hồng, trong miệng phát ra những tiếng rên nhẹ nhàng...

Khá là khó chịu với hành vi của Shogun Ashikaga Yoshimochi, Huỳnh Đức Bình sau khi trình quốc thư của hoàng đế Trùng Quang thì không hề nể tình hay vòng vo mà nói thẳng yêu cầu của hội Liên Việt, yêu cầu nước Nhật mở cửa buôn bán với Đại Việt, đề nghị thuê các võ sỹ lưu lãng (các samurai tự do) làm lính đánh thuê, và đặc biệt, đưa ra đề nghị liên thủ tấn công Đại Minh.

Với những yêu cầu này của Bình, Ashikaga cười to, rồi nói với thị đồng

- Ái khanh, ngươi xem, người Đại Việt hình như điên rồi, châu chấu lại muốn đá xe

- Đại nhân... – thị động cắn môi rên khẽ, tướng quân vừa mới đưa tay xuống vuốt ve đùi của hắn

Huỳnh Đức Binh tức giận nói

- Nực cười Châu chấu đá xe, tưởng rằng Chấu ngã ai dè xe nghiêng. Tướng quân đại nhân xin cân nhắc. Nếu ngài để mất cơ hội này, e rằng không chỉ có không được gì, còn gặp họa mất nước, mất đầu. Bọn ta cũng không ngại thay một Daimyo khác lên làm Mạc Phủ đâu!

Ashikaga tức giận xô thị đồng ra, quát lớn

- Ngươi đe dọa ta?

- Cứ cho là thế đi – Bình bình tĩnh đáp

- Ngu ngốc! – Ashikaga quát – ta muốn giết ngươi!!!

Lời nói vừa dứt, hắn liền vớ lấy thanh kiếm vung lên định chém Bình.

ĐOÀNG!!! – 1 tiếng súng vang lên, thanh kiếm sắc bén bị bắn gẫy, lực đẩy hất vị shogun này ngã lăn trên mặt đất, trong tay Bình khẩu súng lục Hổ Mây vẫn còn đang bốc khói. Một đám võ sỹ cùng túc khinh ùa vào phòng, kiếm giáo lăm lăm, vây quanh 3 vị sứ thần Đại Việt. 2 viên tùy viên cũng rút súng lục, tựa lưng vào nhau đề phòng, sẵn sàng đối phó. Huỳnh Đức Bình nói lớn

- Ta Đại Việt cầm binh trăm vạn, sử dụng hỏa khí như thế này cũng gần 10 vạn, lại có chiến hạm như bên ngoài, Đại Minh chỉ là con cọp giấy mà thôi. Nếu ngươi giết chúng ta, đại quân Đại Việt sẽ đem nơi này đạp thành bình địa, cho dù thần phong Kamikaze cũng cứu không được các người!

Lời nói của Bình thức tỉnh Shogun Ashikaga vẫn còn đang choáng váng vì phát súng lúc nãy. Viên Shogun chán nản phất tay cho người lui ra ngoài, bộ ba sứ giả cũng cất súng vào túi, tiếp tục việc đàm phán dang dở

Cuối cùng, Ashikaga Yoshimochi cùng Đại Việt ký kết hiệp ước buôn bán, ngoại giao, còn việc xuất binh đánh nhà Minh, đầu tiên phải đợi nhà Minh bị sa lầy ở Đại Việt, binh lực hư không thì lúc này Nhật Bản mới có thể xuất binh đánh Triều tiên.

( ( * ): Đoạn này hoàn toàn là hư cấu của tác giả, không tồn tại trong lịch sử – phải chú thích thế vì có thằng thích đi soi logic – đến mệt!)