"Lấy tinh hoa này." Hoàng Ngưu viết, nó rất có kinh nghiệm, nó sờ soạng lên sợi gân rồng dài hơn mười mét này, cứ như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cuối cùng, ngón tay nó nhắm vào một vị trí.
Sở Phong nhìn kỹ, quả nhiên ở đó có chút khác biệt, ngay đoạn chính giữa có một đường chỉ bạc nhàn nhạt, ẩn trong chỗ thô nhất của thân gân trong suốt.
Hắn dùng đoản kiếm đen đâm vào, muốn moi nó ra.
Gân rồng đúng là quá cứng, thật không dễ xử lý chút nào, còn khó hơn nhiều khi lột vảy, phải tốn chừng hai giờ thì họ mới nhìn thấy hình dáng của đường chỉ bạc kia.
Đây là tinh túy của sợi gân, nó là một đường chỉ ẩn trong sợi gân lớn, sợi chỉ bạc dài chừng hai mét, đúng lúc có thể dùng để chế dây cung.
Bởi vì, cung Đại Lôi Âm dài chừng một thước rưỡi.
"Vừa vặn!"
Sợi gân màu bạc này mảnh mà lại dẻo dai, Sở Phong thử cột nó vào răng nanh của con khủng long bạo chúa rồi kéo đi, nó đủ sức chống chịu con quái vật lớn này mà không có dấu hiệu vị đứt gãy gì cả.
"Đúng là thứ tốt rồi, nó thật sự là bảo bối!" Mặc dù Chu Toàn không quá hiểu biết những thứ này, nhưng gã cũng có thể nhìn ra điểm quý báu của sợi gân rồng.
Cuối cùng Sở Phong đã hiểu vì sao cung thần trong một số truyền thuyết cổ đại đều là lấy gân của cự thú làm dây cung, quả nhiên phải có đạo lý người ta mới làm vậy.
"Đi về hỏi thử Triệu Tam Gia xem sợi gân này có cần gia công đặc thù gì hay không đi." Sở Phong nói.
Hoàng Ngưu trực tiếp lắc đầu, hình như nó rất có kinh nghiệm, nó viết: "Dây cung trời sinh, không cần gia công gì."
Sở Phong không thèm nghe nó, cố ý trở về rồi lại sửa cung Đại Lôi Âm.
"Cầm đi, đi về nhà nếm thử chút thịt này, dù sao cũng là thịt rồng mà." Sở Phong xẻo tiếp một khối lớn chừng trên trăm kí rồi ném cho Chu Toàn.
"Nhất định!" Chu Toàn điên cuồng nuốt nước miếng, thời đại này mà còn có cơ hội ăn được thịt khủng long, đúng là quá sức tưởng tượng mà.
Bản thân Sở Phong cũng cắt một khối lớn hơn hai trăm kí, chuẩn bị mang về.
"Nanh rồng!" Hoàng Ngưu viết.
Nó cho biết, đây là vật liệu tốt nhất để chế tạo tên, nếu bỏ qua thì thật phung phí của trời, tội lỗi tày đình.
Sở Phong cực kì phí công mới nhổ được mấy chiếc nanh rồng to lớn kia xuống, sau đó dùng một sợi dây buộc lại với nhau để vác lên trên vai.
Bọn họ men theo con đường cũ mà trở về, đường đi rất thuận lợi, cũng không bị dị thú nào xông ra ngăn chặn.
Đưa Chu Toàn đến ngoài thị trấn xong, Sở Phong và Hoàng Ngưu nhìn theo gã vào thành, sau đó thì thả hết tốc độ xông thẳng trở về trấn Thanh Dương.
Sở Phong mang theo cung Đại Lôi Âm, ngoài ra còn có hơn mười kí thịt khủng long bạo chúa mà đi vào xưởng vũ khí lạnh.
Khi Triệu Tam Gia nhìn thấy sợi gân rồng màu bạc kia, đôi mắt ông thiếu chút nữa trợn trừng lọt ra ngoài, thật kỳ lạ, ông cảm thấy khó tin, cái thời đại này bộ còn rồng tồn tại hay sao?
"Tiểu Sở cậu làm cách nào tìm được vậy hả?" Triệu Tam Gia miệng khô lưỡi khô, cảm thấy như lập tức trẻ ra hai ba mươi tuổi, cả người tràn đầy sức sống.
Ông thật muốn nhìn thấy đại cung được sửa chữa, thần uy được tái hiện.
Sở Phong nhứt đầu từng cơn, phải giải thích sao với Triệu Tam Gia đây?
"Một dị nhân tặng cho tôi đấy." Hắn chỉ có thể kiên trì vịn vào cớ những người dị biến gần đây để nói, cũng nhắc nhở Triệu Tam Gia nhất định phải giữ bí mật.
Triệu Tam Gia gật gật đầu, mặc dù biết có kỳ quặc, nhưng cũng không hỏi tới, ông nhìn thấy sợi gân thú này rồi cẩn thận nghiên cứu xong thì cho rằng, nó có thể trực tiếp sử dụng ngay.
Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của Triệu Tam Gia, Sở Phong quấn lấy sợi gân long gân, cột nó vào trên đại cung.
Ông!
Một tiếng run rẩy, dây cung bị Sở Phong khảy lên một cái mà lại phát ra tiếng thú gầm đáng sợ và tiếng chim reo chói tai, cuối cùng nó bùng nổ lôi âm, cứ như có một tiếng sét đánh vang lên trong sân này.
Thủy tinh trong nhà Triệu Tam Gia theo một tiếng lôi âm này mà rắc rắc nát đầy một mảnh.
Đây chỉ là Sở Phong khảy dây cung lên một cái mà thôi, nếu mà căng cung lên bắn thì sẽ càng đáng sợ hơn.
"Thần dị chi cung!" Triệu Tam Gia kích động.
"Tam gia, nếu ông thích thì chờ dùng xong rồi, tôi sẽ trả lại cho ông." Sở Phong nói, mà nay cái cung này đã thật sự trở thành bí bảo, hắn cũng không muốn chiếm lợi của Triệu Tam Gia.
"Không cần, nói tặng cho cậu tức là tặng cho cậu, cậu ngẫu nhiên mang tới cho tôi ngắm nghía một cái là được." Triệu Tam Gia nói.
Sở Phong gật đầu, điều này tất nhiên là được, nếu không gặp phải đại chiến, không có chuyện gì cấp bách, đại cung này để trường kỳ trong nhà Triệu Tam Gia cũng không thành vấn đề.
Lúc gần đi, Sở Phong mang đi một bó tên sắt.
Khi hắn về đến nhà, Hoàng Ngưu sớm đã chờ không nổi nữa.
"Không thể thử tên ở nhà, đi vào núi sâu đi!" Sở Phong nói, động tĩnh vừa rồi cũng rất lớn, nếu thật sự giương căng dây đại cung, hắn sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trong rừng núi hoang sơ không có bóng người.
Sở Phong thử kéo căng đại cung, đặt một mũi tên lên dây cung, chỉ trong nháy mắt thôi, khắp nơi này thú rống rung trời, cũng có bóng hình chim muôn hiện lên, trùng kích lên trời xanh.
Đáng sợ nhất chính là, một tiếng sấm sét ầm ầm bùng nổ, trong lúc mơ hồ, có một luồng điện quang phụt ra, lao vút ra ngoài cùng với mũi tên nọ.
Trong quá trình này, Hoàng Ngưu không quan tâm bất cứ gì cả, nó căn bản không để ý uy lực của mũi tên, mà như đang lắng nghe cái gì, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Đông!
Xa xa, bụi mù tận trời.
Sở Phong trợn mắt há hốc mồm, cái này sao còn coi là một mũi tên được, hắn cảm thấy nó như là một viên pháo, nhìn xem, một khối đá lớn ngàn cân xa xa đã bị bắn nát vỡ tung tóe cả ra.
"Lại bắn tiếp!"
Hoàng Ngưu viết nhanh lên mặt đất, nó rất lo lắng, cũng rất khẩn trương, thúc giục Sở Phong tiếp tục bắn tên.
Sở Phong gật đầu, đúng lúc có thể lợi dụng cơ hội này mà luyện tập, ngày mai có lẽ nó sẽ mang đến tác dụng trọng đại.
Lần thứ hai giương cung, lôi âm kinh người hơn, đinh tai nhức óc, một ít cỏ cây chung quanh như bị nghiền nát ra, cứ như có một luồng sức mạnh vô danh nào đó đang tuôn ra cuồn cuộn.
Vèo!
Mũi tên bay ra kèm theo với hồ quang điện, dốc đá xa xa ầm một tiếng nổ tung, rơi xuống rất nhiều tảng đá to, cảnh tượng làm người ta phát sợ.
Trong quá trình này, Hoàng Ngưu vẫn không để ý tới uy lực của mũi tên kia, mà là dán lỗ tai vào lốp cung, nó không sợ lôi âm xỏ xiên qua tai mà cẩn thận lắng nghe.
Sở Phong hoàn toàn hiểu, Hoàng Ngưu chết tiệt này có mục đích khác, khó trách còn để bụng hơn cả hắn, cứ giục hắn đi săn rồng, đòi sửa cho xong đại cung này mới chịu.
"Tiếp tục!"
Hoàng Ngưu thúc giục, cái tai thì vẫn dán vào lốp cung, nó không nhúc nhích mà dụng tâm cảm ứng thứ gì đó.
Dưới tình huống như vậy, Sở Phong lại rất phối hợp, hắn không hỏi nó cái gì, cứ bắn một mũi rồi lại một mũi tên, nôi đây lập tức lôi quang soàn soạt, hồ quang bay múa.
Chung quanh, cỏ cây đều tan tác, đầy đất đều là lá úa cháy đen.